Chap 44
"Dưa sao rồi anh Tí?" Ngọc Thảo vừa đi ra đã hỏi, anh Tí ngẩng lên mà nói
"Tầm chừng hơn tuần là dưa chín, nếu mình mối đi xa thì bây giờ cắt là được. Để vừa mối lên tới nơi, dưa vừa chín là kịp lúc luôn"
"Vậy đợi Phương Anh ra rồi mình tính luôn nha anh"
Tí nghĩ gì đó thì liền hỏi
"Mà chị hai, chị có tính bán cho bà con ở làng hay không? Ở đây ít ai trồng dưa, mình bán ở đây cũng đủ lời cần gì mối lái hở chị?"
Ngọc Thảo nghe mấy lời đó thì bật cười, mà hỏi lại
"Thế nếu bán ở làng, họ ngán rồi số dưa còn lại mình bỏ hay sao anh? Mối lái ở đây chủ yếu là mình lấy khách trước, họ ăn rồi họ biết dưa mình ngon sang năm họ lại lấy. Đó là lượng khách nhất định, tiền cũng nhiêu đó để mình lường. Còn bao nhiêu thì bán lại ở làng, ổn thỏa"
"À" anh Tí vỡ lẽ ra thì gật gù, Ngọc Thảo bật cười rồi đi kiểm tra dưa. Tầm mai mốt là có thể hái mà đem đi mối, còn lại thì cứ để thủng thẳng qua tuần. Ai mua thì họ vào ruộng mà mua, muốn cúng bàn thờ thì càng để ba bốn ngày được.
Đến tối, Ngọc Thảo nằm trên bụng Phương Anh, đầu vừa nhô lên nhô xuống theo nhịp thở đều đặn của người ta. Đem chuyện ban xế kể cho Phương Anh nghe, chỉ thấy Phương Anh lặng thinh không đáp. Ngọc Thảo mới lui người lên tay Phương Anh nằm, thủ thỉ
"Mình tính làm sao..."
Phương Anh bật cười mà đáp
"Mình hỏi dò tui à?"
"Ai thèm" Ngọc Thảo bĩu môi mà dụi dụi mặt, Phương Anh thở dài mà nói
"Mình dò tui làm chi, dầu tui có lấy chồng thì tình cảm tui dành cho mình vẫn y nguyên như vậy chớ có ăn bớt được đâu"
"Thì em có nói gì đâu mà mình tự khai vậy?"
Ngọc Thảo nhướng mày trêu ngươi Phương Anh, càng gần tới ngày đó khi mà Phương Anh rầu rĩ thì Ngọc Thảo càng cà rỡn hơn. Tuy vậy, Phương Anh thừa biết Ngọc Thảo chỉ đang tự kiếm cho mình niềm vui nho nhỏ mà thôi. Liền xoa đầu Ngọc Thảo mà nhỏ nhẹ nói
"Thì chẳng phải tui khai ra đặng làm cho em yên lòng hay sao?"
"Yên cái nổi gì..." giọng Ngọc Thảo mất hút đi trong đêm tối. Đúng thôi, cô đâu phải vì chuyện Phương Anh bỏ cô đi lấy chồng, vốn dĩ nó đã như thế rồi có thay đổi được đâu. Cái cô không yên, là liệu quan Thông Phán có đối tốt với Phương Anh hay không thôi. Cô hỏi Phương Anh cũng chỉ muốn hỏi Phương Anh định liệu ra sao mà thôi.
Ngày cưới càng gần, cả hai lại thêm bận vốn đã không có gặp nhiều như trước. Tới mùa dưa thu hoạch, chín Lí vốn muốn lấy lòng Ngọc Thảo nên đi đánh ghe mà đem ngược sông Tiền lên mấy xứ Cần Thơ, Đồng Tháp Mười mà bỏ mối. Còn anh Tí thì đánh mối theo người quen của Phương Anh xuống xứ Trà Vang, Sóc Trăng mà bỏ mối.
Còn Phương Anh và Ngọc Thảo thì ở ruộng bán, ai tới mua thì cả hai bán. Vì là ít ai bán dưa hấu, nên rất nhanh đã bán gần hết. Ngọc Thảo nhẩm tính còn hơn trăm cân thì hết, mà sáng giờ tiền dân họ đưa toàn tờ tiền lớn, có cả mấy tên lính Pháp cũng ghé mua. Sợ lát không có tiền thối, nên Ngọc Thảo lên tiếng
"Mình ở đây coi, em vào trong chòi lấy thêm tiền lẻ ra đặng thối. Mắc công lát lu bu chạy ra chạy vô rồi mắc công..."
Phương Anh gật đầu, Ngọc Thảo liền băng qua ruộng mà chạy về phía chòi, tiền mấy hôm nay cứ để ở trỏng. Phương Anh ngồi sắp xếp lại mấy trái dưa lăn lóc cho ngay ngắn, thì nghe tiếng xe ngựa trờ tới cạnh thì cô ngẩng lên, đợi chừng thấy có người thò đầu ra thì cô reo lên
"Hữu, lâu quá không gặp lại"
Hữu cười tít mắt mà phóng xuống xe, xem chừng thấy Phương Anh thì vui vẻ lắm, đem chất giọng trầm trầm mà nói ra
"Nghe nói Phương Anh bán dưa, nên ghé mua ủng hộ đây này"
Phương Anh phất phất tay vui vẻ
"Mua cái gì, để Phương Anh tặng chớ mua làm chi"
"Thôi, không được. Nghe nói Phương Anh còn bán với chị nào nữa, thôi bán chung thì tiền chia. Với Hữu cũng mua nhiều còn đem tặng nên Phương Anh bán đi, đặng chia chác cho đoàng hoàng"
Phương Anh thấy khó nói lại, song vẫn vừa lựa dưa vừa nói "Thì mua bao nhiêu thì mua, song Phương Anh vẫn tặng vì chỗ bạn bè. Người ta tặng lấy mối đó, lấy đi đừng ngại"
Cậu Hữu cười tít mắt mà gật đầu, song cậu thấy chỉ có Phương Anh bán thì thắc mắc "Sao người ta nói Phương Anh bán chung với chị nào nữa, chị đó đâu rồi. Tính chào hỏi một tiếng cho lễ phép..."
"Chị đó vào trong chòi lấy tiền, sẽ ra ngay"
Hữu thấy phía xa có cái chòi nhỏ, còn có cô gái nào đó vừa đi ra. Nhưng cậu sợ trễ phà lên Gò Công, nên cậu liền nói
"Chắc là hẹn khi khác, chớ giờ đã xế chạy lên phà sợ hết giờ. Có dịp, Hữu sẽ ghé qua chơi nhé"
Phương Anh cũng chỉ có thể gật đầu, rồi phu đánh ngựa đem chừng hơn 10 kí dưa đem lên xe, rồi cậu Hữu leo lên mà đi về hướng Gò Công. Ngọc Thảo vừa leo lên thì xe ngựa đã đi một dặm xa, lúc nãy có thấy nó ghé nên cô liền hỏi
"Bộ trong nhà mình có chuyện chi hay sao?"
"À, không phải ngựa nhà tui. Là ngựa anh Hữu, nhà ở dưới cái đập của làng Phú Thành nè. Mà ảnh hôm nay đi lên Gò Công, lên sẵn ảnh ghé mua ủng hộ mình"
"Hữu?" Ngọc Thảo nhíu mày hỏi lại, Phương Anh gật gật rồi lo xếp lại dưa cho ngay, chẳng để ý Ngọc Thảo đứng ngẩn ngơ ra đó với cái tên Hữu mãi...
Còn tầm 3 ngày nữa thì tới đám cưới Phương Anh và cậu Võ, vì lỡ hứa với cậu Võ sẽ về trước ngày đó nên chín Lí rất nhanh đã về. Tuy rằng dưa cũng đã bán hết, tiền nợ cũng đã trả cho bà Yến nhưng Ngọc Thảo vẫn xin ở chòi chứ không về nhà làm Chín Lí cảm giác Ngọc Thảo né tránh mình. Song anh ta không hiểu, Ngọc Thảo không phải né anh ta, chỉ là cô không có cách nào rời đi nơi ở thân thuộc nọ.
Con người ta càng gắn bó với thứ gì, họ lại càng chấp niệm nó lớn tới chừng đó. Trong khi chính mình giả cười, giả nói tưởng chừng như chẳng hề bị gì, chẳng qua đó chỉ là một dạng che giấu cảm xúc mà thôi. Bằng chứng là giờ đây, trong đêm tối Ngọc Thảo nằm co ro ở phản một mình. Không có Phương Anh, cô càng rõ chính mình cô độc đến nhường nào.
Tay cô mân mê trên chiếc phản tre, những kẻ hở có thể ngó xuống nền đất lạnh lỏm chỏm không đều kia. Mọi thứ, cái gì cũng có chỉ là không có Phương Anh nữa thôi...
"Sao má cứ đuổi người ta quài vậy. Chuyện cũng đã qua lâu, Út Lệ nó khổ sở vì mất con nữa. Má còn muốn thu lại ruộng, thu luôn cả đất đuổi họ đi thì họ sống ở đâu?"
Bà Yến ngồi trên phản hừ lạnh, thêm mấy lời mợ ba đốc thúc từ bữa rày, sẵn cũng sắp tới đám cưới nên bà cũng không nghi ngại mà nói
"Con Út Lệ nó hư bầu là do quả báo mà thành, nó vu khống thằng ba nên mới bị trời hại họ. Bộ con hổng thấy hay sao, trời hại họ sập nhà sập cửa. Đến bàn thờ gia tiên còn nát tan hoang, không phải là họ bậy nên trời phạt họ hay sao?"
Phương Anh nghe mấy lời đó thì cả lồng ngực nóng hừng đi, không tin được má mình mở miệng ra có thể cay nghiệt như thế. Cô nhíu mày mà trầm giọng
"Má, đứa nhỏ là cháu ruột má đấy..."
"Biết phải con thằng ba hay không, hừ. Cho dù nó có ăn nằm với thằng ba đi nữa, thì nó cũng phè ra mà ăn nằm với thằng khác mà thôi. Nói đâu xa, thằng Tí đó ngày nào mà không lủi qua bên đó. Biết đâu chừng, là con của nó rồi nó bày kế nó hãm hại mình, kiếm chác tiền bên mình rồi làm sao?"
Mợ ba liền đốc thêm "Phải đó má, làm gì có thằng đàn ông nào mà chịu cái con chửa hoang, mà còn chửa chủ của mình. Con thấy, có khi là con nó rồi nó giả bộ, nó lường gạt mình đặng nó kiếm tiền chơi"
Phương Anh nghe hai người một lớn, một nhỏ rù rì câu nào câu nấy không có lí lẽ, không có đạo lí làm người thì thất vọng cùng cực, Phương Anh mới buột miệng mà nói mợ ba
"Không phải ai cũng ác nhơn như mợ, mợ còn đứa con trai đấy. Con trai nhờ đức mẹ, mợ gắng mà nuôi đức đặng không ngày sau nó lại trách má nó ác nhơn nên nó khổ..."
"Nó là cháu cô đấy!" Mợ ba cao giọng, Phương Anh chẳng thèm đôi co mà bỏ đi, bà Yến ý ới gọi cũng không được. Phương Anh bỏ đi một khoảng, cậu Võ đi xe hơi xuống đây để nhậu cùng ông Phạm. Chừng lát cậu kiếm thì không thấy Phương Anh đâu, được bà hay nhờ kiếm thì cậu biết vợ mình ở chòi, nên cậu đi nhờ xe ngựa ra. Ngặt Tèo nó đang bận bên chuồng ngựa của cậu ba Nghĩa nên nó không hay, một thằng gia nhân khác mới đánh xe xuống đó...
Lát sau cậu Võ về, đôi mắt cậu vô hồn vô cùng. Bà Yến thấy cậu lạ mới hỏi
"Sao, có kêu nó về được hay không?"
Cậu Võ dường như vẫn còn ở đâu đó, không nghe bà Yến hỏi. Chừng bà khều thì cậu giật mình, lúng túng đáp
"Dạ, con không gặp được..."
"Giờ này hổng biết nó đi đâu nữa, thôi con ngồi đi. Để má kêu cha với thằng ba ra nhậu với con..."
Chẳng biết cậu Võ bị gì, mà đêm đó cậu uống nhiều lắm. Cậu uống đến mức ói lăn lê bò trườn trên phản, lần đầu thấy cậu bê tha như thế bà Yến cũng lạ. Nhưng chỉ nghĩ sắp tới ngày cưới, cậu vui nên uống quá trớn mà thôi. Cậu Võ nằm trên phản, nồng nặc mùi rượu mà nước mắt cậu chảy dài trên mặt..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro