Chap 43
Trí Tú vừa xuống ngựa, bước vào sân đã thấy cậu Võ ngồi trên nhà trước trầm ngâm uống trà tựa như thật đã là người một nhà. Trí Tú khẽ chớp mi mắt rồi lặng lẽ bước chân lên hàng gạch bông mà đi vào trong, cậu Võ tính tình trước nay chỉ có ra vào quan trường, chuyện tâm tư con gái cậu không rành nên đã qua lâu lắm rồi, còn cách ngày cưới cũng chỉ nửa tháng mà Trí Tú lơ cậu mãi.
Nên thấy Trí Tú về nhà mà mặt mày lạnh nhạt thì cậu không hiểu nên cậu tọt ra sau với Trí Tú mà kéo lại
"Tú, em có giận anh chuyện chi hay không mà từ bữa đó tới nay em cứ làm lơ anh quài vậy? Có gì em cứ nói, không ưng không thích cái gì em cứ nói để anh biết anh sửa"
Trí Tú thấy sự thành khẩn trong đôi mắt cậu Võ, cũng thấy sự tử tế của cậu đối với Trân Ni. Nói thì về tình riêng cậu Võ sai, nhưng chung quy nhìn xa hơn thì cậu Võ làm thế cũng không lạ, thậm chí về tình thì nó còn đúng nữa. Cậu đối tốt là vì cậu nghĩ cho cô, cũng nghĩ cho Trân Ni. Đáng tiếc, cậu đối tốt sai người, sai tất cả.
Nên Trí Tú cũng không thể đáp, vì đáp cái gì cho đúng bây giờ. Chẳng lẽ quát vào mặt anh ta rằng ai mượn anh đem chồng Trân Ni về hay sao? Trí Tú chỉ có thể cười gượng mà nói
"Mấy nay em lo ruộng dưa mệt mỏi nên tính tình em khó chịu, nên em không nói nhiều. Có gì anh ở nhà nghỉ ngơi rồi đợi đám cưới rồi gặp cũng được, tránh em làm anh bực bội"
Cậu Võ thấy lời này khác nào đuổi khéo cậu, mà hỏi lí do thì người ta cũng nói rồi. Lí do rành rành ra đó, lí do người ta sợ cậu buồn lòng. Có bắt bẻ, cũng không bắt bẻ được, người ta lo cho cậu thì cậu bắt bẻ kiểu gì bây giờ. Cậu mới đành bỏ đôi tay đang níu ra mà nói
"Vậy thì thôi, mấy ngày này bận ruộng dưa thì cũng tranh thủ mà ngủ nhe em."
Trí Tú chỉ gật nhẹ đầu rồi đi vào trong, cũng không bận tâm mình làm vậy có phải hay không. Cô đã quá mệt để bận tâm những chuyện như này, nào là nay mai dưa thu hoạch, nào là chuyện Trân Ni, chuyện đám cưới. Bên hiếu bên tình, cái nào cũng nặng.
Một bên là hiếu, công sinh dưỡng cha mẹ sao có thể nói trái là trái. Mà một bên là nửa đời sau của mình, cả tương lai của mình. Cái nào cũng nặng, cái nào cũng có cái giá mà trả...
Út Lệ nó ngồi xới cơm cho má, cho anh chị ở mâm cơm nhà sau. Anh Tí ghé đưa ít cá khô mà anh ta vừa ghé ở dưới Giồng Riềng được cho, thấy mặt anh ta thì chín Lí cất giọng mừng rỡ mà ngoắc
"Vào đây ăn cơm rồi hẵng về bển, giờ trưa trật chắc không việc gì đâu"
Tí thấy khó từ chối, với cả nó xin chủ đi xuống thăm người bạn cũ cũng cả 5 ngày nay nên nó cũng nhớ Út Lệ, liền vui vẻ như người nhà ngồi vào mâm cơm. Út Lệ thấy vậy mới đứng dậy đi lấy chén, chín Lí mới hất mặt kêu nó qua chỗ cạnh bên em nó mà ngồi cho tiện hai đàng. Tí nó ngại rồi cũng đứng dậy mà qua bên đó, Trân Ni với má thấy cũng tủm tỉm cười. Đợi chừng Út nó lên rồi, thấy bị đổi chỗ thì chưng hửng, ngượng ngập đan xen. Đợi nó yên vị rồi, thì chín Lí mới nói
"Con Út, sao không ưng ai mà cứ ru rú trong nhà biết chừng nào lấy chồng, hử?"
"Thôi anh ơi, em vậy ai đâu mà ưng em..." Út Lệ cầm chén cơm mà cúi gầm mặt, Tí nó mới nhỏ nhẹ hỏi
"Sao em biết hổng có ai? Em...đã hỏi hay chưa, em hông chịu cho ai vào thì sao người ta dám hỏi em? Chẳng phải, anh vẫn đợi em hay sao?"
Út Lệ nó ngẩng mặt nhìn anh Tí, ánh mắt nó ngập ngụa sự hổ thẹn. Nó thấy anh Tí hiền lành, nên nó hông xứng với người ta. Nó muốn cắt nghĩa cho Tí đừng chờ đợi nó, nhưng ngặt có anh hai nó không dám nói năng chi. Chín Lí thấy hai đàng không nói năng gì, thì cau mày mà nói
"Gái chưa chồng, trai chưa vợ ưng nhau thì có gì là sai đâu? Chưa kể Tí nó ưng em mà em ưng ai hay sao mà không chịu, em cứ tỏ thiệt cho anh nghe đặng anh còn liệu cho em"
Út Lệ nó lắc đầu tỏ ý không ưng ai, càng làm chín Lí thêm sinh bực
"Vậy sao không chịu?"
"Thôi anh" Tí thấy chín Lí quát tháo thì lên tiếng "Út Lệ ưng em thì em chịu, hổng ưng thì cổ cũng có lí do mà từ chối. Nay anh đừng có làm khó dễ chi cổ, để cổ tự lựa chọn điều mình muốn đi anh"
Chín Lí không hiểu sao em mình lại không chịu, dầu anh ta nhìn ánh mắt em gái mình nhìn thằng Tí là có tình trong đó, cớ gì không chịu nên mới bực. Trân Ni và má cũng không nói gì, dù sao Út Lệ nó tự ti cũng phải, ép nó chỉ khiến nó thêm thẹn chứ chả được chi.
Trân Ni đem thêm đồ ăn ra chòi, gần mùa thu hoạch nên phải túc trực canh dưa. Đến cả Tí cũng phải ra canh cho, vì có cô và Trí Tú đàn bà nhiều khi cũng sợ chuyện không hay. Nên phải đem thêm đồ ăn sợ nửa đêm đói nữa, mà nghĩ đến đó thì tay cô khựng lại. Mùa dưa tới, thì mùa nước nổi cũng tới, nhưng cô lại mất đi Trí Tú, nhanh thôi sẽ không còn thấy người ấy xuất hiện trong cuộc đời mình nữa...
Nhanh thật, mới đó đầu tháng ba đã chớp mắt đi qua nửa năm. Nửa năm như một giấc mộng ngắn, có người ở bên cạnh cùng mình vượt qua bão, qua giông gió, cuối cùng lại không vượt nổi định kiến của xã hội. Cái gì càng không thấy được bằng mắt, thứ đó lại là thứ làm chúng ta đau đớn nhất...
Trân Ni nghĩ tới đó thì thơ thẩn đi, lặng lẽ xách rọ đồ ăn mà cuốc bộ đi ra đường lộ chừng vài bước thì nghe tiếng ngựa hí ở bên cạnh, ánh nắng còn chói nên vẫn chưa nhìn ra được ai thì đã nghe tiếng cậu Võ cất lên
"Chị Ni, chị đợi em một chút"
Trân Ni khó hiểu song vẫn đứng lại xem có chuyện gì, cậu Võ nhảy xuống ngựa sau chỉnh tề mà nói
"Em biết chị có mần công chuyện, song em có chỗ khó nói muốn hỏi chị đôi điều, xin chị lượng thứ mà bỏ qua cho"
Thấy mình với cậu Võ vốn không có gì để nói, trừ chuyện Trí Tú ra thì cô khẽ gật đầu mà đáp
"Quan cứ hỏi, chuyện tôi biết thì tôi sẽ trả lời quan nghe"
Thấy Trân Ni ý tứ xa cách thì cậu Võ cười mà đáp
"Chị cứ xưng chị đi, dẫu sau vợ em gọi chị là chị thì em cũng nên theo lễ mà làm, chị cứ kêu em là em Võ là được"
"Xin lượng thứ cho, dù sao thì gọi quan cho nó phải tránh ngày sau quan bắt bẻ tôi, không hay"
Cậu Võ bị ngượng, không nghĩ Trân Ni thẳng thắn, rạch ròi như vậy. Nhưng cậu cũng không nghĩ xa như Trân Ni, cốt Trân Ni không muốn công nhận cậu là chồng Trí Tú, nên không muốn xưng bằng lứa bằng vai. Cũng tránh sau này lỡ có gì, cậu lại đem chuyện cô hỗn hào mà cậu làm khó làm dễ.
"Em là đàn ông, hỏi chuyện này cũng quấy chị. Chuyện tình cảm riêng tư mà em chẳng biết hỏi ai, nên mới hỏi chị đây. Thấy chị thân thiết với vợ em, nên..."
"Quan cứ vào thẳng vấn đề" Trân Ni bình thản
"Là...tôi chẳng hay là vợ tôi có hay tâm sự chuyện gì với chị hay không. Nhưng cũng muốn hỏi chị là Trí Tú có bao giờ nói chị biết rằng cô ấy có tình cảm với em hay không? Em rối quá, biết là chuyện riêng tư mà hỏi như này thì quấy, mong chị lượng thứ cho"
Trân Ni nghe xong thì lặng thinh, nghe ra được cậu Võ cũng thật lòng với Trí Tú. Trong lòng có nửa điểm vui, cũng có nửa điểm buồn. Nhưng cô chỉ khẽ cười mà đáp
"Chẳng phải trong câu hỏi của quan đã có câu trả lời rồi hay sao?"
"Dạ?" Cậu Võ khó hiểu, Trân Ni vậy mà bình thản chớp mi mắt giữa ánh nắng của buổi xế trưa mà nói
"Trong chuyện tình cảm, chỉ cần chúng ta đột nhiên đặt câu hỏi liệu rằng người đó có thương mình hay không, chúng ta đã biết câu trả lời rồi. Nếu người đó cho ta cảm giác được yêu, được thương thì câu hỏi này sẽ không bao giờ xuất hiện, dù chỉ một lần"
Cậu Võ nghe xong thì lặng thinh, Trân Ni chỉ gật nhẹ đầu cáo biệt rời đi. Cậu nhìn theo bóng lưng của Trân Ni khuất dần, cậu đột nhiên bật cười. Trong lòng thầm khen Trân Ni trả lời rất khéo, vừa khéo cho Trân Ni và vừa khéo cho cả Trí Tú. Thật sự mà nói, Trân Ni chưa bao giờ khẳng định với cậu rằng Trí Tú có thương cậu hay không. Cô chỉ đang gợi ý đáp án, còn cậu rõ có hay không phải do cảm nhận của cậu. Cậu có cảm nhận được tình cảm hay không, Trân Ni cũng không biết. Vừa cho cậu câu trả lời cậu muốn, vừa để sau này cậu vĩnh viễn không bắt lỗi được Trân Ni...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro