Máu đỏ
Trở lại trường học ,nó và hắn luôn đi bên cạnh nhau.Không còn có khoảng cách nào giữa hai người,không dối trá,không trốn tránh,chỉ có sợ dây tình yêu ràng buộc giữa hai người.Đã qua một thời gian khá dài,mọi người cũng đã quen với tình yêu của nó và hắn,không còn ai nhắc đến những tin đồn trước kia,mọi thứ êm ả như tình yêu của nó bây giờ.Tiểu Thanh thấy nó thì vội vã ùa tới,mặt hứng khởi ôm lấy nó mà trêu ghẹo :
-Đôi vợ chồng trẻ hưởng tuần trăng mật sớm thế nào rồi.Trăng mật cũng đi rồi định bao giờ mới cưới đây.
Thanh Thanh ngay lập tức bị nó ném cho một cái lườm dài đằng đẵng.Cô bạn cười vang,khiến cho cả lớp đều hướng về phía nó.Ngại chết đi được!!!Nó liếc mắt nhìn sang phía Tiểu Minh.Hắn quả thật là một tảng đá mà,hắn chẳng có chút biểu cảm nào,im lìm,mắt hướng về phía cửa sổ.Vậy mà lúc nổi cơn thú tính lên rồi quả thật đáng sợ,đê tiện,bỉ ổi,..toàn là những từ cực kỳ hợp với hắn;cũng tại cái tên đó mà môi nó đến bây giờ vẫn đỏ lựng,sưng tấy.Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà hắn đã chiếm hữu môi nó không biết bao nhiêu lần.Chống cự nó cũng không thể làm nổi.Mãi mê ôm cái cục tức to đùng của mình,nó không để ý đến Chấn Khang đã quay ra nhìn nó từ nãy giờ.Cậu mỉm cười,vẫn là cái cười dịu dàng ấy,ánh mắt sâu hút dường như vô đáy:
-Em có cần suy nghĩ nhiều như vậy không?Tên Tiểu Minh kia bắt nạt em hay sao.Tôi đã nói với em rồi có chuyện gì cứ nói với tôi.Nhất định tôi sẽ xử lý cậu ta thay em.
...
-Không có chuyện gì đâu.
...
-Vậy thì tốt.Hai ngày nghỉ em đều dành cho cậu ta rồi.Hôm nay em phải đi ăn với tôi
Chưa kịp để nó trả lời,Chấn Khang đã kéo tay nó ra khỏi lớp.Nhưng cũng chẳng được mấy bước,tay còn lại của nó đã bị một bàn tay khác nắm chặt,rất chặt.
-Ai cho anh cầm tay cô ấy đi như vậy.Mọi thời gian của cô ấy đều thuộc về tôi.Mau buông tay ra cho tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Tiểu Minh gắt lên,ánh mắt giận dữ.Nhưng nó lại cảm thấy không đáng sợ chút nào.Còn rất hạnh phúc nữa chứ.Tiểu Minh Minh nhà nó cuối cùng cũng biết ghen rồi.Người ta thường nói người yêu bạn thật lòng thường rất ghét bạn đi với người đàn ông khác.Thật không sai mà,hôm nay nó đã được mở mang tầm mắt.Nó chỉ không ngờ rằng hạnh phúc chưa được bao lâu mà nó đã cảm thấy tê nhức người rồi.Hai người đó không ai nói với ai câu gì,cực kỳ im lặng,nhưng ánh mắt của họ thì chẳng khác nào cuộc giao chiến cả.Chỉ mình nó là khổ sở,đứng trong thế bí,nếu không giải quyết nhanh nhất định nó sẽ bị xé làm đôi mất.Mọi người đều dừng công việc của mình để chứng kiến cảnh tượng trước mặt,nó còn nghe rõ những lời cá cược,một bên thì theo Hiểu Minh,một bên thì lại ủng hộ Chấn Khang,vậy mà sao không ai giúp nó vậy.Đến nước này nó chỉ tự nó giúp bản thân nó vậy.Giọng nói của nó phá tan hai tảng băng trước mắt:
-Vậy thì cùng đi đi.
Thấy hai tên kia đang ngơ ngác,nó thì đang ở thế chủ động,nở nụ cười tự mãn.Nó cầm tay cả hai tên,kéo xuống căng tin mặc cho Hiểu Minh và Chấn Khang nãy giờ vẫn chưa rõ chuyện gì.Một tay hai chàng,lại còn là hot boy của trường nữa.Nó tự cảm thấy mình đâu đến nỗi tệ,vẫn còn giữ lại chút hấp dẫn ấy chứ.Đưa được hai tên đó xuống căng tin nó cảm thấy thật may mắn,nó chạy náo loạn cả cái căng tin của trường lên,mua một đống thực phẩm chất đầy bàn.Còn hai kẻ trời đánh kia lại tiếp tục cuộc đọ kiếm mắt.Để mặc nó muốn làm gì thì làm.Thật tình mà nói, Tiểu Minh Minh nhà nó cùng với Chấn Khang ngang bằng cả về vẻ ngoài lẫn tài năng.Không ai thua kém ai,nó lại bị kẹt giữa cả hai người này,quả thật rất đau đầu.Ăn no căng,bụng nó cũng đã tròn vo mà hai tên kia vẫn không chịu ngưng đấu đá với nhau gì cả.Nó phồng má đứng dậy chỉ bỏ lại mỗi một câu,cụt lủn,không đầu không đuôi: "Đi rửa tay đây".
Thật là hết nói với hai người này mà.Nó chỉ cần ngồi thêm chút nữa,ngọn lửa dữ dội ở mắt hai người con trai này nhất định thiêu sống nó mà.Bước vào phòng vệ sinh,bỗng nó đã cảm thấy đau rát ở má.Một bạt tai giáng mạnh vào má nó,một phần má đã bị tấy đỏ.Khóe môi cũng đã bắt đầu rỉ máu.Nó ngước lên người đang đứng trước mặt,là Khánh Phương.Từ khi nó và hắn công khai bên nhau,nó ít khi thấy sự xuất hiện của cô hoa khôi này nữa.Tưởng chừng như mọi chuyện đã êm xuôi,đến bây giờ nó mới hiểu,một người kiêu ngạo như Khánh Phương ,không có được người đàn ông cô ta muốn nhất định cô ta sẽ không chịu để yên.Một là sẽ giành lấy cho bằng được,hai là hủy hoại tất cả.Kiểu người này thật sự rất nguy hiểm.Khánh Phương thấy vùng má của nó,bất chợt nở nụ cười khinh thường.Cô ta túm tóc nó rất mạnh,nó có thể cảm nhận từng nỗi đau trên cơ thể.Kéo nó đến trước gương,Khánh Phương chỉ vào mặt nó:
-Mày hãy nhìn lại gương mặt mày đi.Mày tưởng rằng Hiểu Minh yêu mày thật lòng à.Kiểu người như mày vốn dĩ anh ấy đã không có hứng thú rồi,chỉ là vì mày quá phiền phức bám đuôi theo anh ấy không chịu buông,anh ấy mới thương hại mà rủ cho mày chút lòng thương.Chỉ cần vài ngày nữa có khi anh ấy chán mày đá mày ra chỗ khác cũng nên.Cho nên tao khuyên mày sớm từ bỏ đi,đừng tự ôm mộng mà hại bản thân mình.
Mọi lời của Khánh Phương như từng nhát dao đâm mạnh vào tim nó.Đúng,nó thua kém tất cả mọi người nhưng nó có tình yêu chân thành,rất chân thành dành cho Hiểu Minh.Nó tin rằng hắn không phải là một kẻ như thế,hắn cũng yêu nó thật lòng không giả dối,nó có thể cảm nhận được điều đó qua từng cử chỉ của hắn.Nó sẽ luôn tin hắn.Mãi mãi là như vậy.Bây giờ nó đã nhận ra rằng hắn vốn dĩ đã đi sâu vào tim nó từ rất lâu rồi,chỉ là nó luôn cứng đầu không dám đối mặt.Nó không khóc,lần này nó không rơi thêm một giọt nước mắt nào,nó cố vùng người dậy.Nó đứng trước mặt Khánh Phương,chỉnh tề lại quần áo,nó nở nụ cười đê mê nhất,giọng nó trầm lặng như chưa từng có bất kì điều gì xảy ra:
-Tôi tin vào Hiểu Minh,tin vào tình yêu anh ấy dành cho tôi.Yêu không có nghĩa là phải chiếm đoạt,cô không hề yêu anh ấy,cô chỉ muốn chiếm hữu Hiểu Minh mà thôi.Tôi sẽ không để cô làm hại đến anh ấy.NHẤT ĐỊNH.
Khánh Phương có chút bất ngờ trước lời nói của nó,nó có thể nhận ra điều đó qua nét mặt đang tái dần của người đứng trước mặt.Nó quay đi,nhưng chưa kịp bước chân,nó đã cảm thấy cánh tay ai đó đang kéo tóc nó lại,đầu nó va đập mạnh vào tường.Đau,cảm giác rất đau,một làn dịch đỏ ấm nóng từ từ thấm đẫm trán nó,rồi nhuốm dần nửa khuôn mặt.Bỗng mọi thứ như tối sầm lại trước mắt nó,đen kịt,trong lúc hôn mê,nó cảm thấy ai đó đã ôm chặt lấy nó,bế bổng nó lên,người đó đang chạy,đang chạy rất nhanh......Toàn bộ mọi thứ sau đó,nó đã không còn ý thức được.
Hiểu Minh nghe thấy tiếng động mạnh,bỗng chốc trong lòng như có lửa đốt.Hắn đạp cửa thật mạnh,cánh cửa bung ra cũng là lúc hắn nhìn thấy người con gái hắn yêu đang nằm dưới sàn,đôi mắt đã nhắm nghiền,cùng hàng máu đỏ thấm ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro