Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

299-300


★ Chương 299 ★

Mộ Nhất Phàm rời thành B, liền tới chỗ cuối cùng anh trông thấy nam tang thi kia ở thành N, sau khi đi loanh quanh khắp thành N một vòng, anh nhận được điện thoại của Chiến Bắc Thiên.

Biết được Chiến Bắc Thiên đã chính thức ra tay với Chiến Nam Thiên, anh càng cố gắng tìm nam tang thi kia.

Nhưng mà, thế giới rộng lớn như vậy, muốn tìm một tang thi muốn lẩn trốn, thật đúng như mò kim đáy biển, không phải chuyện dễ dàng gì.

Mộ Nhất Phàm tìm ở tỉnh GZ gần năm ngày, nhưng vẫn không tìm được ai, không thể làm gì hơn là vừa quay lại thành B vừa tìm, không bao lâu sau anh gặp đoàn thi triều đang đi tới thành B với tốc độ từ từ.

Anh tới gần nhìn, mấy ngàn vạn tang thi đông ngùn ngụt như kiến, không biết mệt mỏi mà lê từng bước, từng bước về phía trước, khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy.

Nhìn từ xa xa, đoàn thi triều tựa như biển, như rừng cây bao trùm toàn thành phố, từ từ lan về phía thành B.

Đúng lúc này, điện thoại của Mộ Nhất Phàm đổ chuông, thấy là Chiến Bắc Thiên gọi tới, liền bắt máy.

"Mộc Mộc, thành B sắp bị thi triều chiếm rồi, em lập tức về đi."

"Nhưng mà, giờ em vẫn chưa tìm được cái cậu tang thi kia."

"Chuyện tìm nó, để sau này tính."

Mộ Nhất Phàm đang định nói điều gì đó, đột nhiên, điện thoại tắt ngúm.

Anh nhìn màn hình di động đen thui, suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn cứ đi tìm trước rồi tính sau, dù sao anh cũng là tang thi, nên không sợ thi triều, có bị nhốt ở ngoài thành một thời gian cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, chỉ khi nào tìm được Chiến Nam Thiên, thì Chiến Bắc Thiên mới có thể yên tâm không chút kiêng dè mà đối phó với Chiến Nam Thiên hiện tại.

Ở bên kia, Chiến Bắc Thiên thấy đầu bên kia đột nhiên im bặt, nhìn điện thoại một chút, phát hiện điện thoại bị cúp máy, lại gọi lại, nhưng không tài nào liên lạc nổi.

Hắn cất điện thoại vào quần, trầm mặt xoay người nhìn các lãnh đạo đang thảo luận làm thế nào để đối phó với thi triều.

"Tôi nghĩ tường thành B cần cao hơn nữa, như vậy mới có thể đề phòng tang thi xông vào."

"Cái này ai mà chẳng biết, cũng đã cử rất nhiều dị năng giả hệ thổ đi gia cố tường thành, nhưng mà như thế không trị được tận gốc, cùng lắm chỉ có thể cản tang thi ở bên ngoài, nhỡ đâu bọn chúng không đi, chúng ta cũng không thể bị nhốt ở trong này không đi đâu được mãi, đúng không?"

"Tôi cũng nghĩ như vậy chưa trị được tận gốc, mấy ông nghĩ xem, trong tang thi cũng có những tang thi có dị năng, tường thành của chúng ta cùng lắm chỉ cản được tang thi bình thường, vậy tang thi có dị năng biết phải làm sao? Tường thành có ngăn được bọn chúng không?"

"Theo tôi thấy, không chỉ dị năng giả, mà người thường cũng phải ra trận giết tang thi, trước khi thi triều tới, chúng ta phát cho mỗi người một cây súng và đạn, có thể giết từng con từng con một."

"Phát súng thì có ích gì? Bọn họ có biết dùng súng không? Có bắn chính xác được không?"

Mỗi người anh một câu tôi một câu, tranh cãi liên miên, nhưng vẫn chưa đưa ra được chủ kiến nào tốt, cuối cùng, đột nhiên có người nói: "Tôi nghĩ, hay là bắt Mộ đại thiếu gia, nói không chừng có thể bức lui thi triều."

Mọi người chợt yên lặng.

Vẻ mặt người nhà họ Mộ đầy giận dữ, nhưng lại không nói gì, bởi vì trước khi tới, Mộ Duyệt Thành đã giao chuyện này cho Chiến Bắc Thiên giải quyết, cho nên, nếu như trong hội nghị có người nhắc tới chuyện của Mộ Nhất Phàm, bọn họ không thể lên tiếng.

Chiến Bắc Thiên nheo mắt nhìn chòng chọc người vừa cất tiếng, hờ hững hỏi: "Anh thực sự nghĩ bắt một người là có thể bức lui thi triều sao? Nếu không được? Có phải anh muốn chôn cùng những người khác không?"

Người nọ bị nói vậy đỏ bừng mặt: "Cái này.. đây chỉ là một trong những phương án đối phó với tang thi, đến lúc tường thành và người của chúng ta không thể đỡ được tang thi, thì thử dùng Mộ đại thiếu gia bức lui thi triều, nói không chừng lại được thật."

Những người khác không phát biểu ý kiến, nhưng có một số người khe khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Người nhà họ Mộ trợn mắt đầy giận dữ nhìn cái đám người gật đầu đồng ý kia.

Chiến Lôi Cương thấy bầu không khí bất ổn, nhanh chóng đổi đề tài: "Bắc Thiên, con có ý kiến gì không?"

Chiến Bắc Thiên thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn cha mình, nhạt giọng nói: "Mọi người rời khỏi thành B."

Câu nói này, khiến tất cả sục sôi, cả phòng họp nhao nhao lên.

"Giờ trong các khu an toàn, thành B chúng ta là an toàn nhất, nếu chúng ta rời khỏi thành B, chẳng khác nào chờ chết."

"Sau khi rời khỏi thành B, chúng ta đi đâu được đây? Chẳng lẽ phải trốn vào trong rừng rậm nguy hiểm, dựa vào thực vật biến dị để đối phó với tang thi?"

"Đúng vậy, sao có thể rời thành B được, giờ thành B là nơi an toàn nhất, chúng ta ở đây, ít nhất vẫn có thể giữ mạng."

Chiến Lôi Cương và những người khác trong Chiến gia nhìn nhau, không nói gì, để mặc họ ầm ĩ.

Chiến Bắc Thiên không để ý tới họ, lấy điện thoại di động ra, lại gọi cho Mộ Nhất Phàm, nhưng vẫn không liên lạc được, hắn lo lắng chau mày.

Sau khi cuộc họp hội nghị kết thúc, mọi người vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt, trước mắt chỉ có thể đóng thành lại, gia cố cho tường thành thêm dày và cao lên để đề phòng tang thi xâm chiếm.

Ngoài ra, mọi người thống nhất để binh lính nghe nhà họ Chiến chỉ huy, tránh cho mọi người rã đám, không xây dựng được lực lượng cường đại.

Trước khi đóng cửa thành, Chiến Bắc Thiên lại gọi điện cho Mộ Nhất Phàm, nhưng vẫn không tài nào liên lạc được.

Sau khi cất máy, đột nhiên điện thoại đổ chuông, hắn tưởng Mộ Nhất Phàm gọi lại, vội lấy ra nhìn, thấy là Mao Vũ gọi tới, chân mày chau lại, ấn nút nghe.

"Lão đại, mẹ của Dung Nhan lo lắng muốn gặp anh, em đoán chắc là bà ấy muốn biết tình hình của Dung Nhan, dù sao Dung Nhan cũng bị nhị thiếu gia đưa đi mấy tháng rồi, giờ vẫn chưa thấy con gái đâu, lại không có tin tức gì, hơn nữa, chúng ta lại sắp gặp thi triều, bà ấy khó tránh khỏi sốt ruột."

Chiến Bắc Thiên nhíu chặt chân mày: "Cậu nói với bà ấy, bởi vì thi triều, nên tạm thời mất liên lạc với Dung Nhan, nhưng có thể chắc chắn cô ấy vẫn còn sống, chỉ là tạm thời không liên lạc được thôi."

Mao Vũ nghe lão đại nói vậy, chắc chắn Dung Nhan thật sự còn sống, liền chuyển lời cho bà Dung.

Bà Dung nghe xong hết sức lo lắng, nhưng lại không thể làm gì, bà là người bình thường, biết đi đâu tìm con gái bây giờ, huống hồ thành B đã niêm phong, chỉ có thể đợi thi triều qua tìm Chiến thiếu tướng nhờ giúp đỡ.

Mao Vũ cũng cam đoan với bà nhiều lần rằng chắc chắn Dung Nhan còn sống, lúc này bà mới tạm yên tâm quay về ký túc xá.

Sau khi đóng thành B, bầu không khí trong thành hết sức căng thẳng, gió chỉ thổi nhẹ một chút, cũng đủ để mọi người thấp thỏm lo âu, sợ tang thi có thể xông vào thành B bất cứ lúc nào.

Bởi nhà họ Mộ giúp đỡ nhà họ Chiến, nên bận tối mắt tối mũi, không chú ý tới ông cụ nhà họ dạo này ăn rất nhiều, thi thoảng trong phòng còn phát ra tiếng nói chuyện cùng tiếng nấu nướng đồ ăn.

"Cụ nội ơi."

"Ơi?"

"Đây."

Bé con vừa gọi một cái, liền được hai ông cụ đáp lại.

Thái Nguyên nhìn Chiến Quốc Hùng và Mộ Khiếu Hổ, cười cười, thầm nghĩ, lại cãi nhau tới nơi rồi.

"Thằng bé nó gọi tôi." Mộ Khiếu Hổ vuốt râu giương mắt nhìn Chiến Quốc Hùng.

Chiến Quốc Hùng giận dữ nói: "Thằng bé gọi tôi chứ."

"Tôi mới là cụ nội thằng bé."

Hai ông cụ thể như đứa trẻ, vừa cãi cọ vừa chơi cờ.

Thái Nguyên nhìn tinh thần Chiến Quốc Hùng sáng sủa, không còn giống như mấy ngày trước cứ hơi tí là thở dài, nụ cười trên môi lại càng rạng rỡ hơn.

Thật ra, Mộ Khiếu Hổ nhìn ra Chiến Quốc Hùng có tâm sự, nên mới cố ý di dời sự chú ý của ông, không có việc gì thì lại tìm Chiến Quốc Hùng đấu võ mồm một chút.

"Không cãi nhau với ông nữa." Chiến Quốc Hùng ngừng cãi cọ, nhấp một ngụm trà, đoạn hỏi: "Sao không thấy Mộc Mộc tới thăm ông?"

Mộ Khiếu Hổ ở chung với Chiến Quốc Hùng nhiều ngày, đương nhiên biết Mộc Mộc mà ông nói là ai: "Chắc nó có việc gì bận, nên không tới được."

Thế nhưng, dù Mộ Nhất Phàm có bận rộn tới đâu, cũng dành chút thời gian tới thăm ông, dạo này không thấy bóng dáng đâu, chẳng lẽ đã ra ngoài?

Mà không đúng, giờ thành đã đóng kín, đâu thể đi ra được.

Chiến Quốc Hùng liếc mắt nhìn ông, làm như vô tình rồi lại cố ý hỏi: "Với chuyện Mộc Mộc là tang thi ấy, ông nghĩ sao?"

"Đồn lung ta lung tung." Mộ Khiếu Hổ nhìn ông đăm đăm: "Ông không tin Mộc Mộc là tang thi chứ?"

Chiến Quốc Hùng vừa nhìn đã biết Mộ Khiếu Hổ còn chưa biết cháu mình là tang thi: "Tôi chắc chắn không tin người bên ngoài đồn đại."

Nhưng ông tin lời cháu trai ông nói, đứa cháu lớn của ông không thể nói đùa chuyện như vậy được.

"Tôi chỉ muốn hỏi ông thôi, giả dụ cháu ông là tang thi, ông thấy sao?"

Mặc dù Mộ Khiếu Hổ không hiểu dụng ý của Chiến Quốc Hùng khi hỏi câu này, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu Mộ Nhất Phàm là tang thi thật, tôi vẫn không có ý kiến gì, nó vẫn là cháu tôi thôi, chỉ cần nó không làm gì hại con người, không ôm suy nghĩ ác độc, tôi sẽ không dùng ánh mắt khác để nhìn nó, nói nghiêm túc thì, trước khi tang thi bị nhiễm virus thì họ cũng là con người, giờ họ chỉ khác chúng ta là bị nhiễm virus, nếu không phải chúng ta sợ họ lây lan virus, cắn người, truyền nhiễm bệnh, còn coi họ như 'giống loài' khác, sẽ không tạo thành cục diện như bây giờ, hai bên đấu đá lẫn nhau."

"Ông suy nghĩ thoáng ghê." Chiến Quốc Hùng cười nói: "Nếu Bắc Thiên nhà chúng tôi là tang thi, ông có sợ Mộc Mộc bị lây không?"

"Làm người thân, đương nhiên phải lo chứ, hai đứa nó ở với nhau lâu như vậy mà không làm tổn thương tới Nhất Phàm, không để Nhất Phàm biến thành tang thi, nói rõ Chiến thiếu tướng luôn cẩn thận che chở bảo vệ cho Nhất Phàm nhà chúng tôi, không để Nhất Phàm bị tổn thương, cũng không muốn Nhất Phàm thành như cậu ta, cho nên, người như vậy càng đáng để Nhất Phàm nhà chúng tôi đối xử tốt, chúng tôi chỉ cần suy nghĩ như bình thường, không phải lo Chiến thiếu gia có thể hại Nhất Phàm biến thành tang thi bất cứ khi nào là được rồi, với cả, chắc chắn bọn nó cũng phải suy nghĩ rất nhiều mới có thể ở bên nhau, hai đứa nó một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, huống hồ, Nhất Phàm còn không sợ bị biến thành tang thi, vậy chúng ta lo lắng nhiều như vậy để làm gì, chỉ cần bọn nhỏ ở bên nhau vui vẻ là được rồi."

Nói tới đây, Mộ Khiếu Hổ thở dài: "Ông cũng biết Mộ gia chúng tôi gặp rất nhiều chuyện, trải qua nhiều sóng gió như vậy, tôi mà không nhìn ra, thì ngồi đây làm cái gì nữa, giờ á, chúng ta còn sống thì nhìn bọn trẻ được bình an là tốt rồi."

Ông không muốn nói mấy chuyện đau lòng như vậy nữa, liền đổi đề tài, cười nói: "Không nói mấy chuyện này nữa, cho ông cái này, sau này rảnh thì lấy ra mà xem."

Chiến Quốc Hùng tò mò: "Cái gì vậy?"

Mộ Khiếu Hổ thần thần bí bí lấy từ trong tủ đầu giường ra một cái hộp, đưa vào tay Chiến Quốc Hùng: "Giờ đừng mở ra, đợi về nhà ông hẵng lấy ra xem."

Chiến Quốc Hùng do dự: "Không phải thứ gì quý giá đấy chứ?"

Giờ ông không có lễ vật gì để tặng lại đối phương, cho nên nếu nhận thì không hay lắm.

"Không phải, cái này là Nhất Phàm cho tôi, cơ mà, tôi thấy hợp với ông hơn, nên là cho ông đấy."

Chiến Quốc Hùng nhìn Mộ Khiếu Hổ cười tít mắt, khẽ chau mày lại.

Không hiểu sao, đột nhiên ông cảm thấy nụ cười của Mộ Khiếu Hổ có vẻ gian gian, khiến ông rất muốn biết bên trong là cái gì, ông bèn đưa hộp đồ cho Thái Nguyên, để cất vào balo.

"Thế thì cảm ơn ông Mộ vậy."

"Khách khí gì chứ."

Bé con ngồi bên cạnh họ đột nhiên cất tiếng: "Cụ nội, giờ chúng ta phải rời khỏi đây."

"Phải đi rồi sao?"

Mộ Khiếu Hổ có phần mất mát, sau này lại không có người chơi với ông rồi.

Mộ Kình Thiên nhìn về phía Mộ Khiếu Hổ: "Cụ Mộ, cụ cũng phải đi với chúng cháu."

Chiến Quốc Hùng vừa nghe đã biết sắp xảy ra chuyện lớn, vội hỏi: "Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

"Thi triều tới rồi."

★ Chương 300 ★

Mọi người ở thành B cũng nhận được tin thi triều chỉ cách thành B chừng 50km nữa. Nhất thời mọi người trở nên hoảng loạn, những người bình thường không có năng lực ra trận dể chiến đấu với tang thi đều trốn trong nhà không dám đi đâu.

Những người khác thì đều được tập hợp lại thành đội để ra tường thành ngăn cản thi triều tới. Giờ cả thành B vắng tanh, vừa căng thẳng vừa hết sức nghiêm túc, lúc này, trên mặt họ không còn nụ cười rạng rỡ nữa.

Trước đó, những khu an toàn khác bị tang thi càn quét qua cũng đều thất thủ, cho nên, thành B có thể may mắn chống trụ được không, vẫn là một ẩn số.

Trước khi thi triều tới, đầu tiên quân đội trong thành B dùng máy bay ném bom, thế nhưng bởi vì động thực vật biến dị quấy rối, nên dẫn tới một nửa số máy bay còn chưa bay tới mục tiêu, đã bị thực vật biến dị tập kích, máy bay rơi xuống nổ tan.

Mà dù có bay tới mục tiêu, có tang thi có dị năng che chở, nhiều máy bay còn chưa kịp bắn pháo đã bị đánh hạ.

Cuối cùng, còn 50% tang thi chưa bị trúng bom, mà dù có bị trúng bom, nếu vẫn chưa vỡ đầu, thì tang thi vẫn như trước kéo lê thân thể đã bị hủy hoại đi tới thành B.

Mọi người trong thành B, từ xa xa nghe thấy tiếng máy bay rơi xuống, càng ngày càng thêm sợ hãi.

Chiến Bắc Thiên đứng trên tường thành, nhìn máy bay rơi xuống, chân mày nhíu chặt lại, suốt mấy ngày nay không liên lạc được với Mộ Nhất Phàm, làm hắn sốt ruột, không biết người bạn đời của hắn có gặp chuyện gì không.

Còn Chiến Nam Thiên, sau khi rời Chiến gia, cũng không thấy xuất hiện nữa, không biết sau này có lại gây chuyện gì không.

Xa xa, tiếng tang thi gào rú, thể như tiếng dã thú khiến người nghe sợ hãi.

Có người căng thẳng nói: "Tang thi tới mỗi lúc một gần."

Đúng lúc này, đột nhiên có một người từ xa bay tới.

Những người trên tường thành chứng kiến có người bay tới, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc, ầm ĩ dừng động tác lại.

Đến khi họ thấy rõ cái người bay tới kia có đôi mắt đỏ quạch, bờ môi tím tái, trong lòng cả kinh, liền dừng động tác tấn công.

"Là tang thi, là tang thi!" Có người sợ hãi kêu lên.

Có người hét: "Mau tấn công đi."

Ngay lập tức có người nổ súng về phía bầu trời.

Tang thi bay trên không trung ung dung tránh đạn, làm động tác tạm dừng, ý bảo đừng đánh nữa.

Chiến Lôi Cương nhìn tang thi cao cấp có điều muốn nói, liền phân phó, ra hiệu cho mọi người không cử động.

Tang thi cao cấp thấy người sống kia ngừng bắn, liền lấy loa ra nói: "Tất cả mọi người trong thành B nghe cho kỹ đây, nếu các người thả Mộ lão đại bình yên vô sự ra, chúng tôi sẽ không tấn công thành nữa."

Dứt lời, ầm một tiếng, mọi người ngạc nhiên thảo luận.

"Mộ lão đại? Là ai? Là Mộ Nhất Phàm sao?"

"Chắc là Mộ Nhất Phàm rồi, không phải trước đó nói anh ta là tang thi sao? Còn nghe nói thi triều là do anh ta gây ra."

"Mộ Nhất Phàm đâu? Chỉ cần chúng ta giao Mộ Nhất Phàm ra, tang thi sẽ rút lui, chúng ta không phải mệt mỏi sống chết thủ thành này nữa."

Chiến Bắc Thiên chợt nheo mắt lại.

Hắn biết ngay vẫn còn chiêu cuối, nên thời gian trước đó mới không phí sức bao che chuyện Mộc Mộc là tang thi, huống hồ hắn cũng không có ý định lén lút che giấu thân phận của Mộc Mộc.

Người nhà họ Mộ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt hết sức khó coi.

Tuy bọn họ không vì chuyện này mà tin Mộ Nhất Phàm là tang thi, thế nhưng, họ rất thắc mắc vì sao tang thi cao cấp lại gọi Mộ Nhất Phàm là Mộ lão đại, đây là cố ý vu khống sao?

Tại sao tang thi lại muốn hại Mộ Nhất Phàm? Giữa bọn họ có hận thù gì?

Mộ Duyệt Thành nheo mắt lại.

Ông biết con trai mình là tang thi, nhưng lại có thể khẳng định chắc chắn thi triều này không phải do con trai ông gây ra.

Trong lúc mọi người đang khẽ thảo luận, đột nhiên ầm một tiếng, một quả pháo bắn về phía tang thi cao cấp.

Tang thi cao cấp không ngờ đối phương lại đột nhiên nổ pháo, nhất thời không kịp tránh, pháo bắn vào người, rầm một tiếng, tang thi cao cấp kia bị nổ thành tro tàn.

Mọi người ngẩn ra nhìn bầu trời đang bốc lửa.

Một lúc lâu sau, mới có người lấy lại tinh thần vội hỏi: "Ai bắn pháo vậy, có biết như vậy là tuyên chiến với đám tang thi, để chúng nó tấn công tới không?"

"Hình như là người nhà họ Chiến bắn pháo."

Rất nhiều người nhìn về phía đội ngũ của Chiến gia, nhìn vẻ mặt Chiến Bắc Thiên lạnh tanh, mọi người giận nhưng lại không dám nói gì.

Chiến Lôi Cương chau mày lại, đè thấp giọng nói với con trai mình: "Con có biết làm như vậy sẽ khiến mọi người nổi giận không?"

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn cha mình: "Bố, chẳng lẽ bố nghĩ nếu giao Mộc Mộc ra, đám tang thi sẽ không đánh tới nữa?!"

"Bố không có ý này, bố.."

"Hay là bố nghĩ có thể lấy Mộc Mộc để bức lui tang thi?"

Chiến Lôi Cương giận dữ: "Con nhìn bố con như vậy à? Con cho rằng bố con là người hèn nhát như vậy, cần dựa vào Mộ Nhất Phàm để bức lui thi triều à?"

"Nếu không phải thì đừng để tang thi cố kéo dài thời gian nữa, cũng đừng để tang thi có cơ hội gây xích mích chúng ta, để chúng ta mất tinh thần, gây chia rẽ đoàn kết, đấu đá nội bộ, gây ra rất nhiều hiểu lầm."

Chiến Lôi Cương tức giận lườm hắn một cái, liền ra hiệu lệnh, để tang thi qua đây đánh đấu.

Rất nhiều người bất mãn với chuyện Chiến gia nổ súng với tang thi, nhưng nếu đã bắn pháo, họ cũng không tiện nói gì nữa, huống hồ đối đấu với kẻ địch mạnh, cần đồng lòng đối ngoại mới phải.

Tang thi cao cấp sau khi bị bắn pháo, liền khiến đám tang thi phẫn nộ, đẩy nhanh bước chân tiến về phía thành B.

Chiến Nam Thiên ở sau lưng thao túng tất cả thấy Chiến Bắc Thiên thà đắc tội mọi người, cũng không muốn giao Mộ Nhất Phàm ra, sắc mặt u ám, thầm nghĩ, chẳng lẽ Chiến Bắc Thiên thích Mộ Nhất Phàm hiện tại thật, chứ không phải lấy Mộ Nhất Phàm ra làm bia đỡ?

Đến khi thi triều tiến vào tầm bắn, người nhà họ Chiến liền ra lệnh nổ pháo, dùng hỏa lực mạnh nhất để tấn công thi triều.

Tuy tầm nhìn của binh lính bị rừng cây rậm rập che lấp, nhưng từ tiếng động có thể nhận ra số tang thi đi tới rất khổng lồ.

Đối mặt với nhiều tang thi như vậy, bọn họ vừa căng thẳng, lại vừa hưng phấn, cầm pháo lên không ngừng bắn.

Nhất thời, tiếng pháo ầm ĩ rung động, cây cối trong rừng rung lên theo tiếng pháo nổ, từng gốc từng gốc cây lớn đổ xuống đất, trái tim mọi người cũng treo lên.

Chỉ chốc lát sau, trong rừng rậm bốc hỏa, khói mù cuồn cuộn, càng không trông thấy rõ bóng tang thi.

Thế nhưng, lúc những gốc cây lớn đổ xuống, những người đứng ở nơi cao nhất có thể nhìn qua ống nhòm, thấy trong rừng có rất nhiều tang thi đang đi về phía họ, tang thi nối tiếp tang thi, rậm rạp, thể như không bao giờ tiêu diệt sạch sẽ được.

Ngay lập tức, có người không biết thấy cái gì, vội nói: "Trung tướng Chiến, tang thi cũng có súng và xe pháo."

"Sao cơ?"

Chiến Lôi Cương cả kinh, nhanh chóng cầm kính viễn vọng nhìn về phía tay binh lính chỉ, chỉ thấy trên con đường bằng phằng, có rất nhiều xe pháo hướng về phía bọn họ.

"Bắn pháo xuống đường, ngăn cản xe pháo của chúng tiến về phía trước."

"Vâng."

Binh lính dùng đại bác càng dốc sức, bắn hết quả pháo này tới quả pháo khác, mặt đất nổ rung lên như động đất mãi chẳng ngừng, phát ra những tiếng rầm rầm ầm ĩ.

Khiến những người ẩn náu trong thành cảm thấy hết sức sợ hãi.

Bọn họ không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ có thể qua tiếng động mà biết trận đánh ngoài kia hết sức dữ dội, ngoài thành chỉ có tiếng đại bác ầm ĩ.

Pháo bắn hết sức dữ dội, rất nhiều tang thi cấp thấp bị bắn hạ, nhưng đạn pháo rồi cũng sẽ có lúc cạn kiệt, lúc đợt thi triều thứ ba kết thúc, số đạn pháo họ có cũng đã dùng gần hết, thế nhưng phía sau vẫn còn rất nhiều đợt thi triều trào lên.

Tang thi không có ý thức nên không biết sợ là gì, đối diện với cảnh rừng rậm hỏa hoạn ầm ĩ, chúng không chút sợ hãi kéo lê bước chân, đi vào trong màn khói dày đặc.

Dù cho áo quần trên người bốc cháy, da thịt bị nướng chín, tay chân bị nổ đứt, chúng vẫn từ từ hướng về phía thành B.

Chiến Lôi Bình đứng trên thành, cầm ống nhòm nhìn thấy hết tất cả, giận dữ nói: "Mẹ kiếp, đánh tới vậy rồi mà chúng nó vẫn bò tới, mọi người tiếp tục dùng pháo tấn công đi."

Binh lính báo cáo: "Thiếu tướng Lôi Bình, chúng ta đã dùng gần hết đạn pháo rồi."

Chiến Lôi Bình chau mày lại: "Sao nhanh như vậy đã hết?"

"Vừa rồi chúng ta đã nổ banh mấy trăm vạn tang thi."

"Chỉ có mấy triệu tang thi mà cậu cũng dám nói, cậu có biết phía sau còn có bao nhiêu tang thi không?"

"Không biết ạ."

Chiến Lôi Bình tức chết đi được: "Tiếp tục bắn, bắn đến khi hết đạn mới thôi."

Đúng lúc này, đột nhiên "ầm" một tiếng, tường thành B bị bắn tạo thành một lỗ hổng.

Những người đứng ở lỗ hổng kia, nếu không bị nổ chết thì cũng từ trên thành cao rơi xuống, những người ở xung quanh dù không bị bắn trúng, nhưng cũng hét lên những tiếng thê lương.

"Là tang thi có dị năng, tang thi có dị năng tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro