Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHUONG16


Nửa tháng sau vẫn không có dấu hiệu gì. Bác sĩ nói, nếu thêm vài ngày nữa mà chị không tỉnh dậy thì nguy cơ sẽ thành người thực vật rất cao. Tôi như quỵ xuống bên chị, con Linh Lan vội chạy lại đỡ tôi. Em phải làm sao đây, dòng nhật kí cứ hiện lên trong đầu tôi" Không có em cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa đâu".
- Không có chị em biết sống sao đây. Đừng có bỏ em mà, em đúng là quá ngu ngốc. Tôi khóc không thành tiếng.
Ba và mẹ chị nghe bác sĩ nói, họ cũng đang rất đau lòng nên không kịp nhận ra tôi là ai mà lại có biểu hiện khác thường như vậy.
Gia đình chị có một công ty xuất nhập khẩu nên ba mẹ chị rất bận rộn. Từ ngày chị bị vậy họ cũng tranh thủ vào thăm chị, mẹ chị và Linh Lan thay phiên chăm sóc chị, nhưng cũng không bỏ công việc làm ăn được. Hầu như mọi việc ở đây Linh Lan lo hết.
Tôi nói Linh Lan về nghỉ đi, tôi muốn lúc nào cũng được ở bên chị.
- Còn chồng chị? Nó thắc mắc hỏi tôi.
- Chị sẽ tự giải quyết được.
Tôi biết mình đã yêu chị ta nhiều lắm rồi, tôi không phải là người mạnh mẽ nhưng lại là người quyết đoán, lí trí luôn thắng con tim. Cứ nghĩ mọi chuyện mình đã quyết rồi thì sẽ làm được, không hối tiếc. Nhưng mà con tim thì lại có lí lẽ riêng của nó...
Trước kia có lẽ tình yêu chưa đủ lớn nên tôi đã buông tay, nhưng giờ thì tôi sẵn sàng đối đầu với tất cả thử thách, chỉ mong được ở bên chị mãi mãi, cho dù chị có thể tỉnh dậy hay không.
Ngồi nhìn chị cứ nằm im như pho tượng tôi không khỏi đau lòng, khi nào mới lại được nghe giọng nói chanh chua nữa đây? Tôi thiếp đi...
Hình như trời sáng, tôi chưa tỉnh hẳn nhưng nghe có tiếng nói chuyện:
Giọng phụ nữ, chắc mẹ chị: Cô gái này là ai mà mấy bữa nay mẹ đều thấy ở bên chị con hết vậy? Bữa trước nói là đồng nghiệp, nhưng mà biểu hiện cũng hơi lạ, không giống đồng nghiệp lắm?
Giọng nam, chắc ba chị: Ừa, ba cũng muốn biết.
Giọng Linh Lan ngập ngừng: Dạ, dạ là ...người yêu của chị Vân.
- Hả? con nói gì? Giọng cả hai kêu lên.
- Ba mẹ nói nhỏ thôi để chỉ ngủ, mấy bữa nay đêm nào chỉ cũng thức canh chị Vân hết.
- Chuyện là sao, ba mẹ không hiểu?
- Chuyện dài lắm, con nói ngắn gọn là chị Vân yêu chị Bình lâu rồi nhưng không nói, để chị Bình đi lấy chồng rồi chị Vân buồn mới bị tai nạn.
- Cô ấy có gia đình rồi à?
- Dạ chị Bình vừa mới cưới xong.
- Vậy cô ấy đến đây làm gì?
- Bữa trước ba mẹ có nhớ bác sĩ nói, nếu người chị Vân yêu thương nhất mà thường xuyên ở bên cạnh, nói chuyện với chị ấy thì hy vọng chỉ sẽ tỉnh lại nhanh hơn. Cả nhà mình đã ở bên chỉ cả tháng nay mà có thấy dấu hiệu gì đâu, nên con mới gọi chị Bình đến. Con biết không nên làm phiền chị ấy, nhưng mà đâu còn cách nào khác.
- Con làm vậy là không được, cô ấy mới lập gia đình, cuộc sống đang yên ổn, nếu chồng cô ấy biết được thì ảnh hưởng đến gia đình người ta, mình không thể vì nhà mình mà lợi dụng người khác được. Ba chị nói.
- Nhưng con bé này nó có yêu con Vân không? Mẹ chị hỏi.
- Dạ có, con mới biết, tại hai người hiểu lầm nhau nên mới thành ra như vậy. Con hỏi ba mẹ, nếu chị Vân tỉnh lại, ba mẹ có chấp nhận chuyện hai chị đó yêu nhau không?
- Con hỏi lúc này sao ba trả lời được, chuyện này đâu dễ chấp nhận được.
- Chỉ cần con Vân tỉnh lại thì nó yêu ai, trai, gái hay không yêu ai cũng được, mẹ đồng ý hết.
- Bà không thể nói như vậy được, tui không đồng ý đâu.
- Thì ông cứ mắt nhắm mắt mở đi, ai bắt ông đồng ý. Tụi nó lớn rồi, nó có cuộc sống riêng của nó, có làm gì ảnh hưởng đến ông đâu mà ông phản đối.
- Thôi tùy mẹ con bà. Tui mắt nhắm mắt mở coi thử tình yêu diệu kì đến mức nào. Nếu mà con Linh Vân tỉnh dậy thật thì tui tin là có tình yêu diệu kì. Tui sẽ thua.
- Giờ còn sớm, chưa đến giờ BS khám bệnh, mình ra ngoài cho chỉ ngủ thêm chút nữa đi ba mẹ.
- Ừa, nhìn con bé thật tội nghiệp, mặt nó hốc hác quá, chắc lo lắng lắm đây. Mẹ chị nói.
Tiếng bước chân đi ra. Căn phòng trở lại yên tỉnh, chỉ có tiếng máy móc chạy rè rè. Tôi mở mắt ra mỉm cười nói với chị: Chị à, ba mẹ chị đồng ý chuyện tụi mình rồi đó, chị tỉnh dậy nhanh đi để mọi người còn tin rằng: Trên đời này chỉ cần có tình yêu chân thật thì điều kì diệu sẽ đến. Em rất muốn nghe chị nói yêu em, em không muốn tự kỉ một mình hoài đâu.
Tôi hôn nhẹ lên môi chị. Giữa một không gian không lấy gì làm lãng mạn mấy, vậy mà tôi cảm nhận nụ hôn vẫn cứ ngọt ngào.
Không biết do mệt quá hay vui quá tôi lại lờ mờ chìm vào giấc ngủ. Rồi cảm giác có ai đó đang vuốt tóc mình, tôi từ từ mở mắt. Chị ta đang nhìn tôi, miệng cười hỏi:
- Ngủ ngon không nhóc?
- Chị ngủ đã rồi giờ mới chịu dậy đó hả? Tôi nói mà nước mắt vui mừng chảy dài trên má.
- Sao lại khóc. Chị chỉ mới ngủ có một chút thôi mà.
- Ừa một chút của chị hơn 1 tháng luôn rồi đó.
Cả nhà chị kéo vào phòng, ai cũng vừa cười vừa khóc. Mẹ chị nhìn tôi cười âu yếm, còn ba chị thì gật đầu nói: Diệu kì thật!
Ánh mắt chị luôn nhìn tôi như sợ rằng tôi sẽ biến mất lần nữa.
Bác sĩ kiểm tra, mọi thứ đều tốt, ông ta cứ lầm bầm một mình: "kì lạ thiệt, kì lạ thiệt". Mấy hôm sau chị ra viện về nhà, con bé Linh Lan ở với chị. Tôi cũng đỡ lo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro