Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 380: Ôn nhu (Trung)


Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần qua cánh cửa phòng tắm để mở, lúc này làn sương trắng mờ ảo dần tản đi, làn hơi nước mỏng manh không cách nào che giấu vẻ đẹp mỹ lệ của nữ nhân đứng bên trong.

Từng giọt nước giống như những hạt trâu châu, từ trên mái tóc dài như thác của nàng rơi xuống, trượt qua bờ vai trắng nõn đẹp không tì vết.

Không thể kìm lòng được, ánh mắt Sư Thanh Y từng chút mà dời xuống dưới, dán chặt vào hai khỏa mềm mại như hai nụ hồng ẩn hiện trong sương của nữ nhân trước mặt. Cô cắn chặt môi, hô hấp càng trở nên hỗn loạn.

"Em vừa nói sẽ không đến phòng tắm nhìn tôi" - Lạc Thần khẽ buông một tiếng cười - "Vậy em đây là đang làm gì?"

Nghe Lạc Thần nói như vậy, Sư Thanh Y bối rối nghiêng đầu đi nơi khác, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.

"Thì ra là em đang nhìn cánh cửa" Lạc Thần híp mắt nhìn Sư Thanh Y: "Vậy em cảm thấy cánh cửa có đẹp hay không?"

Sư Thanh Y: ". . . . . ."

"Tôi còn phải tắm rửa, nên cần đóng cửa lại. Em vẫn còn muốn đứng ở đây ngắm cánh cửa hay sao? Em có thể gật đầu hoặc lắc đầu, để cho tôi biết".

Sư Thanh Y chậm rãi lắc lắc đầu.

Mặc dù suốt cả buổi, cô đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc, chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, nhưng thật ra đều nghe theo lời của Lạc Thần. Trước đây cô luôn vui vẻ mà thuận theo, hiện tại gương mặt có chút buồn bực, đôi lông mày hơi nhíu lại, môi cắn chặt tỏ ra miễn cưỡng, nhưng chung quy vẫn là khả ái như vậy, khiến cho người đối diện càng thêm yêu thương cưng chiều.

Lạc Thần dịu dàng nói: "Vậy em trở lại ngồi ở ghế, đợi tôi."

Lúc này Sư Thanh Y mới quay lại, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Nhưng ánh mắt của cô, thủy chung vẫn dán chặt vào nữ nhân bên trong phòng tắm, chưa từng rời đi. Lạc Thần không đóng cửa vội, vẫn là đứng đó nhìn Sư Thanh Y thêm một lúc. Nhận thấy Lạc Thần khẽ cười mà nhìn mình, Sư Thanh Y mới thu hồi ánh mắt, cố ý nhìn đi nơi khác.

Cô ngồi trên ghế tĩnh mịch như một pho tượng, dáng vẻ cô độc đáng thương, khiến lòng người đau xót.

Lạc Thần ngắm nhìn cô thêm một lúc rồi mới đóng cửa lại.

Sau khi tắm xong, Lạc Thần cầm máy sấy đến ổ cắm điện gần Sư Thanh Y, lặng lẽ ngồi thổi tóc. Thổi được mấy phần, tóc vẫn duy trì độ mượt mà trơn bóng, nàng liền đổi sang lau bằng khăn lông.

Lạc Thần đau lòng nhìn dây xích lạnh lẽo trên tay Sư Thanh Y: "Nếu em cảm thấy lúc nào có thể mở khóa, liền nói cho tôi biết."

Sư Thanh Y ngoan ngoãn gật đầu.

Trên môi Lạc Thần thoáng hiện nụ cười, nàng không nói gì thêm, nghiêng mái tóc dài sang một bên vai, một tay vừa tiếp tục lau tóc, tay còn lại mở lên điện thoại di động trên bàn.

Lạc Thần xem lại những tấm ảnh đã chụp hôm nay. Tấm thứ nhất chụp bóng lưng của "vật đó" khi đối phương nhảy từ trên lầu xuống chạy thoát, một vài tấm còn lại chụp vết chân quái dị ở bờ ruộng, nàng xem qua một lần, lại quay về cẩn thận xem xét tấm thứ nhất.

Sư Thanh Y ngồi bên ghế đối diện, từ khoảng cách này nhìn sang không thể thấy rõ được hình. Cô vốn là có lòng hiếu kỳ cao, rất tò mò muốn thấy trọn vẹn, nhưng lại do dự không muốn đến ngồi kế bên Lạc Thần, chỉ đành đứng thẳng người dậy.
Đương nhiên Lạc Thần nhận ra được động tác của cô, nhưng giả vờ không để ý.

Sư Thanh Y lùi xa ra ở phía sau, ánh mắt nhìn lướt qua vai Lạc Thần, từ vị trí này có thể thấy được toàn bộ màn hình điện thoại di động. Đương nhiên ở cự ly xa thế này, người bị thường sẽ chẳng nhìn thấy rõ được hình ảnh trong điện thoại.

Sư Thanh Y trầm tĩnh nhắm mắt lại.

Khi cô mở mắt ra, từ trong đáy mắt hiện lên một vòng xoáy như đưa cô vào một thế giới khác, nơi đó từng ngôi sao được thắp sáng rạng rỡ, những hạt bụi nhỏ li ti ở xa rơi vào trong mắt, đều nhìn thấy rõ ràng. Mà chính lúc này, đôi mắt cô như hai viên hồng ngọc rực rỡ, những sợi tơ máu xoay quanh con ngươi màu đỏ như hòa vào nhau làm một, ánh sáng trong mắt tỏa ra mỹ lệ, đẹp đến ngỡ ngàng.

Sư Thanh Y yên lặng đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong điện thoại trên tay Lạc Thần, mỗi một chi tiết đều rõ ràng hiển hiện, rơi vào đáy mắt của cô.

Vật kia gõ cửa xong thì chạy trốn, toàn thân được áo khoác màu đen có nón rộng vành che khuất, tư thế chạy vô cùng quỷ dị. Chính vì thân thể đối phương bị che khuất hoàn toàn nên không nhìn rõ được tay chân, chỉ cảm giác được bước chân khi chạy rất khác thường.

Bình thường một người đang chạy trốn, thân thể theo bản năng sẽ nghiêng về phía trước, nhưng vật này hoàn toàn ngược lại. Hắn tuy là chạy về phía trước nhưng nửa người giấu trong áo khoác lại ngửa ra đằng sau, cùng với động tác chạy giống như hai nửa người của hắn phân làm hai khúc, không hài hòa.

Đặc biệt là bộ phận vai và đầu của hắn vô cùng kỳ lạ, dường như lật hẳn về phía sau, cảm giác như nếu tiếp tục, đầu của hắn liền quay ngược rơi ở sau lưng.

Lạc Thần chậm rãi xem qua tấm thứ nhất, một lúc lâu sau nàng mới đổi đến tấm thứ hai. Sư Thanh Y ở đằng sau yên lặng tiếp tục quan sát.

Vết chân để lại dọc theo bờ ruộng cũng là bên dài bên ngắn, không giống như hai chân của cùng một người. Chỉ là so với dấu chân trên cỏ mà hôm trước hai người xem qua, có nhiều điểm khác biệt. Dù sao người bí ẩn kia trốn trong động khâu nối thi thể, cũng không phải tạo ra một bản thể, mà khả năng là rất nhiều bản thể khác nhau ở quanh đây.

Lạc Thần tỉ mỉ xem toàn bộ các bức ảnh, sau đó quay lại nhìn Sư Thanh Y.

Nàng quay lại bất ngờ, khiến Sư Thanh Y không kịp thu hồi tầm mắt, chỉ đành quay đầu nhìn chằm chằm vào bức tường.

Lạc Thần khẽ buông một tiếng thở dài.

Lúc này Sư Thanh Y ngồi trở về, không một tiếng động mà nhìn Lạc Thần ở bên lau chùi mái tóc.

"Em có muốn tắm thêm lần nữa hay không?" Lạc Thần nhìn những giọt mồ hôi bết dính vào tóc trên trán Sư Thanh Y, nói.

Sư Thanh Y hiện giờ cả người đều không thoải mái, lúc thấy Lạc Thần trong phòng tắm đi ra, cô cũng muốn vào tắm rửa nhưng hai tay lại không thuận tiện.

"Tôi có thể giúp em."

Sư Thanh Y nghe vậy, nhất thời ngồi đến thẳng tắp, khẩn trương lắc đầu liên tục.

Lạc Thần dường như muốn nói thêm điều gì, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người vừa trải qua sự kiện quỷ dị kia, không trách khỏi đề cao cảnh giác. Lạc Thần ra hiệu cho Sư Thanh Y ngồi yên, sau đó cẩn thận bước ra cửa.

Giọng nói trong trẻo của Trường Sinh vang lên: "Cẩn nhi, Lạc nhi, là chị".

Sư Thanh Y: ". . . . . ."

Lạc Thần liền mở cửa ra, Trường Sinh đứng đó trong tay cầm một cái túi, đang loay hoay lấy điện thoại di động. Cô nhìn thấy Lạc Thần đã mở cửa, liền ngưng lại động tác, nhỏ giọng nói: "Chị nhìn thấy ánh đèn từ khe cửa, biết các em chưa ngủ nên chị đến đây."

Trường Sinh nói xong, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Sư Thanh Y, giọng càng xuống thấp: "Bây giờ chị đi vào có làm ảnh hưởng đến Cẩn nhi không? Nếu là ảnh hưởng, chị sẽ để đồ ở đây rồi về".

Mặc dù Trường Sinh nói chuyện rất nhỏ, nhưng Sư Thanh Y thính lực tốt, đều nghe được rõ ràng. Lạc Thần nhìn cô một cái, Sư Thanh Y liền gật đầu.

"Thanh Y vẫn ổn, chị vào đi" Lạc Thần dẫn Trường Sinh đi vào, đóng cửa lại.

Trường Sinh đi sát ở bên Lạc Thần, thì thầm nói: "Lúc nãy vừa xảy ra chuyện kỳ quái như vậy, chị không nên đến gõ cửa, định gọi điện báo trước cho Lạc nhi, nhưng theo bản năng lại gõ cửa trước, có dọa đến hai em không?"

Lạc Thần lắc đầu cười, lại nói: "Tại sao muộn như vậy chị còn chưa ngủ?"

Trường Sinh lặng lẽ đánh giá Sư Thanh Y, thấy em ấy đôi mắt đỏ ngầu ngồi như một pho tượng, nên không dám lại quá gần, cô liền hướng Lạc Thần nói: "Chị...chị sợ Cẩn nhi đói bụng, nên mang ít thức ăn cho em ấy."

Sư Thanh Y: ". . . . . ."

"Chị biết được em ấy sẽ đói bụng sao?" Lạc Thần hỏi.

Trường Sinh đem túi để lên bàn: "Lúc chị đi lên lầu, vẫn chưa trở về phòng mà đứng ở cầu thang một chút, thấy em đi đến nhà bếp. Chị cũng xem qua tủ lạnh trong bếp rồi, không có thức ăn, chị hiểu là em muốn nấu chút đồ ăn khuya cho Cẩn nhi, nhưng lại không có nguyên liệu để nấu, nên chị nghĩ đem đến đây một ít thức ăn."

Trước lúc lên đường, Sư Thanh Y đặc biệt chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt, đều là những món Trường Sinh thích ăn, Sư Thanh Y lại yêu thương Trường Sinh như vậy, nên toàn bộ đồ ăn đều để trong hành lí của chị ấy.

Lạc Thần nói: "Thông minh."

Trường Sinh được Lạc Thần khen, con mắt đều cười đến híp lại, giống như được ăn mật ngọt. Cô mở túi đem đồ ăn ở bên trong bày ra trên bàn, tất cả đều là món cô thích ăn. Trước hết cô mở ra một cái bánh dẻo hạt dẻ, cẩn thận nhìn sắc mặt của Sư Thanh Y, muốn đi đút em ấy ăn nhưng lại không dám.

Lạc thần cười khẽ: "Chị đừng sợ, Thanh Y không cắn người. Em ấy chỉ cắn cổ áo."

Sư Thanh Y: ". . . . . ."

Trường Sinh kinh ngạc: "Cẩn nhi cắn cổ áo của em sao?"

"Thỉnh thoảng" Lạc thần híp con mắt nói.

Sư Thanh Y: ". . . . . ."

"Cẩn nhi làm sao nãy giờ không nói gì?"

"Em ấy hiện nay không muốn nói chuyện, không sao ."

Trường Sinh lúc này mới yên tâm đem bánh dẻo hạt dẻ đưa tới trước mặt Sư Thanh Y, mềm giọng nói: "Cẩn nhi, em ăn một chút. Chị thấy em cả buổi tối không được nghỉ ngơi, hẳn là rất đói bụng. Vậy em tạm thời ăn cái này lót dạ, bánh dẻo hạt dẻ rất ngon nha."

Đôi mắt đỏ rực của Sư Thanh Y xoay chuyển, nhìn vào bánh dẻo hạt dẻ mềm mại. Sau đó cô nhìn Trường Sinh thì bắt gặp ánh mắt tha thiết mong chờ của chị ấy.

"Em có thích ăn cái này không?" Trường Sinh lo lắng nói: "Nếu không thích, chị liền đổi món khác".

Gương mặt Sư Thanh Y không có biểu hiện gì, nhưng nàng nghiêng người, khẽ cắn một góc bánh dẻo hạt dẻ.

Trường Sinh nhất thời mừng rỡ, nàng vui vẻ nhìn về phía Lạc Thần: "Cẩn nhi chịu ăn rồi!"

"Bởi vì là chị mang đến" Lạc Thần khẽ cười: "Em ấy tất nhiên nguyện ý ăn".

Sư Thanh Y ăn xong một miếng bánh dẻo, liền nghiêng mặt đi.

Trường Sinh lại có chút buồn bã buồn bã , không biết phải làm gì , lần thứ hai nhìn về phía Lạc thần: ". . . . . . Cẩn nhi lại không ăn."

"Chị giao cho em" Lạc Thần đón lấy phần bánh dẻo còn lại trong tay Trường Sinh.

Đi tới trước mặt Sư Thanh Y, Lạc Thần dịu dàng hỏi: "Em có đói bụng không? Nói thật cho tôi biết."

Sư Thanh Y gật đầu.

"Em có thích mùi vị này không?"

Sư Thanh Y lại gật đầu.

Lạc Thần thấy em ấy ngoan ngoãn như vậy, liền đưa bánh gạo hạt dẻ trên tay đến bên môi Sư Thanh Y: "Trường Sinh cho em ăn, em đã cắn một miếng. Nếu là tôi, em có muốn ăn không?"

Âm thanh của nàng như ẩn chứa sự mê hoặc, Sư Thanh Y liền cắn thêm vài miếng, vì ăn quá nhanh nên suýt nữa cô cắn nhầm vào ngón tay của Lạc Thần.

Lạc Thần khẽ mỉm cười, dịu dàng vươn tay còn lại lấy ra hạt gạo nếp dính trên môi Sư Thanh Y.

Rốt cuộc Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn Lạc Thần, nét mặt cô dần giãn ra, quan tâm hỏi:"Chị... chị có đói bụng không?"

Đây là lời đầu tiên cô hướng nàng nói, sau một buổi yên lặng. Ý cười trên môi Lạc Thần càng đậm:"Giống như em, tôi cũng thấy đói bụng."

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần rồi lại chuyển ánh mắt nhìn đến phần bánh dẻo hạt dẻ còn lại trên tay nàng.

Lạc Thần đương nhiên hiểu rõ tâm ý của Sư Thanh Y, cười nói: "Được, tôi cũng ăn."

Nói xong, nàng chậm rãi ăn hết phần bánh dẻo còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt