Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đồ cà chớn, cậu biến đi cho rồi!

Tác giả: Diệp Băng

Nó là một đứa con gái ít nói, suốt ngày hầu như lúc nào cũng ôm cuốn sách nào đó trong tay. Không giống như những bạn “cuồng” Kpop trong lớp, nó đam mê tiểu thuyết. Với nó, tiểu thuyết chính là một người bạn tinh thần gần gũi mà giá trị. Nói thật, nó đã từ chối không ít những anh chàng có ý định tán tỉnh nó. Không phải là hot gơn được dân mạng “ săn lùng” nhưng nó thuộc vào diện xinh xắn, ưa nhìn. Làn da trắng mịn, mái tóc gợn xoăn tự nhiên, đôi mắt to tròn long lanh, lại còn học giỏi. Mấy bạn trong trường ai mà không biết đến tên nó chứ.

Không có gì là ngạc nhiên khi nó được vào một trường phổ thông nức tiếng của thành phố. Đã trải qua một năm học, trong khi các bạn của nó hầu như đã có bạn trai, tự hào kể lể đủ thứ, Valentine thì tay trong tay với nửa kia. Còn nó, đã 17 mùa lễ tình nhân trôi qua, mùa nào nó cũng ru rú trong nhà, chưa một mảnh tình vắt vai. Thỉnh thoảng có con bạn bảo: “Xinh xắn lại học giỏi như mày, sao không hẹn hò với thằng nào đi, khối đứa xếp hàng chờ đến lượt đấy chứ!” Nó chỉ thản nhiên đáp lại: “Không thích, lũ sâu bọ”. @@.  Có khi nó còn giơ cuốn tiểu thuyết đang đọc lên và nói “Có mấy anh này còn chưa đủ sao?” ==’’

Lên lớp 11, nó bắt đầu tìm lớp học thêm, vì trước giờ giờ căn bản nó toàn học trên lớp và tự nghiên cứu không à. Nó thật không ngờ cuộc sống của nó bắt đầu bị xáo trộn từ đó.

Hôm đó là buổi đầu tại lớp học thêm Anh, còn sớm nên nó vừa đi vừa đọc sách. Đột nhiên từ đâu một đứa con trai lao đến đâm sầm vào nó, cuốn sách rơi “bịch” còn nó thì may là vẫn vững vàng :3. Cậu ta hốt hoảng, vội nhặt đồ lên và nói:

-Xin..xin lỗi bạn, mình sắp muộn giờ - nói rồi vụt đi.

Nhìn cậu ta chạy về phía lớp nó theo học, nó giơ đồng hồ lên rồi nghĩ thầm “ngu ngốc”. Đồng hồ chỉ 6h45’ trong khi tiết học bắt đầu từ lúc 7h30’.

Buổi đầu tiên nên từng người lần lượt tự giới thiệu bản thân. Nghe các bạn, vừa lúc nó đang cúi mặt xuống bàn thì ngẩng mặt lên, đập vào mặt là cậu con trai ban nãy:

- Hi everyone, my name’s Hai Nam. I’m from Ho Chi Minh city-

Nói rồi tự dưng hắn quay lại phía nó:

-Am I handsome?

Thằng này bị khùng hả trời? Hắn nháy mắt kèm theo nụ cười khả ái mà có lẽ khiễn bọn con gái( đương nhiên trừ nó) mất ngủ. Tại nó thấy cả lũ hét ầm lên. Hơ hơ.. À mà phải nói hắn cũng xinh trai, má lúm đồng tiền, mái tóc lãng tử, nụ cười tỏa nắng. Nhưng mà nó thấy cái kiểu này…công tử bột quá!.

Nó chọn chỗ ngồi cuối cùng nên đồng thời là người giới thiệu cuối cùng. Chỉ ngắn ngọn và dễ hiểu:

- I’m Khanh Ngoc. Nice to meet you.

Cả lớp nhẩm bài hát “Không cảm xúc” -_-

Buổi thứ hai nó đến lớp, thấy chỗ bên cạnh có cái cặp è không quan tâm. Nhưng cuối cùng nó buộc phải quan tâm bởi cái cặp đó là của tên điên hôm bữa.. Ban đầu nó chỉ liếc xéo một cái rồi coi hắn như không khí. Thế nhưng suốt buổi học hắn không lúc nào để nó yên. Khi thì đập bàn, hát vu vơ, khi thì nghịch tóc nó… Nó phải kiềm chế, chỉ có thể cau mày trợn mắt với hắn. Và trách bà cô sao mà say sưa giảng bài đến thế.

Ngày nào cũng như ngày nào, sự có mặt của hắn làm nó không lúc nào êm đềm. Nhưng chẳng hiểu sao nó không cảm thấy phiền phức mà ngược lại là thú vị.. Liệu nó có phải cảm ơn vì nhờ hắn mà nó không còn nhàm chán như xưa?

Nó và hắn quen nhau qua lớp học Anh và chủ yêu gặp gỡ tại lớp này. Hai tháng quen nhau, hai đứa trở nên thân thiết lúc nào cũng không hay. Có một lần, cô giáo tổ chức trò chơi: Mỗi bạn nhận xét ai đó trong lớp bằng Tiếng Anh. Nếu mọi người đoán đúng người đó là ai thì người nhận xét sẽ bị phạt, còn nếu đoán sai thì…chẳng sao @@

Oimeoi, Hải Nam nói “She is beautiful”, tất cả mọi người đều chuyển ánh nhìn sang nó và cười ồ lên. *Ơ..gì chứ? Không…không phải đâu*. Vậy là hôm đó, cậu ta phải vừa hát vừa múa bài con vịt trước lớp. Nó cũng như các bạn khác ai cũng được trận cười vỡ bụng. Nó không nhận ra rằng, từ khi Hải Nam xuất hiện, nụ cười trên môi nó nhiều hơn hẳn và đã khiến cho ai đó xao xuyến.

Một bữa nọ, nó nổi hứng đi chợ cùng mẹ. Trên đường về thì bắt gặp hắn đang đi về phía ngược lại. Thấy nó, hắn cười tít mắt tiến lại gần. Mắt nó thì cứ nhay nháy dự báo điềm gì đó. Hắn gọi nó một tiếng rồi quay sang chào mẹ nó:

- Cháu chào bác ạ, cháu là Hải Nam, bạn của Ngọc. Chắc bác là mẹ bạn ấy ạ.

- Ừ, chào cháu. Mà khoan…nghe giọng cháu…là người miền Nam à?

- Vâng ạ, cháu mới chuyển ra đây.

- Hải.. HẢi Nam con mẹ Nguyệt đúng không?

- Ơ…đúng vậy ạ. Bác là..?- Hắn hơi khó hiểu và nó thì càng khó hiểu hơn

- …

-…

-…

Đại loại là mẹ nó và mẹ hắn là bạn thân hổi đại học. Hai năm trước lúc mẹ nó có một chuyến công tác vào Sài Gòn thì có ghé qua nhà hắn chơi. Lúc đó có mua tặng hắn cái gì gì ý. Và hắn cũng đã nhớ ra. Nó trở thành người thừa trong cuộc gặp mặt này.

- Hay là bây giờ cháu rảnh thì qua nhà bác ăn cơm luôn đi.

-A..vậy có phiền không ạ- Hắn gãi gãi đầu

Phiền, đương nhiên là phiền rồi. Nó đang lắc đầu ra hiệu hắn dừng đồng ý, trong lòng thấp thỏm( gì ghê vậy)

- Có phiền hà gì chứ, thêm người thêm vui. Con Ngọc này nó ít khi dẫn bạn bè về nhà lắm- Mẹ nó tươi cười, rồi lườm nhẹ nó

-Mẹ à…..

- Dạ vậy thì cháu xin phép ạ- Hắn cắt ngang lời nó.

Trong suốt buổi đó, Hải Nam và mẹ nó lúc nào cũng nó chuyện rôm rả. Nào là” Cháu càng lớn càng đẹp trai”, “Bố mẹ cháu dạo này thế nào rồi”…Còn nó thì chán nản ngồi xem TV. Thực ra là mẹ nó không cho nó động chạm vào bếp, vì hễ như vậy là có chuyện khủng hoảng xảy ra. Có lần mẹ không có nhà, nó loay hoay làm bừa món gì đó mà đen thui hẳn một mảng tường  (-_-)

Từ hôm đó hắn thường xuyên sang nhà nó chơi hơn. Nó cũng không hẳn là khó chịu. Mà nhờ thế mà nó phải công nhận rằng hắn học siêu đỉnh. Đã thế lại còn thể hiện ngay trước mặt mẹ nó làm mẹ nó bắt hai đứa phải có thời gian học tập giúp đỡ nhau. Nó than thầm trong lòng: “Mẹ ơi con gái mẹ đâu cần phải như vậy chứ T.T”

Hôm đó nó đang làm bài, Nam đang chơi game, đột nhiên hắn bảo:

- Này, tớ sắp phải vào Nam

- Cái gì? Nói lại!

- Tớ sắp phải vào lại Sài Gòn

- Kệ cậu, liên quan gì đến tôi.- Nó đáp

-Không liên quan thật à, lần này tớ không biết bao giờ sẽ lại ra đây đâu.

- Hừ, đồ công tử bột, đồ cà chớn, cậu mau biến vào đó đi! – Nói rồi nó đẩy nhanh hắn ra ngoài

Kể từ hôm đó nó và hắn không liên lạc gì với nhau. Nó cũng chẳng biết tại sao nó lại buồn, rất buồn. Và nó nhớ, nó nhớ những câu trêu chọc của Nam, nhớ nụ cười lạc qua, nhớ những buổi hai đứa chụm đầu làm bài tập riêng. Thực ra nó biết, Nam đã làm nó thay đổi, thay đổi về cách sống. Nó ngắm mình trong gương lâu hơn trước khi đến lớp, nhiều khi cười ngây ngô một mình. Nó mơ hồ nhận ra rằng hắn đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của nó.

Một buổi chiều, nắng  trải dài trên đường phố, người đi lại vẫn tấp nập. Nó ngồi trong quán café, gọi một cốc Capuchino. Nó từng đọc “Capuchino” cho ngày nắng. Nó thấy nhân vật nữ chính thật hạnh phúc. Thời gian không thể giết chết đi tình yêu chân thành, đích thực. Vị ngọt nơi đầu lưỡi không thể làm nó quên đi sự trống trải, nỗi nhớ nhung trong lòng. Gọi chị phục vụ tính tiền, chị ấy bảo đã có người thanh toán. Nó hỏi người đó là ai thì chị ấy không tiết lộ. Khó hiểu, phân vân không rõ là ai nhưng cũng bỏ qua. Người ta có lòng tốt thì mình nhận, có duyên sẽ nói lời cảm ơn và trả tiền sau.

Vừa bước ra khỏi cửa, nó nheo mắt lại. Là bởi ánh nắng chói chang hay bởi hình bóng bên kia đường? Đó là Hải Nam, là Hải Nam. Nó không thể nhầm. Cậu đứng đó , cười cười vẫy tay với nó. Vội băng qua đường, nó không để ý một chiếc ô tô đang lao tới. *Ầm* *két*

Nó nhắm tịt mắt lại, nhưng không cảm thấy đau mà lại…êm ềm.

-Cậu nặng quá đi. Còn không chịu mở mắt.

Nó vội mở mắt. Hơ hơ, hiện tại thì nó đang nằm trên người Nam. Nhanh chóng đứng dậy, nó hỏi:

- Xin lỗi nhé, cậu có sao không?

- Không liên quan tới cậu mà- Nam hờn trách

- Đã bảo xin lỗi mà. Khoan.. sao cậu kêu vào Sài Gòn? – Nó hỏi như chợt nhớ ra

-Ừ thì… vào giúp pama chuyển  ra ngoài này thôi mà.

- Cái gì… cậu…cậu dám lừa tôi hả?- Nó đá một cái thật mạnh vào chân cậu

- Oái… đau quá.. tại cậu ngốc mà thôi

- Á! Xin… gì chứ! Dám kêu tôi ngốc, chết này.

Nó đang định giơ tay đập vào người Nam thì cậu đã kịp lôi nó vào lòng và nói thầm:

- Đồ ngốc, làm bạn gái tớ đi nhé!

Dưới ánh nắng chan hòa, tiếng chim hót líu lo  có một đôi bạn trẻ đang tung tăng dắt nhau đi vui vẻ. Một tình yêu đầu đời và một tình yêu sét đánh kết hợp với nhau tạo nên mối tình ngây thơ, trong sáng tuổi học  trò.

( Ngay từ cái hôm đâm sầm vào nó, rồi nghe nó giới thiệu cụt lủn, ai đó đã lỡ đánh mất một nhịp tim)

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: