DNT10163
PHẦNTHỨNHẤT
Nhữngthuậtcănbảnđểdẫnđạongười
ChươngMột
Muốn lấymật đừng phá tổ ong
Ngày7tháng5năm 1931,mườingànngườiởchânthànhNữuƯớc(NewYork) đượcmụckíchmộtcuộcsănngườisôinổichưatừngthấy.Mộttrămnămmươi línhcônganbaovâymộtcănphốđểbắttêny cũngmanghaicây súngsáutrong mình.Họleolênmáinhàchungquanh,dùnghơicay vàtronghơnmộttiếngđồng hồ,cảmộtkhumỹ lệnhấtcủaNữuƯớcvanglêntiếngsúngvàtiếng"lạchtạch" của liên thinh.Crowleynúp sau chiếc ghế đệmbông,bắn lại lính không ngừng.
Khibắtđượcyrồi,viêngiám đốccôngantuyênbố:"Nóvàohạngtộinhânnguy hiểmnhất. Nómuốn giết người là giết,không vìmột lý do gì hết".
Nhưngcònchínhtộinhân,Crowley,ytựxétyrasao?Muốnbiét,bạnhãyđọc hàngsaunày mày vừachốngcự vớilínhvừaviếtđể lạichođời"Dướilớpápnày, trái timta đập,chán ngán,nhưng thương người,khôngmuốn làmhạimột ai hết".
Khôngmuốnlàmhạiaihết!Vậymàtrướcđómấyngày,khimộtngườilínhcông anlạigầnyđểhỏiygiấyphépláixehơi,thìyxảngaymộtloạtsúng,giếtngười đótứcthì.Mộtkẻsátnhânkhônggớm máunhưvậymàcòntự khoe:"Tráitim thương người,khôngmuốn làmhạimột ai hết!".
Trướckhilênngồighếđiệnđểchịutửhìnhtạikhám SingSing,y cònthan:"Tôi chỉ tựvệ mà người ta xửtôi nhưvậyđó".
Nghĩa là trong thâmtâmy,ynhất định không chịu nhận ycó tội. Bạn sẽ nói: "Thì chỉ có nó nghĩ thế, chứcòn ai lạ đời nhưvậynữa".
Khôngđâu,thưabạn:kẻthùsốmộtcủanướcMỹ.AlCopone,tênđầuđảngăn cướpđãlàm chochâuthànhChicagokinhkhủng,cũngnói:"Tađãdùngnhững nămtươiđẹpnhấttrongđờitađểmuavuichothiênhạ, vậymàphầnthưởng chỉ là bịchửi và bị săn bắn nhưcon thú dữ".
MàcảDutchSchluts,mộttrongnhữngtêncướplợihạinhấtởNữuƯớccũng tuyên bố vớimột ký giả rằng ylà ân nhân của thiên hạ.
ViênGiámđốckhámSingSing, ôngLawes,viết "ở Sing Sing,những tội nhân đều tựchohọcũngcótâm trạngthongthườngkhácđờichihết.Cũnglýluận,giảng giải,tạisaochúngbịbắtbuộcphảicạytủsắthoặcbópcò...vàtuyếnbốrằngbỏtù chúng thật là bất công".
Nếubatêncướpđóvàbọnkhốnnạnđườngnằm trongkhám,tựchomìnhvôtội nhưvậythìnhữngngườimàchúngtagặpmỗingày,ởngoàiđường,cảcácbạn nữa, cả tôi nữa,chúng ta ra sao?
ChonênôngJohnWannamaker,mộtthươnggialớn,cólầnđãtựthú:"Từ 30năm nay,tôiđãhiểurằng:sựchỉtríchchẳngíchlợigìhết".ÔNgđãsớmhiểubàihọc đó.Riêngtôi,tôiđãphảiphấnđấutrongmộtphầnbathếkỷtrướckhithấylóra ánhsángcủachânlýnày;"Dùngườitacólỗinặngtớiđâu,thìtrong100lần,cótới
99 lần người ta cũng tựcho là vô tội".
Chỉtríchlàvôích(nólàmchokẻbịchỉtríchphảichốngcựlạivàtựbàochữa)mà còn nguy hiểm,oánthù.Hơnnữa,kẻtachỉtríchtựnhiênsẽhằnhọcchỉtríchlạita, như ôngTổngtrưởngBộNội vụAlbert Fall,vì ăn hối lộ 100.000đmà dùng gươm súngđànápkẻbịứchiếp,sauvỡlỡ,bịngồikhám,làmchodư luậntoànquốcoán hờnChínhPhủ,ĐảngCộngHoàsuýtđổ,TổngthốngHarrdingbịgiày vòlolắng đếnđỗiítnămsau thì chết. Vậymà khi người trách yđã lợi dụng lòng tincậynhảy chồmchồm lên,khóclướtmướt,vặntay bứtdứt,rủađời,lalớn:"Không!không! Chồngtôikhôngphảnaihết.Cảmộttoànhàđầy vàngcũngkhôngquyếnrũđược chồng tôi.Chông tôi đã bị người ta phản.
Tâmtrạngconngườilànhưvậyđó.Kẻlàmquấyoántráchđủmọingười,mà chẳngbaogiờoántráchmìnhcả.Bạncũngnhư vậymàtôicũngnhư vậy. Chonên từnay,mỗilầnmuốnchỉtrích ai, ta nên nhớ tới hai tướngcướp Capone và Crowley, tớilờichỉtríchtathốtra,cũngnhư conchimbồcâu, bao giờ nócũng trở vềchỗcũ.Kẻbịtachỉtríchsẽtìmthấyhếtlýluậnđểtựhàochữavàtrởlạibuộc tội ta.'
Vìhiểuvậy nênôngAbraham Lincolnđãđểlạicáidanhlàcótàidẫnđạoquần chúngbựcnhấttronglịchsửloàingười.Hồithiếuthờiôngnhiệtliệtchỉtríchbất cứai,thậmchítớiviếtnhữngthơphúngthíchđểchếdiễungườitarồiđem liệng cùng đường cho thiên hạ đọccườichơi.Mộtlầncũngvìthóiquenđó,suýtgâynên mộtcuộcđấugươm.Từ đó chẳng những ông không dung dễ dãi vớimọi người. Châmngôn của ông là: "Đừng xét người,nếu ta không muốn người xét lại ta".
TrongthờiNam Bắcchiếntranh,mộtlầnbạiquânphươngNam,banđêmchạytới mộtsông,vìmưabãomànướcdângcaokhôngthểnàoquanổi.Ôngđánhdây thép,rồimuốnchắcchắnhơn,lạisai người phươngBắc bảo phải lập tức tấn công quânphươngBắcbảophảilậptứctấncôngquânphươngNam dotướngLeecầm đầu.NhưngMeadevìngầnngừ trễnãiđãlàmngượchẳn hiệu lệnh ông và để quân phươngNamthừa dịpmực nướcxuống,quasôngmàthoátđược,lỡmấtcơhộiđộc nhất,vì chỉmột trận đó có thể chấmdứt cuộc NamBắc tương tàn...
ÔNgLincoln giận lắm,la: "Trời cao đất dày,nhưvậynghĩa là gì?"
Rồiôngthanvớiconrằng:"Quânđịchđãởtrongtay tamà lạiđểchonóthoát! Trongtìnhthếđóbấtcứaicầm quâncũngcóthểđánhbạitướngLee.mànếucha cómặttạiđó,chắcchắnchađãthắngtrậnrồi!"Đoạnônghậmhựcviếtbứcthư này:
Đại tướng thânmến,
Tôikhôngtinrằngnhậnchân được sự đạitướng Leetrốn thoát tai hại là dường nào!Quânđộiytrongtayta,vàvìyđãbạinhiềuphen,nếuđánhngaylúcđóthì chỉcómộttrậnlàchiếntranhđãkếtliễu. Naythìnósẽkéodàira không biết đến baogiờ.Thứhaitrước,ôngđãkhôngthắngnồiLee,bâygiờyđãquasông,màlực lượngcủaôngchỉcóthểbằnghaiphầnbahômđóthìlàm soathẳngnồiđượcy nữa?
....Dịpmayngànnămcómộtthuởcủaôngđãquarồivàkhôngaithấynổibuồkhổ
của ông đã qua rồi và không ai thấy nổi nỗi buồncủa tôi!
Nhưng bức thưđó,bức thưtrách nhẹ nhàng có vậy,ông viếtrồimàkhônggởi.Sau khi ông chết,người ta tìmthấytrong tờ của ông.
Vậycólẽôngđãtựnghĩ:"Hãykhoan,đợimộtchút...đừnghấptấp.Tangồiyên ổntrongtoàBạchCungnàymàralệnhthìthậtdễ. Nhưng nếu ta đã có tuần nay,ta đã thấymáuchảy,đãnghetiếngrênlacủabinhlínhbịthương,hoặchấphối,thìcó lẽtacũngkhônghăngháitấncôngkẻđịchlắm.Vảlại,nếutacótínhrụtrècủa
Meadethìtacũngđãhànhđộngy nhưôngta.Thôi,việcđãvậy rồi,nóicũngvô ích.Gởibứcthưnày đi,dùtacóhảgiậnchútđỉnh, nhưng Meade sẽ trách lạita, sinhrabấthoà, oángiận, mấtlòngtự tíncủaôngtađi, vàbiếtđâuôngchẳngtừ chức nữa".
Làvìôngđãkinhnghiệmrằngnhữnglờinghiêmtráchkhôngcómộtíchlợinào cả.
ÔNgTheodoreRooseveltkểlạirằnghồiôngcònlàmTổngthống,mỗilầngặp điềukhóxử,thườngngảlưngvàoghếnhìnlêntấm hìnhcủaLincolntreotrên tường và tựhỏi: " Lincoln ở địa vụmình,sẽ xửtrí ra sao? Giải quyết ra sao?".
Chúng ta cũng vậy,lần sau có muốn "xài" ai, hãyrút tấmgiấy5mỹkimởtrongtúi ra mà ngắmhình Lincoln trên đórồi tựhỏi:"ở vào địa vị ta, Lincoln xửtrírasao?" và muốn sửa đổi người,ta hãysửa đổi ta trước đã. Nhưvậycó lợi hơnvà...ítnguy hiểmhơn.
KhổngTửnói: "Khi bực cửa nhà ta dơ thì đừng chê nóc nhà bên sao đầytuyết". Hồinhỏtôitựphụlắm.Mộtlầnnhậnđượcmộtbứcthưcóthêmmấychữnày:
"Thưnàyđọcchongườitaviết,màkhôngcoilại".Tôithíchhàngchữđólắmvì
tôithấy nóchotaváivẻquantrọngvàbềbộncôngviệc.Rồimộthôm,muốnlên mặtvớimộttiểuthuyếtgia,toioviếtthưchoôngtavàcũngthêmhàngchữấy. Tiểuthuyếtgiađígởitrảlạimộtbứcthưvàthêmvào:"Chỉcósựnguxuẩncủa ôngmới ví được với sựthô lỗcủa ông thôi".
Nóichođúng,tôiđãvôlễvànhữnglờichỉtríchđókhôngphảilàkhôngxứng đáng.Nhưngvìtôichỉlàmộtthằngngườinêntôithấynhụclắm vàthầm oántiểu thuyếtgiađóđếnnỗimườinăm sau,khihaytinôngtachết,tôiđãchẳngtiếcmột người có tài mà chỉ nhớ tới sựông đã làmthương tổn lòng tựái của tôi.
Vậy bạnmuốnngườitaoántớichết, thìhãydùngnhữnglờichỉtríchcayđộc. Còn khôngthìnềnnhớrằng, loàingườikhôngphảiluônluôncólýtrí đâu.Họhành động, suynghĩtheotìnhcảm, thànhkiến, lòngmộtmỗi lửa,mà lòng kiêu căngcủa con người ta một kho thuốc súng,gặp nhau tất bùng nổ,gieo tai hại vô cùng.
BengaminFraklinhồinhỏvụngxửbaonhiêuthìsaunàylạigiỏivềđượcbổlàm sứthầnHoaKỳtạiPháp.Bíquyếtcủasựthànhcôngđílàkhôngbaogiờchỉtrích ai hết và chỉ thành thực ca tụng và tựchủmạnhmẽ mới được.
Carleynói: "Muốn xét độ lượngcủa ai chỉcần xemcáchxửsựcủangườiđóvớikẻ dưới".Vậyđánglẽbuộctội,chỉtríchaithìtaphảiránghiểuhọ,tìm nguyênnhân những hành vicủa họ. Đó là nguồn gốc của cảmtình,khoan dung và hoàhảo.
ĐứcThượngđếkiamà cònđợikhingườitachếtrồimớixétcôngvàtội. Tạisao người phàmnhưchúng ta lại nghiêmkhắc hơnNgài?.
ChươngHai
Một bí quyết quan trọng trong phép xửthế
Muốndẫndụailàmmộtviệcgìtheoýta,chỉcócáchlàlàmchongườiấyphát khởi cái ý muốn làmviệc đó.
Xin các bạn nhỡ kỹđiềuấy.
Xin các bạn nhớ rằng không cómột cách thứhai nào nữa.
Đã đành,bạn có thể chĩa súng sáu vào bụngmột người qua đườngmà bắtngườiđó phảicởiđồnghồrađưachobạn.Bạncũngcóthểbắtmộtngườilàm côngphải chămchỉ làmviệc cho tới khi bạn quaylưng đi,bằng cách dọa tốngcổ hắn ra cửa.
Cầmchiếcroimây,bạncóthểbắtconnítvânglờiđược.Nhưngnhữngcáchtàn bạođócónhữngphảnđộngtaihạilắm.Muốncảm độngaivàdẫndụngườiđótới hành động,chỉcó một cách là người ta muốn gì,cho người ta cái đó.
Màchúngtamuốnnhữnggì?ítlắm,nhưngkhichúngtađãmuốnthìchúngta nằng nặc đòi cho kỳđược. Những cái chúng ta muốn là:
1- Sức khỏe và sanh mạng
2- Ăn
3- Ngủ
4- Tiềncủa
5- Để tiếng lại đời sau
6- Thỏa nhục dục
7- Con cái chúng ta được mọi sựđầyđủ
8- Được người khác coi ta là quan trọng.
Freud,nhàbáchọcĐứctrứdanhvềbệnhthầnkinhnóirằnghaithịdụccănbản của nhân loại là tình dục và thị dục huyễn ngã.
TriếtgiaJohnDewey nói:thịhiếumạnhnhấtcủanhânloạilàthịdụchuyễnngã. Xincácbạnnhớkỹ câu:"Thịdụchuyễnngã".Nghĩanóvôcùngvàbạnsẽ thường gặp nó trong cuốn sách này.
Bảythịdụckhácđềudễthỏamãn,duycóthịdụcđóítkhiđượcthỏalắm,tuy nó cũng khẩncấp nhưăn và ngủ.
Abraham Lincolnnói:"Aicũngmuốnđượcngườitakhenmình".Chúngtađều khát những lời khen chân thành mà than ôi! ít khi người ta cho ta cái đó.
Nhữngkẻnàođãhọc được cái bí quyết làmthỏa mãn lòng đói khát lời khen đó,nó tuykínđáomàgiàyvòngườita,đâmrễtronglòngngườita,thìkẻấy"nắm được mọingườitrongtay mình"vàđượcmọingườitôntrọng, sùngbái, nghelời, "khi chết đi,kẻ đào huyệt chôn người đócũng phải khóc người đó nữa".
Loàivậtkhôngcódụcvọngấy.Nghiêm quâncủatôikhéonuôiheovàbò,kỳ đấu xảocanhnôngnàoôngcũngđượcgiảithưởng.ởnhà,ôngghim hếtthảy những bằngcấpđólêntrênmộttấmlụatrắng,kháchkhứalại,ôngmởrakhoe.Những conheothảnnhiênđốivớinhữnggiảithưởngđóchoôngcáicảm tưởngrằngông rất quan trọng.
Nếucácbậctiềnnhânkhôngcóthịdụctrởnênquantrọngđó, thìvănminhkhông có và chúng ta cũng chỉ nhưloài vật thôi.
Nhờnhucầuđómàmộtthầy kýquèn,trongmộttiệm tạphóa,họclựcdởdang, muanhữngsáchluậtráchnát,vềmảimiếthọc để rồi trở nên một vĩ nhân:Lincoln. Cácvănhào,thihàoviếtđượcnhữngcuốnsách bất hủ, các ông "vua dầu lửa, xe hơi...trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đócả.
Gia đìnhítngườimàcấtngôinhàcựcrộnglớn,mua chiếc xe hơi kiểumới nhất, sắmbộđồchohợpthờitrang, khoesự họchànhtấntớicủaconmình; cũng đều do thịdụcđóhết.Cũngchỉvìmuốnthỏa lòng aoước trở nênmộtdanhnhân, mà biết baothiếuniênMỹđãthànhnhữngtướngcướplợihại,nhữngtay sátnhânkhông gớm máu,cho đến nỗi khi chúng bị bắtrồi thì đòi cho được đọc ngaynhững tờbáo đểtiệntrongđóngườitatảchúngnhưnhữngvịanhhùng. Đượccoihìnhchúng trênmặtbáo,bêncạnhhìnhnhữngdanhnhântrênthếgiới,chúngquêncáighế điện nó đợi chúng.
Muốnbiếttìnhhình, tư cáchmộtngườirasao, tachỉcầnxétngườiđódùng những phương tiện nào để thỏa mãn thị dục huyễn ngã.
RockefellerthỏamãnnóbằngcáchcấtởBắcKinh(TrungHoa)mộtnhàthương tốitânđể sănsóchàngtriệungườinghèo, mà ôngchưa từngvàsẽchẳngbaogiờ thấy mặt.Dillingerthỏamãnnóbằngcáchgiếtngười,ăncướpcácngânhàng.Bị línhcôngansănbắt, nótrốnvàomộttrạiruộngmàtự xưngvới người trong trại: "Dillinger là ta đây!".Nótựđắc đượccáidanhlà"kẻthù"sốmộtcủaquầnchúng".
Nhiềuvĩnhântrongthếgiớicũngmắccái tật tự khoemình là quan trọng. George Washingtonbắtmỗi người phải xưng tụng ông là: "Huê KỳTổng thốngĐại nhân". KhaLuânBốđòichođượccáidanhlà:"ĐềđốcĐạiTây DươngvàPhóvươngấn Độ".Catherine,Hoànghậu nướcNga, không chịu đọc những thư mà ngoài không đề:"Hoàngđếngựlâm".BàTổngthốngLincoln,mộthôm,dữnhưcọpcái,quay lạimắngbà Grant giữdinhBạch ốc: "Sao?Tôi chưa mời mà bà dámcả gan đối tọa với tôi sao?".
CácnhàtriệuphúcủatasởdĩbỏtiềnrachoĐềđốcByrdthám hiểm Nam Cựcvì Đềđốchứasẽlấy têncủahọđặttênchonhữngngọnnúiquanhnăm tuyếtphủở miềnấy. Thi hào Victor Hugochỉcầusaochongườitalấytênôngđặttênchokinh đônướcPháp.VàthihàoAnhShakespearetuy đãđượccảnướcAnhtônsùngmà cònmuatướcvịđểthêmdanhgiáchogiađìnhông.Cókẻlàm bộđau,bắtngười săn sóc mình,chiềuchuộngmìnhđểđượcthấymìnhlàquantrọng.Nhưmộtcônọ, hếthyvọngkiếmchồngđược,đươngkhỏemạnh,hóaratậtnguyền,nằm hoàiở giường, bắtmẹgiàsănsóctrongmườinăm, lênthangxuốngthangđểhầu hạ cơm nước.Bàmẹkiệtsức,chết.Trongvàituầnlễ,côảủrũ,bỗngmộthôm đứngphắt ngaydậy,trang điểm,rồi...đi lại nhưhồi trước.
Đemgiải phẫu bộ óc,thì cómộtnửasốngườiđiêncũngbìnhthườngnhưócchúng ta.Mộtvịbáchọctrứdanhnhậnthấy rằngphầnnhiềunhữngngườiđóchỉmuốn tìm,trongtưởngtượng,sựthỏamãncủalòngtự phụmà hóa điên. Trong đời thực tế,họtầmthườngbaonhiêu,tựthấymìnhhènhạbaonhiêu,thìtrongthếgiới tưởngtượngcủahọ,họcàngtựthấy oaiquyềnvàdanhvọngcủahọlớnlaobấy nhiêu.Nhữngkẻđósướnghơnchúngtanhiềulắm.Họđãkiêmđược,trongthế giớithầntiêncủa họ,cáchthỏamãnlòngkhátkhaodanhvọngcủa họ. Họkýmột tấmchiphiếumộttriệuđồng,hoặcviếtmộtbứcthưtiếndẫntavớiHoàngđếBa Tưrồi vinh hạnh đưa cho ta.
Đãcónhữngngườivìkhátkhaodanhvọngmàhóađiênnhưvậy, thìsự biếtkhen tàinăngcủanhữngngườiởchungquanhtatấtphảilàmộtphépmầunhiệm vô cùng.
Chươngba
Hãykhêu gợiở người cái ý tựmuốn làmcông việc mà chính ta đề nghị với họ
Tôithìtôiưatráicây lắm.Nhưngkhônghiểuvìmộtlẽbímậtgì,loàicákhôngưa tráicâynhưtôimàlạiưatrùm.Vìvậy khiđicâu,tôikhôngnghĩđếncáitôithích màchỉnghĩđếncáimàcáthíchthôi.Tôikhôngmóctráicây vàolưỡicâuđểnhử chúng,màmócvàođómộtcontrùnhay mộtconcàocào,rồiđưađiđưalạitrước miệng cá và hỏi nó: "Cá có thèmkhông?".
Tạisaotakhôngdùngchiến thuật đó với người? Khi người ta hỏi ông Thủ tướng LloydGeorgetạisaoôngnắmđượcquyềnhànhlâumàôngkhácthìbịlậtđổ,bị bỏrơi,ông đáp: "Tôi luôn luôn ráng kiếm mồi hợp với sở thíchcủa cá".
Tạisaocứ luônluônnóitớicáimàchúngtamuốn?Thựclàvôích, ngâythơvàvô lý.Đãđành,cáigìtathíchthìtađểýtớiluôn,nhưngchỉcómộtmìnhtađểýtới nó.Vìnhữngngườikháchọcũngchỉnghĩtới cáihọthíchthôi, khôngcầnbiếtta thích cái gì.
Chonênchỉcómỗicáchdẫndụngười khác theo mình là lựa cách nói sao lời yêu cầucủa mình hạp với sở thíchcủa họvà chỉ cho họcách đạt được sở thích đó.
Xinbạnnhớkỹđiềuđó.Nếubạnmuốncấm conbạnhútthuốcchẳnghạn,đừng thuyếtphápvớinó,đừngbảonó:"Bamuốnthế này, bamuốnthếkhác".Tráilại, nên chứngminh cho nó thấyrằng chất độc trong thuốc làmhại bộ thần kinh và nếu nókhôngbỏthuốcđi,thìcólẽtớikỳthithểthaosau,nósẽthuaanhem mất. Phương pháp đó luôn luôn công hiệu,dù là ápdụngvớiconníthayvớibòcon,với đườiươi.Mộthôm, haichacontriết gia R.W.Emerson muốn dụ một con bê vào chuồng.Nhưnghọmắcphảicáilỗithôngthườnglàchỉnghĩtới cái họmuốn. Cho nên cha kéo, con đẩy. Tai hại thay! Con bêcũng như họ, chỉnghĩtới cái nómuốn thôi;chânnóbámvàođất,cứngngắt,khôngchịurờiđồngcỏ.Ngườiởgáithấy tìnhcảnhđó:chịkhôngbiếtnghệthuậtviếtsáchvàviếttùybút,nhưngítnhất trongtrườnghợpnày,chịcũngcónhiềulưỡngtrihơnnhàtriếthọc Emerson. Chị nhưbêcon,đưangóntay vàomõm convậtnhưmẹchoconbú,vàconvậtngoan ngoãn đi theo ngón taychịmà vào chuồng.
Ngaytừhồi sơ sinh,bất kỳmột hành động gìcủa ta cũng vìlợihết.Tachomộthội thiện500quanư?Cóchắclàhoàntoànkhôngvịlợikhông?Không.Bởitacho nhưvậylà để được tiếng hảo tâm,để thỏa lòngưu làmviệc nhân,đẹp vàcaocả,và đểphướcvềsau.VàThánhkinhcónóirằng:"ConbốthítứclàchoChavậy". Hoặcvìkhôngtừchốiđượcvìsợmắccỡ...hayvìmuốnlàmvuilòngmộtbạn
thân,mộtthânchủ.Dùsao đi nữa thìcũng cómột điều chắc chắn là ta đã cho vì ta muốnthỏamãnmộtthịdục-Trongcuốn"Nghệ thuật dẫn dụ hành độngcủa loài người".GiáosưHarryA.Overstreetviết:"Hànhđộngdonhữngthịdụccănbản củatamàphátsanh.Đểtặngnhữngaimuốndẫndụngườikháctrongviệclàm ăn, trongchínhtrịcũngnhưtrongtrườnghọchaygiađìnhchỉcólờikhuyênnàylà hơncả:Trước hết, phảigợitronglòngngườimộtýmuốnnhiệtliệtnghetheota". Làmđượcnhưvậythìcảthếgiớigiúptathànhcôngvàsuốtđờichẳngbaogiờta bị thất bại vì cô độc.
AndrewCarnegie,hồinhỏchỉđượchọccó4năm,nhưngvìsớm hiểubíquyếtđó, nênhồibắtđầukiếm ăn,mỗigiờcôngđượccó4xu,màtớisaunày tínhraông đã quyên vào những việc từthiện tới ba trămsáumươi lămtriệu đồng.
Ôngcóhaiđứacháulàm chomẹlolắngnhiềulắm vìđihọcxamàkhôngbaogiờ viết thưvề nhà. Ông có cách không buộc trả lờimà chúngcũng trả lời lập tức.Ông viếtmộtbứcthơngọtngào lắmrồi tái bút: "Gởi cho mỗi cháu 5đ". Nhưng ông làm bộquênkhônggởitiền.Tứcthìcóthư hồiâmliền,trong đó hai cháu cámơn "Chú Andrew thân mến" và... Vàgì nữa, chắc các bạn đã đoán được.
Vậy ngày mai,nếutamuốnchoailàm mộtviệcgì,tahãy thongthảsuynghĩvàtự
hỏi:Làmsao dẫn dụ cho ông ấymuốn làmviệc mình cầu ôngấyđược?
Nhưvậykhỏiphảichạylạinhàngườitađểrồichỉnóivềdựđịnhcủamình,ý muốncủa mình mà luống công vô ích.
Mỗinămmộtlần,tôimướnmộtphòngkhiêuvũtạimộtkháchsạnlớnởNữuƯớc
để diễn thuyết.
Cólầntớikỳdiễnthuyết,ngườitathìnhlìnhchotôihayrằngtiếnmướnphòng tănglêngấpbagiácũ.Khiđótôiđãquảngcáo, in vé, bán vé, xếpdọnđâu vào đó rồi.Tấtnhiênlàtôikhôngmuốntrảgiáđó.Làm saobây giờ?Đikêucavớingười quản lý khách sạn đóư?Đemcái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư?
íchlợigìđâu?Ngườiđócũngnhư tôi,chỉ quan tâmtới điều họmuốn thôi. Tôi suy nghĩ và hai ngàysau tôi lại tìmngười đó,và nói:
"Nhậnđượcthư ông, tôihơingạcnhiên.Nhưngtôikhôngtráchôngđâu.ở vào địa vị ông,có lẽ tôicũnghànhđộngnhưông.Bổnphậncủaôngquảnlýkháchsạnnày làthâuchođượcnhiềulợi.Nếuôngkhônglàm nhưvậy thìngườitasẽmờiôngra vànhưvậy làđánglắm...Nhưngnếuôngquyếtgiữ cáigiámớiđóthìxinônglấy mộtmảnh giấyvà chúng ta cùng xét xemlợi và hạira sao".
Rồitôigạchmộtgạchdọcchiatờgiấyralàmhai,mộtbênđề"Lợi"mộtbênđề
"Hại".
Trongcột "Lợi",tôi biênmấychữnày:"Phòngkhiêuvũsẽtrống"vàtôibànmiệng thêm:"Nhưvậyôngcóthểsẽchomướnđểkhiêuvũhayhộihọp.Lờilắm,vìkhi đógiámướnsẽcaohơnnhiều,phảikhôngông?Nếutôichiếm phòngấytrongba tuần,chắcchắnlàthiệtchoôngsốlờiấy"-Bây giờchúngtaxéttới"Hại". Trước hếtđánglẽtăngsốlợilênđược.Ôngsẽ khôngthuđượcmộtđồngnàohết, vìtôi không đủ sức trả giá ông định,sẽ đimướn nơi khác để diễn thuyết.
"Vảlại,cònmấtcáilợinày nữa.Tôidiễnthuyết,sẽcónhiềuthínhgiả thượnglưu, cóhọc, giàucóvàdanhtiếngtớinghe. Thựclàmộtsự quảngcáocực tốtcho ông. Ôngcứbỏ5.000đquảngcáotrênbáo,khôngchắcđã quyếnrũ được một số thính giả nhưvậytới khách sạn ông.Cái đócũng đáng kể,phải không,ông?".
Vừanói,tôivừaviếthaiđiềuhạiđótrongcột"Hại",rồiđưatờgiấy choôngtavà nói:"Xinôngcânnhắckỹ lưỡnglợivàhạiđi,rồichotôibiếtôngquyếtđịnhra sao".
Hôm sau,tôinhậnđượcmộtbứcthưchohay rằngtiềnmướnđánglẽtănglên300 phần trămthì chỉ tăng lên 50 phần trămthôi.
Xin các bạn đểýrằngtôikhônghềxingiảmgiánhé.Trongsuốtcâuchuyệntôichỉ nóitớiđiềumàôngtaquantâm tới,tôichỉtìm kiếm vàbày tỏchoôngtacáchđạt được ý muốn đồ thôi.
Nếutôitheosựxúcđộngtựnhiêntronglòngmàchạy tớikiếm ôngta,lalên:"Cái gìlạlùngvậy?Tựnhiênôngtăngtiềnmướnlên300phầntrăm khiôngbiếtchắc rằng tôi đã quảng cáo rồi,đã invérồi?Batrămphầntrăm!Kỳcụckhông? Điênrồi mà! Không khi nào tôi chịu giá đó đâu!".
Vàchuyệnsẽxảy rasao?Chắcchắnlàchúngtôisẽcãinhauvàcácbạnbiếtcãi nhau thường thường kết quả ra sao. Dùtôicólàmchoôngtaphảitựnhậnrằngông cólỗiđinữathìlòngtự áicủaôngcũngkhôngcho ông chịu thua và chuẩn lời tôi yêucầu.
HenryFordnói:"Bíquyếtcủathànhcông-nếucó-làbiếttựđặtmìnhvàđịavị
người và suyxét vừa theo lập trườngcủa người vừa theo lập trườngcủa mình".
Trongnghệthuậtdùngngười, chưacó lờikhuyênnàochílýbằnglờiđó, chonên tôimuốnnhắclại:"Bíquyếtcủa thành công là biết tựđặtmình vào địa vị người và suyxét vừa theo lập trườngcủa người vừa theo lập trườngcủa mình".
Trongnghệthuậtdùngngười, chưacó lờikhuyênnàochílýbằnglờiđó, chonên tôimuốnnhắclại:"Bíquyếtcủa thành công là biết tựđặtmình vào địa vị người và suy xétvừatheolậptrườngcủangười, vừatheo lậptrườngcủamình". Chân lýđó giảndịminhbạchlàm sao!Đánglẽaicũngphảibiếtngay chứ.Thếmàtrongmột trămngười,thìcótớichínmươingườikhôngbiếtđến,trongchínmươichín trường hợp.
Bạnmuốncómộtthídụư?Thìngàymaitớisở,bạncứxem xétnhữngthưbạn nhậnđược,sẽthấy sựthiếulươngtriđó.Đây làmộtbứcthưchépnguyênvăn,nói chođúnghơn,làmộttờchâutri,củaônggiám đốcmộthãngquantrọngchuyên mônquảngcáobằngvôtuyếnđiện, gởi cho mỗi ông quản lý những sở vô tuyến điệntrongnước.(Nhữnghàngchữ trongdấungoặcđơnlàcảmtưởngcủa tôi trong khi đọc).
Gởi ông John Blank ở Blandville (Indiana)
ÔngBlank thânmến,
"CôngtyMegavoxchúngtôimuốngiữvữngưuthếvẫncótừtrướctớinaytrong
địa hạt quảng cáo bằng vô tuyến điện.
(Tôikhôngcầnbiếtđiềuôngmuốn. Tôi đươnglolắngviệccủa tôiđây. Nhà Ngân hàngkhôngchịuchotôicốnhàcủatôithêm mộthạnnữa...Sâuănhếtbônghồng củatôi...hôm quachứngkhoánxuốnggiá...tôilỡxeđiệnsángnay...chiềuqua ngườitakhôngmờitôidựtiệc...lươngy bảotôiđộngmạch,bịbệnhthầnkinh viêm.Tôiđườngquạnđâythìđọcnhằmbứcthưcủamộtkẻtự thịchỉnóiđếnvinh dựcủa y,ý muốncủa ythôi! Cha chả là ngu! Vậymà làmnghề quảng cáo chứ(!)
"Sự quảngcáocủaQuốcgia,nhờcôngtychúngtôitruyềnthanh đã mở đường cho lốiquảngcáomớiđó.Vànhữngchươngtrìnhphátthanhcủachúngtôitừhồiđó tới nayđã cho chúng tôi một địa vịcao hơn những hãng khác.
(à,phải!Hãngônggiàunhất,mạnhnhất.Rồisao?Cáiđócóliêncangìtớitôiđâu? Ôngkhôngthôngminhchútnàohết. Ôngchỉkhoesự thànhcôngmênhmôngcủa ông thôi,nhưvậylà làmcho tôi cảmthấyđịa vị thấp kémcủa tôi,ông biết chưa?).
"Chúng tôimuốn cho khách hàng biết rõ tấtcả tình hình những sở vô tuyến điện.
(Ôngmuốn!Ôngmuốn!Đồngu!Tôikhôngcầnbiếtôngmuốncáigìhết;hãy nói cho tôi nghe cáimà tôi muốn).
"Vậyxinônggởingay chochúngtôinhữngđiềunênbiếtvềchươngtrìnhvàthời biểu.Nhữngđiềuđócầnchochúngtôimỗituầnđểlựakỹ nhữnggiờphátthanh tiện hơn hết.
(Gởingaychoông!Cảganthiệt!Cũngkhôngthèmthêmcâu:nếukhônglàm phiền ông nữa!)
"Ông trả lời gấp,tức là lợi chung cho chúng ta.,
(Thằngkhùng!Nódám biểumìnhtrảlờigấpchonó,trongkhimìnhlolắnghết việcnàyviệckhác.Màbứcthưcủanócókhácgìmộttờchâutrikhông?Tôi khôngưacáigiọngđànanhđó.Thôiđi... ủa!Ôngnóigì tới cái "lợi chung của chúngta"đó?à!Tớibâygiờôngmớibắtđầuđặtôngvàoquanđiểm củatôi!... nhưng ông nói cách mơ hồ làmsao! Không rõ ràng,không giảng giải chi hết).
"Chân thành chào ông.
ký tên... Giámđốc
TáiBút:Cólẽôngmuốnbiếtđoạntríchsaunày trongtờbáoBlankvillevàmuốn truyền thanh nó trong đài của ông".
(Mãi tới cuối thư,trong chỗ tái bút ông mới chỉ cho tôimột điều có ích cho tôi.Tại saokhôngđemranóitrướcđi?Mộtngườitựphụlànhàquảngcáochuyênmôn, tất phải ngu độn lắm mới vụng về nhưvậy).
Một người suốt đời làmnghềquảngcáotựchomìnhlàthầnthánhtrongnghệthuật dẫndụngườikhácmàcònviếtmộtbứcthư vôlýnhư vậy, thìnhữngôngthợmay, làmnệm,làmvườn ra sao nhỉ?
Đây,mộtbứcthư nữacủaôngchủsựmộtnhàgalớngởicho ông Edward Vermylen,theolớphọccủatôi. Ngườiđọc nó cóấntượnggì?Tôisẽ cho bạn hay. Nhưng chúng ta hãyđọc đã.
"Xin ông Edward Vermylen chú ý.
"Thưa ông,
"Vìhànghóacứchiềumớitớigachúng tôi, cho nênsự khuân hàng lên xe có điều trởngại:côngviệcnhiềuquá,phảibắtngườilàmcônglàmthêmgiờ,xecam nhôngphảitrễ,gởiđồcũngtrễ.Ngày10tháng11,chúngtôinhậnđượccủaông hồi4 giờ 20một lô là 510 cái thùng.
Chúngtôixinônggiúpchúngtôiđểtránhnhữngbấttiệnđángtiếc do tình thế đó màra.Vậychúngtôitự tiệnxin phép ông - nếu có thể được - thu xếp sao cho hàng của ông tới ga chúng tôi vào buổi sáng,nhất là những khi ông gởi nhiều hàng.
Đượcnhưvậythìôngcólợilàhàngcủaôngởtrênxecấtxuốngmauvàgởiđi cũngmau.
Trân trọng...
Ký tên: J.B"
ÔngVermylenđưabứcthưchotôicoivàbìnhphẩm nhưvầy:"Thưđócókếtquả ngược lại vớiýmuốncủa người viết. Đầu thư,người ta kể những nỗi khó khăncủa côngty hỏaxa,cáiđóíchlợigìchomình đâu?Rồingườitaxinmìnhphụlực với người ta,sau cùng mới hứa sẽ cất hàng và gởi hàng chomình mau hơn trước.
Tóm lại,cáiquanhệtớimìnhnhấtthìhọđểlạisaucùngvàxéttoànthểthìthưđó khêu gợi sựphản đối hơn là sựhợp tác".
Nay tathửtìm cáchsửachữabứcthưđóchohợphơn.Trướchếtđừngnóiđến những vấn đề riêng của mình,tốn côngvôích.PhảitheolờikhuyêncủaFord:"Đặt tavàođịavịngườimàsuy xéttheoquanđiểm củangười".Bứcthưsửachữanhư sau này,tuychưa được hoàn toàn,nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiềurồi.
Ông Vermylen thân mến,
Chúngtôiđượchânhạnhôngchiếucốtớitrong14nămnay.Tấtnhiênlàchúngtôi mangơnônglắm vàhếtlòngtìm cáchgởihàngchoôngđượcmauchóng.Nhưng chúngtôiphảithúrằngđiềuđókhóthihànhlắm,khixecamnhôngcủaôngtới vàocuốigiờlàmviệcbuổichiều,nhưngày10tháng11vừarồi.Tạisao?Vìmột sốđôngkháchhàngkháccũnggiaohàngchochúngtôivàolúcđó.Thànhthử nhiều quá,làmkhông xuể và xe của ông phải đợi,hàng của ông phải gởi trễ.
Đólàmộtsựrấtđángtiếc.Tránhnócáchnào?Bằngcáchônggiaohàng cho tôi vàođầubuổichiều, như vậyxecủaôngkhỏiphảiđợi, hàngcủaônggởiđượcmau
vànhữngngườilàmcôngcủaôngvềnhàđượcsớmđểthưởngmónma-ca-rô-ni
(macaroni) tuyệt khéo mà hãng ông chế tạo ra.
Xinôngđừngchorằngchúngtôikêunàiông đâu;cũngxinông đừng nghi rằng chúngtôidám tựtiệnchỉôngcáchlàm việcđâu.Tôigởihầuôngbứcthưnàyvới mục đích duynhất là muốn làmvừa lòng ông hơn trước.
Dùhàngcủaôngtớigiờ nào đi nữa thì chúng tôi cũng rất vui lòng nhận và gởi đi mauchừng nào haychừng đó.
Chúng tôi biếtrằng ông bận nhiều việc lắm; xin ông đừngmấtcôngtrảlờithưnày.
Trân trọng
Ký tên: J.B."
Cócảhàngngànngười bán dạo, langthangkhắpphốphường, mỏimệt, thấtvọng, lương ít. Tại sao?Tại họ nghĩ tới họ,tới cái mà họ đương tìmkiếm. Họkhônghiểu rằngbạncũngvậy mà tôicũngvậy, chúngtađềukhôngmuốnmua-nghĩalàtiêu tiền-màchỉmuốngiảiquyếtnhữngvấnđềriêngtây chúngtathôi.Màngườibán hàngnàogiúpchúngtagiảiquyếtđượcnhữngcáiđó, chỉ cho ta hiểu rằng mua hàngcủahọ,hoặcđểchohọgiúpthìchúng ta sẽ đỡ tốn tiền, đỡmệt nhọc, khỏi buồnbực,khỏiđau,có tươnglaivữngvàng, thìkẻđókhông ép uổng chúng tamà sẽ làmcho chúng ta tin và nhưvậychúng ta sẽ mua!
Vậymàbiếtbaongườisuốtcuộcđờibánhàngmàkhônghềnghĩtớiquanđiểm của người mua.
Mộthôm,tôigặpmộtngườitrướclàmbiệnsựmộthãngchomướnnhà,tôihỏi ôngtacóthểchotôibiếtnhàtôiở,tườngxây bằnggạchđặchay gạchrỗng.Ông nóirằng không biết và khuyên tôi hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư".
Điều đó aimà không biết, can chi phải nhờ tới ông.
Rồisánghôm sau,tôinhậnđượccủaôngmộtbứcthư.Trảlờicâuhỏicủatôi chăng?Không.Đểkhuyêntôimộtlầnnữahỏi"Nghiệpđoànkiếntrúcsư"vàcậy tôi làmđại lý bảo hiểmcho ông.
Ôngấymong tôi làmlợi lớn cho ôngmà không giúp cho tôi được một việc nhỏ. Bấtkỳtrongnghềnghiệpnào,tronggiaicấpnào,ngườitacũngthấylỗilầmquan
trọngđó.Mộtlầnđaucuốnghọng,tôilạimộtnhàchuyênmôntrịbệnhđó.Chưa
coihọngtôi,ôngđãhỏitôilàmnghềgì...Bệnhcủatôi,ôngchưamuốnbiết,mà cần biết cái ví tiềncủa tôi đã. Ông ấytính cách giúptôimàtínhcách"bóp"tôi.Rút cụclàôngkhôngnặnđượccủatôiđồngnàohết,vìtôibỏrađi,tởm chocáilòng thamcủa ông.
Thanôi!Xãhộiđầynhữnghạngnhưvậy,thamlam,hẹphòivàíchkỷ.Chonên nếucósiêunhânnàotìm cáchtậntâm giúpngườimàkhôngvụlợi,thìtrongcông việc của ông chắc là ít ai cạnh tranh lắm.
ÔngO.D.Young, nhàkinhtếtrứ danhnói:"Ngườinàobiếttự đặtmìnhvàođịa vị củangườikhác, hiểuđược tư tưởng vàý địnhcủa họ, ngườiđókhỏiphảilovề tương laicủa mình".
Nếuđọccuốnnàyrồi,cácbạnchỉtậpđượcmộtkhảnăngnày là:bấtcứtrong trườnghợpnàocũngđứngvàođịavịcủangườikhácmàxét,thìcuốnnàycũngđã đánh dấu được một quãng đờimới trong đời làmăncủa bạn!
Tạisaongườitanhãngbỏkhoatâm lýthựchànhnhưvậymànhồibiếtbaonhững mônvôíchkhác. Mộtngườihọc tròcủa tôimuốnmờibạn chơibanhrổ(basket ball)vớimìnhmàviếtnhưvầy:"Tôimuốncácanhlạisâncủatôichơibanhrổ. Tôithíchnólắm,màlầntrướcítbạnquá,khôngđủlàmmộtkíp...Chơinhưvậy mà còn thú gì nữa!... Cho nêntôimuốnrằngngàymaicácanhlại...Banhrổlàmôn thể thao thích nhấtcủa tôimà tôi không có đủ bạn chơi..."
Viếtnhưvậymàđòilàmchongườitamuốnlạichơivớimình!Ngườihọctròđó chỉnóitớimìnhthôi,khônghềcómộtlờikhuyếnkhíchbạn.Vậy thìcólýgìmà bạnysẽ tới chơi trên cái sân mà lần trước ymời,không ai thèmtới hết?
Màcóbiếtbaonhiêulýlẽđểdụbạnđược:nàolàíchlợicủathểthaogiữatrời, thân hình khỏe mạnh,cân đối,vui vẻ...
Mộtngườihọctròcủatôi,cóđứaconlàmbiếngăn.Vợchồngngườiđórầynó suốt ngày,không cho nó yên: "Má muốn con ăncái nàycái kia..."
"Ba muốn cho con mau lớn..."
Đứanhỏcókểvàođâunhữnglờiđó. Cógìvôlýbằngbắtmộtđứanhỏba tuổi có quanniệm củangườilớnbachụctuổi?Saungườiđótựhỏi:"Thửcoixem cáigì làmchonóthích?Nómuốngì?Nếubiếtđược nó muốn gì thìmình sẽ có thể khiến nólàmcáimìnhmuốnđược".Vàngườiđókiếm ngay đượccáchgiảiquyết.Đứa nhỏthíchđạpxemáybabánhlắm-nhưngcùngdãyphốđócómộtđứanhỏkhác
lớnhơn,hunghăngănhiếpnó, ngừng xenó lại, bắtnóxuốngrồi leo lên đạp. Đứa nhỏkhóc,la,chạyvềmáchmá.Mánóđuổiđứakiađi,lấylạixechocon.Ngày nào cũng nhưvậy.
Vậyđứanhỏmuốngì?Chẳngcầnphảilànhàtrinhthámđạitàicũngđoánđược. Nó bịăn hiếp,nó tức,muốntrảthù,làmsaođánhchođứakiamột"cú"nênthânđể chonóchừatớigià.Banóhiểuvậy,bảonó:"Nếuconchịuănnhữngmónnày thì conmaumạnhlắm;mộtngàykiađánhnónhàovăngliền".Vàvấnđềăncủađứa bégiảiquyếtđượctứcthì.Chonócáigìnócũngăn,hyvọngmộtngàynọ"nốc ao" thằng du côn kia đã làmcho nó tủi nhục mấylần.
Đứanhỏlạicòncótậtđáidầm.Nóngủvớibànó.Sángdậy,thấy tấm "ra"ướt,bà nó bảo: "Ngó này,đêmqua lại đái dầmnữa". Nó cãi: "Không phải tôi đâu. Bà đó".
Ngườitarầy nó,đánhnó,làm nhụcnó.Ngườitanhắcchonórằng:"Mákhông muốnchoconnhưvậynữa".Vôích-nhữnglýlẽđókhôngđủ.Lúcđó,chamẹ mới tựhỏi: "Làmsao cho nó muốn sửa đổi được".
Nómuốngì,đứanhỏđó?Trước hết, nómuốnbận bi-gia-ma (pyjama) như cha nó. Bànóhứamuachonómộtbộnếunóhếtđáidầm.Điềuthứnhì,nómuốngiường nó sạch.
Mánódắtnótớitiệmlớn,đưamắtlàm hiệuvớingườibánhàngvànói:"Đây,cậu nàymuốnmuađồđây".Ngườibánhànglàm bộcoiđứabénhưmộtngườiquan trọng,hỏi:"Cậumuốnmuachi?".Đứanhỏcaolên đượcvàiphân, nởmũi, đáp: "Tôi muốn mua một cái giường".
Giườngchởvềnhàrồi,đứanhỏchạykiếmbanó,khoe:"Ba,ba,lêncoigiường củacon đi, chínhcon đãmua đó!". Chanó hếtlờikhennórồikết:"Con đừnglàm dơcáigiườngđóchứ!"-"Không! Không khi nào!". Đứa nhỏ giữlời hứa. Vì người takhéogợilòngtựáicủanó.Cáigiườngđólàgiườngcủanó. Rồinólạibậnbi- gia-manhư ngườilớn.Nómuốnhànhđộngcũngnhư ngườilớnvàquảđược như vậy.
Một người cha khác có đứa con gái nhất định khôngăn cháo buổi sáng. Mắng, giảnggiải,dỗngọt,đềuvôhiệu.Chamẹhỏinhau:"Làm saochonóthèm ănsáng được?".
Đứanhỏthíchbắtchướcmánólắm.Mộthôm,ngườitađặtnólênmộtchiếcghế
cao,đểchonónấumóncháocủanó...Rồiđúnglúcnóđangvinhhạnh, banóvào,
nhưvôtình.Đứanhỏkhoe,khuamuỗngtrongcáisoong:"Ba,ngónày!Hôm nay, chính con nấu cháo".
Rồi nó ăn hai đĩa cháo,không phải ai mờimọc hết: Chính nó đã nấu cháođó,nótự đắc lắm,nó tựthấyquan trọng lắm. Tựý nóăn.
Mộttriếtgianói:"Phátbiểucáibảnngãlàmộtđiềucầnthiếtnhấtđốivớita"thế thìtạisaokhôngdùngcáithuậtởtrênkiatrongcôngviệccủata?Khitakiếmđược ýnàomớilạ,cứ đểchokháchhàngcủata hoặc ngườicộng tác của ta tưởngrằng chínhhọcóý đó, như chamẹ đứa nhỏđã để chonó tinrằngchínhnó đã nấulấy cháo.Nhưvậy ngườikhácsẽtựđắclắm...vàbiếtđâuchẳngnhư đứanhỏ, đòicho được hai đĩa cháo?
Xin các bạn nhớ kỹrằng:
Muốndẫndụai,phảitrướchếtkhêu gợi cho người đó có lòng ham muốn nhiệt liệt đã.Làmđượcnhưvậy,thìngườitrongbốnbểsẽlàbạncủata.Làmkhôngđược, thì ta sẽ thui thủi trên đường đời.
Chươngtư
Támlời khuyên để giúp các bạn đọc sách nàyđược nhiều lợi ích nhất
1.Muốnđọccuốnsáchnày đượcnhiềuíchlợinhấtcầncómộtđứctínhcốtyếu, quantrọnghơncảnhữngđịnhlệvàquytắc.Khôngcónóthìbàihọchay tớimấy cũngkhôngcóbổíchgì,mànócóthìkhôngcầnnhữngbàiđócũnglàm được những việc phi thường.
Vậy điềukiệnmầunhiệm đólàgì?Rấtgiảndị:làphảicólòngaoướcthiếttha muốntìm hiểuthêm,muốnhọcthêm,vàmộtcườngchíquyếtbồibổnănglựcxử thế dụng nhâncủa mình.
Làmsaoluyệnđượcchíđó?Bằngcáchluônluôntâmniệmrằngnhữngquytắc dạytrongtậpnàyvôcùngquantrọng.Bạnhãytựnhắcluônluônrằng:"Hạnhphúc củata,sựthànhcôngcủata,danhvọngtiềncủacủa taphầnlớnđềudosự khôn khéo trong khi giao thiệp với người mà có".
2.Bạnđọcmộtlầnmỗichươngđểhiểuđạicương.Rồi cólẽ bạnmuốn hấp tấp coi tiếpngaychươngsau.Xinđừng.Phảiđọclạikỹlưỡngmộtlầnnữa.Nhưvậyđỡ tốn thì giờ mà có nhiều kết quả.
3.Phảithườngthườngngưngđọcđểsuy nghĩnhữngđiềumớiđọcvàtự hỏi:lời khuyên đó,lúc nào có thể áp dụng được và áp dụng ra sao?
Nhưvậymới là bổ ích.
4.Taynêncócâyviếtchìhay viếtmáy đểđánhdấuởngoàilềnhữnglờikhuyên nàomàbạntínhthihành.Nếulàmộtquy tắccựckỳ quantrọngthìgạchdướinó, hoặc đánh bốn chữX"xxxx" ở ngoài lề. Nhưvậy,khi coi lại,mau và dễ thấyhơn.
5.Tôibiếtmộtngườiđãlàmgiámđốcmộtcôngtybảohiểmlớntừ15nămrồi. Vậy màmỗithángôngđọchếtnhữngđiềulệbảohiểm củacôngtyông, thángnào cũngvậy,hếtnămnàyquanăm khác.Tạisao?Tạikinhnghiệm choônghayrằng chỉcó cách đómới nhớ kỹhết điều lệ được thôi.
Riêngphầntôi,tôiđãcólầnđểrahainăm trờiđểviếtmộtcuốnsáchvềsựhùng biện,vậy màtôivẫnphảithỉnhthoảngcoilạicuốnđóđểkhỏiquênnhữngđiều chínhtôiđãviếtra.Cáimauquêncủaloàingườithiệtlạlùng,đánglàmchota ngạc nhiên.
Vậy,nếubạnmuốncuốnsáchnày giúpíchchobạnđượclâudài, xinđừngtưởng rằngchỉđọcnómộtlầnlàđủ.Saukhinghiêncứunókỹrồi,mỗithángnênđểra vàigiờônlại.Bạnđặtnóluônluôntrênbàngiấy vàthườngmởnóra. Đầuócbạn phảithấm nhuầnnhữngkhảnăngđẹpđẽnócảithiệnđờibạn,nhữngkhảnăngmà bạnchưacó,cònphảichinhphụcnữa.Xinbạnnhớrằngchỉcócáchluônluônthấy ởtrướcmắtnhữngquy tắcđãtrìnhbày,mớicóthể ápdụngnóđượcmộtcáchtự nhiên,khôngkhónhọc,nhưcáimáy,vàlàmchonhữngquytắcđóthànhrabản tính thứnhìcủa bạn. Ngoài ra, không có cách nào khác.
6.Bernard Shawnói rằng họ không,khôngđủ,phảithựchànhnữa.Đãhọcthìphải hành.Ôngnóicólý.Muốnhọc,phảihoạtđộngchớkhôngthụđộng.Nhờthực hànhmớitiếnđược.Vậymuốnthấm nhuầnnhữngquy tắcnày,hễcócơhội,xin bạn thực hành liền. Nếu không,sẽ mau quên lắm.
Tôicũngbiếtđólàmộtsựkhókhăn.Vìchínhtôicũngcókhithấy khóthihành nhữngđiềutôiđãchỉcho các bạn. Vídụkhibạnbực tức, tự nhiên bạnmuốn chỉ trích,khiển trách chứkhông nghĩ tới sựtựđặtmình vào địa vị người. Kiếm một tật xấucủa người dễ hơn là tìmcáihaycủahọ.Tatựnhiênmuốnnóitớinhữngviệcta đươnglonghĩhơnlànóitớinhữngđầuđềlàm chongườikhácvuilòng.Chonên bạnphảinhớrằngđọcsáchnàykhôngphảiđểhiểubiếtthêmmàlàđểluyệncho cónhữngtậpquánmới,đểdựbịmộtlốisốngmới.Nhưvậycầnphảimấtcông, kiên nhẫn,chămchú hàng ngày.
Vậy,xinbạnthườngmởnhữngtrangnàyra.Cuốnnàyphảilàkimchỉnamcủa bạntrongsự giaothiệpvớingười.Vàkhibạngặpmộtvấn đề,nhưsửa lỗimột đứa nhỏ,làmsao cho bạn trămnămđồngý với bạn,hoặc là cho một khách hàngđương giậnmàđượchàilòng,thìxinbạnhãy suy nghĩmộtchútđã,chốngcự vớisự xúc động đầu tiên,đừng để chonólôicuốnvìthườngnócóhại.Lúcđóxinbạnnhớtới cuốnnày, hoặcnếucóthìgiờthìmởnóracoi, đọclạinhữngđoạnđãđánh dấu.áp dụng những quytắc trong đó và bạn sẽ thấynhững kết quả phi thường.
7.Bạnđặtlệvớingườinhàhoặcbạnbèrằnghễbắtgặpbạnlàmtráiquytắcnào đóthìbạnphảichịuphạtmộtsốtiền. Phảilàmsaochosự họctậpcủa bạn thành ra một trò chơi vuimà mê được.
8. ÔnghộitrưởngmộtnhàngânhànglớnởNữuƯớc, saukhinghe vài bài giảng củatôi,cótảrõcáchsửamìnhcủaôngnhư saunàymàchínhông đãkiếmrađược từlâu.Nóvôcùnghiệunghiệm. Ônghọcítlắm, nhưnglàmộttrongnhữngnhàtài chánhlớnnhấtở châuMỹ; ông thúrằng chỉ nhờ phương phápcủa ôngmà ông thành công.
"Từ lâurồi-ôngnói-tôighitrênmộtcuốnlịchnhữngcông việc buôn bán mỗi ngày.Tốithứbảy,tôikhôngtiếpaihết,đểtựxétmình.Ăntốirồi,tôicấm cung trongphònggiấy củatôi,mởcuốnsổtay ra,suy nghĩvềmỗicâuchuyện,mỗilần bàn cãi,mỗi cuộc thương nghị,mỗi vụchạychọt trong tuần lễ đó. Tôi tựhỏi:
- Lần đó,ta đã lỡ lầmchỗ nào?
- Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làmsao?
- Sựlôi thôi đó cho ta bài học gì?
Cókhitựxétnhưvậy,tôithấyđaukhổlắm,cókhitôilấylàmlạlùngsaođãlầm lỡnặngnềnhưthếđược.Nhưngtôicànglớntuổithìlầmlỡcàngítđivàcókhi cònmuốntựvỗvaimìnhnữa.Chưacógìgiúptôinhiềubằngphươngpháptự xét và tựcải đó.
Nhờnómàtôixétđoánchắcchắn,minhmẫnhơn;nhữngsự quyết định của tôi thíchđánghơn,vàgiúptôirấtnhiềutrongsự giaothiệpvớimọingười. Tôixin nhiệt liệt giới thiệu nó với "hải nội chưquân tử".
Tại sao các bạn không dùngmột phương pháp tương tựkiểmđiểmlại cáchcácbạn ápdụngnhữngquytắctrongtậpnàyrasao?Nếucácbạnquyếttâm làm,sẽcóhai cái lợi:
Thứnhất:cácbạnsẽsay mêhọcđượcmộtmônhọccógiátrịvôsongvềphương diện giáo hóa.
Thứnhì:cácbạnsẽnhậnthấyrằngkhảnăngcủabạnlàmđẹplòngvàdẫndụ
người khác sẽ nẩynở,rực rỡ nhưbông đào về tiết xuân vậy.
Tómlại: Muốn đọc sách được nhiều ích lợi nhất,phải:
I. Cólònghammuốnhọchỏivàthi hành những định lệ chi phối sựgiao thiệp giữa loài người với nhau.
II. Đọc mỗi chương hai lần,rồimới qua chương sau.
III.Thỉnhthoảngngưngđọcđểtựhỏinênthihànhmỗiquy tắcrasaovàvàolúc nào?
IV. Gạch dưới nhữngý chính.
V.Mỗi tháng coi lại cuốn nàymột lần.
VI.Hễcócơhộithìphảithực hành ngaynhững quytắc học được. Dùng cuốn sách nàylàmkimchỉ namđể giải quyết những nỗi khó khăn hằng ngày.
VII.Tặngchobạnthânmộtsốtiềnnào đó chẳnghạn, mỗikhibạnbắtgặp talàm tráivớinhữngquytắcđó.Nhưvậyđểlàmchosựhọcbiếnthànhmộttròchơi hứng thú.
VIII.Mỗituầnkiểm điểm nhữngtấntớihoặcnhữngsailầm củabạn.Bạnhãy xét mình coi đã bồi bổ được khuyết điểmnào và trong những dịp nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro