Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 48


















Ngọc Thảo ngồi im lặng trong ngục tối, tuy vậy ở một nơi xa lạ như này, lại tối tăm thì thân con gái như cô sao lại không sợ được. Phía bên kia, Chín Lí dựa vào tường kể cho Ngọc Thảo nghe những câu chuyện anh ta gặp trong 2 năm qua. Ngọc Thảo giống như người bạn, không trả lời nhưng đều lắng nghe không sót một từ. Lần đầu tiên, Ngọc Thảo nghe anh ta trải lòng thì cũng thông cảm, không còn canh cánh chuyện anh ta bỏ rơi cô.

Chín Lí kể nhiều lắm, kể sạch sẽ những chuyện kia. Đến khi anh ta ngập ngừng đôi chút, muốn kể Ngọc Thảo nghe về chuyện đã giấu thì cánh cửa ngục mở ra. Một dáng người nhỏ thó bước vào, cất giọng lanh lảnh mà nói

"Ngọc Thảo, đi ra ngoài có quan Thông Phán cho gọi"

Sau tiếng khóa xích va vào nhau vang dội trong cái ngục nhỏ này như một loại âm thanh đáng sợ, Ngọc Thảo chỉ lặng lẽ bước ra theo chân tên lính nhỏ. Ánh mắt Chín Lí trầm tư nhìn theo, rồi anh ta tựa vào tường mà hi vọng Ngọc Thảo sẽ không bị làm khó làm dễ gì...

Ở cái bàn giữa phòng nhỏ, quan Thông Phán Võ không còn ăn bận sang trọng hay quyền uy, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng quần tây bình thường. Trước mặt anh ta đã đặt hai tách trà đã nguội lạnh, tựa như tố cáo anh ta đã ngồi nơi đó rất lâu, rất lâu...

Anh ta ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, thấy Ngọc Thảo thì khẽ chớp mắt tựa như anh ta chỉ bị bụi bay vào mà thôi. Anh ta đưa tay mời Ngọc Thảo ngồi đối diện, dáng vẻ này so với hôm kia sao mà tựa như hai người khác nhau vậy. Ngọc Thảo bình tĩnh ngồi xuống, anh ta đưa mắt mà nhìn cho rõ dung nhan Ngọc Thảo. Một nhan sắc không phải tầm thường, ngay cả khi ở trong ngục thì chưa từng lôi thôi cho dù quần áo có cũ kĩ như nào chăng nữa, vẫn không cách nào chê được. Ngọc Thảo cũng nhìn anh ta, râu ria anh ta có cạo đi nữa cũng không khó thấy sự cẩu thả, anh ta thật không thể ổn như vẻ ngoài anh ta bày ra. Mãi lúc sau, cậu Võ mới lên tiếng

"Vì sao không khai nhận mình xúi giục Chín Lí?"

Ngọc Thảo nghe thì bật cười nhìn cậu, cậu Võ lại nghiêng đầu mà tự hỏi vì sao Ngọc Thảo lại cười

"Tôi có khai là xúi hay không xúi thì vẫn được thả mà thôi, đúng không quan?"

Cậu Võ nghe mấy lời đó thì ngẩn ra, Ngọc Thảo lại bình thản mà nói tiếp

"Quan đừng cố gắng lấy tôi ra làm điểm yếu Phương Anh làm gì, vì không có ích gì đâu."

"Vì sao?" Cậu Võ không hiểu

"Đến cả người nhà như cậu ba Nghĩa làm sai, Phương Anh còn chưa từng binh lấy một lời thì liệu một người như tôi có là điểm yếu để quan cưỡng ép Phương Anh theo quan hay không?"

Nghe thấy người trước mặt nói rành rọt như hiểu rõ Phương Anh lắm thì anh ta bật cười, bởi vì anh ta không tin anh ta đem Ngọc Thảo ra ép duyên không được (cái thằng cha nội mắc dịch, thí ghéc). Ngọc Thảo vẫn bình lặng đợi cho anh ta cười xong, mà lẳng lặng nói tiếp

"Quan cứ thử xem, liệu Phương Anh có đồng ý nghe theo sự sắp xếp của quan để đổi lấy sự tự do cho tôi hay không?"

"Vì sao cô lại chắc chắn như thế, Phương Anh không phải là người lí trí như đàn ông. Cô ấy, cũng chỉ là đàn bà, mà đàn bà thì thiên về tình cảm hơn thôi. Phương Anh sớm hay muộn cũng phải lấy tôi, chẳng qua tôi muốn sớm. Nay nhờ cô nhắc nhở cho, tôi cũng biết mình nên làm gì. Cảm ơn cô"

Ngọc Thảo nghe mấy lời tự mãn đó thì khẽ lắc đầu

"Quan mở miệng ra là vì Phương Anh, nhưng lại không biết tính tình Phương Anh ra sao. Ngay từ khi quan đưa quyết định tôi vào ngục, quan vĩnh viễn không thể có cơ hội thêm với Phương Anh rồi. Ngay cả đối với tôi, Phương Anh vẫn thẳng thắn mà nói nếu tôi sai thì sẽ không binh tôi. Với tôi còn rạch ròi như thế, với quan thì còn như nào mà quan mơ tưởng?"

"Bởi vì cô là đàn bà, chứ nếu là tôi, Phương Anh đã không rạch ròi như cô nói"

"Phải, nhưng Phương Anh thà chọn đàn bà chứ không chọn đàn ông, như quan" (trời ơi nó sướng cái lỗ tay)

Cậu Võ nghe mấy lời đó phát ra cứng cỏi từ miệng Ngọc Thảo thì cậu ta chưng hửng không đáp được, vì rõ ràng là Phương Anh và Ngọc Thảo có phát sinh tình cảm. Thấy thẹn thì cậu ta phản bác

"Đúng, Phương Anh có chọn đàn bà như cô để yêu đi nữa nhưng làm gì trên đời có đạo lí hai đàn bà ôm nhau, hôn nhau rồi còn yêu nhau?"

"Vậy làm gì có đạo lí kẻ không được yêu đi chất vấn hai người đang yêu nhau? Quan nói xem, ai mới là kẻ không có đạo lí?" (cứng họng, làm sao lại với cái nết chị tau)

Cậu Võ tới chừng này thì không đáp được nữa, ngó Ngọc Thảo vẫn bình thản không lay động nhìn mình. Phải nói tính Phương Anh và Ngọc Thảo ở điểm này lại có chỗ giống, luôn luôn bình lặng như thế. Thật là một tính cách khiến người ta có đang ở trong bất kì trạng thái nào đi nữa, cũng biến thành một tên ngốc trong mắt họ vậy. Cậu Võ liền hất hàm mà hỏi

"Nếu đã cứng miệng như thế, sao hai người không bỏ mà đến với nhau đi. Còn chấp nhận đám cưới làm chi, chẳng phải cũng vì sĩ diện hay sao?"

"Vì Phương Anh sợ người ta đàm tiếu cậu bị vợ bỏ đi theo đàn bà khác thôi, chứ nếu vì sĩ diện thì đã cưới người đoàng hoàng hơn chứ chẳng cưới quan làm chi! Cưới một vị quan không thanh liêm về, mang tiếng thêm chứ được gì đâu?" (phản dame cực gắt)

Cậu Võ nghe mấy lời đó thì nổi khùng đứng bật lên mà tát thẳng mặt Ngọc Thảo khiến cô muốn choáng váng mà bấu chặt ghế mới không ngã, trước mắt cô như mờ nhạt sau cú tán đó. Cú tán như muốn đem cả khuôn mặt xinh đẹp của cô mà vùi nát xuống đất, đau đớn vô cùng. Sức lực thanh niên trai tráng lại đang bị sỉ nhục, thật khiến cô muốn xỉu sau cái tán kia. Cậu Võ ngồi phịch xuống ghế, cậu không tin rằng cậu vừa đánh đàn bà, con gái. Vậy mà Ngọc Thảo lại chỉ ôm mặt, rồi ngẩng lên nhìn cậu mà đáp
(trời ơi sao đánh vợ iu tau thằng cha này)

"Quan giận, chứng tỏ tôi nói đúng mà thôi"

"Đi, bây đâu giải đi vào trong ngục, nhanh lên!" Cậu Võ cao giọng như mất bình tĩnh khi đối diện với sự bình thản đáng sợ này, làm sao lại có một người con gái cao ngạo như thế. Thật không thể tin được, nó thật khiến lòng tự tôn của thằng đàn ông như cậu bị dẫm nát đi...

Cậu Võ đi ngựa gấp về phía nhà điền chủ Phạm, ánh mắt cậu sau mấy câu nói kia bị lung lay mạnh. Khi vừa về sân nhà Phương Anh, cậu thấy người dân xung quanh họ chỉ trỏ về đây, tự dưng cậu lại lấy được đôi chút sự bình tĩnh. Phương Anh phải lấy cậu, sĩ diện của cả gia đình đều nhờ vào Phương Anh, nhất định không thể từ chối được.

Bà Yến thấy cậu thì mừng, vì biết cậu vẫn còn có ý định với con gái bà thì bà mừng vô cùng. Bà liền ra mà dắt con rể vào, cậu Võ không thấy Phương Anh đâu thì nhíu mày hỏi

"Phương Anh đâu rồi má?"

"Nó không chịu về nhà, cứ ru rú ở cái chòi ngoài ruộng đấy. Má tính nhờ con ra thăm, ra kêu em về nhà đi";

"Vậy để con ra ngoài đó"

Nói rồi cậu lập tức leo lên ngựa đi ra chỗ kia, nhưng trong chòi không có Phương Anh, cậu liền đi xuống bến thì thấy Phương Anh ngồi lặng yên trên chiếc ghe nhỏ, không động đậy. Cậu Võ từ từ đi xuống, Phương Anh lặng lẽ nhíu mày xoay lại thấy cậu thì chớp mắt, rồi chậm rãi xoay mặt lại chỗ cũ.

"Phương Anh..."

"Quan qua đây làm chi?"

Quan? Một tiếng quan tàn nhẫn phát ra từ Phương Anh khiến cậu Võ sững sờ, không phải chứ? Thật sự là muốn cắt đứt hay sao, Phương Anh không cần sĩ diện cho gia đình hay sao? Cậu chập chững mà đi xuống khiến chiếc bến đò yếu ớt, tạm bợ kêu lên tiếng ai oán khi bị cậu đạp lên thân hình nó, khi nó chỉ có thể dung chứa hai cô gái thân thuộc nào đó thay vì là cậu.

"Dù sao thì chúng ta...cũng sắp làm vợ chồng rồi, cớ sao còn vì người đàn bà đó mà em tàn nhẫn rạch ròi với anh?" Cậu Võ lắp bắp hỏi

"Không vì người con gái đó, chẳng lẽ vì quan hay sao?"

Phương Anh chậm rãi mà nói, không nhìn lấy cậu một lần khiến cậu Võ bứt bối cùng cực, cậu liền lập tức đi xuống sông mà bơi ra tới con đò Phương Anh ngồi. Khi cậu vừa ngoi lên bám vào mạn thuyền thấy chạm phải ánh mắt Phương Anh nhìn mình, chỉ thấy Phương Anh chớp mi mắt một cái rồi bình thản thôi

"Đủ chưa?"

"Em làm sao biết được rằng tôi đã biết mối quan hệ của hai người?" Cậu Võ vẫn bám mạn thuyền mà hỏi, bởi vì cậu vĩnh viễn ở dưới nước không có cách nào dùng sức leo lên. Nếu không có ai trên đò nguyện ý cho cậu leo lên, hoặc con đò không xuất phát từ cậu thì cậu có khổ sở cũng không cách nào trèo lên được...

"Từ khi quan dùng quyền lực của mình để làm trò dơ hèn đó, tôi đã biết rằng mình nên thẳng thừng với quan. Tôi lấy quan cũng chỉ vì nặng chữ hiếu, song tôi cũng không muốn cuộc đời một gắn liền với một tên quan vì tình riêng mà đánh vào tình chung."

"Nhưng anh vì thương em!"

"Không, quan vì sĩ diện của quan mà thôi. Trong mắt quan tôi chẳng qua là thứ đo đạc lòng sĩ diện của quan, bị một cô gái lấy mất thì phải dành lấy lại đúng không quan?"

"Anh..."

"Quan có lấy sĩ diện đi nữa, vĩnh viễn cũng không lấy được tình yêu mà quan muốn. Cớ gì quan còn cố chấp, thà rằng chúng ta có lấy nhau cũng tương kính mà ở cạnh. Nay, quan làm ra mấy trò hạ đẳng đó để hạ thấp cô gái của tôi để nâng quan lên. Quan nói xem, tôi nhìn tới quan làm chi?"

Cậu Võ buông tay ra khỏi mạn thuyền, ở dưới nước mà trầm lặng. Phương Anh chỉ liếc sắc mặt anh ta một cái rồi lặng lẽ thở dài

"Quan đã thắng, quan có nhốt cô gái của tôi một đời đi nữa. Tôi chắc rằng cô gái của tôi cũng sẽ không ra khỏi đó nếu tôi chấp nhận lấy quan, chẳng phải vì cô gái của tôi đau khổ không chấp nhận được. Mà là không chấp nhận được tôi lấy một người không có lương tâm như quan, nên tôi thà để cô gái của tôi ở đó chứ không vì quan, mà đổi chác"

"Vì...?"

"Vì cô gái của tôi là người, không phải đồ vật để mà đổi lấy tình thương!"

Cậu Võ tới lúc này thả mình trong lòng sông, dường như giờ này chỉ có con sông lạnh lẽo này ôm lấy anh ta mà thôi. Mỗi câu Phương Anh nói đều là cô gái của tôi, không sót lời nào. Sự bình thản của Phương Anh, và sự bình lặng của Ngọc Thảo không ồn ào, không gào thét càng vây quanh lấy cậu. Họ hiểu nhau đến mức chấp nhận như vậy hay sao, cũng phải đến Ngọc Thảo còn chấp nhận Phương Anh lấy cậu thì tù ngục có là gì? Cậu thua rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro