Chỉ đơn giản là định mệnh
-Tiểu bảo bốiiiiii, mau dậy cho mẹ !!!!
Nó vẫn chỉ vùi đầu vào gối, vặn vẹo trên chiếc giường đã có phần cũ kỹ ,nghe rõ cả tiếng "kẽo kẹt". Mặc cho ánh nắng đã tràn ngập căn phòng để trêu đùa mắt nó , nó không muốn tỉnh dậy chút nào , nó đã chán ngán với việc hằng ngày phải dậy đúng giờ , đi học rồi lại về nhà . Cuộc sống quẩn quanh trong một ngôi nhà nhỏ , nhàm chán và mệt mỏi . Nó thích một cuộc sống năng động hơn , nó muốn đi thật xa ... Nó muốn bay nhảy với mọi ước mơ và hoài bão của nó , nó muốn làm nên những điều khác biệt trong cuộc đời của mình.. Nhưng mơ thì vẫn chỉ là mơ , còn hiện thực vẫn mãi là hiện thực...
Nó á, không có gì nổi bật,nó cũng có một gia đình bình thường,sống một cuộc sống bình thường như bao người. Gia đình nó chỉ là một hộ lao động nhỏ, mẹ nó quanh năm làm việc cũng chỉ đủ để nuôi nó ăn học và duy trì cuộc sống. Nó học tại một ngôi trường cấp 3 , có vài đứa bạn thân. À mà nó cũng có điểm đặc biệt đấy ,đó là ít ai biết về sự hiện diện của nó, mà theo nó là bởi vì nó quá bình thường,bình thường tới mức nhạt nhẽo chăng? Có lẽ là vậy... Nó không có tài cáng gì, không có vẻ ngoài mong manh, hiền dịu ,khuôn mặt trái xoan phúc hậu, hay nước da trắng ngần như mấy nàng tiểu thư trong lớp nó.Nó cao, gầy ,với cặp kính dầy cộp ở mắt,đó là tất cả những gì nó có thể miêu tả về chính bản thân nó.(à..nó phải nói là cực kỳ đanh đá, bà chằn nữa chứ nhỉ ).
Mơ màng trong những suy nghĩ, nó bỗng giật mình tới độ ngã rầm xuống nền đất. Nó nhăn nhó, lồm cồm bò dậy, vặn loa phát thanh của nó lên mức độ cao nhất,nó la toáng lên :
-Mẹ à!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Lần sau có thể phiền mẹ đừng giật chăn trên người khi con đang ngủ không vậy ???Mẹ làm con ngã đau muốn chết rồi đây này -khuôn mặt nó lúc đó nhất định có thể dọa người ta chết khiếp.
Mẹ không nói gì chỉ ôm bụng cười ngặt nghẽo, chắc cũng lâu rồi nó chưa nhìn thấy mẹ nó cười vui vẻ như vậy kể từ ngày ba nó mất. Đó có lẽ là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời mẹ ,hôm đó nó đã thấy mẹ khóc rất nhiều đôi mắt mẹ sưng húp, bờ môi khô nứt nể.Nó thương mẹ nó nhưng có thể làm gì khi mà lúc ấy nó chỉ là một cô nhóc mới 9 tuổi, còn nhiều thứ nó vẫn chưa hiểu hết. Đã 9 năm từ cái ngày ấy,mẹ và nó đã quen dần với nỗi đau,để cố gắng sống tiếp. Nó hiểu mẹ sẽ không bao giờ thôi nhớ thương ba nhưng vì nó mẹ vẫn kìm nén từng ngày. Có lẽ cũng bởi lí do này nó không thể thực hiện được ước mơ ,nó không thể bỏ mẹ nó ở lại một mình, ai sẽ lo cho mẹ đây...Nó tự nhủ rồi lại cất đi giấc mộng ấy đi, nó tự coi điều đó là hão huyền,viển vông. Đúng vậy thật sự rất viển vông nó sẽ không bao giờ thực hiện nổi......
Sau một trận cười hả hê với dáng vẻ ,nói thế nào nhỉ? Lôi thôi,lếch thếch với mái tóc xù xì của con gái mình, mẹ nó cũng có thể cất lời :
-Có biết mấy giờ rồi không hả tiểu bảo bối ?Nếu con còn không dậy nữa thì có đứng ngoài cửa lớp cũng đừng có kêu mẹ đó nha....
Mẹ nở một nụ cười bí hiểm......Nó thì vẫn lú lẫn chưa hiểu chuyện gì hết,mơ màng mãi nó mới sực nhớ tới chiếc đồng hồ báo thức đã bị nó ném xuống đất không thương tiếc.7h kém 15!!!!Trễ rồi ....trễ lắm rồi,nếu nó còn không mau đến lớp lần này coi như xong,nhất định sẽ bị đình chỉ học tập mất.Trong tuần này nó đã đi học muộn tới 3 buổi rồi,nó gõ đến cả tá cái vào chiếc đầu rỗng tuếch.Cái tội ngủ nướng của nó có đánh chết cũng không chừa mà.Cuống quýt làm vệ sinh cá nhân rồi thay bộ đồng phục,nó tất tả lục tung căn phòng vốn đã bừa bộn của mình để tìm đôi giày và đống sách vở.Thật không khác gì đi đánh trận (theo nó nghĩ là như vậy).Nó vác cái bụng đói meo đang kêu "ùng ..ục" của mình tới lớp. Qủa nhiên hôm nay nó đã được tập chạy ma-ra-tông,vừa bước đến cửa,hồi chuông báo cũng vang lên.Có thể mang được cơ thể này đến lớp đối với nó quả là một kỳ tích đáng biểu dương mà,đến chỗ ngồi nó ngồi gục xuống,mệt lử người,...cơn buồn ngủ lại ập đến với nó...Nếu nói về thành tích ngủ nướng,nó có thể tự hào rằng nó chắc chắn đứng nhất rồi.Đang ngủ ngon lành nó bỗng thấy tiếng xì xào khắp lớp,nó chỉ nghe mang máng lớp nó lại có thành viên mới thì phải nhưng một con heo như nó thì có mấy khi quan tâm đến những điều này ,việc quan trọng bây giờ với nó là đánh một giấc cái đã(cái bạn này là cực kỳ giống với tác giả đây nài kakaka).
Càng ngày tiếng ồn xung quanh càng lớn,tiếng "lộp cộp của guốc cao gót ngày càng gần,cô giáo vào lớp nó và đương nhiên là có dẫn theo bạn mới rồi.Còn nó thì chắc không phải nói đâu nhỉ 'Zzzzzz....Zzzzzzzz".
-Xin được giới thiệu với lớp,đây là bạn Hiểu Minh,thành viên mới của lớp chúng ta.
Những tiếng hò vang và huýt sáo kéo dài,không có gì là đáng ngạc nhiên cả bởi lớp nào có thành viên mới mà chẳng như vậy,nó chẳng bận tâm mấy.Tiếng bạn mới chẳng thấy đâu mà bọn con gái lớp nó đã ầm ầm:
-Đẹp trai quá tụi bây ơi!!!!
......
-Chắc tao chết với Hiểu Minh quá !!!!
.......
-Đừng có dành trai đẹp của tao !!!!!
"Ồn quá!!!Phiền chết đi được"- nó nghĩ thầm trong bụng,rồi tiếp tục ngủ.Nhưng chưa bao lâu,nó lại bị giật mình bởi một tiếng"bịch" rõ to,lần này thì nó đã tỉnh ngủ hẳn rồi,nó cáu gắt ngẩng lên để xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.Một tên con trai cao lớn,mái tóc bạch kim,chiếc khuôn tai lấp lánh phát sáng bên tai,hàng lông mày đen tạo nên một đường thật sắc,ánh mắt sắc bén nhưng lại không kém phần quyến rũ,chiếc mũi thẳng tắp,cùng bờ môi mềm mại hơi ánh đỏ....phải nói đây chắc chắn là hàng cực phẩm,cũng may nó chưa chẳng nước miếng...Ây da!!!Nó ngẩn người một hồi,rồi mới sực nhớ tới việc nó bị đánh thức.Thì ra chính là cái tên Hiểu Minh này,cô đã xếp hắn ngồi cạnh nó,chẳng lẽ hắn không nhìn rõ ra nó đang ngủ hay sao còn cố ý vứt cặp sách thật mạnh làm nó mất đi giấc mơ đẹp.Dù thuộc hạng mê trai rõ thấy nhưng với những kẻ dám làm hỏng giấc ngủ của nó,nó nhất định sẽ không tha thứ.Nó vỗ vai hắn,nói với giọng thật nhỏ nhẹ:
-Bạn không thấy phiền khi đánh thức giấc ngủ của người khác thế sao? -Nó nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ ,nhưng đôi mắt của nó có thể đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh.Nó đã nhiều lần tự tin với tài uy hiếp người khác của mình.Hắn quay lại nhìn nó,nhếch mép với vẻ bất cần,khuôn mặt tự mãn lộ rõ mồn một,hắn còn không thèm trả lời câu hỏi của nó.Thật đáng ghét mà,vậy mà vài giây trước nó còn khen hắn là loại cực phẩm.Những kiểu con trai như vậy nó thật sự rất ghét,ghét đến tận xương tủy,có chút vẻ ngoài thì sao chứ có ăn được không,có kiếm ra tiền được không mà tỏ vẻ đến vậy.Nó thực sự không hiểu nổi rốt cuộc loại con trai như thế này có gì hay ho mà lũ con gái lớp nó vẫn cứ quấn quýt theo sau.Nó không muốn cưới phải những ông chồng đẹp trai hay giàu có rồi suốt ngày phải canh chừng sợ chồng mèo mả gà đồng,ve vãn các cô gái trẻ đẹp khác,nó thích một người biết yêu thương và thủy chung với nó,hiểu nó và quan tâm đến nó,nó thích vẻ đẹp từ tâm hồn,nghe có vẻ hơi sến sẩm nhưng nó thích như vậy...
Từ nay trở đi nó sẽ phải sống thế nào với cái tên này đây,nó chỉ muốn đá cho hắn vài cước để cho hắn chừa cái thói tự kiêu tự mãn của hắn đi,đúng là công tử bột,hách dịch đáng ghét mà.Đáng ghét chết đi được!!!!Nó cũng không muốn phí lời với cái tên này nữa,nuốt lại cục tức vào bụng,nó gục xuống bàn ngủ tiếp.Thật may là hôm nay nó chỉ cần học phụ đạo có hai tiết nếu không nó sẽ bốc hỏa vì không chịu nổi tên này mất.Tiếng chuông báo cuối cùng cũng vang lên mang theo bao niềm vui sướng của nó.Vội vàng thu đồ vào cặp,nó chạy nhanh ra khỏi cổng trường,nó tự nhủ thế này mới là cuộc sống chứ.Nó lướt qua vài quán ăn vặt quen thuộc,sau một hồi đánh chén no nê và túi tiền cũng đã bị nó đốt sạch.Nó mới chịu về nhà.Bước vào nhà,nó làm bộ mệt mỏi như vừa học rất căng thẳng và áp lực,nó cất tiếng chào mẹ nó rồi lại lộc cộc chạy lên phòng.Nó chỉ muốn nhanh chóng trở về chiếc giường của nó,đối với nó thì ăn xong phải ngủ mà ngủ xong thì nhất định phải nạp đầy bụng rồi.Mở của phòng,lại một lần nữa nó giật mình đến độ há hốc mồm mà không thể nào ngậm lại được.Rốt cuộc là cái tên trời đánh Hiểu Minh này sao lại thản nhiên ngồi trong phòng nó như vậy chứ.Hôm nay là ngày gì vậy trời toàn gặp phải chuyện xui xẻo là sao???Đau khổ hơn là hắn ta đang cầm trên tay chiếc quần chíp pikachu màu hồng của nó.Nếu có cái lỗ nào đó xung quanh nhất định nó sẽ cắm đầu vào đó mà không thèm chui lên.Đáng chết thật!!!Nó chỉ có thể nghĩ ra ba từ đó.Xâu chuỗi tất cả sự việc nó vẫn chưa hiểu ra đang có chuyện gì xảy ra với nó cả.Mặt nó từ trắng thành xanh rồi lại tự xanh thành đỏ ửng rất khó coi.Hôm nay nó thực sự mất mặt quá mà.Vài giây trấn tĩnh lại,lần này nó đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi.Nó hét toáng lên,tiếng hét của nó có khi to tới mức mấy khu phố cũng có thể nghe rõ được (cái này tác giả hơi chém tí nha :3 ):
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.......Đồ biến thái,đê tiện,bỉ ổi,....Biến khỏi phòng tôi ngay!!!!!!!!!
Vừa la nó vừa ập tới đánh hắn không thương tiếc,ai bảo hắn tự tiện đến nhà , còn vào phòng nó ,hắn còn dám cầm đồ đó đó của nó nữa .Hôm nay dù có thế nào nó cũng phải đánh chết hắn.Bị nó vừa mắng vừa đánh, hắn bỗng giữ tay nó lại thật chặt, không cho nó kháng cự.Khoảng cách của hắn và nó chỉ cách nhau vài gang tấc.Thấy nó không thể làm gì được nữa,hắn mới cất giọng và tất nhiên vẫn là cái giọng ngạo mạn ấy:
-Thứ nhất,tôi không phải tên biến thái!Thứ hai,đây là phòng mà mẹ cô nói tôi có thể vào được.Muốn gì hãy tự hỏi mẹ cô rồi sẽ rõ.Đừng có mà vô cớ đánh người khác như vậy.
Ánh mắt của hắn khiến cho nó nửa tin nửa ngờ.Hắn là ai mà mẹ nó có thể cho hắn vào chứ .Đã vậy còn để hắn tự tiện xem đồ riêng tư của nó như vậy.Nó vội vã bước thấp bước cao xuống bếp tìm mẹ.Vừa thấy nó,mẹ đã mỉm cười chọc ghẹo :
-Sao tự dưng hôm nay lại chịu xuống bếp phụ mẹ thế này.
-Mẹ à sao mẹ có thể để trộm vào nhà mình mà không hề hay biết gì vậy.
Mẹ nó có vẻ hơi ngạc nhiên:
-Con nói tên trộm là Hiểu Minh đó hả?Không phải đâu mẹ bảo thằng bé nghỉ tạm ở phòng con đó mà.Không sao đâu.
Nó lần này lại càng không hiểu gì cả,một tên con trai lạ hoắc trong phòng riêng của nó mà mẹ làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra cả:
-Mẹ à!!!!!! Hắn ta là ai mà mẹ có thể để hắn vào phòng con như vậy chứ.Hắn là một tên đáng ghét và biết thái -cứ nghĩ đến là nó tức như muốn nổ tung.
Mẹ nó lại không thể nhịn được cười:
-Mẹ quên giới thiệu cho con biết.Hiểu Minh là con trai một người bạn của mẹ.Bác ấy đã định cư ở bên Mỹ còn Hiểu Minh vì muốn về thăm lại Việt Nam nên đã nhập học cấp 3 ở đây một thời gian.Trong khoảng thời gian đó thì thằng bé sẽ ở lại đây với gia đình chúng ta.Phòng của con nhường lại cho Hiểu Minh nhé!!!Còn con thì qua phòng ở chung với mẹ.Đừng có mà bắt nạt thằng bé đấy.
Bắt nạt á?Mẹ ơi là mẹ hắn ta không ăn thịt nó cũng là may lắm rồi,hắn to như vậy có thể đè chết nó mất.Nó đang định cất lời thì hắn từ đâu đã lù lù bước ra:
-Cô đã tin tôi chưa hả??? -Hắn nheo ánh mắt cười đùa giễu cợt nó.
Sau này nó sẽ phải làm thế nào đây.Tự dưng lại có một tên con trai sờ sờ trong nhà nó,kết thúc những ngày thoải mái rồi,làm sao nó còn có thể chạy lông nhông trong nhà khi mà trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm,nó sẽ phải đóng những bộ quần áo trong những ngày hè nóng bức như vậy.Mới nghĩ thôi cũng có thể khiến nó chết đi sống lại rồi.Chưa kể đến lớp nó cũng không được yên nữa ,ngày ngày phải giáp mặt với hắn thì nó làm sao mà chịu nổi được.Cái duyên nợ chết tiệt gì đây!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro