Thêm một Chấn Khang-định mệnh mới
Sự ồn ào về chàng hot boy Hiểu Minh còn chưa chấm dứt,trường của nó lại xuất hiện thêm một nhân vật mới nữa.Toàn bộ các diễn đàn của trường đều đang bàn luận về chàng trai này,có người còn nói,trường nó sẽ có một cuộc đại chiến giữa hai hot boy ngang tài ngang sức.Nó chỉ nghe Tiểu Thanh nói rằng,đó là con trai của chủ tịch tập đoàn Sun,đương nhiên là người sẽ kế thừa sự nghiệp sau này.Gia thế và quyền lực có thể coi là bậc nhất trong thành phố này,địa vị còn cao hơn hoa khôi Khánh Phương mấy lần.Không những giàu có,cậu ta còn được mệnh danh là công tử đào hoa,vẻ ngoài mạnh mẽ hút hồn,khiến cho bao cô gái mê đắm nhưng đến nay vẫn chưa ai biết rõ bạn gái của cậu ta là ai.Mới vào trường đã nổi tiếng như vậy nó nghĩ chắc chắn đây không phải người tầm thường nhưng nó cũng không quan tâm cho lắm bởi bây giờ đối với nó chỉ có một mình Tiểu Minh mà thôi,còn những chàng trai khác nó không hề có chút tò mò nào cả.Đáng tiếc ,nó không biết rằng tên công tử ấy lại vào ngay lớp nó,trùng hợp hay vốn có ý đồ,nó không hề hay biết.Đến khi,hắn ta bước vào,nó thực sự muốn chết đi sống lại mà.Nó tự trách ông trời sao không thương tiếc nó gì cả.Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc,nước da trắng có khi còn trắng hơn cả mấy nàng tiểu thư lớp nó,mái tóc được chải chuốt kĩ càng,có thể nói không hề kém cạnh Hiểu Minh,người đó không ai khác chính là Lâm Chấn Khang-cái tên đầu óc có vấn đề đã tỏ tình với nó.Nó mở to hết cỡ hai con mắt của mình,chỉ mong nhìn sai nhưng nó không thể trốn tránh được hiện thực .Chấn Khang đã nhìn thấy nó phía góc lớp,cậu mỉm cười,nụ cười rạng rỡ để lộ ra hàm răng trắng ngần,nụ cười khiến cho bao nàng trong lớp nó tan chảy.Còn nó thì không có bất cứ cảm xúc gì,cậu ta làm nó ngại không biết giấu mặt vào đâu,Chấn Khang cứ nhìn chằm chằm vào nó rồi cười,có lẽ thấy chưa đủ cậu ta còn bước đến chỗ ngồi ngay trước nó(thật tình thì chỗ ấy có bạn nữ ngồi rồi,nhưng thấy trai đẹp tới bạn ấy đã ngay lập tức nhường chỗ.Haizzzz...cũng chỉ vì mê trai quá mà).Chính cái hành động ấy của hắn khiến nó phải hứng chịu bao ánh mắt soi xét,tò mò,và cả những tia lửa nữa chứ.Nó phải sống làm sao đây???Cái tên chết tiệt hết lần này đến lần khác cứ gây họa cho nó.Chấn Khang quay xuống nhìn Hàn Vy,nhưng rồi như cảm nhận được luồng khí lạnh hướng đến về phía mình,cậu quay sang tên con trai bên cạnh.Hai ánh mắt giao nhau như đều tỏ ra khiêu khích.Chỉ có riêng nó thì vẫn chưa nhận thấy điều gì.Tiết học đầu tiên hôm ấy là tiết Văn,nó cực kỳ chán ghét môn học này,nhồi nhét gấp mấy nó cũng không thể nào mà tiếp thu được.Nó trách người nào đã sáng tác ra những thuật ngữ,thơ văn đọc mà không thể nào hiểu gì.Nó úp mặt xuống bàn,định đánh một giấc cho khỏe người.Chợt nó thấy điện thoại dưới ngăn bàn rung lên.Nó thực sự cảm thấy rất kì lạ, ngoại trừ mẹ nó,Hiểu Minh và một vài người bạn thân thì nó không cho người lạ số bao giờ.Mà cũng rất ít khi có người liên lạc với nó vào giờ học bởi lẽ ai cũng có công việc hết rồi.Mở chiếc máy điện thoại cũ kỹ của mình lên,hiển thị dòng tin nhắn mà ngay khi đọc nó đã đoán ra được là tên thần kinh nào: " Em thấy không,tôi nói rồi nhất định tôi sẽ theo đuổi em,em sẽ là của tôi".Nó chỉ muốn vùng lên mà đánh tới tấp cho cái tên Chấn Khang kia một trận để hắn tỉnh ngộ.Nhưng trong giờ học nên nó đành kìm nén,nó gửi tin nhắn lại cho tên đó: "Đồ thần kinh!!Làm ơn để cho tôi yên.Tôi còn chưa tính sổ việc cậu dám gọi tôi bằng em đấy nên nhớ tôi với cậu cùng tuổi.Giữ lễ nghĩa chút đi."Tin nhắn của nó chẳng thể nào làm Chấn Khang tức giận,cậu còn cảm thấy ngày càng thích thú với cô gái này.Từ trước tới nay,cậu đi tới đâu cũng được người ta niềm nở đón tiếp nhưng mọi thứ cậu đều có thể hiểu là sự giả tạo.Nếu như gia đình cậu không giàu có những kẻ theo đuôi sẽ lập tức biến mất.Còn người con gái tên Hàn Vy này lại khác,không phân biệt phải trái,lại hay thích đổ lỗi cho người khác nhưng lại khiến cho cậu cảm thấy cực kỳ đáng yêu,muốn được che chở,bảo vệ.Cảm giác này trước nay cậu chưa từng có với bất kì cô gái nào.Cả tiết học hôm ấy Chấn Khang và nó cứ nhắn tin qua lại,toàn là lời trách móc,cãi lý của nó,nó cảm thấy tên kì lạ này cũng có chút thú vị.Nó không ngờ rằng có người bên cạnh đang cực kì tức giận sắp chịu đựng không nổi nữa.Cứ thấy nó nhắn tin qua lại với tên mới vào khiến cho Hiểu Minh rất khó chịu,cậu ta chỉ muốn túm lấy nó mà lôi đi,lôi đi thật xa để tên Chấn Khanh kia không thể tiếp cận Hàn Vy được nữa.Giờ ra chơi,Chấn Khang cứ quay xuống rồi ngồi lì ở đấy để ngắm nhìn nó ngủ,cậu cảm thấy Hàn Vy thật sự là cô gái rất đáng yêu,càng ngắm nhìn cậu lại càng muốn ôm thật chặt nó.Nó biết rõ cái tên đầu óc không bình thường ấy nhìn mình nãy giờ nhưng nó lại không dám ngẩng đầu lên,nó không biết sẽ phải đối diện với tên này như thế nào,càng sợ những ánh nhìn sắc bén ghen tị của mấy cô bạn trong lớp.Nó quyết định giở vờ ngủ là thượng sách.Cùng lúc đó,nó lại nghe thấy tiếng nói của Khánh Phương rất gần :
-Hiểu Minh!!!Anh cùng xuống căng tin ăn với em nhé!!!
Nó vội vàng bật dậy,quên luôn cả việc nó đang giả bộ ngủ no say.Mất mặt quá mà!Hiểu Minh vốn dĩ định từ chối nhưng cứ nghĩ đến việc nó và Chấn Khang tình tứ khiến hắn không thể nào chịu nổi.Cùng lúc ấy hắn lại bắt gặp ánh mắt của nó đang hướng về phía hắn và Khánh Phương,hắn quyết định trả đũa nó.Hiểu Minh quàng vai thật âu yếm cô hoa khôi tài sắc,gật đầu rồi mỉm cười trước mặt rất nhiều người.Còn Khánh Phương cười rạng rỡ,hoa chân múa tay như đã đạt được ước nguyện từ lâu.Nó cố thu ánh mắt trầm buồn đang tố cáo nó lại nhưng Chấn Khang đã nhìn ra tất cả.Ánh mắt của nó đã dồn về phía người con trai mang tên Hiểu Minh.Lòng cậu có chút nhói đau,những dự cảm chẳng lành.Gượng cười Chấn Khang cất giọng nhẹ nhàng:
-Em vẫn chưa ngủ à?Vậy mà anh cứ tưởng.Muốn đi ăn chút gì không.Hôm nay,anh mời em.
Nó không muốn dính dáng gì tới Chấn Khang cả nhưng cứ nghĩ tới hình ảnh ngọt ngào vừa xảy ra trước mắt,nó không thể nào kìm nén được.Nó vội vàng gật đầu rồi kéo cậu đi,nó bỏ mặc những ánh mắt đang dò xét.Ngay khoảnh khắc ấy,lòng Chấn Khang như thắt lại.Cậu đã chắc chắn được rằng Hàn Vy đã có tình cảm với Hiểu Minh.Nhưng cậu quyết tâm không bỏ cuộc.Cậu không thể từ bỏ người con gái này được,ngay từ cái nhìn đầu tiên,cậu đã có cảm giác lạ lùng.Đến những ngày sau cậu vẫn không thể nào quên được hình bóng,giọng nói,gương mặt của nó,cậu đã biết cậu thích nó mất rồi hoặc còn hơn cả thế nữa.Cậu chưa bao tin vào những tình yêu sét đánh như người ta vẫn thường bàn tán nhưng còn lần này cậu đã thực sự tin tưởng.Cậu đã quyết định theo đuổi Hàn Vy dù không được chấp nhận tình cảm,cậu cũng quyết bảo vệ nó cho bằng được,không để cho bất cứ người con trai nào làm tổn thương trái tim thánh thiện của nó.
Xuống đến căng tin,nó đã chọn một chỗ ngồi ngay sát bàn của Khánh Phương và hắn.Cứ vài giây nó lại len lén đưa mắt nhìn về phía đôi nam nữ đang trò chuyện vui vẻ,lòng lại như lửa đốt,toàn cơ thể nóng ran tới mức khó thở.Chấn Khang chỉ lắc đầu nhìn nó,cậu gọi cho nó một đĩa bánh ngọt nhiều màu sắc rất đẹp mắt và hấp dẫn.Ngửi thấy mùi bơ sữa hòa quyện thơm lừng,bụng nó lại kêu lên từng hồi.Nó quyết định ăn thật nhiều bởi người ta nói "có thực mới vực được đạo" nó phải cho cái bụng ăn no trước đã còn chuyện còn lại cứ để sau.Nó ăn một cách ngon lành,cái miệng nhanh nhảu không ngừng nhai rồi lại nuốt.Khi ăn thì nó chẳng còn quan tâm đến hình tượng bên ngoài,kem của chiếc bánh đã dính đầu lên miệng nó,lên đến cả mũi nữa.Trông nó chẳng khác nào một con mèo lấm lem.Chấn Khang nhìn nó ăn mà không khỏi bật cười,cậu dùng giấy lau miệng dịu dàng đưa đôi bàn tay thoăn thoắt lâu cho nó.Nó thì chỉ ngây người ra không biết phải làm gì,hành động đó của Chấn Khang đã thu hút mọi người xung quanh căng tin,và tất nhiên có cả Hiểu Minh nữa.Sự trả đũa của hắn đã bị phản tác dụng,chẳng những không chọc tức được nó mà còn tạo cơ hội cho tên Chấn Khang kia nữa.Hắn bực tức đứng dậy rời khỏi bàn ăn,không muốn chứng kiến cảnh tượng lúc ấy thêm một chút nào nữa.Bỏ lại Khánh Phương vẫn đang í ới gọi theo.Ngay trong hôm ấy,hình ảnh của nó và Chấn Khang ở căng tin đã bị chụp lại rồi đưa lên mạng với tựa đề : "Lộ diện người bạn gái của bạch mã hoàng tử họ Lâm".Nó không biết giấu mặt vào đâu nữa,chỉ phút nhất thời mà nó đã bị đưa lên mạng bàn tán,nó rất ghét điều này,thực sự rất ghét bị người khác đem ra làm trò tiêu khiển.Mang theo bộ mặt chẳng mấy vui vẻ vào lớp,Tiểu Thanh đã đứng chặn được nó hỏi rất nhiều chuyện:
-Tiểu Vy Vy của nhà ta cuối cùng đã có bạn trai rồi nha.Lại còn là một hoàng tử vô cùng phong độ,giàu có nữa chứ.Vậy mà chẳng thèm nói cho người bạn thân này gì cả.Nghĩ lại giờ tớ mới nhớ vì sao nhắc đến học sinh mới đến Chấn Khang cậu chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả.Thì ra vốn đã có tư tình.
Tiểu Thanh cười trêu ghẹo, còn bấu má nó mấy cái.Trong khi Thanh Thanh vui sướng chúc mừng nó thì nó chẳng cảm thấy hân hoan gì cả,đây đúng là đại họa do nó tự gây ra mà.Nó mệt mỏi chẳng muốn giải thích ,dùng những từ không thể ngắn gọn hơn để giải thích với cô bạn:
-Không có đâu!!!
Cả buổi học,nó không nói không rằng,nó cảm thấy có lỗi với Hiểu Minh,sợ hắn sẽ tức giận.Đã nhiều lần định mở lại nhưng lại bị ứng lại nơi cổ họng bởi nó nghĩ vốn dĩ hắn đâu thích nó thì dù nó có đi với ai hắn cũng sẽ chẳng quan tâm đâu.Nó lại buồn rầu mà gục xuống bàn trong khi đó hai kẻ,một ngồi trên nó đang vô cùng vui mừng,còn một kẻ ngồi cạnh nó thì gương mặt đã lộ rõ vẻ nóng giận không thể kìm chế.Nó bị kẹt ở giữa,một người nó thích,một người thích nó tạo ra một vòng tròn luẩn quẩn chẳng biết sẽ đi về đâu......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro