Chap 51
Bà tư Rằn cùng con Lụa ngồi rải nhang ở sân nhà, một người đàn ông cỡ chừng hơn năm mươi bước vào nhà. Vừa thấy ông ta thì bà tư Rằn mau mắn mà cười
"Ơ, ông Hương Điền ghé nhà tui có chuyện chi đấy ạ? Mời ông vào nhà chơi, uống miếng nước"
Hương Điền xua tay mà hỏi
"Có phải đây là nhà cô Phương Anh hay chăng? Tui nghe nói ở đây có cô nào đó cổ học cao, nên tui tính nhờ cậy cô dạy cho con gái út của tui."
"À, Phương Anh phải không? Cổ đi với mấy đứa nhỏ ghi mối rồi, nếu ông có mướn cổ thì đợi cổ về rồi tui nói cho."
"Ờ, vậy nhờ cậy cô báo cho cổ hay để mai sáng sớm tầm 8 giờ cổ qua bên nhà tui mà bàn việc chớ giờ tui phải lên nhà việc. Mọi chuyện nhờ cậy cô, cứ nói cổ qua đó rồi tiền bạc ra sao sẽ tính."
"Dạ được, ông đi cẩn thận nhá"
Ông Hương Điền là quan đo đất của cái làng Ông Non này, nhà ông ta cách nhà Hiến Sát Sử chỉ đúng một căn nhà. Lát sau Phương Anh cùng Tí và Tèo đi lấy mối nhang về thì bà tư Rằn vui vẻ chạy ra báo
"Phương Anh, nãy bên Hương Điền họ ghé. Họ cậy dì nói với con là ngày mai...ờ ờ 8 giờ sáng ghé nhà ổng mà dạy chữ cho con gái họ, được không con?"
"Dạ được" Phương Anh cười đáp rồi xin phép vào nhà trong, đi được mấy bước là chạy chân sáo vào trong nhà kiếm Ngọc Thảo, thì thấy bà hai Hưởng đang ngồi cạnh Ngọc Thảo nói chuyện gì đó
"Má nhớ lại mà má tức quá chừng, mà sao Phương Anh nó tốt tánh đoàng hoàng như thế mà lại có gia đình không ra gì? Lại còn đánh con gái ra nông nổi đó, đó là lỗi tại thằng ba chứ sao là tội của Phương Anh nó được? Mà bên nhà Phương Anh sai nên người ta không cưới, chứ phải Phương Anh từ chối người ta đâu phải hông con?"
"Má nói con cũng thấy lạ quá chừng, con thấy gia đình bên đó họ cũng cho Phương Anh ăn học đoàng hoàng lắm mà chừng xãy ra chuyện, họ đánh Phương Anh cứ như Phương Anh làm sai..." Ngọc Thảo vừa bớt củi vừa nói, nếu hôm đó không có Tèo có khi bình trà Phương Anh hưởng hết rồi, hưởng dương 23 tuổi... (Mặn dzậy bà nội)
"Mà cái cậu Phán gì đó sao rồi, má cứ tưởng là yêu đương lâu rồi...ai dè con với Phương Anh..."
Ngọc Thảo nghe tới đó thì trầm lặng, thở hắt ra
"Con nghe Phương Anh nói là được định đoạt từ nhỏ rồi, không thoát được. Với Phương Anh cũng muốn trả hiếu cha má nên cam chịu, chỉ xin cho được học cao hơn. Nên chắc tại vậy nên tính Phương Anh đầm tính..."
"Xới, má thấy nhà đó họ định đoạt cho Phương Anh nó cưới để làm nở mày nở mặt họ thì đứng hơn đó. Chớ làm gì có chuyện chị chưa cưới em đã cưới trước trước chị rồi? Nhà đó cưng con trai hơn thôi, chớ má thấy...nói thiệt với con làm gì có chuyện người ta cho con gái người ta tối ngày đi ra ruộng ngủ đâu. Là con má còn xót, chớ họ con nhà giàu sao họ không xót. Nếu hông phải trong lòng họ muốn bán con lấy sĩ diện hay sao?"
Ngọc Thảo xoay qua tính nói gì đó thì thấy cánh tay Phương Anh thì cô quýnh quáng khều bà, bà thì vẫn thao thao bất tuyệt mà nói
"Tội nghiệp Phương Anh thấy sợ, gia đình gì mà ai cũng ác nhơn ác đứt. May mà có nó lọt thỏm được cái tốt tánh, biết yêu thương hông nhà mình cũng chết lên chết xuống..."
Ngọc Thảo hoảng qua nắm tay bà bóp chặt khiến bà giật thót mình, đợi khi thấy ánh mắt Ngọc Thảo đá ra sau lưng thì bà nín khe đi không dám nói năng thêm gì. Phương Anh đứng dựa cột mà đôi mắt u buồn, tựa như nổi buồn này đã rất lâu rồi. Lát sau liền đem hai ngón tay nhỉnh miệng mình lên để cười, rồi tươi tỉnh bước vào
"Ơ, má với em nấu gì thế?"
Ngọc Thảo thấy miệng Phương Anh cười mà đôi mắt kia trầm lặng như hồi trước đây khi phải đối diện giữa chữ hiếu và tình, thì cô cảm giác Phương Anh trước đây trở lại rồi...
"Má nấu canh chua cá lóc, con về rồi rửa mặt rửa tay đi con"
"Dạ, con vào ngủ xíu má với em kêu con nghe"
Nói rồi Phương Anh ra lu nước sau nhà vóc nước lên mặt đến nghẹt thở, phút chốc chẳng biết vì nước hay vì khóc mà mắt cô đỏ ửng đi. Lát sau một cánh tay nhỏ ôm lấy eo khiến Phương Anh liền nhoẻn miệng cười xoay qua
"Sao đó, nhỏng nhẽo à?"
(Thảo ở ngoài mà nhõng nhẽo như trong đây tui chấp nhận đánh lộn với 10 Phương Anh dành ẻm về)
"Mình khóc hay sao?" Ngọc Thảo đem đôi tay mình đặt lên má ướt đẫm Phương Anh "Mình lại thế rồi, mình lại khiến em cảm giác mình luôn giấu em chuyện gì đó..."
Phương Anh bật cười lắc đầu, cầm tay Ngọc Thảo mà nhẹ nhàng nói
"Do mình đa nghi thôi...à mai tui sẽ xuống nhà Hương Điền dạy học, thêm được ít tiền. Để dành cho em chưng diện với người ta, toàn mặc bà ba sờn đến độ này thôi"
"Em có khác mình đâu, mình cũng mặc đồ sờn thì em theo mình chớ chi. Nào mình ăn vận đoàng hoàng thì em mới chịu chưng diện..."
"Sao được" Phương Anh cau mày cắt ngang "Em phải đẹp lên, xinh lên biết chưa?"
Ngọc Thảo nghe mấy lời đó bật cười ôm cổ Phương Anh, ngắm nhìn người ta. Sao chứ, yêu con gái thì sao? Dẫu tiền chẳng có bao nhiêu, người ta vẫn cố mà cho cô chưng diện với người đời, mặc kệ chính mình mặc đồ sờn đến lỏng đường chỉ đi. Bắt một tiểu thư đài cát vì cô, thật sự càng thấy càng thương
"Mình vì em bỏ vinh hoa phú quý một đời, mình không buồn hay tiếc hay sao?"
"Tiếc làm chi, vốn dĩ nó có phải của mình đâu?" Phương Anh trầm giọng mà nói, Ngọc Thảo nghĩ chắc là Phương Anh để ý chuyện bà hai Hưởng thì mím môi không nói chi, Phương Anh thấy Ngọc Thảo ngượng ngùng thì cúi thấp xuống mà hôn nhẹ lên trán, ôn nhu nói
"Thôi, nay tui hông phụ mình nấu ăn được. Mình cho tui nghỉ ngơi chút, lát gọi tui nghe mình"
"Dạ" Ngọc Thảo kiễng chân hôn vào má Phương Anh rồi mới buông ra cho Phương Anh vào trong buồng ngủ, Phương Anh ngả mình trên giường mà gác tay lên trán, không nhắm mắt nổi mấy lời của bà hai Hưởng. bởi bà nói không sai lời nào, Phương Anh cũng thừa biết. Nhưng nghĩ công cán họ nuôi mình, nên mới vân phân chuyện hiếu và tình. Nay chịu không nổi tâm can giày vò suốt bao đó năm nên mới chạy trốn, chạy trốn...
Đến tối, Ngọc Thảo sau khi dọn dẹp xong thì nhanh chóng vào phòng, chẳng biết có chuyện chi mà Phương Anh hôm nay ăn rất ít lại còn lủi vào buồng mãi. Vào thì thấy đã ngủ mất từ đời nào rồi, cô liền chui nhủi vào lòng Phương Anh. Tuy Phương Anh không động nhưng cô thừa biết người ta chưa ngủ thì thủ thỉ
"Mình kể em nghe đi..."
"Kể chuyện gì?" Phương Anh bình thản hỏi
"Từ lúc em biết mình, mình cứ giấu em đủ chuyện. Tới giờ vẫn còn giấu"
Phương Anh bật cười khanh khách mà gõ đầu Ngọc Thảo cái cốc làm cô phải ôm đầu la oai oái, liếc Phương Anh
"Giấu cái gì, em đó đa nghi vừa thôi"
Ngọc Thảo nghe người ta nói mình đa nghi thì liền bĩu môi
"Đa nghi vậy mà còn không tìm ra được cô gái nào ve vãn mình đấy" Ngọc Thảo vừa nói vừa vẽ lên ngực Phương Anh đủ hình hài cô nghĩ ra
"Ai dám ve vãn tui ngoài mình đâu mà mình sợ"
Ngọc Thảo chẳng nói gì mà trèo thẳng lên bụng Phương Anh rồi nằm úp lên người ta, ngã ngớn như đứa trẻ làm Phương Anh vừa nhột vừa khó thở mà ho sặc lên, văng cả nước miếng lên mặt Ngọc Thảo làm cô la oai oái nhỏm dậy, vừa la vừa lau (chời thí ghê 2 má)
"Trời ơi, nước miếng không vậy..."
Bà hai Hưởng nằm bên đây nghe tụi nó la làng thì bà tỉnh cả ngủ, mường tượng đủ thứ kinh dị trên đời này đang diễn ra bên cạnh. Bà chậc lưỡi muốn dọn ra ngoài bà tư Rằn ngủ luôn cho rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro