Nguyệt Thần điện
Kỉ niệm 1095 ngày Bác Chiến gặp nhau!!!
SỢI CHỈ ĐỎ
Thiên giới
Trong làn mây mờ ảo, trùng trùng điệp điệp. Muôn loài trân cầm dị thú, kì hoa dị thảo lả lướt dưới ánh dương quang rực rỡ mĩ lệ. Cánh hoa bay nhẹ nhàng trong làn gió như cái phất tay của các vị tiên nhân. Không phân đêm ngày chỉ có điềm điềm nhàn nhạt mà thưởng hoa, thưởng trà, đôi lúc cảnh tiên nhàm chán lại thi thơ hoạ ảnh...
Nơi đông vui, chắc chắn có nơi an tĩnh...
Chốn thần tiên không hưởng lạc hoan ca...
Nguyệt Thần điện, nơi Nguyệt Lão ngày ngày se sợi chỉ đỏ nối tâm tìm thân...
Nơi đây không quá sắp xếp, chỉ đơn giản là một hàn xá nhỏ chỉ đỏ treo lên.
Ấm không ấm mà lạnh không lạnh...
Bóng tiểu đồng nhỏ nhanh nhẹn qua lối nhỏ tiến vào điện. Trên tay là những cầu mộng. Tròn tròn phát ra thật nhiều màu sắc. Yêu thương và chiếm hữu. Mỗi cầu một màu.
Việc không nhiều, nhân duyên dưới hạ giới đâu phải cứ cầu là được.
Đời người phải qua bảy nỗi khổ: sinh, lão, bệnh, tử, yêu thương phải chia lìa, oán hận lâu dài và cầu không được.
Vạn tất chuyện, nhân duyên không phải chuyện cầu là được. Kể cả Nguyệt lão...
- Sư phụ, đây là số cầu mộng con đã lấy ở thần điện ạ!
- Ta biết- Nguyệt lão chỉnh lại tư thế, đặt bạch phiến lên bàn. Tiểu đồng cũng nhanh nhẹn đặt lên.
Trong lúc Nguyệt lão quan sát những cầu mộng nhỏ đủ sắc đến độ sáng tối, tiểu đồng cũng mau miệng tiếp đôi ba chuyện.
Nguyệt lão vốn không nhận học trò, việc se duyên này có thể làm bao lâu, Nguyệt lão vốn không tính đến. Đời người còn tính trăm năm, một đời thần rốt cuộc tính bằng cách nào?
Tính từ lúc phi thăng nhập thần điện, thời gian quá lâu cũng chẳng còn để tâm. Tháng ngày chỉ có ý nghĩa với nhân gian... Với thần chỉ là thiên mệnh thật dài, không ai bầu bạn. Đôi lúc nhàm chán, có thầm xem truyện nhân gian lại càng phiền muộn...
Hai trăm năm trước, kì ngộ tương duyên, nhận một học trò. Tiểu đồng này ngộ tính cao, thiên ưu chất tốt. Thật nhận cũng là để cửa nhà bớt hiu quạnh.
- Sư phụ, đạo hạnh con còn non kém, có nhiều lúc ở miếu nhỏ chốn nhân gian con nhìn thấy có rất nhiều sợi đỏ lúc tỏ lúc mờ xung quanh mình không đầu mở, không kết thúc. Con không hiểu cớ làm sao, do đâu lại vậy! Mong sư phụ chỉ bảo thêm!
- Đó là lưới tình- Giọng Nguyệt lão nhàn nhạt trả lời, quả là có ngộ tính, đã thấy lưới tình, bây giờ phải nhanh chóng dạy phân-tách- se-kết rồi...
Nói là thu nhận 200 năm, thời gian nghe tưởng một, hai đời người nhân gian nhưng đích thị tiểu đồng chỉ là nam thiếu cần nhất tu luyện thiên linh tiên. Ở với Nguyệt lão bao năm lại bị sự lười biếng của lão mà chưa học được bao.
Không lười, không lười...
Con người cần cốt, tiên cũng vậy. Thời gian tu luyện, có thể kéo dài không thể cắt bỏ.
Không để tiểu đồng thắc mắc thêm. Nguyệt lão đưa cho tiểu đồng một cầu mộng màu tím. Bóng mà tối.
- Đưa vào đó!
- Dạ.
"Xe" là nơi nhân duyên theo duyên, tuỳ duyên. Không phụ thuộc vào Nguyệt lão.
Là một đôi nhân gian yêu biệt li.
Dựa vào màu sắc và bóng của cầu mộng. Nguyệt lão cứ chầm chậm phất tay mà đưa thêm vài quả cầu mộng nữa chỉ tiểu đồng đặt vào xe.
- Bước đầu nhìn thấy chỉ đỏ, sau này sẽ là những màu khác giống cầu mộng... Con phải biết phân chúng ra, duyên cần tách thì tách, cần xe thì xe, cần kết thì kết. Thời gian sắp tới, con cần chăm chỉ hơn rồi.
Nguyệt lão không phải là nghề chỉ có se duyên. Duyên là hoạ là phúc, là hữu là vô. Tất thảy trong Mệnh. Màu tương ứng cho mệnh. Nguyệt lão cũng chỉ làm theo Thiên Mệnh! Thân bất do kỉ!
Chỉ một lần nghịch thiên cải mệnh đã làm cho lão nghìn năm chia cách, không hẹn ngày tương phùng. Lão càng ngày càng chấp nhận sự nhàn nhã mà kết duyên nhân giới.
Nếu không phải lão tính được thiên kiếp sắp tới.
Học trò này lão sao dám nhận!
- Sư phụ, người nhìn thấy nhân duyên của mọi người. Liệu có nhìn thấy nhân duyên của mình?
Nếu không nhìn đôi bàn tay giây lát mà chững lại mà chỉ thấy một gương mặt bình thản với mọi việc thì không nhận ra lão cũng để tâm câu hỏi của tiểu đồng...
- Ta thấy...
- Vậy sư phụ có thấy người là lương duyên của mình không?- Tiểu đồng vui vẻ háo hức mà hỏi gạn sư phụ. Dẫu sao chuyện này còn thú vị hơn việc bản thân phải học cách đan kết các sợi xanh sợi đỏ kia.
- Ta thấy...
- A! Ai vậy sư phụ! A, con xin lỗi!- Quá nóng lòng sẽ nảy sinh việc quá phận! Tiểu đồng vẫn còn thắc mắc- Nếu sư phụ có vậy tại sao... tại sao vẫn ở điện này... một mình???
Buông xuống sợi chỉ đỏ tươi lấp lánh theo tiên linh dệt lên. Nguyệt lão âm thầm thả vào cầu mộng. Nhàn nhạt "Kết"...
Thời gian... đã gần đến... không cần giấu. Thiên mệnh hay thiên kiếp đều là cơ hội... nghìn năm chi luyến này chính là muốn đổi lấy một lần gặp lại hay sao?
- Ta cắt rồi- Đưa mắt đăm chiêu nhìn vào bàn tay, hướng đến ngón út cả nghìn năm không vương bóng chỉ đỏ, nay lại mập mờ vẫy động...
- Chính tay ta!
Vì nghịch thiên...
- Là Mạnh bà... phải không ạ?- Tiên đồng lo lắng...
Nguyệt lão và Mạnh bà. Vốn trước khi người phi thăng nhập thần, người ma hoán địa tiên.
Là một đôi.
Thiên ước là vậy. Dù rằng hai người lúc đó chỉ là phàm nhân. Chuyện nghìn năm trước chỉ không hiểu lương duyên đó không thành... chỉ còn chia cắt đôi đàng nơi cao tựa Thiên giới, nơi xa chốn Hoàng Tuyền.
Chẳng lẽ do Nguyệt lão tự cắt đứt lương duyên?
Phạm thiên?
- Là nương! Nhưng không phải do nương...
Là ta hoán mệnh cải số. Đem lương duyên của bản thân cầu chúc cho người ta yêu... Đến sau cùng lại được Mạnh nương tự linh hoán khí mà thăng tiên, bản thân lại ở chốn đó. Trăm dặm Hoàng tuyền từ bỏ ánh sáng.
- Chỉ là một nương ngốc. Ta nợ nhưng không yêu!
Nghìn năm ta chốn Nguyệt thần điện, mỗi kiếp trôi qua đều theo bóng hình đó, kết nên duyên phối cho người trăm năm hảo hợp, con thuận cháu hoà. Lấy hạnh phúc của người mà làm ấm lạnh nơi này...
Còn Mạnh nương tìm chốn không ánh sáng, mù mịt. Lại nấu lên món canh thơm thơm ngòn ngọt. Tất cả bi ai trong lòng lại nấu lên món ngào thơm đó.
Thật là yêu đến không hết làm sao dám hận!
Một chén cháo nhỏ trước bờ Vong Xuyên.
Quên.
Mọi thứ vị sinh...
Chính người muốn quên lại chi luyến không buông.
Thành ra trái ngang. Kẻ cô đơn đi gieo duyên thiên hạ, người ghi đậm lại nấu canh quên lãng cho nhân sinh!
- Sư phụ có việc cần con!!!
Thiên kiếp sắp đến, nghìn năm một lần tương phùng. Liệu là phúc hay hoạ???
❤️💚🌿
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thích viết truyện ngược 😌😌😌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro