Chương 2: Ám ảnh
Thỏa mãn, hắn ăn mặc chỉnh tề bỏ đi. Nhưng xem ra tên tội đồ đó cũng có chút lương tâm. Hắn quay lại chỗ cô đang thở hổn hển sướt mướt, chỉnh lại quần áo cho cô, rồi bế cô ra ngoài chỗ có ánh sáng, chỗ hội chợ, đặt cô xuống, rồi nhanh chóng chuồn đi. Đó là nỗi ám ảnh nhất cuộc đời cô, bị cưỡng hiếp, bởi chính người con không hề quen biết, thậm chí còn không nhận dạng được khuôn mặt ra sao. Cô thẩn thờ, bước về nhà. Nói ra, sợ bị chỉ trích, rồi làm đề tài cho mọi người ở trường châm chọc. Cô im lặng, kể cả với bạn trai cô, để bản thân một mình chịu đựng. May mắn là, sau cú đó, cô không có thai, nếu không, cô sẽ không ngần ngại mà kết thúc cuộc đời mình.
Không biết tại sao từ ngày đó, Lisa cứ có cảm giác mình bị ai đó theo dõi. Bản thân cô là một cô gái mạnh mẽ, vô âu vô lo, luôn lạc quan mà lại có suy nghĩ ấy trong đầu, xem ra, mọi chuyện sẽ diễn biến tệ đi rồi.
Một buổi sáng, Lisa như thường lệ, xách cặp bước lên tàu điện để di chuyển đến trường. Buổi sáng người sử dụng phương tiện này khá đông, thế nên cô đứng gần sát mép cửa, người quay ra phía cửa sổ, để khỏi phải chen chúc đi ra khi tới trạm. Chợt, có một cánh tay chạm chạm vào váy cô, chiếc váy đồng phục đỏ đen ngắn. Cô vội bỏ ngay ý nghĩ là do vô ý chạm vào vì ngay sau đó, cánh tay ấy xoa xoa khắp vùng mông cô, rồi đưa tay vào sờ sờ vùng nhạy cảm dưới chiếc váy. Cô tính quay lại, thét lên, nhưng một cánh tay nữa đã kịp bịt miệng cô lại. Kích thước bàn tay và cách để khiến cô không thốt ra được lời nào này rất đỗi quen thuộc, quen đến mức cô không thể nào dám quên đi, chính là tên biến thái đã cưỡng hiếp cô lúc ở hội chợ. Rồi hắn ép sát Lisa vào thành tàu, khiến cô chẳng thể cử động được, trong khi tay hắn thì liên tục vận động, rồi luồn vào bên trong âm đạo cô. Cô giật thót, nhưng làm gì được giờ. May mắn thay, tàu tới trạm trường cô, hầu hết học sinh bước ra có lẽ đã khiến hắn sợ bị phát hiện, hắn bỏ đi.
Lisa lo, cô sợ và cô cũng rất giận. Cô lo sợ vì lỡ sau này mình lại thành nạn nhân của tên đó. Cô tức là mình không thể nhận dạng được hắn ta để có cơ hội bắt được hắn, kẻo sau này lại gây hại cho các nữ sinh như cô.
Những ngày liên tiếp, không thấy hắn động thủ mình, cô nghĩ có lẽ đã chuyển đối tượng rồi. Cho đến một tuần sau, cũng trên chuyến tàu điện đó, nhưng là vào lúc cô tan học, chiều tà, hắn ta lại khống chế mọi hành động chống cự của cô. Xui xẻo hơn nữa, lần này hắn không chơi đùa sờ soạng cô như lần trước, mà hắn tranh thủ sự đông người, tàu cũng hơi lắc lơ, đâm thẳng cậu bé vào âm đạo cô. Cô chịu đau, cố gắng quay người nhưng hoàn toàn không được. Hắn ta cố gắng mạnh mạnh hơn, canh đúng giờ tàu dừng ngay trạm của cô, kết thúc trò chơi để cô có thể về nhà. Thở hổn hển vài hơi, cô sực nhớ, quay người lại phía sau, nhưng hắn ta đã nhanh chóng chuồng đi. Cô chỉnh trang quần áo khá sọc sệt sau cú chơi đùa của hắn, vội vã tức tối bước ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro