Chương 379: Ôn nhu (Thượng)
Sư Thanh Y biết Lạc Thần cũng không hiểu lầm ý của nàng, nàng là muốn trêu đùa một chút thôi.
Tâm tư của Lạc Thần giống như một cái lưới tinh tế dịu dàng, có thể trăm chuyển ngàn hồi lượn vòng quanh Sư Thanh Y.
Rõ ràng vô cùng tinh tường biết Lạc Thần đang trêu đùa, nhưng nhìn thấy gương mặt nàng thoáng rũ xuống, trong giọng nói ẩn chứa sự cô đơn, Sư Thanh Y như bị mê hoặc, những chuyện kia "biết rất rõ ràng" tựa như cũng không đúng, theo bản năng liền muốn giải thích.
Môi có hơi mấp máy, nhưng rồi Sư Thanh Y vẫn dừng lại.
Nàng đưa mắt liếc nhìn bên cạnh, cố ý không nhìn Lạc Thần, cũng không hề lên tiếng. Vẻ mặt vẫn kéo căng, thái độ như thể cách xa người khác ngàn dặm, nhưng thỉnh thoảng nàng khẽ nghiêng khóe mắt, yên lặng ngắm nhìn gương mặt người trong lòng.
Lạc Thần trên mặt vẫn là điềm tĩnh, dường như nàng đã dự liệu trước phản ứng này của Sư Thanh Y, nên liền không dấu vết bỏ qua câu hỏi vừa nãy, nói: "Muốn uống nước, gật đầu, không muốn uống, lắc đầu."
Câu hỏi lần này nói rất rõ ràng, không có chơi chữ, Sư Thanh Y lúc này mới gật đầu một cái.
Lạc Thần liền kéo ghế đến, bưng ly nước ngồi xuống.
Hai người ngồi đối mặt nhau, khoảng cách rất gần, Lạc Thần nói: "Tay em không tiện, tôi đút em uống."
Sư Thanh Y: ". . . . . ."
Hai tay bị khóa ở sau lưng, quả thật không tiện, Sư Thanh Y biết là không thể lãng tránh, đành phải tiếp tục gật đầu.
Lạc Thần cả người dán đến gần, đem ly nước kề sát bên môi Sư Thanh Y, chậm rãi nghiêng vành ly, dòng nước lạnh lẽo chạm vào môi, Sư Thanh Y liền nhẹ nhàng mở miệng, theo bản năng đầu hơi ngửa về sau.
Có đều tư thế uống nước này thoạt nhìn có một chút khó, bởi vì không trực tiếp cầm ly nước trong tay, Sư Thanh Y chỉ có thể căn cứ vào độ nghiêng của ly để mà ngửa đầu, đáy lòng tự nhiên sẽ sản sinh ra cảm giác không xác định, sợ rằng nước sẽ đổ lên người. Nếu có ai đó đỡ ở phía sau gáy, cảm giác lo lắng mới có thể tiêu trừ.
Lạc Thần nhìn thấy như vậy, bàn tay kia đưa về phía gương mặt Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cỡ nào nhạy cảm, trong nháy mắt đã nhận ra, nàng hình như rất sợ Lạc Thần cùng nàng có bất cứ tiếp xúc nào, ngay lập tức cả người muốn lui về sau, ngay cả động tác uống nước cũng ngừng lại.
"Đừng nhúc nhích." Lạc Thần ánh mắt dịu dàng buông xuống nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không làm gì"
Sư Thanh Y bất động, có điều con mắt thẳng tắp đánh giá nàng, một mặt cảnh giác.
Tay của Lạc Thần đưa đến vô cùng từ tốn, tựa hồ muốn Sư Thanh Y từ từ thích ứng, nói: "Em như vậy uống nước không thoải mái, tôi đến giúp em."
Sư Thanh Y hiểu được, một lần nữa ngồi đến đoan chính.
Lạc Thần nhẹ nhàng đỡ ở sau gáy của Sư Thanh Y, tay còn lại nghiêng ly tiếp tục đút nàng uống nước.
Có Lạc thần nâng đỡ, Sư Thanh Y yên tâm ngửa đầu về phía sau, vô cùng thuận lợi uống nước, cũng không hề lo lắng sẽ bị sặc hay nước bị đổ lên người.
Nàng biết Lạc Thần ở phía sau giúp nàng giữ được thăng bằng.
Trong lúc uống nước, cổ họng Sư Thanh Y chậm rãi trượt, ánh mắt nàng lay động nhìn về phía Lạc Thần, màu đỏ quyến rũ đọng nơi khóe mắt, cùng đôi hồng mâu tràn đầy lệ khí, ngọn lửa trong mắt như muốn cháy bừng lên, nhưng lại bị Sư Thanh Y đè xuống.
Lạc Thần yên lặng nhìn nàng.
Chờ uống xong nước, trên môi Sư Thanh Y đọng lại giọt nước, ẩm ướt mà sáng lấp lánh, Lạc Thần vươn ngón tay đến, Sư Thanh Y biết nàng muốn làm gì, thân thể liền lui lại.
Lạc Thần đại khái là sợ đột nhiên đi qua sẽ làm Sư Thanh Y không ứng phó kịp, trước tiên nhắc nhở: "Tôi muốn giúp em lau nước"
Sư Thanh Y không lên tiếng.
Nhưng cũng không lắc đầu, xem như là chấp nhận.
Lạc Thần lại nói: "Nước đọng ở bên môi, tôi tất nhiên sẽ chạm vào em".
Sư Thanh Y: ". . . . . ."
"Có thể không, Thanh Y?" Lạc Thần lần thứ hai xác nhận.
Bây giờ Sư Thanh Y khắp toàn thân đều mang theo chống cự, mở to một đôi hồng mâu duy trì cảnh giác, một chút thân mật cũng có thể khiến nàng mất bình tĩnh.
Lạc Thần không muốn nàng phải chịu gáng nặng, cũng không muốn kích thích nàng, vì lẽ đó mỗi một lần tiếp xúc, nàng đều sẽ sớm nói cho Sư Thanh Y, trưng cầu sự đồng ý của nàng.
Nếu như Sư Thanh Y biểu hiện ra không muốn, nàng sẽ không làm.
Sư Thanh Y chậm rãi gật đầu một cái.
Lúc này Lạc Thần mới đưa ngón tay đến chạm vào môi nàng, nhẹ nhàng lau đi. Kỳ thực chỉ có một chút vệt nước mà thôi, tựa như trân châu đọng ở trên ngón tay Lạc Thần. Tay nàng vì vậy trơn ướt, xoa nhẹ ở trên môi Sư Thanh Y, cảm giác ướt át mềm mại, khiến gương mặt Sư Thanh Y ửng lên một tầng hồng.
Sư Thanh Y bắt đầu có chút không kiềm chế được, vai run lên, hô hấp tăng dần.
Lạc Thần nhìn thấy, liền thu ngón tay về, nói: "Được rồi."
Sư Thanh Y cắn chặt môi dưới, đầu cúi thấp.
Lạc Thần và Sư Thanh Y ngồi đối diện nhau, hồi lâu cũng không nói thêm một lời. Sư Thanh Y dần trấn tĩnh lại, vai không còn run nữa nhưng gương mặt vẫn là cúi thấp. Lạc Thần nhìn nàng một cái, đứng lên nói: "Em nghỉ ngơi đi".
Nói xong, Lạc Thần đi vào nơi để hành lí, cầm một bộ váy ngủ đặt lên giường.
Sư Thanh Y nhìn nàng, biết nàng đây là muốn đi phòng tắm rồi.
Lạc Thần trước đã tắm một lần tắm, thế nhưng trải qua một buổi tối không chợp mắt, một mực chăm sóc Sư Thanh Y.
Lúc Sư Thanh Y nóng, Lạc Thần quạt mát, lau mồ hôi và thay quần áo ướt cho nàng, lúc lạnh thì lấy mền quấn quanh cho nàng ấm áp, căn bản Lạc Thần cả đêm chưa được nghỉ ngơi. Sư Thanh Y tuy rằng nóng sốt đến mơ màng, nhưng vẫn cảm giác được chuyện gì xảy ra, nàng nhìn thấy giữa lông mày Lạc Thần che giấu vẻ mệt mỏi, cũng hiểu nàng làm muốn tắm một lần nữa để làm dịu đi.
Hơn nữa Lạc Thần thích sạch sẽ như vậy, lúc vào cửa Sư Thanh Y đã thấy nàng đặc biệt đổi giày, thay đi đôi giày có dính chút bùn, sau đó liền đi rửa tay. Xem tình huống trong làng, hẳn là Lạc Thần đi tới nơi có bùn đất hoặc bờ ruộng để tiến hành điều tra, như vậy nàng nhất định phải tắm thêm lần nữa, mới có thể nghỉ ngơi được.
Lạc Thần đến bên giường, Sư Thanh Y ngồi trên ghế, quay lưng nhìn hướng khác. Lạc Thần soạn hành lí có lúc tạo tiếng vang, Sư Thanh Y ngồi trên ghế chốc lát lại nhìn về phía Lạc Thần, chân từ từ xoay lại, sau đó cả người chậm rãi ở trên ghế di chuyển.
Phát hiện Lạc Thần nhìn qua bên này, Sư Thanh Y liền bất động.
Lạc Thần không nhìn nàng nữa, nàng liền bắt đầu động, từng bước xoay người lại, cuối cùng mặt hướng bên giường nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần không hề ngẩng đầu, bên môi khẽ mỉm cười, tiếp tục thu thập quần áo.
Sau đó Lạc Thần cầm quần áo đi tới phòng tắm bên kia, đóng cửa lại.
Nguyên bản trong phòng cũng rất yên tĩnh, Sư Thanh Y không nói một lời, Lạc Thần cũng chỉ nói ít câu, hiện tại Lạc Thần đi tắm, càng thêm tĩnh mịch. Sư Thanh Y như pho tượng ngồi ở đó trầm mặt, con mắt ôm lấy cửa phòng tắm.
Cửa phòng tắm đột nhiên lại mở ra.
Lạc Thần nói: "Tôi vừa nghĩ đến một chuyện"
Sư Thanh Y không biết nàng muốn nói gì, như là tò mò mèo, lập tức vểnh tai lên nghe.
Cách khép phòng tắm khép hờ, Lạc Thần âm thanh yếu ớt nói : "Tôi nghĩ tay em không tiện, nếu em muốn đến phòng tắm, lại mở cửa không được, chẳng phải rất không ổn sao? Nên tôi sẽ không đóng cửa."
Sư Thanh Y vừa nghe, nhất thời khí huyết dâng lên, con mắt càng ngày càng đỏ, nổi giận trừng mắt nhìn nàng: "Em sẽ không đi phòng tắm nhìn chị!"
"Em có thể nói chuyện cùng tôi rồi sao?" Lạc Thần lại nói.
Sư Thanh Y: ". . . . . ."
Cả buổi tối nàng không nói mấy câu, hiện tại rốt cuộc mở miệng, chính bản thân nàng cũng ngẩn ngơ phút chốc.
"Tôi có nói em sẽ đến phòng tắm để nhìn tôi tắm sao? Có thể em có chuyện gấp, cần phải đến phòng tắm" Lạc Thần đạm nhạt nói: "Thế sự khó liệu, ai có thể nói trước".
Sư Thanh Y: ". . . . . ."
Lạc Thần lui vào phòng tắm, không nhìn thấy bóng dáng nàng nữa, nhưng cánh cửa chỉ khép hờ.
Một lúc sau, Sư Thanh Y nghe được tiếng nước bên trong vang lên.
Nàng thính lực quá tốt, khi Lạc Thần mở vòi sen, âm thanh dòng nước đổ xuống, rơi vào trong lỗ tai của nàng vô cùng rõ rệt. Nàng không khỏi hình dung ra dáng vẻ câu người của Lạc Thần khi tắm rửa. Đặc biệt là những lúc trước đây, hai người từng tắm chung, những chuyện trong lúc đó phát sinh, là tư vị gì, từng hình ảnh cứ hiện lên trong đầu nàng.
Vừa nghĩ đến, nàng liền cúi đầu, qua một lúc lại ngẩng đầu lên, liếc mắt về bên kia trên giường, lại đứng lên một đường đi tới.
Trên giường là chiếc váy ngủ màu trắng của Lạc Thần, chất liệu vải dệt mềm mại. Hiện tuy rằng chưa đến mùa hè, nhưng khí trời đã ấm áp hơn rất nhiều, trong thời tiết này, Lạc Thần vẫn là ăn mặc đơn bạc như vậy, buổi tối đi ngủ cũng chỉ mặc một cái váy mỏng. Sư Thanh Y trầm mặc nhìn chiếc váy trên giường.
Lúc Lạc Thần đi vào phòng tắm cũng không mang gì nhiều, mà bộ y phục này lại ở trên giường, có phải là nàng đã quên mang theo váy ngủ để thay?
Cũng không thể, Lạc Thần vốn là người thông minh và cẩn thận, không thể ngay cả áo ngủ đều quên mang vào, có thể bộ y phục này nàng soạn dư ra thì sao.
Sư Thanh Y đơn giản ngồi ở bên giường, nàng lại hồi tưởng một hồi, cảm giác Lạc Thần lúc tiến vào phòng tắm thật giống như là không mang theo áo ngủ. Chính là như vậy, nàng nghĩ kĩ thì càng thêm xác định, Lạc Thần không mang y phục vào.
Nàng hẳn là cố ý đi, trải qua nhiều lần "biết rõ ràng" như vậy, Sư Thanh Y cũng đành bó tay, nàng không thể để Lạc Thần không mặc gì mà đi ra. Sư Thanh Y cúi người xuống, cắn lấy một góc áo của Lạc Thần, mang đến trước cửa phòng tắm.
Cửa phòng tắm để hở, dù Sư Thanh Y không dùng tay được, nhưng dùng chân hoặc thân thể chạm vào, vẫn là sẽ mở được cửa.
Mà cửa mở ra, sẽ nhìn thấy tình cảnh gì, nàng càng rõ ràng hơn.
Nàng bối rối không muốn đi mở cửa, tay lại không tiệm để gõ, nên chỉ có thể đứng bên ngoài phòng tắm, cắn áo của Lạc Thần, trong miệng hàm hàm hồ hồ nhắc nhở: "A. . . . . . A. . . . . . A!"
Vì trong miệng ngậm y phục nên nàng không thể kêu lên được, vừa mở miệng quần áo liền sẽ rơi xuống đất, nàng chỉ có thể từ trong cổ họng nghẹn ngào phát ra âm thanh. Không biết, chợt nghe âm thanh của nàng còn tưởng nàng đang bị bắt cóc, trong miệng nhét vải, ú ớ mà cầu cứu.
Sợ Lạc Thần không nghe được, nàng vừa nghẹn ngào phát ra âm thanh, vừa dậm chân mấy cái để phát sinh thêm nhiều tiếng vang.
Cửa mở ra rồi.
Trong phòng tắm sương trắng lượn lờ, Lạc Thần nửa đóng nửa mở cửa, ánh mắt nhìn Sư Thanh Y. Những giọt nước còn đọng trên gương mặt của nàng, Sư Thanh Y đứng đó, có thể nhìn thấy bờ vai quang lõa của nàng, nửa người của nàng được cánh cửa che đi, đường cong ẩn hiện trong làn hơi nước mờ ảo.
". . . . . . A." Sư Thanh Y đến gần rồi, mặt buồn bực cắn y phục đưa đến.
Lạc thần vươn tay lại gần, từ trong miệng nàng gỡ xuống y phục, nói: "Cảm ơn Thanh Y."
Sư Thanh Y: ". . . . . ."
"May là tôi vẫn chưa đóng cửa. Nếu như cửa đóng rồi, chỉ sợ em kêu như vậy thêm một lúc, tôi cũng không nghe thấy được".
Sư Thanh Y: ". . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro