23
Tuy hôm nay là sinh nhật nhưng từ sáng đến giờ cô vẫn không hề xuất hiện. Thanh Duy trong lòng thầm lo lắng. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Bỗng ở phía sau dẫn đến cậu một luồng khí lạnh khiến cậu theo phản xạ mà xoay người đề phòng. Đại Nhân hai tay đút vào túi trân trân nhìn người trước mặt, không vừa ý nhìn phản ứng của cậu dành cho mình
"Tôi đáng sợ lắm hay sao?"
"Ác ma lúc nào cũng đáng sợ như vậy!" Thanh Duy không kiêng dè phun ra một câu, sau đó không nói thêm gì xoay người muốn rời đi
Hắn thấy phản ứng đó của cậu liền vòng tay qua chiếc eo thon gọn kia, mạnh mẽ kéo cậu vào lồng ngực rắn chắc. Thanh Duy nhất thời bất động vì hành động của hắn, sau đó lại mạnh mẽ vùng vẫy, muốn thoát khỏi đôi gọng kìm ấy. Đại Nhân vẫn một mực im lặng, an nhiên ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia, khẽ hít hà mùi hương dưa lưới tươi mát.
"Buông ra...!"
Khóe môi kéo cong, hắn vẫn như cũ ôm chặt lấy cậu, theo đó còn lưu manh thì thầm bên tai cậu
"Mỹ nhân đã ôm vào lòng rồi thì đâu phải nói buông là buông được!"
"Vô sỉ!"
Câu nói kia vừa phát ra thì một nụ hôn ngay lập tức được thả xuống. Họ hiện tại đang ở trong khuôn viên của biệt thự. Mọi người có thể bắt gặp bất cứ lúc nào. Chiếc lưỡi ẩm ướt ra sức càn quét khắp khoang miệng, một nơi cũng không bỏ sót. Hắn cứ hôn cậu như vậy đến khi mệt mỏi rồi mới luyến tiếc liếm nhẹ khóe môi rời ra. Thanh Duy đẩy mạnh hắn, lạnh nhạt bước lên lầu. Đại Nhân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn theo. Món đồ chơi này quả là cực phẩm! Xem ra, hắn sẽ giữ cậu ở lại để sử dụng dài dài rồi!
____
Hoàng hôn bắt đầu buông xuống nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch. Trong khuôn viên của biệt thự, các cổ đông thay phiên nhau nói chuyện rôm rả để tìm mối làm ăn. Bỗng giọng nói của nam MC vang lên thu hút sự chú ý của mọi người
"Cảm ơn tất cả các cổ đông hôm nay đã đến dự buổi tiệc sinh nhật của tiểu thư của nhà họ Trần - Ngọc Thảo!"
Và từ dưới sân khấu, Ngọc Thảo trên người là chiếc váy màu hồng nhạt ôm sát để lộ ra cơ thể hoàn mỹ. Thanh Duy bên dưới vẫn không ngừng nhìn cô. Cậu nhận ra được trong đáy mắt kia vẫn còn ẩn giấu nhiều nỗi buồn sâu thẳm khiến lòng cậu không khỏi xót xa. Bỗng một vòng tay siết lấy hông cậu. Quay sang, chẳng ai khác chính là Đại Nhân. Cúi xuống bên tai cậu, hẳn thì thầm với chất giọng trầm khán quen thuộc
"Sao? Xót xa à?"
"Nói gì vậy?"
"Chẳng phải đang xót xa cho em gái tôi hay sao?"
Thanh Duy hất tay hắn, không nói một lời liền rời đi. Sau các nghi thức của buổi tiệc, mọi người thay phiên mời rượu lẫn nhau. Bỗng từ cổng lớn truyền đến hai thân ảnh nổi bật. Văn Khánh lịch lãm với vest đen bước vào. Bên cạnh là chàng trai với khuôn mặt đáng yêu vô đối liền khiến những người xung quanh một phiên trầm trò về độ đẹp đôi của họ.
Trọng Thành không cầu kì, cậu chỉ đơn giản là diện cho mình một bộ vest đen quen thuộc, bên trong là sơ mi trắng cùng quần âu. Cả hai thân mật cùng nhau nắm tay bước vào trước bao nhiêu ánh mắt dõi theo. Trọng Thành vì những lời bàn tán kia làm cho không tự nhiên mà nép vào lòng người yêu. Văn Khánh khẽ cười, vòng tay qua ôm lấy cậu
"Mặc kệ bọn họ, em cứ thoải mái đi!"
Các nhà báo, phóng viên cũng thay phiên nhau ùa theo chụp lại những khoảnh khắc thân thiết của cả hai. Trần Đại Nhân và Nguyễn Văn Khánh là hai cái tên không ai không biết trong giới kinh doanh. Hai người tuổi trẻ tài cao, vang danh trong thương trường lẫn Hắc đạo. Và việc nhà báo săn tin về chuyện tình cảm của cả hai cũng không có gì quá ngạc nhiên. Sau khi thoát khỏi các ống kính, Văn Khánh chọn cho mình một chỗ khá tối, ít người chú ý đến giúp bảo bối của anh thoải mái hơn. Và cũng vị trí ngồi này mà Trọng Thành vô tình gặp được Thanh Duy. Cậu nãy giờ vẫn khá tò mò về người con trai tóc hồng ngồi gần đó. Người này rất giống người bạn thân của cậu ngày xưa. Có cảm giác có người đang nhìn mình, Thanh Duy liên để phòng quay mắt quan sát thì thấy cậu bé ngồi ở gần đó cứ ghim ánh mắt vào cậu. Trong thời khắc, hai đôi mắt giao nhau. Trọng Thành liền lo sợ quay mặt đi. Xuân Trường thấy cậu có biểu hiện kì lạ liền lo lắng quay sang hỏi
"Có chuyện gì sao?"
Cậu ngước đôi mắt trong veo nhìn nhỏ giọng nói
"Người đó...là ai vậy?"
Văn Khánh quay mặt tìm người mà bảo bối bên cạnh vừa hỏi. Dừng ở Văn Toàn, anh ôn nhu xoa đầu người yêu
"À, đó là Thanh Duy!"
"Thanh Duy sao?"
"Ừm! có chuyện gì à?"
"Anh có biết nhiều về cậu ấy không?"
Văn Khánh khá ngạc nhiên khi cậu hỏi về Thanh Duy. Nhưng sau đó cũng không quan tâm lắm, đều đều nói cho cậu nghe
"Lúc trước, thiếu chủ có nhờ anh điều tra về cậu ấy. Theo anh biết thì cậu ấy lúc xưa là người của Phạm gia. Nhưng không may gia đình của cậu ấy lại đụng chạm với Hắc Long nên bị người của Hắc Long thẳng tay giết chết và cậu ấy may mắn trốn thoát. Sau đó cậu ấy lại được huấn luyện là sát thủ. Và bây giờ là người của thiếu chủ!"
Trọng Thành nghe xong cả người bất động. Đó chẳng phải đang nói về cuộc đời người bạn thân của cậu sao! Cậu quay sang anh, nhẹ giọng
"Em đi vệ sinh một lát!"
Thanh Duy buồn chán đứng dậy, định đi vào nhà nghỉ một lát, tránh khỏi những tiếng ồn kia liền bắt gặp cậu trai kì lạ lúc nãy. Trọng Thành đứng đối diện cậu, khóe mắt cong cong mang theo bao nhiêu vui mừng
"Thanh Duy!"
"Cậu là ai? Sao lại biết tên tôi?" Thanh Duy nhíu mày, trong bữa tiệc này cậu có quen được bao nhiêu người. Sao người này khi không lại biết tên cậu?
"Cậu không nhớ mình sao?"
Thanh Duy rõ ràng thấy cậu rất đỗi thân quen nhưng vẫn không nhớ ra đó là. Trọng Thành nâng cánh tay lên, hướng cậu mà nhìn. Thanh Duy tròn xoe mắt nhìn cái bớt đỏ hồng nơi cổ tay kia. Là Trọng Thành! Thời gian dài cùng cuộc sống khắc nghiệt, khiến cậu bộn về rồi quên mất người bạn ày. Thanh Duy vui mừng chạy đến ôm chầm lấy cậu, khóe mắt nhịn không được mà ươn ướt
"Trọng Thành, là cậu..."
"Ừm! Là tớ!" Trọng Thành biết Thanh Duy đã trải qua rất nhiều chuyện trong quá khứ. Cậu đưa tay xoa xoa lấy bờ vai đang run rẩy, dỗ dành người bạn hơn mười năm xa cách.
Đại Nhân ở phía xa quét mắt một lượt, cuối cùng là nhìn thấy cậu đang đứng ở một góc tối, còn thân mật ôm ấp với một người. Bản thân nhịn xuống cảm giác khó chịu, khóe mắt hổ phách ánh lên bao nhiêu giận dữ
Cậu gan lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro