Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 382: Cuộc sống (Thượng)


Lạc Thần dùng khăn ướt đắp lên vết bằm trên tay của Sư Thanh Y, rồi dịu dàng xoa thuốc cho cô. Thuốc kia lạnh lẽo chạm lên vết thương khiến Sư Thanh Y thoáng rùng mình.

Một cơn đau nhức dữ dội ập đến, Sư Thanh Y cắn răng siết chặt tay, lông mày nhíu lại. Lạc Thần biết cô căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Em thả lỏng một chút, thuốc này cần xoa vài lần mới có hiệu quả."

Sư Thanh Y nghe vậy, chậm chậm thả lỏng bàn tay, thân thể khẽ run.

Lạc Thần chăm chú quan sát Sư Thanh Y, đồng thời động tác xoa thuốc càng thêm cẩn thận. Thuốc mỡ trơn ướt mềm mại thấm vào da thịt, ban đầu lạnh lẽo rồi dần trở nên nóng bỏng, gây cho Sư Thanh Y cảm giác nhột nhạt tê dại, thật khó nói nên lời.

Thân thể Sư Thanh Y dường như run đến lợi hại, hô hấp của nàng cũng ngày càng hỗn loạn.

"Thanh Y, em nhịn thêm một chút." Lạc Thần biết cô đau, chỉ có thể một bên xoa thuốc cho cô, một bên nhẹ nhàng động viên.

Lạc Thần đã xoa xong thuốc trên cổ tay Sư Thanh Y, chuẩn bị chuyển đến trên đùi.

". . . . . . Em nhịn một chút nữa" Lạc Thần nói: "Rất nhanh sẽ xong"

Sư Thanh Y nghẹn giọng nói: "Nếu như. . . . . ."

Lạc Thần nhận ra được giọng nói của cô khác thường, dừng lại động tác trên tay, nhìn về phía cô.

Sư Thanh Y nguyên bản vẫn cúi đầu, sợi tóc che hai gò má, lúc này ngẩng đầu lên: ". . . . . . Nếu như, em không nhịn được, chị sẽ thế nào?"

Lời nói của cô mang theo mấy phần run rẩy, trong đó ý tứ, cũng không phải là nhịn đau không được, mà là cái khác. Ánh mắt cô nóng rực nhìn về phía Lạc Thần, dường như ngay lập tức muốn đem nàng ôm chặt vào lòng, hung hăng đè Lạc Thần xuống giường mà trao vô tận yêu thương.

"Vậy thì em không cần nhịn" Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Tôi nói rồi, em muốn làm gì, tôi đều có thể."

Nàng tinh tường biết Sư Thanh Y nếu như không nhịn được, chính mình sẽ đối mặt với cái gì.

Nhưng dù chuyện gì xảy ra, nàng vẫn là nguyện ý.

Sư Thanh Y cắn chặt môi, khát vọng vô tận dậy sóng ở trong lòng, cô vừa câm hận chính bản thân mình, vừa sợ mỹ mạo trước mắt khiến cô thần hồn điên đảo, cũng là sợ tiếng nói dịu dàng của Lạc Thần ở bên tai khuấy động nỗi lòng, cô muốn nhắm chặt mắt, muốn bịt tai lại, không thấy không nghe gì nữa.
Cô sợ bản thân nếu không nhịn được, sẽ làm tổn thương Lạc Thần, đó là tội ác không thể nào tha thứ. Lạc Thần như vậy yêu thương, đem tất cả dịu dàng cùng tín nhiệm mà đối đãi cô, cô thế nào nhẫn tâm làm đau Lạc Thần dù chỉ một chút.

Sư Thanh Y ngồi ở trên giường, hai tay nắm chặt: "Chị tiếp tục xoa thuốc....Cũng không phải là rất đau, em nhịn được."

Lạc Thần dịu dàng vuốt dọc theo đùi của Sư Thanh Y, sóng mắt lưu chuyển ái muội mà nhìn cô: "Thanh Y, em cùng tôi nói thêm mấy câu nữa, tôi liền sẽ rất vui."

Sư Thanh Y bị nàng nhìn như vậy, càng khổ sở kìm nén ngọn lửa cháy rực trong lòng. Lạc Thần mệt nhọc chăm sóc cô cả đêm, chỉ mong nghe được cô nói nhiều một chút, nàng ấy liền vui vẻ. Nữ nhân thâm tình như vậy, có thể tìm thấy nơi đâu trên thế gian? Sư Thanh Y nghẹn chết cũng không thể thương tổn nàng.

Lạc Thần xoa thuốc cho Sư Thanh Y xong, lại soạn ra một bộ y phục để cô đi tắm, sau khi Sư Thanh Y tắm xong thì Lạc Thần lặng lẽ ở bên thổi tóc cho cô. Hiện tại dây xích đã được gỡ bỏ, Sư Thanh Y cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Chờ tóc Sư Thanh Y đã được thổi khô một chút, cũng đến lúc tắt đèn lúc ngủ, Sư Thanh Y ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn.
Lạc Thần đã đi đến bên giường, thấy Sư Thanh Y ngồi xuống ghế, liền vòng trở lại ngồi ở cái ghế đối diện cô.

Sư Thanh Y: "Chị... chị ngồi ở đây làm gì?"

Lạc Thần: "Tôi ở cùng em"

Sư Thanh Y: "......"

"Được rồi, vậy tôi đi tắt đèn" Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y vừa nghe liền bối rối, liếc mắt nhìn giường, ra hiệu nàng lên giường ngủ.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Em ở nơi này ngủ, tôi liền ở nơi này. Em nếu lên giường ngủ, tôi sẽ theo lên giường".

Sư Thanh Y: ". . . . . ."

Lạc Thần ngồi ở bàn đối diện, ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô: "Tôi là người của em, đương nhiên phải theo bên cạnh em. Em thấy tôi nói đúng không?"

Sư Thanh Y ánh mắt trọn to, bên tai đỏ bừng, cô lập tức đứng lên, bước nhanh đi tới bên giường. "Em liền ngủ ở giường... Chị đến...cùng em".

Lạc Thần cũng đi tới, ngồi ở mép giường.

Bình thường các nàng ôm nhau ngủ, động tác vô cùng thân mật, nhưng hôm nay tình huống khác biệt, Sư Thanh Y thậm chí đều lựa chọn một mình ngủ ở trên bàn, cho dù bây giờ trở lại trên giường, cũng là lo lắng Lạc Thần theo cô ngủ ở bàn sẽ không thoải mái, nên mới miễn cưỡng thỏa hiệp.

Lạc Thần liền hỏi cô: "Thanh Y, em muốn ngủ bên trong hay bên ngoài?"

Sư Thanh Y nằm chết dí tận cùng bên trong giường, cuộn chặt thân thể, đưa lưng về phía Lạc Thần.

Lạc Thần tắt đèn, đem quạt giấy xếp lại đặt ở bên gối.

Giường cũng không phải lớn, nằm cách gần như vậy, trong phòng lại yên tĩnh cực kỳ, Sư Thanh Y không cách nào che giấu tiếng trái tim đập dồn dập.

Một lát sau, Lạc Thần nhắm hai mắt, nói: "Tôi nghe nói người thích ngủ bên trong, đều là sợ tối, sợ quỷ, sợ sét đánh."

Sư Thanh Y lập tức nói: "Em ngủ ở bên ngoài, chị bên trong."

Sư Thanh Y ngồi dậy, muốn đổi chỗ ngủ ra bên ngoài. Thế nhưng Lạc Thần đang nằm ở đó, nhất định phải trèo qua người Lạc Thần, cô quỳ gối ở trên giường, tay nhẹ nhàng thăm dò lướt qua thân thể Lạc Thần, chống tại mép giường, tay còn lại chống bên trong làm điểm tựa, khom người lơ lửng ở phía trên Lạc Thần, một chân nhẹ nhàng gác qua Lạc Thần, muốn bò ra bên ngoài. Gần gũi như vậy, hương thơm thanh nhã từ nữ nhân nằm bên dưới, nhẹ nhàng len vào sâu tận cõi lòng Sư Thanh Y.

Quá gần, Lạc Thần hơi hơi khoát tay, liền ôm ở bên eo của cô.
Sư Thanh Y giật mình, liền muốn lui lại, thế nhưng vòng tay của Lạc Thần rất vững chắc, cô lui về sau không được, trong lúc bối rối trực tiếp nằm lên trên người Lạc Thần.

Sư Thanh Y muốn tránh thoát đi, lại càng bị Lạc Thần ôm chặt vào lòng. "Thanh Y, em đừng nhúc nhích, bên kia không còn bao nhiêu chỗ trống, tôi sợ em té xuống". Lạc Thần gần như thổi khí vào tai Sư Thanh Y.

Bên tai Sư Thanh Y lập tức đỏ bừng, cô nằm bất động trong ngực Lạc Thần. Lạc Thần dùng hai tay khẽ nâng người Sư Thanh Y, nàng khẽ nhích thân thể vào bên trong, rồi nhẹ nhàng đặt Sư Thanh Y nằm ở bên ngoài.

Hai người đổi vị trí xong thì khoảng cách nằm càng gần sát lại.. Lạc Thần nói: "Nếu em thích ngủ bên ngoài, cũng không sợ tối sợ quỷ sợ sét, chúng ta liền nghỉ ngơi thôi."

Sư Thanh Y: ". . . . . ."

Sau đó Lạc Thần không nói thêm gì nữa, khi nàng yên tĩnh, bóng đêm càng trở nên tĩnh lặng đến tận cùng.

Sư Thanh Y ở trong bóng đêm khẽ nghiêng người nhìn đường nét mơ hồ trên gương mặt Lạc Thần. Hơi thở của Lạc Thần rất nhẹ, cho thấy mệt mỏi trên người nàng cũng đã tiêu trừ đi một chút. Sư Thanh Y yên tâm chìm vào giấc ngủ. Chỉ là, ở trong giấc ngủ của cô, cảm giác nóng rực kia vẫn tồn tại, khiến cô đổ mồ hôi thấm ướt quần áo. Cô khó chịu xoay người qua lại, giấc ngủ rất không yên ổn. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Sư Thạnh Y cảm giác có một luồng gió nhẹ thổi đến, giúp cô khoan khoái, sự khô nóng cũng theo làn gió mà dần tản đi. Ở trong sự vỗ về hết sức thư thích này, Sư Thanh Y dần chìm vào giấc ngủ.

Lạc Thần nằm nghiêng thân thể, tay nhẹ nhàng quạt mát cho Sư Thanh Y, ánh mắt nàng nhìn người trong lòng tràn ngập yêu thương.

Ngày hôm sau, tia nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, ấm áp sáng sủa. Sư Thanh Y tỉnh dậy, theo bản năng muốn giơ tay dịu mắt, kết quả phát hiện tay mình chính là đang ôm chặt eo của Lạc Thần, hai người nằm đối diện, Lạc Thần ngoan ngoãn vùi ở trong lòng của cô, dung nhan khi ngủ tĩnh lặng đẹp đẽ, tóc đen mềm mại tản ra trên gối, da thịt trắng nõn ẩn hiện.

Chiếc cổ thon dài của Lạc Thần tựa sát ở trong ngực Sư Thanh Y, đường cong phía dưới ẩn hiện sau làn tóc, một bên áo ngủ trễ xuống phía dưới, để lộ ra bờ vai trắng mịn, quyến rũ đến muốn tan thành nước. Lông mi thật dài, có lúc hơi run nhẹ mấy cái, như bươm bướm bay tới lại lướt qua đi, đậu ở trong giấc mộng của nàng.

Giờ khắc này, Sư Thanh Y nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên có chút không dám thở mạnh, dường như ngay cả hô hấp của mình cũng có thể quấy nhiễu giấc ngủ của nàng.

Sư Thanh Y cẩn thận từng li từng tí, sợ đánh thức Lạc Thần. Ngoài cảm giác nóng rực do ôm người trong lòng trên tay, còn một loại cảm giác khô nóng từ đêm qua vẫn còn ở tại trong người cô.

Cô đoán được cái gì, bản năng đối với cái cảm giác này vô cùng hoảng sợ cùng căm ghét, lại không dám động, sợ Lạc thần cảm giác được cô tỉnh rồi, liền có thể sẽ thức dậy theo. Vì để Lạc thần ngủ thêm một lát, cô đơn giản nhắm mắt lại, vẫn duy trì động tác ôm lấy Lạc Thần.

Không biết qua bao lâu, Sư Thanh Y cảm giác người trong ngực có động tĩnh, cô mở mắt ra thì thấy thấy đôi mắt Lạc Thần cũng từ từ mở ra, nhìn về phía cô.

Chìm trong ánh nhìn dịu dàng của Lạc Thần, Sư Thanh Y cảm thấy dòng máu khắp người cuồn cuộn nổi lên, thêu đốt cô từ bên trong đến bên ngoài đều hóa thành tro tàn, lực đạo trong tay đang ôm lấy Lạc Thần vì vậy mà đột nhiên tăng lớn.
Lạc Thần ước chừng là cảm thấy đau, bật ra một tiếng than nhẹ. Nàng ngạc nhiên ngước nhìn đôi mắt đỏ rực của Sư Thanh Y.

Sự Thành Ý ngay lập tức thả lỏng lực đạo trong tay, nghẹn giọng nói: "Lạc Thần.... Chị lấy giúp em ... Gương"

"Đừng gấp, tôi sẽ đi lấy gương cho em." Lạc Thần đưa tay nhẹ nhàng vuốt thẳng những sợi tóc rối của Sư Thanh Y. Môi Sư Thanh Y cắn chặt chịu đựng.

Lạc Thần không nói thêm gì nữa, xuống giường đi lấy gương cho Sư Thanh Y. Nhìn chính mình với đôi mắt đỏ rực trong gương, Sư Thanh Y hô hấp ngày càng hỗn loạn. Cô ném gương sang một bên, cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình. Trước đây tình trạng này cũng không kéo dài lâu, thường chỉ sau một đêm rối loạn, sáng hôm sau sẽ hết. Lần này đột nhiên khác biệt như vậy, khiến cô không sao lý giải được.

Sư Thanh Y ngồi ở trên giường, không nói tiếng nào.

Lạc Thần dán sát bên người Sư Thanh Y, dịu dàng vuốt tóc cô, khẽ an ủi: "Đêm qua em đã làm rất tốt....Xem ra đêm nay, liền sẽ tốt hơn rất nhiều."

Sắc mặt Sư Thanh Y dần dịu đi một chút.

"Đêm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người đều lo lắng cho em". Lạc Thần nhẹ nhàng nói bên tai Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y ủ rũ gật đầu: "Vậy...em sẽ cùng chị đi xuống, tránh cho mọi người hoang mang".

"Em thật là muốn xuống nhà dưới hay sao? Nếu em thấy không tiện, tôi liền sẽ mang bữa sáng vào phòng". Lạc Thần ôn nhu nói.

"Không cần...phiền chị như vậy. Em nguyện ý xuống." Sư Thanh Y ngước mắt nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần nghe cô nói nguyện ý, trên môi khẽ câu một nụ cười.

Sư Thanh Y xuống giường đi rửa mặt, lại nhìn thấy chính mình trong gương tựa như thấy quỷ, cô liền cúi mặt tránh né. Sau khi ra ngoài, đã là chín giờ rưỡi sáng.

Lạc Thần đang đứng ở cửa đợi cô.

Sư Thanh Y đứng tại chỗ, nhìn cửa kia mở rộng, lại nhìn những ngón tay thon dài của Lạc Thần đặt trên nắm cửa.

"Thanh Y, đến đây" Lạc Thần vươn tay hướng Sư Thanh Y nở nụ cười.

Nụ cười của nàng nhẹ nhàng thoảng qua, tựa như hồng vũ cọ quét vào lòng người, như vậy lại khiến nhân gian điên đảo. Sư Thanh Y bước chân vội đến, nắm lấy những ngón tay mềm mại của Lạc Thần, ấp vào trong tay cô.

Nhìn thấy hai vị chủ nhân đi xuống lầu, Cửu Vĩ liền chạy ào đến, hưng phấn vẫy chín cái đuôi tuyệt đẹp. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt đỏ rực của Sư Thanh Y, Cửu Vĩ liền lập tức nhảy lùi về phía sau thật xa.

Sư Thanh Y chỉ đành cười khổ. Cửu Vĩ là một thần thú, cùng là động vật, theo bản năng sẽ sợ hãi khi nhìn thấy dáng vẻ Sư Thanh Y như vậy. Điều này có thể giải thích, mỗi khi Chiến Quỷ lệ khí trỗi dậy, những quái vật khác đều sẽ lựa chọn tránh thật xa Sư Thanh Y.

Tuy nhiên, Cửu Vĩ là vật nuôi thân thiết của Sư Thanh Y, nên trong nháy mắt, cũng là xuất phát từ bản năng, nó đã nhảy trở về, nghẹn ngào cọ vào chân Sư Thanh Y để tìm kiếm tình thương.

Sư Thanh Y đáy mắt ánh lên một tia yêu thương, cô vươn tay muốn xoa đầu Cửu Vĩ, nhưng nửa chừng lại rút tay về. Cửu Vĩ trông đợi cái vuốt ve quen thuộc, nhưng nửa ngày trôi qua chẳng thấy, nó ngẩng cặp mắt đáng thương nhìn Sư Thanh Y, khó hiểu xoay vòng tròn. Sư Thanh Y hết cách rồi, đành xoa nhẹ đỉnh đầu Cửu Vĩ mấy cái.

Lạc Thần mở cửa lớn, ánh mặt trời ấm áp cùng làn gió êm dịu lập tức ùa vào phòng, mang theo hương khí thanh tao dễ chịu của miền quê.

Sư Thanh Y híp mắt hưởng thụ làn gió mát. Cuộc sống ở trong thôn thật yên bình.

Lạc Thần nói: "Tôi xem trong tủ lạnh không có thức ăn, nên cần đến chỗ ông chủ tiệm cơm để mua nguyên liệu nấu bữa sáng, em ở đây chờ tôi quay về."

Lạc Thần xoa nhẹ tóc của Sư Thanh Y một cái rồi đi ra ngoài. Sư Thanh Y giống như một con cừu nhỏ, lẽo đẽo theo ở phía sau. Lạc Thần đi một bước, cô liền theo một bước. Lạc Thần bước nhanh hơn, Sư Thanh Y cũng bước nhanh hơn. Lạc Thần đột ngột dừng lại khiến Sư Thanh Y không trở tay kịp, cả người dán vào sau lưng của Lạc Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt