Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Chương 26:

Mỗi năm một lần, Cao tiên cô sẽ chọn ra bốn thiếu niên ưu tú trong trấn làm môn hạ. Những người này mặc đồ tân lang, ngồi trong kiệu hoa được dân làng đưa đến tận cửa miếu. Sau đó, người của tiên cô sẽ kiểm tra rồi đưa họ vào bên trong.

Nhưng không ngờ Cao tiên cô này lại là tử hồ ngàn năm, đám người Tư Phượng giả dạng đã bị phát hiện ngay từ đầu, à, phải nói Tử Hồ cố tình dẫn dụ bọn họ đến đây để bắt làm con tin.

Toàn Cơ là người duy nhất trong bị mê hương của Tử Hồ khống chế. Và nàng cũng là người duy nhất bị quăng ra khỏi miếu.

Toàn Cơ đập cửa, kêu thế nào cũng không có tiếng trả lời. Nàng cho lắng cho Tư Phượng và mọi người.

Nàng không tin không còn cách nào đi vào bên trong.

Men theo tường núi, nàng cuối cùng cũng tìm được một lối đi khác.

Khác hẳn với nơi ban đầu được dẫn vào, nơi này không được trang trí cầu kì mà vô cùng thanh nhã.

Xuyên suốt tường đá hai bên là những bức tranh sinh động. Đó là hình ảnh những thiếu nữ cùng một nam nhân phóng khoáng, tiêu sái. Nàng thấy hình ảnh nam nhân đó cầm vò rượu ngồi bên bờ suối. Nàng nhìn thấy nam nhân đó ngã người ra sau gốc cây to ngủ say. Và trong mỗi bức tranh nơi này, nàng đều thấy một con hồ ly nhỏ nằm ngoan ngoãn bên cạnh.

Chính giữa nơi này là tượng một con khỉ bị bốn sợi dây xích trói chặt, Toàn Cơ không hiểu sao Tử Hồ này lại có sở thích kì lạ như vậy, ngay đến tượng đá cũng không chịu buông tha.

Nàng dùng phép phá dây xích không ngờ lại mở ra một lối đi khác sau bức tranh trên đá. Nàng nhanh chóng tiến vào.

Con đường mới này rất tối và vô cùng ẩm thấp, đến cuối con đường, Toàn Cơ nhìn thấy một hồ nước. Và trên mặt hồ, nàng gặp lại người quen cũ.

Giao nhân nàng từng cứu lúc trước không ngờ lại bị Tử Hồ bắt lại. Hỏi ra thì mới biết, giao nhân này từng làm y quan trên thiên giới, vì phạm lỗi nên bị đày xuống nhân gian. Tử Hồ vì muốn biết chuyện trên thiên giới nên mới bắt giao nhân lại để hỏi.

Toàn Cơ không ngờ được gặp thần tiên thiên giới, nàng tò mò hỏi:

"Thiên giới có hình dáng thế nào? Có phải rất đẹp không?"

"Thiên giới có một nơi gọi là liên trì, từng có một Chiến thần xinh đẹp ở nơi đó tâm sự với Kim Xích Điểu. Đó là hình ảnh đẹp nhất mà ta biết đến."

Thấy mình đã nói chuyện không nên, Đình Nô(tên của giao nhân) mới hỏi chuyện về Toàn Cơ, sao nàng lại có mặt nơi này? Thì ra, nàng ấy và các sư huynh đều bị Tử Hồ bắt đến đây.

Đình Nô biết ngay là Tử Hồ không chịu nghe lời khuyên của hắn mà tiếp tục làm chuyện không nên. Tránh để cho Tử Hồ lún sâu, Đình Nô muốn giúp đỡ Toàn Cơ cứu người.

Tử Hồ là hồ ly ngàn năm, hình dáng đã xuất khỏi chân thân, người thường vốn đã không còn là đối thủ, chỉ cần tìm được chân thân cô ta, lấy ra uy hiếp thì mọi chuyện coi như được giải quyết.

Toàn Cơ cho rằng Tử Hồ là yêu, đã hại biết bao người, nếu còn sống sẽ tiếp tục hại người nên quyết giết chết chân thân của cô ta.

Đình Nô hoảng sợ vội vàng cầu xin. Tử Hồ tuy là yêu nhưng chưa từng hại người, việc cô ta làm hiện tại đều là có nguyên nhân. Nhưng nếu chỉ như vậy mà chết thì quá oan uổng.

Đình Nô cầu xin thế nào Toàn Cơ cũng không đồng ý. Hắn hoảng loạn khi nghĩ mình sẽ chứng kiến cái chết thê thảm của Tử Hồ.

"Kiếp này không ngờ cô lại yếu như vậy?"

Đình Nô kinh ngạc nhìn Toàn Cơ khi chứng kiến nàng ấy dùng phép tiêu diệt chân thân của Tử Hồ. Hắn nghĩ mình quá lo xa rồi, tu vi yếu kém như vậy thì còn không phá được kết giới xung quanh chứ nói gì tiêu diệt.

"Không xong! Kết giới bị động, Tử Hồ sẽ nhanh chóng đến đây, Toàn Cơ, cô mau trốn đi." Đình Nô khuyên.

"Không được! Tư Phượng và mọi người còn ở đây. Ta phải cứu họ."

"Toàn Cơ nghe ta khuyên, mau rời đi..."

"Muốn chạy sao?" Giọng Tử Hồ vang lên.

Tử Hồ đã thành công dùng mê hương làm thần trí của Tư Phượng, Mẫn Ngôn, Nhược Ngọc rơi vào mộng cảnh. Ba người này sẽ nhìn thấy trước mặt họ là những nữ tử mà họ yêu thương nhất. Các cô nương này sẽ nói ra những lời đường mật, những tâm tình mà họ mong muốn nhất. Cuối cùng, khi loạn trí tâm mê rơi vào dục vọng, Tử Hồ có thể hút chút linh khi từ họ.

Ai ngờ, mọi chuyện sắp thành công thì cô ta phát hiện có kẻ đang phá kết giới bảo hộ chân thân mình. Tử Hồ lập tức phi thân đến đó ngay.

Nghe được những lời nhận xét về mình, Tử Hồ không hề phủ nhận, cô lớn tiếng kể thêm về chiến tích của mình.

"Ngươi nói không sai. Ta giết người vô số, tàn nhẫn vô nhân đạo nên ngươi nếu muốn sống thì mau cút khỏi nơi này."

"Muốn ta rời đi thì hãy thả tất cả mọi người."

"Thả! Người chết thì làm sao thả? À! Chưa nói với ngươi, đám bạn của ngươi cũng vừa bị ta hút nguyên khí, biến thành những cái xác khô, trông vô cùng thê thảm. Đặc biệt, cái tên đeo mặt nạ đó, hình như hắn rất thích ngươi, lúc chết và vẫn cứ gọi tên ngươi mãi."

Toàn Cơ chết lặng. Nàng không tin. Tư Phượng làm sao có thể chết? Nàng vất vả lắm mới gặp lại Tư Phượng. Hai người còn hẹn cùng đi hành hiệp trượng nghĩa, cùng nhau đi tìm gương vạn kiếp bát hoang mà.

Nhưng trước mắt nàng là cảnh mọi người bị hút nguyên khí, biến thành những xác chết lạnh lẽo trên nền đất.

Hóa ra, những lời nói của Tử Hồ không hề sai, bọn họ đã bị cô ta giết chết. Nàng không thể tha thứ. Nàng phải trả thù.

Ánh mắt Toàn Cơ bỗng trở nên lạnh lẽo, xung quanh nàng bỗng nhiên được bao phủ bởi một tần khí màu xanh dày đặc.

"Nếu không muốn chết thì mau chút đi." Tử Hồ thấy Toàn Cơ biến đổi nhưng lại không biết uy lực của nó nên vẫn to gan thách thức.

"Chết... Ngươi cũng thử xem..."

Tử Hồ thấy mình bị xem thường thì tiến lên, muốn giáo huấn Toàn Cơ. Ai ngờ, cỗ khí xung quanh Toàn Cơ đã hất mạnh cô vào tường đá.

Nhìn thấy Toàn Cơ hạ thủ, Tử Hồ vội vàng tránh né. Nhưng cô không thoát được, tam muội chân hỏa quá lợi hại, cô đã bị đánh trúng, té xuống trước mặt Toàn Cơ.

"Tha mạng! Đừng giết ta! Ta không có giết người. Ta chỉ nói dối thôi." Tử Hồ hoảng sợ không ngừng cầu xin.

"Toàn Cơ, bình tĩnh lại." Đình Nô lớn tiếng. Hắn không ngờ sức mạnh chiến thần đã trổi dậy trong người Toàn Cơ. Quá đáng sợ, sức mạnh Chiến Thần là phá hủy mọi thứ, nếu Tử Hồ bị trúng chiêu thì chân thân sẽ tan thành mây khói, vĩnh kiếp không thể siêu sinh.

Nhưng lời can gián của Đình Nô làm gì có tác dụng.

Đình Nô, Tử Hồ đang hoảng sợ thì một tiếng hét vang lên.

"Toàn Cơ."

**

Tử Hồ rời đi, Tư Phượng, Mẫn Ngôn, Nhược Ngọc đều xấu hổ tỉnh lại trong cơn mê loạn. Họ cố gắng quên những chuyện vừa xảy ra mà cố gắng tìm đường trở ra.

Kết quả, họ nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của Toàn Cơ lại xuất hiện. Tư Phượng lo lắng gọi tên nàng.

Ai ngờ, chỉ một tiếng gọi đơn giản như vậy, Toàn Cơ đã tỉnh lại, trở lại dáng vẻ ban đầu.

Nhìn Tư Phượng và mọi người còn sống, nàng vui vẻ vô cùng. Nhưng khi nhìn thấy Tử Hồ co rút, sợ hãi ở dưới nền, nàng biết mình lại trở kì quái rồi.

**

Mọi người bình an vô sự. Tử Hồ bị trói lên cột đá. Biết mọi người vẫn hiểu lầm nên Đình Nô đã ép cô ta nói ra sự thật.

Thật ra, Tử Hồ chưa từng giết ai. Cô ta cần huyết khí con người nhưng sợ ảnh hưởng đến tính mạng nên chỉ hút mỗi người một ít.

Tử Hồ thật sự không thích hút huyết khí con người bởi vì nó quá ghê tởm. Nhưng vừa phải cứu người, vừa phải canh giữ dây xích Định Hải của Cao Chi Thiên Hạ thì việc luyện công dành dựa hết vào huyết khí này.

Tử Hồ yêu một người nhưng đã bị giam giữ cả ngàn năm rồi. Cô vì cứu người đó nên mới bất chấp tất cả như thế này.

"Tử Hồ, cô luôn nói như vậy nhưng Vô Chi Kì có bao giờ để ý đến cô chưa? Cô chỉ đơn phương mà thôi." Đình Nô lại một lần nữa khuyên giải. Hắn đã nói chuyện này rất nhiều lần rồi nhưng Tử Hồ vẫn vô cùng cố chấp.

"Huynh ấy nói không yêu ta bao giờ. Chờ đi, chỉ cần ta cứu huynh ấy ra thì huynh ấy sẽ nói yêu ta cho coi." Tử Hồ ngang bướng, tự tin lên tiếng.

"Tên Vô Chi Kì đó làm điều gì xấu sao?" Toàn Cơ tò mò hỏi.

"Ngươi mới là người xấu đó. Vô Chi Kì, huynh ấy là người tự do phóng khoáng, hào hoa phong nhã, nhưng lại quá tin người, bị người ta lừa làm tả sứ ma vực, còn bị liên lụy, bị bắt giam, bị dây xích Định Hải trói chặt ở Phần Như Thành." Nhắc đến người yêu thì Tử Hồ ánh mắt trở nên nhu mì hơn bao giờ hết.

"Ma vực. Tả sứ. Chức cao như vậy mà không phá được dây xích sao?"

"Người phàm như ngươi thì hiểu gì."

Tử Hồ thấy người yêu bị xem thường thì tức giận. Cô vội giải thích cho đám người phàm này biết lợi hại của dây xích Định Hải.

Dây xích Định Hải là khóa sắt do địa khí của Cao Chi Sơn gắn liền với ba ngọn núi khác tạo thành. Tổng cộng có bốn dây, được nối thẳng đến tầng thấp nhất của Phần Như Thành, nơi giam giữ Vô Chi Kì. Bốn sợi xây xích này vô cùng chắc chắn, không có binh khí nào phá được nhưng lại được một cái khóa khóa lại, mà chìa khóa được phân ra cho bốn đại môn phái trấn giữ được gọi là linh thi.

Thất tinh bàn của Điểm Tinh Cốc.

Thiên Cơ Châu của Hiên Viên phái.

Giao Nguyệt Đao của Phù Ngọc Đảo.

Phi Long Ấn của Li Trạch Cung.

Bốn chiếc linh thi được cất dấu trong tứ đại thần khí của tứ đại môn khí.

Tử Hồ còn nói thêm yêu quái ở Thiên Khư Đường cũng đang cố gắng tìm các linh thi này. Nhưng, bọn chúng không có lòng tốt cứu Vô Chi Kì đâu. Bọn họ muốn đổi Ma Sát Tinh.

Mọi người không ai biết gì về Ma Sát Tinh khiến Tử Hồ càng thêm khinh thường.

Đình Nô ở bên cạnh giải thích.

Ma Sát Tinh là người có ma lực hùng mạnh, hủy diệt trời đất. Ngàn năm trước, Tu La vương bái Ma Sát Tinh làm sư phụ, dẫn yêu ma tấn công Thiên giới khiến trời rung đất chuyển, vô cùng thảm khốc. Sau đó Chiến Thần tướng quân ra tay dẹp loạn, tiêu diệt Ma Sát Tinh khiến ma giới lụn bại.

"Sao lại nhắc đến cô ta ở đây?" Tử Hồ khó chịu nhìn Đình Nô.

"Chiến Thần... Là Chiến Thần bên Liên Trì nói chuyện mà huynh nhắc đến khi nãy phải không?" Toàn Cơ tò mò. "Chiến Thần lợi hại lắm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro