
CHƯƠNG 5: RƯỢU NGON NHẦM NGƯỜI
"Nguyệt sắc trước hoa"
"Rất khó tưởng tượng em dùng cái gì để nghĩ ra biện pháp ngu xuẩn này, đầu ngón chân, hay là não?" Diệp Tiển Nghiễn nói, "Nếu anh là em, bây giờ nhảy từ tầng hai xuống, bị đập hỏng não cũng còn dùng tốt hơn cái thứ đang ở trong xương đầu em."
"... Anh biết, lần này chị Ngũ Kha là vì giúp em mới ốm, cơ thể chị ấy vốn đã yếu, nếu lúc này em không quan tâm chị ấy, em còn là người gì chứ?" Diệp Hi Kinh giải thích trong điện thoại, cực kỳ vô tội, "Anh, mới đầu em không định giấu em Lan... Đại Lan, nhưng mà, anh không biết, tính cô ấy hẹp hòi, mà giận thì đáng sợ, dễ ghen tuông. Năm ngoái, vì mấy lời của Uyển Nhân, sau khi Đại Lan về không nhận điện thoại của em, còn nói muốn chia tay —— Anh không biết em dỗ bao lâu, mới dỗ được cô ấy."
"Cho nên?" Diệp Tiển Nghiễn một tay cầm điện thoại, tay còn lại ấn mày, "Đừng nói với anh bây giờ em không chỉ năng lực phân biệt phải trái tuột dốc, mà còn không phân biệt nổi."
"... Lần trước quả thực em không nên để Uyển Nhân qua," Diệp Hi Kinh nói, "Nhưng anh cũng rõ, hơn một năm nay, em và chị Ngũ Kha trong sạch. Nhưng Đại Lan rất để ý điều này... Nếu nói thật ra, cô ấy chắc chắn sẽ lại đau lòng. Em không muốn cô ấy buồn, cũng không muốn cãi nhau với cô ấy, con người luôn phải có lời nói dối thiện chí. Lại nói, anh, cuối tháng này em phải đi Anh rồi..."
Anh ta muốn nói lại thôi: "Bọn em không còn bao nhiêu thời gian bên nhau, em không muốn chút thời gian cuối cùng này lãng phí ở cãi nhau."
Diệp Tiển Nghiễn mặt không biểu tình: "Cho nên em lựa chọn gọi điện thoại tới lãng phí sinh mệnh của anh trai em?"
"Không phải," Diệp Hi Kinh nói, "Chị Ngũ Kha sốt cao không ngừng, bác sĩ nói phải lấy máu xét nghiệm, rút máu phải bụng rỗng, không ăn tám tiếng ——"
Diệp Tiển Nghiễn cắt ngang anh ta: "Anh nhớ bọn em đi bệnh viện đã bảy tiếng rồi."
"Đúng vậy, nhưng trong lúc đó em gọt táo cho chị ấy." Diệp Hi Kinh có đoán trước mà giành đáp, "Xin lỗi, em quên mang não rồi."
Diệp Tiển Nghiễn nói: "Không sao, anh chưa từng hi vọng xa vời em có thể mang não."
Ngừng một chút, anh lại nói: "Cũng may em không mang não, không mang não là bắt đầu mắc ngu ngốc, anh thật sự không dám tưởng tượng em mang cái não keo đó đi hút thì được cái sọt to bằng nào."
Diệp Hi Kinh kêu: "Anh."
"Anh có thể tạm thời để Thiên Đại Lan ở trong nhà," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Nhưng anh sẽ không thay em chăm sóc cô ta ——Cô ta là bạn gái của em, không phải của anh."
Nói tới đây, trong giọng nói của Diệp Tiển Nghiễn lộ ra nghiêm khắc: "Bất kể thế nào, tối nay em cần phải về nhà; Sáng sớm mai, tốt nhất em giải thích rõ ràng với Thiên Đại Lan sớm một chút, anh không có nghĩa vụ giúp thằng ngốc che giấu."
"Em biết rồi, em biết rồi," Diệp Hi Kinh cảm kích không để đâu cho hết, "Giúp em giấu cô ấy một lần này nữa, anh, anh biết giữa em và chị Ngũ Kha không có gì hết, em không muốn cô ấy hiểu nhầm; nếu Đại Lan hỏi anh, nói em cùng một người bạn nào đó đi bệnh viện, anh có thể nói bạn học đại học của em không? Chính là Phan Tiểu Hiền... Alo alo? Anh? ——"
Diệp Tiển Nghiễn không có tâm trạng nghe em trai tiếp tục nói chuyện.
Anh cúp điện thoại, rửa sạch hai tay, rượu vừa mới uống vào đã hoàn toàn bị đẩy xuống bụng; tiệc rượu như này, Diệp Tiển Nghiễn không muốn tham gia nhất, nhưng không thể không tới.
Sau khi súc miệng xong, nước lạnh rửa mặt, Diệp Tiển Nghiễn nghĩ tới tin nhắn Dương Toàn gửi tới nửa giờ trước.
Đã thành công đưa Thiên Đại Lan tới nhà rồi.
Diệp Tiển Nghiễn nhìn đồng hồ trên cổ tay một cái, bây giờ là tám giờ hai mươi phút.
Anh trả lời tin nhắn của Dương Toàn, lời nhanh ý gọn.
「Mười rưỡi tối tới đón tôi. 」
Diệp Tiển Nghiễn vẫn nắm chắc và dự đoán thời gian tiệc rượu một cách chính xác như cũ, mười giờ ba năm phút, anh uống hơi say ngồi trên xe của Dương Toàn, thở hắt một tiếng dài.
"Dương Toàn," Diệp Tiển Nghiễn nhắm mắt, hỏi, "Lần này cậu định ở lại công ty, hay là đi theo tôi?"
Dương Toàn chuyên tâm lái xe, không hề do dự: "Anh đi đâu, em đi đó."
Diệp Tiển Nghiễn cười một cái, ý say dần bao phủ đầu óc, anh nghiêng người nhìn đèn đường loé lên vụt qua và cửa hàng sáng rỡ bên ngoài, ánh sáng lộng lẫy, ngàn vạn ngọn đèn phát sáng, xe cộ đông đúc, dồn về thủ đô.
Từng thấy thành phố không ngủ này không biết bao nhiêu lần.
Mười hai giờ hai mươi sáu, Diệp Tiển Nghiễn thay dép lê, một mình mở cửa căn hộ.
Tình huống gay go hoặc là "xâm nhập" như trong dự liệu không hề xảy ra, Thiên Đại Lan bạn gái của em trai vô cùng tuân thủ quy tắc, cả căn hộ yên tĩnh, như chưa từng có người vào ở.
Trên thực tế, Diệp Tiển Nghiễn cũng mới chuyển tới tháng trước, rất nhiều đồ đạc chưa kịp mua, cũng chỉ vì tiếp đón Thiên Đại Lan, mới để người thay đổi đồ đạc của một căn phòng trong đó thành "thiếu nữ" một chút.
Đương nhiên, nếu cô không thích, còn có một căn phòng cho khách khác có thể vào ở.
Trước giờ anh làm việc cẩn thận chặt chẽ, đã đồng ý em trai tạm thời để Thiên Đại Lan vào ở (vì ở chỗ cũ em trai vẫn có rất nhiều thứ có liên quan tới Ngũ Kha), thật sự đối xử với cô như em dâu.
Diệp Tiển Nghiễn không biết cuối cùng Thiên Đại Lan chọn căn phòng cho khách nào, hai căn phòng đều rất yên tĩnh, như không có người vào ở, cũng không rõ Diệp Hi Kinh có quay lại không ——
Anh hiện tại đã uống say, những người đều thành tinh như nhau giao thiệp trên bàn rượu khiến người ta mệt mỏi, chỉ muốn về nghỉ ngơi.
Một tay đẩy cửa phòng ngủ, tay còn lại cởi bỏ cà vạt, vững vàng vứt vào trong sọt đựng quần áo bẩn làm bằng da bò và dây mây; sau đó, cởi đồng hồ xuống, căn phòng rất tối, Diệp Tiển Nghiễn không mở đèn, tất cả tuần hoàn theo trí nhớ, như cuộc sống và làm việc nghỉ ngơi khắc chế theo quy luật.
Chỉ là không biết làm sao, trong căn phòng ngủ quy luật tối nay của Diệp Tiển Nghiễn, mơ hồ ngửi được mội sợi hương hoa nhài cực nhẹ cực nhạt.
Đồng hồ tháo ra bị tuỳ ý đặt ở trên khay thuỷ tinh trên chiếc bàn bằng gỗ đào.
Lạch cạch.
Thiên Đại Lan quấn chăn lông vũ trên giường trong lúc nửa mơ nửa tỉnh rùng mình một cái.
Đệm giường này mềm như chiếc nôi từng nằm thời thơ ấy, chăn lông vũ vừa nhẹ vừa ấm phủ trên người không có độ nặng, khiến Thiên Đại Lan đã quen với chăn bông và sợi bông nặng nề nằm không quen quá. Thực ra cô không lạ giường, năm đó lúc đi làm ở Thâm Quyến, con gián trong ký túc lộng hành, cho dù trên tường bò rệp và gián to bằng lòng bàn tay, Thiên Đại Lan cũng có thể mặt không đổi sắc tay không bắt đi giẫm chết, sau đó rửa tay, lại như không có chuyện gì nằm xuống ngủ.
Cũng không biết làm sao, Thiên Đại Lan lại mất ngủ trong căn phòng cho khách sạch sẽ này.
Giường và chăn rất thoải mái, có mùi thơm nhẹ nhàng, không giống thứ mùi gay mũi dùng trong tiệm chị Mạch, rất dịu dàng êm ái, như khúc gỗ tươi vừa mới chặt xuống, tước vỏ, chẻ ra. Mùi hương dịu dàng này có lẽ có hiệu quả hỗ trợ giấc ngủ, sau khi Thiên Đại Lan mở trừng trừng mắt nửa tiếng đồng hồ, cũng vẫn chìm vào trong mơ.
Thiên Đại Lan làm trong xưởng hai tháng, nhận ra rằng công việc làm dây chuyền này không lâu dài, sớm muộn cũng sẽ phá hỏng cơ thể, hoàn toàn là dùng sức khoẻ đổi tiền; sau khi cô lấy được lương, lập tức nhân ưu đãi, đăng ký một ngôi trường buổi tối gần đó, hễ có thời gian là tranh thủ đi học —— nói là trường buổi tối, thực ra là lớp học thêm chuyên môn sắp xếp vào buổi tối, dạy những thao tác tin học văn phòng cơ bản, tổng cộng có mười buổi, có thể tự chọn thời gian lên lớp. Thiên Đại Lan nghĩ là, đợi làm đủ sáu tháng yêu cầu của nhà máy, sẽ đi tìm một công việc kiểu bàn giấy; nếu không ăn thua, cho dù cứ làm ở trong xưởng, cũng không thể vĩnh viễn làm đi làm lại ở chuyền sản xuất.
Cô và Diệp Hi Kinh chính là vì lớp học đêm này mà quen nhau.
Thiên Đại Lan vừa gầy vừa cao, gương mặt nổi bật, lần thứ hai đi lớp buổi tối, đã có một nhóm người chạy tới xem cô. Có mấy tên to gan, còn mời cô ăn cơm, muốn "làm bạn bè" với cô.
Thiên Đại Lan đều khách sáo từ chối.
Người bình thường, đến bước này, cơ bản sẽ không cố chết bám lấy không buông, vậy mà lại cứ có tên tính cách bồng bột, đi theo sau cô, quăng thế nào cũng không đứt.
Tối nọ, trước một quầy hàng, Thiên Đại Lan bị ba người quấy rầy, ba người vây thành vòng, động tay động chân, cố ý không cho cô đi. Tính cô dễ nóng, bị kích thích điên tiết lên, trực tiếp giơ chân đá vào đũng quần đấm vào mắt, còn dùng đũa ăn một lần chọc vào lỗ mũi một người, chọc đến mức máu tươi của hắn phun trào.
Cảnh sát lập tức chạy tới xử lý chuyện này.
Ba người đều là du côn có tiếng, xung quanh bày sạp mở hiệu đều sợ hắn ta, không dám thay Thiên Đại Lan làm chứng, cho dù cô nói mình bị quấy rối, những người đó cũng đều lắc đầu rụt cổ, nói không biết một cách mơ hồ —— Trừ Diệp Hi Kinh.
Diệp Hi Kinh tới tìm bạn chơi, tối đó trùng hợp ở quán đối diện mua chân vịt ngâm. Lúc Thiên Đại Lan bị ba người vây lại quấy rối, anh ta rảo bước qua, khi định chuẩn bị ngăn lại, thấy Thiên Đại Lan lấy một địch ba, đánh côn đồ nhừ tử——
Lời làm chứng của anh ta với bạn có thể làm chứng Thiên Đại Lan chịu quấy rối, lần này hoàn toàn coi là phòng vệ chính đáng.
Khi đó Thiên Đại Lan mới mười sáu tuổi, có gan to cỡ nào, gặp phải chuyện này, suy cho cùng cũng vẫn là "đứa bé" mới rời khỏi nhà trường không lâu. Vừa ra khỏi đồn công an là khóc, còn sợ bị người ta nhìn thấy cười cợt, dùng sức kéo mũ áo hoodie xuống, kéo xuống che đôi mắt đi, không phát ra một tiếng, nước mắt lách cách lách cách tuôn rơi.
Đang vừa khóc vừa đi, đột nhiên, chán đụng vào lòng bàn tay mềm mại, làm Thiên Đại Lan bật ra sau mấy bước. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Hi Kinh tràn đầy vô tội.
Nhìn thấy đôi mắt khóc của cô, Diệp Hi Kinh ngẩn ra, hồi lâu, mới thấp giọng, cười trao đổi với cô.
"Bạn học Thiên Đại Lan, cần đổi sang chỗ khác khóc không? Chúng ta không đâm vào cây được không? Đâm vào cây, cây đó đau biết bao?"
Thiên Đại Lan luôn cho rằng, cái ngẩn ra khi Diệp Hi Kinh nhìn cô, là bởi vì vừa gặp đã yêu cô;
Đến tận sau này, mới nhận ra, cái ngẩn ra của anh ta, là vì đôi mắt rất giống với Ngũ Kha của cô.
...
Lần đầu tiên Thiên Đại Lan yêu đương, còn là "yêu sớm", cho dù Ân Thận Ngôn châm chọc khiêu khích nói nếu bọn họ có thể thành, anh ta sẽ trần chuồng đi gõ chuông; cô cũng không ngờ thật sự phải chia tay;
Ngoài Ngũ Kha ra, giữa cô và Diệp Hi Kinh tạm thời không có trở ngại lớn hơn.
—— Ồ, bây giờ có rồi.
Diệp Hi Kinh đã thành công xin được đại học Cambridge, hai tuần nữa sẽ chaỵ tới nước Anh.
Anh ta không chỉ là một cậu ấm nhà giàu, còn là một thiên tài; thậm chí, trong những người Thiên Đại Lan quen biết, chỉ có mỗi Diệp Hi Kinh, chưa đầy mười năm tuổi đã thi đỗ đại học, còn thành công xin được thạc sĩ đại học Cambridge.
Thiên Đại Lan thì sao? Sau khi nghe Diệp Hi Kinh nói chuẩn bị xin thạc, cô mới biết thì ra "đại học Cambridge" ở Anh, không phải "đại học xây cầu", không dạy người ta xây cầu, cũng không dạy người ta sửa đường.
Cô láng máng nhận ra, sau này, mình và Diệp Hi Kinh không chỉ khoảng cách sẽ trở nên xa hơn, liên hệ cũng sẽ càng ngày càng ít —— Dù sao phí điện thoại quốc tế rất đắt.
Thiên Đại Lan nửa mơ nửa tỉnh, lăn một vòng trên chiếc chăn lông vũ mềm mại thoải mái, mơ hồ nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
... Ồ?
Phản ứng đầu tiên của cô là ngồi dậy, nhưng lại chậm rãi nằm xuống.
Có lẽ là Diệp Hi Kinh.
Ngoài anh ta, còn có ai có thể tiến vào phòng cô?
Dương Toàn đã nói, Diệp Tiển Nghiễn không thích người khác vào nhà anh; ngay cả Dương Toàn làm việc cho Diệp Tiển Nghiễn cũng không thể, càng đừng nói người khác.
Diệp Tiển Nghiễn vừa chính trực vừa lịch sự càng không thể.
Thiên Đại Lan cảm thấy có hơi đột nhiên, còn có chút mờ mịt —— Giống như cái gì? Cô mượn quyển sách giáo khoa từ chỗ Ân Thận Ngôn, có giảng về bút pháp O. Henry trong ngữ văn —— Bất ngờ, nhưng hợp lý.
Diệp Hi Kinh mỗi lần hôn hôn cô là sẽ cứng, dẫn đến anh ta cực kỳ xấu hổ, lần nào hôn hôn xong cũng sẽ tìm một cái cớ cúi người hoặc che giấu. Anh ta lớn hơn Thiên Đại Lan nửa năm, nhưng có lúc, Thiên Đại Lan sẽ cảm thấy anh ta còn "ngây thơ" hơn mình, chưa từng gặp được mấy sự đời.
Trong lúc do dự, tiếng nước ngừng lại.
Thiên Đại Lan nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông có hơi loạn, không quá vững. Rất bình thường, Thiên Đại Lan nghĩ, lúc Diệp Hi Kinh căng thẳng sẽ dễ như vậy, ngay cả trước khi hôn lần đầu tiên, anh ta cũng mất tự nhiên mà đi đường lệch ra một đoạn, mới đỏ tai hỏi có thể thơm má cô không.
Tối nay thế mà to gan vậy, Thiên Đại Lan nghĩ; bất ngờ ngửi thấy hơi rượu nhàn nhạt, sâu cay, trong không khí tràn đầy mùi trầm hương gỗ mun dịu dàng thấp thoáng tươi rõ, cô tức thì hiểu ra.
Uống rượu thêm dũng khí.
Thiên Đại Lan còn chưa nghĩ rõ ràng vì sao Diệp Hi Kinh cùng bạn bị ốm đi bệnh viện lại uống rượu, chăn lông vũ đã bị người khác vén lên một góc, đệm trầm xuống, trong căn phòng không bật đèn, người đàn ông nặng nề nằm xuống.
Mùi hương gỗ Mun dịu dàng tràn đầy xâm nhập vào mũi cô trước.
Thiên Đại Lan kiên nhẫn chờ đợi một điệu hôn tiếp theo.
Nhưng anh ta không cử động.
Thiên Đại Lan kiên nhẫn đợi một phút.
Không cử động.
Lại đợi một phút.
Vẫn không cử động.
Ơ ——
Quả nhiên vẫn là Diệp Hi Kinh ngây thơ, có lẽ chỉ muốn dựa vào cô ngủ một giấc thôi.
Chị Mạch cũng nói, nam sinh viên là ngây thơ vậy đó.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thiên Đại Lan thả lỏng, thở phào một hơi.
Cùng lúc đó, người đàn ông bên cạnh hơi hơi xoay người, trong lúc vô ý tay phải đụng phải tay trái căng thẳng đến toát mồ hôi của cô.
Đợt chút.
Đêm khuya yên tĩnh, ánh trăng vững vàng không di động.
Người bị đụng vào là cô, Thiên Đại Lan phát hiện đối phương ở trong chăn cứng lại.
Thoáng sau, người đàn ông chậm rãi chống tay ngồi dậy, nghiêng người nhìn.
Rèm cửa không kéo, ánh trăng sáng xa xôi rơi trên mặt Thiên Đại Lan.
Thiên Đại Lan vừa mới tỉnh lại sau giấc mơ chưa nhìn rõ, ánh trăng chiếu vào mắt cô, cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh tăm tối, càng không nhìn rõ gương mặt chìm trong bóng tối không rõ ràng của người đàn ông.
Một cái tay đè ở bả vai cô, một bàn tay to lớn khác vuốt ve gò má cô.
Thiên Đại Lan chớp chớp mắt, muốn cố gắng nhìn rõ bạn trai, còn chưa gọi ra tiếng "Hi Kinh", nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh ta: "Sao lại là giấc mơ này."
Cô không hiểu: "Đây là lời tán tỉnh mới à? Anh biết trình độ học vấn của em thấp, nghe không hiểu mấy thứ uyển chuyển, có thể trực tiếp chút không?"
—— Với cả, hơn nửa năm không gặp, giọng anh sao nghe kỳ kỳ vậy? Khác với trong điện thoại, là vì uống rượu hả?
Mùi hương gỗ dễ ngửi, tràn đầy đậm hơn, như đám mây đen nặng trĩu, chậm rãi che phủ hoàn toàn vườn hoa hồng thanh nhã.
Chưa nói dứt lời, người đàn ông cúi người, áo tắm màu đen đậm trên người anh ta lỏng lẻo, cơ bắp nơi lồng ngực rắn chắc không hề có khoảng cách đè lên Thiên Đại Lan, cô láng máng cảm thấy nụ hôn lâu ngày không gặp này thô bạo hơn bất cứ lần trước, cực kỳ vội vàng, có lẽ vì rất lâu rất lâu không gặp.
Không phải cổ nhân từng nói à, tiểu biệt thắng tân hôn.
Thiên Đại Lan không ngờ người đàn ông thật sự định "tân hôn".
Cô bị hôn đến mức không thở nổi, hoa mắt chóng mặt, suýt chút hôn mê. Loại trải nghiệm này hoàn toàn không hề tuyệt vời, Thiên Đại Lan nhất thời sợ hãi, chỉ đấm đá anh ta, nhưng hai chân mảnh khảnh lại bị đè xuống một cách dễ dàng, có thể ví như châu chấu đá xe. Cô vốn nghĩ bản thân ngay cả đồ ngủ cũng không có, chắc chắn có thể trơn tuồn tuột như cá trạch, có thể dễ dàng luồn ra, ai biết đối mặt với lực lượng khống chế tuyệt đối này, kỹ xảo hoàn toàn không có chỗ dùng. Thiên Đại Lan hô hấp còn chưa thông thuận, lại bị đè hai tay hai chân, bị nâng mặt lên hôn từ trán tới xương quai xanh.
Thiên Đại Lan kinh ngạc Diệp Hi Kinh lấy sức trâu bò này ở đâu ra, trước đây lúc hai người cãi vã, Diệp Hi Kinh muốn cưỡng hôn cô, bị Thiên Đại Lan phẫn nộ dùng sức đẩy một cái —— đẩy ngã chổng vó.
Trong phim Hàn diễn đều là lừa người, cưỡng hôn tuyệt đối không nhất định có thể tránh thoát.
Chỉ cần sức lực đủ lớn, không chỉ có thể thành công giãy dụa còn có thể đẩy ngã đối phương.
Hôm nay là xảy ra chuyện gì đây?
Lẽ nào, nửa năm nay không gặp, anh ta luôn giấu mình, lén lút nâng lên nằm xuống hít xà hít đất tập thể hình sao?
Chưa nghĩ ra, người đàn ông buông cô ra, môi dán trên chỗ xương quai xanh của cô, cười khàn, ngón tay của bàn tay còn lại có mùi hoa nhài thuộc về cô chọc chọc vào núm đồng tiền của cô.
"Hôm nay rất chân thật," Anh ta như lẩm bẩm một mình, lại như trêu chọc cô, "Đây không phải là rất nhớ anh ư? Em Lan?"
Thiên Đại Lan cảm giác hôm nay rất không chân thật.
Giọng điệu khi anh ta nói "em Lan" rất khác.
Uống rượu quả nhiên nhầm người.
"Sức còn khá khoẻ," Người đàn ông cắn nhẹ một cái lên xương quai xanh của cô, "Cào rách cổ anh rồi, phải phạt."
Thiên Đại Lan nghe anh nói mình cào rách cổ anh ta, muốn chống người dậy nhìn, nào biết cẳng tay đối phương kéo eo cô một cái, nhẹ nhàng lật cả người cô lại, vừa bị như trộn bột, lại như ông chú Sơn Đông chiên bánh rán, mặt cô chìm vào trong gối lông vũ tơ tằm mềm mại, giãy dụa muốn ngẩng mặt lên, bỗng bị bỏng một cái, như bánh mì Nga nhân hạt siêu lớn, sợ đến mức nhất thời không dám động đậy.
Một tay đỡ eo, đè xuống, ấn như con mèo duỗi người, tay còn lại đánh nhẹ một cái.
Thiên Đại Lan cứng đờ.
Cô không thể chịu được, lớn tiếng chất vấn: "Diệp Hi Kinh, anh muốn tới thì tới, không muốn tới thì dẹp, đánh mông người khác làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro