Chương 1 : thân võ đầy mình
Mau một tầng mồ hôi chảy dài trên trán , Việt Vấn Thu mang bao hành lí từ trên lưng ngựa mang xuống , đi thẳng vào dược cốc .
Ba ngày trước , đệ tử sư bá , cũng chính là sư huynh của nàng , thiếu trang chủ Liễu Trầm Thuyền của sơn trang Lăng Tiêu thành thân , nàng thay mặt sư môn đến chúc mừng . Hôn lễ kết thúc , nàng không lập tức hồi cốc , mà thuận tiện tính toán đi đến dược thành gần dược cốc .
Thanh Nhai Cốc khắp nơi toàn hoa cùng cây cối ,do khí hậu không hợp dù được gieo trồng nhiều nhưng dược liệu cũng chỉ có ít . Cho nên đến một thời gian nào đó các đệ tử sẽ rời cốc để hái thuốc .
Dược thành chính là nơi tụ hợp để hái thuốc . Cửa phòng cách ly với ồn ào bụi bẩn được nàng mở ra , nàng múc sạch sẽ để rửa thanh trừ thân thể .
Đại thẩm đứng trước cửa phòng sầu não .
Việt Vấn Thu từ phòng bếp đi ra , đại thẩm liền nhìn nàng , trên mặt cơ bắp hơi run lên , nhẹ nhàng cười : " Ai nhà , đây là ...Việt cô nương đi ? Ngài sao lại tới đây ? Cũng không nói trước gì ? Để nhà cửa chưa kịp quét dọn ..."
" Không sao , ta có thể tự làm được " Việt Vấn Thu đáng gãy lời nàng , tay đem một khối bạc vụn đưa trực tiếp lên tay của đại thẩm " Phiền toái Dương đại thẩm giúp ta mua chút củi gạo , không cần nhiều , mua đủ nửa tháng là được rồi , mỗi ngày mang chút rửa xanh là được rồi"
Dương đại thẩm ước lượng , chỗ bạc vụn này cũng phải dư ra không ít , vui vẻ mà cầm bạc đi . Vị đại thẩm này làm nông . Không ở Dược thành quanh năm suốt tháng , tới ở nơi này cũng không quá hai tháng , nên cũng không quan tâm nhiều , lần sau lại đến nơi này xử lí chuyện phiền toái về phòng lại để khi đó . Cho lên các nơi dược thành cơ bản toàn do những hộ làm nông cho thuê phòng .
Một lát sau , Dương đại thẩm mang củi gạo chọn sẵn trong nhà lại đây .
Mang đồ đến để ở phòng bếp , Dương đại thẩm hỏi : " Việt cô nương , đêm nay cơm .."
"Đại thẩm trở về đi , để ta tự mình làm "
"Nga .."Dương đại thẩm chột dạ , Việt Vấn Thu nói như vậy , nàng ngược lại ngại không dám quay trở về .
Việt Vấn Thu thấy nàng vẫn còn ở đấy , liền nói : " về sau ba ngày quét dọn một lần , còn có , nhà cũng lên sửa lại một chút , bên kia hàng rào cũng hỏi rồi "
"Là là là,"Dương đại thẩm nhe nàng đưa ra yêu cầu , cục đá trong lòng rơi xuống , xem ra phải nhờ người lại đây sửa lại " ngày mai ta sẽ nhờ người lại đây sửa lại nhà ở !"
Ngày thứ hai, Việt Vấn Thu thay trang phục , cõng giỏ thuốc lên núi hái dược !"
Nửa năm không có tới đây , vậy mà một chút liền tìm được dược liệu quý hiếm . Việt Vấn Thu mang dược thảo vui vẻ trở về , trong lòng tính toán , có lẽ mình chỉ cần đi tìm kiếm hái dược dăm ba bữa là đủ rồi .
...
Cách nơi này vài dặm , một con Tuấn mã liên tục chạy như bay . Nhìn thấy trạm dịch nghỉ ngơi , vội vàng chạy tới .
Phục vụ ở trong trạm dịch lau chùi so đến nỗi chút nữa đem chổi ném đi , vẫn còn may , cách hắn ba trượng , người ngồi trên ngựa kéo dây cương lại .
"Hí..." võ ngựa giơ cao , một tiếng hí vang liền dừng lại .
Nam nhân xoay người xuống ngựa , đem dây cương ném cho phục vụ , thanh âm lạnh băng : " cho một phòng thượng đẳng , hầu hạ tốt !"
Con ngự mà toàn thân tuyết trắng , thân thể khỏe khoắn , hai mắt có thần , trong giang hồ nhất định là một Đại mã cực tốt hiếm thấy.
Một con ngựa như vậy , giá trị cực lớn , một cái lông ngựa chính hắn đền không nổi , phục vụ càng không dám chậm trễ , dạ dạ đồng ý .
Cưỡi đại mã hiếm thấy , nam nhân không thể là thường dân .
Hắn tuổi cũng còn rất trẻ , chắc cũng chỉ hơn hai mươi tuổi , khuôn mặt tuấn tú đẹp đến kinh người , dáng người thì đĩnh đạc cao lớn cùng khí chất lạnh lùng vương giả .
Trên người quần áo thì lại kì lạ , một bên tay áo thì trắng , tay còn lại thì đen , một bộ quần áo trắng đen mỗi bên chiếm một nửa , thoạt nhìn thật độc đáo mới mẻ , tiêu soái linh hoạt . Trong tay còn cầm một thanh kiếm thật đẹp . Hắn bước thẳng vào trạm dịch , cả trạm dịch lúc nãy còn oang oang tức khắc im lặng .Nơi này gần với Lăng Tiêu Sơn , bởi vì bên đấy vừa diễn ra hỉ sự , trạm dịch hiện tại người trong Giang hồ không ít .
"Quần áo trên người là của võ phái trong thiên hạ đi ? " có người nhìn đến thấp giọng hỏi đám bạn .
"Đúng vậy , chỉ có bọn họ mới có thể ăn mặc kì quái như vậy "
Võ phái đứng đầu trong thiên hạ , trong trốn võ lâm như thái sơn , sao Bắc đẩu trên trời .
Sư Tổ của bọn họ là người của võ điên, là đệ tử đi Phật môn , sau lại tăng nhập đạo , cuối cùng lại hoàn tục , sáng lập phái võ riêng .
Sư Tổ mỗi người đều có phong cách riêng , đại biểu phong cách của môn phái . Đệ tự của môn phái phần lớn không thông nhân tình , thế tục lễ giáo một chút cũng không thèm để ý , chỉ biết theo đuổi cảnh giới cao nhất .
Hơn nữa , bọn họ thu nhận đồ đệ cực kì nghiêm khắc , phải có tư chất thật tốt không thì phải quỳ trước Sơn môn mười ngày mười đêm mới được vào cửa .
Cho nên , người của võ phái , kể cả người bình thường cũng là cao thủ trong thiên hạ .
Người trước mặt này , từ tuổi tác tướng mạo đến quần áo của hắn ngay cả thanh kiếm mang trên người đều cho thấy hắn không phải đệ tử bình thường .
"Nên không phải đệ tử đi sai vặt truyền tin đi ?"
Người nọ tiếp tục hỏi đồng bọn "ngươi không biết sao ?" Hắn nhìn đồng bọn có chút đắc ý " lần này Lăng Tiêu Sơn trang làm hỉ sự , võ phái sai hai người đi truyền tin đi ?"
Người nọ tiếp tục thấp giọng hỏi đồng bạn.
"Ngươi không biết sao?" Hắn đồng bạn có chút đắc ý địa đạo, "Lần này Lăng Tiêu sơn trang làm hỉ sự, thật võ phái đi hai cái chân truyền đệ tử."
"A! Xem hắn tuổi tác, hẳn là hai mươi tả hữu, thật võ phái này đại chân truyền đệ tử, Lạc tử hành lớn tuổi, không khớp, Vệ Phong Hành không cần kiếm. Vị này chính là Tạ Vô Cữu vẫn là nhạc minh thụy?"
"Nhạc minh thụy không lâu trước đây xuất quan rèn luyện đi, vị này đương nhiên là Tạ Vô Cữu."
"Nguyên lai hắn chính là Tạ Vô Cữu a, nghe nói thật võ phái năm đại chân truyền đệ tử, hắn thân thủ tốt nhất, có phải hay không thật sự..."
Đề tài trung tâm Tạ Vô Cữu, lấy hắn nội lực, đại đường khe khẽ nói nhỏ, trốn bất quá hắn tai mắt, nhưng hắn lý cũng chưa lý, kính tự đi theo dịch tốt đi phòng cho khách.
Đương hắn thân ảnh biến mất ở hậu viện, đại đường trong một góc, một cái toàn thân bọc hắc y, trên đầu mang hắc sa đấu lạp người hơi hơi ngẩng đầu. Bọc đến gắt gao hắc y lộ ra yểu điệu đường cong, hắc sa tiếp theo trương diễm lệ khuôn mặt như ẩn như hiện.
"Tạ Vô Cữu? Một thân công lực như thế tinh thuần, định là đại bổ. Thật võ phái kẻ điên, không biết trên giường có phải hay không cũng đủ điên cuồng..."
Đỏ tươi đầu lưỡi, liếm quá yêu diễm môi đỏ, dụ hoặc mị người.
...
Tạ Vô Cữu vào phòng cho khách, bực bội mà đem hành lý hướng trên bàn một ném, lại đem người hướng trên giường một ném, hai tay gối đầu sinh hờn dỗi.
Hắn nhớ tới ở Lăng Tiêu sơn trang, liễu trầm thuyền hỏi câu nói kia: "Tạ Vô Cữu, ngươi như vậy nơi chốn nhằm vào ta, rốt cuộc ta nơi nào chọc ngươi? Giết ngươi cha vẫn là đoạt ngươi tức phụ?"
Cha? Hắn cha ở kinh thành sống được hảo hảo, phong lưu khoái hoạt thật sự. Tức phụ? Hắn phía trước thấy cũng chưa gặp qua kỷ ngọc đẹp, càng thêm không quan hệ.
Nhưng hắn vì cái gì chính là xem liễu trầm thuyền không vừa mắt đâu? Liền nhị sư huynh đều nói, hắn nhìn đến liễu trầm thuyền hỏa khí liền đặc biệt đại.
Hắn cảm thấy chính mình chỉ là không quen nhìn liễu trầm thuyền mà thôi, rõ ràng sớm đã có vị hôn thê, còn luôn là khắp nơi lưu tình.
Nói đến vấn đề này khi, nhị sư huynh Vệ Phong Hành cắm một câu: "Ngươi nên không phải là ghen ghét Việt Vấn Thu thích hắn đi?"
Ha? Vui đùa cái gì vậy? Tạ Vô Cữu nghe thế câu nói, lúc ấy liền trở mặt. Việt Vấn Thu không trường đôi mắt, thích liễu trầm thuyền cái loại này mặt hàng, quan hắn chuyện gì? Hắn ghen ghét cái gì? Quả thực không thể hiểu được!
Bởi vì cái này, hắn đem đồng hành nhị sư huynh ném ở phía sau, đi trước một bước.
Nghĩ chuyện này, Tạ Vô Cữu trong lòng một đoàn hỏa không chỗ rải, nhịn không được một chưởng chụp trên giường trụ thượng, "Ca lạp" một tiếng, giường trụ theo tiếng mà đoạn.
May mắn đoạn chính là nửa đoạn trên, giường không có đi theo sụp.
Liền ở hắn buồn bực phục buồn bực thời điểm, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa: "Khách quan, ngài cơm chiều đưa tới."
Ăn cơm, Tạ Vô Cữu tâm tình không tốt, sớm liền ngủ.
Lại nói tiếp, hắn chỉ là đi trước một bước, như thế nào nhị sư huynh còn chưa tới đâu?
...
Đêm lặng, ngoài cửa sổ có cái bóng dáng thoảng qua, một quả tế châm lén lút cắt qua cửa sổ giấy, nhàn nhạt khói nhẹ đầu tiến vào.
Một lát sau, cửa sổ trang bị nhẹ nhàng khấu vang.
Không có phản ứng, bên ngoài người nọ đánh bạo, lặng lẽ đẩy ra cửa sổ, xoay người tiến vào.
Vì đẩy đến càng hợp lý, câu chuyện này trải chăn sẽ tương đối trường...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro