Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Tài phiệt

White nghe khúc đầu rất hợp lí nhưng từ khúc sau bắt đầu thấy sai sai rồi. Sao chỉ dọn mỗi phòng mình. Lúc trước nghe nhóc ấy bảo gia đình mình thuộc top 5 thượng lưu, nhưng nếu không ưa đứa con gái này quăng cho nó căn nhà mà không chu cấp tiền sao sống được. Giờ cô hiểu sao cơ thể này lại ốm yếu như vậy rồi.

“ Sao dọn mỗi phòng chị?”

“ Còn phòng em thì sao?”

Để chắc suy nghĩ mình White vờ như không gì mà hỏi lại Cris.

“ Um... Tại vì... Tại....” Cris cứ ấp a ấp úng giấu chuyện mãi thôi từ lúc cô tỉnh tới giờ gì cũng giấu.

“ Không nói được không sao chị hiểu rồi” White cũng chị vỗ nhẹ vai cậu để cậu không cố suy nghĩ thêm lí do để trả lời nữa.

White cá chắc đúng về suy nghĩ của mình nếu có cho tiền sống qua ngày thì chắc không nhiều đâu, vì họ vốn không thích rồi chắc tại là con gái của tập đoàn lớn nên phải làm vậy. Nếu không ai biết đây là con họ chắc họ bỏ từ đời nào rồi ấy chứ. Gia đình này chắc trọng nam khinh nữ rồi đây thời đại nào rồi còn vậy.

“ Tháng này tiền em đã dùng tiền mẹ em cho để mua đồ ăn tiền viện phí cho chị hết rồi vừa đủ dọn một phòng thôi”

“ Em không nói cho nhà em biết theo lời chị nói lúc té rồi nên không ai biết mà lo cho em và chị. Em cũng nói với mẹ chị rồi nhưng bác ấy có vẻ...khá bận bịu nên chắc....”

Cris cứ nói ngập ngừng khiến cô cũng hiểu chẳng hỏi gì thêm.

“ Được rồi, được rồi”

“  Chị cảm mơn em nhiều. Nhưng nhóc nhắm dọn được không không thì chị dọn phụ cho, làm được gì thì làm chứ như này chắc vài hôm nữa bệnh mất đấy nhóc à “

“ Chị đừng lo em dọn được mà chị cứ yên tâm giao cho em”

Cris tự tin vỗ ngực ra ngoại với cô khiến cô vui vẻ nhìn cậu em khờ khạo của mình.

Hai người nói qua nói lại một lúc thì Cris cũng dìu cô lên phòng nghĩ ngơi. Phòng khá rộng nhưng mà có vẻ chủ nhân nó thích đọc sách với tiểu thuyết nhỉ có nhiều quá này. Đa số toàn là tiểu thuyết phiêu lưu, ma pháp, bí ẩn... Đủ thể loại như Harry Potter, hay Ranger’s Apprentice người học việc của đội biệt kích.... Nhiều vô cùng. Trang trí phòng đơn giản một cái giường, kệ sách chất đầy, sofa, bàn và mấy bức trang trên tường, tủ đầu giường có tấm ảnh tốt nghiệp cấp 2 tay cô ốm báo hoa lớn nhìn thẳng về phía máy ảnh và chụp một mình , chỉ một mình. Chắc người này cô đơn lắm gương mặt trong tấm hình đang cười nhưng ánh mắt chẳng có ý cười.

White đi đến kéo rèm cửa sổ ra cho sáng sủa hơn. Kéo rèm ra có thể nhìn thấy rõ những bụi hoa héo ở khoảng sân trước nhà, nếu hoa còn sống thì sẽ rất đẹp nhỉ. White toan tính sẽ trồng lại những khoán hoa cẩm tú cầu với nhưng bụi hoa hồng sẽ tốn chút thời gian đây.

“ Cũng nên tắm rửa rồi nhỉ”

Nói là làm White đến bên tủ quần áo mở ra thì chỉ có vài bộ. 5 cái áo thun, 4 cái quần, và 3 đến bộ bộ đồ ngủ pyjama, ngoài ra còn có 4 bộ đồng phục trường cấp 3.

“ Thật sự đây đích thị là tiểu thư con nhà tài phiệt bị ghét bỏ trong truyền thuyết đây sao, đồ chỉ có vài bộ đơn giản.”

White cảm thán nào giờ chỉ thấy trong phim hay tiểu thuyết của con bạn mình hay coi rồi kể thôi nào có tin. Giờ tin được rồi. Giày thì 2 đôi thể thao, 1 đôi dép bệt đơn giản, một đôi cao gót 3,5cm chắc tầm cỡ đó.

Mặc kệ số đồ đó cô lấy một bộ pyjama caro đem đi tắm. Ít ra người tên White này mắt nhìn không tệ đồ cũng ổn ấy chứ.

Lúc xuất viện là tầm 4 giờ chiều. Về tới đây hơn 5 giờ, nãy giờ tắm rửa nói chuyện di chuyển cũng tầm 6 giờ hơn. Nên nấu gì đó ăn nhỉ tối rồi không ăn sao uống thuốc được.

Nói là làm White đi xuống lầu một cách cẩn thận đến khu bếp. Cũng hên nơi này chẳng bụi nhiều lau qua là được. Nãy giờ có vẻ Cris vẫn còn dọn phòng của cậu đây. Ùm mà sao cậu ta là em họ mà ở chung với mình nhỉ thật lạ.

Nghĩ thế thôi cô cũng mặc kệ vì gần tháng qua cậu chăm sóc cho cô tốt thế mà còn dùng tiền tiêu vặt lo tiền viện nữa, tốt ấy chứ. White vui vẻ vì cuối cùng cũng có người thật lòng quan tâm cô.

Trong nhà còn đúng mấy gói mì vài cái trứng. Thì giờ còn gì ăn đó White nấu hai bát mì trứng thơm ngon canh lửa để trứng ở dạng lòng đào sẽ ngon hơn. Hì hục gần 15 phút thì cũng xong hai bát. Định bụng sẽ gọi Cris xuống ăn luôn ai dè chưa gọi cậu đã chạy như bay xuống vì mùi đồ ăn. Có lẽ đói lắm nhỉ cả căn nhà cậu dọn xong phòng khách lớn còn phải dọn phòng của cậu nữa mà.

“ Ăn đi nhà chỉ còn mì với trứng thôi nên chị chỉ nấu được vậy”

“ Chị biết nấu ăn khi nào vậy?” Cris thắc mắc nhìn tô mì nóng hỏi trước mặt mà hỏi cô.

Lúc này White mới giật mình não đang bắt đầu suy nghĩ cách trả lời nhanh nhất.

“ Ừ thì chị chỉ đọc hướng dẫn làm theo thôi với lại chị cũng không biết nữa có thể gọi nó là bản năng cũng được mà..nhỉ..”

“ Em mau ăn đi tối rồi”

“ Vâng vâng ăn ngay đây”

White cảm thấy thật mừng vì cậu không quá nghi ngờ hay để ý. Hoặc là giả ngay thơ, ngây ngô ai mà biết được cơ chứ. Con người là thứ khó đoán nhất mà.

Thì sau khi xuất viện thì thế đấy nhưng vẫn chẳng thể ra khỏi nhà vì Cris rất rất lo cho cô. Lại thêm 2 tuần nữa ở nhà White cũng quen hơn với cái nạn này rồi di chuyển dễ dàng hơn nhiều. Đồ ăn thì Cris mua nguyên liệu theo chỉ dẫn của cô rồi để cô nấu thôi. Hên vừa qua tháng nên cô được phát tiền sinh hoạt và Cris cũng vậy.

Đương nhiên tiền sinh hoạt của cậu nhiều hơn cô gấp 5 lần lận. Tháng này cô được 4 triệu từ cha mẹ. Tiền điện nước thì họ trả nên cũng tạm ổn không quá lo. Cô thấy may mắn vì họ trả khoảng tiền đó nếu không thì chỉ có nước ăn mì sống qua ngày thôi. Nơi này tất đất tất vàng mà gì giá cũng cao hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro