Chương: Trận Đấu Sinh Tử
Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu loé lên trước khi chìm vào bóng tối dày đặc của căn phòng ngầm. Harriet đứng đối diện Con Mắt Đêm, đôi mắt cô lạnh lùng, sắc bén, đầy quyết tâm. Cô cảm nhận rõ sự căng thẳng bao trùm, như thể mỗi hơi thở đều là sự chuẩn bị cho một trận chiến sinh tử.
Con Mắt Đêm đứng thẳng, tay cầm một cây gậy dài, ánh mắt không chút cảm xúc, như thể hắn đang quan sát một trò chơi mà hắn đã làm chủ từ lâu. "Cô nghĩ mình có thể thay đổi mọi thứ sao?" Hắn cười khẩy, giọng vang lên như tiếng vọng trong căn phòng im lặng. "Mọi chuyện đã được định đoạt từ trước, Harriet."
Harriet không trả lời ngay, chỉ nắm chặt tay. Mặc dù biết mình đang phải đối đầu với một kẻ nguy hiểm, nhưng cô không để sự sợ hãi chiếm lĩnh. Cô đã từng đối mặt với vô vàn tình huống căng thẳng trong quá khứ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy kẻ thù này lại gần đến thế.
"Bắt đầu thôi," Con Mắt Đêm nói, vung gậy về phía cô với một động tác nhanh như chớp.
Harriet né sang một bên, phản ứng của cô nhanh nhẹn và chính xác. Cô không hề do dự, mỗi động tác đều đầy tính toán, từng bước đi đều có mục đích rõ ràng. Cô không chỉ muốn thoát khỏi hắn, mà còn muốn giải thoát cho Holmes và Watson, cùng ngăn chặn âm mưu mà hắn đang cố gắng thực hiện.
"Chúng ta không phải là quân cờ trong trò chơi của ông!" Harriet quát lớn, lao về phía trước, nhưng Con Mắt Đêm đã kịp tấn công một lần nữa.
Giọng của Holmes vang lên, đầy thách thức. "Harriet, nhớ kỹ những gì tôi đã dạy cô. Đây không phải là một cuộc chiến thể lực mà là một trận chiến trí tuệ."
Harriet gật đầu, ngay lập tức nhận ra rằng cô không thể dùng sức mạnh để chiến thắng. Cô cần phải tìm ra điểm yếu của Con Mắt Đêm, phải nghĩ ra một chiến lược để hạ gục hắn. Mắt cô đảo quanh căn phòng, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào, bất kỳ cơ hội nào để tấn công.
Nhưng căn phòng này không giống như những nơi trước đây, mọi thứ đều được tính toán kỹ lưỡng. Những bức tranh trên tường không phải chỉ để trang trí. Cô nhận thấy một bức tranh lớn trên tường phía sau Con Mắt Đêm, vẽ một đường chéo từ góc trái đến góc phải, nơi có một khe hở nhỏ vừa đủ để một người lọt qua.
Harriet nhanh chóng nhận ra kế hoạch. Cô biết rằng, nếu muốn thoát khỏi hắn và ngăn chặn âm mưu, cô cần phải di chuyển thật nhanh và chính xác. Bằng mọi giá, cô phải tiếp cận điểm yếu của Con Mắt Đêm.
"Ông không hiểu gì cả," Harriet nói, giọng lạnh lùng nhưng đầy kiên quyết. "Ông đã tính sai một bước. Và đó sẽ là điểm yếu của ông."
Con Mắt Đêm hừ lạnh, rõ ràng hắn không nghĩ rằng Harriet có thể nhận ra kế hoạch của mình. Hắn tiếp tục tấn công, mỗi cú vung gậy đều nhằm vào những điểm yếu tưởng chừng như có thể hạ gục Harriet chỉ trong một nháy mắt. Nhưng Harriet nhanh chóng né tránh, mỗi động tác đều chính xác như một phần trong kế hoạch của mình.
Cuối cùng, với một động tác mạnh mẽ, Harriet lao về phía Con Mắt Đêm, ép hắn vào góc tường. Hắn không thể né tránh, và trong khoảnh khắc đó, cô thấy ánh sáng lóe lên từ khe hở trên tường. Đúng như cô nghĩ, đó là cách duy nhất để hắn bị đánh bại.
"Đây là kết thúc," Harriet nói nhỏ, nhưng âm thanh của cô vang vọng trong không gian.
Cô dùng tất cả sức lực và sự tinh tường của mình, nhanh chóng ấn một công tắc trên bức tranh, mở ra một cánh cửa bí mật ngay sau lưng Con Mắt Đêm. Không kịp phản ứng, hắn bị kéo vào một không gian tối tăm, nơi những chiếc bẫy chết người đang đợi sẵn.
Con Mắt Đêm la hét khi bị kéo vào trong, nhưng Harriet không quay lại nhìn. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của chiến thắng, nhưng cũng biết rằng mọi thứ chưa kết thúc. Phía trước vẫn còn nhiều thử thách.
Đối Mặt Với Thực Tế
Holmes và Watson lao tới ngay sau khi Con Mắt Đêm bị giam lại. Harriet nhìn họ, ánh mắt của cô mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm.
"Chúng ta đã thắng, nhưng không phải là một chiến thắng dễ dàng," Harriet nói, đôi mắt cô vẫn sắc bén, nhưng có chút gì đó như đang suy tư.
Holmes nhìn cô với vẻ nghiêm túc. "Cảm ơn, Harriet. Cô đã làm tốt hơn cả mong đợi."
Watson vỗ nhẹ lên vai Harriet. "Cô đã cứu chúng tôi, cứu tất cả chúng ta."
Harriet không nói gì thêm. Cô quay lại nhìn vào nơi Con Mắt Đêm đang bị giam giữ, rồi lại nhìn Holmes và Watson. Cô biết rằng đây chỉ là một phần trong cuộc chiến dài hơn, và cuộc hành trình này sẽ còn nhiều khó khăn phía trước. Nhưng trong giây phút này, cô cảm thấy rằng, dù có đối mặt với bất kỳ thử thách nào, cô đã tìm thấy một lý do để chiến đấu.
Trong khi đó, ở một nơi khác, Con Mắt Đêm đang âm thầm vẽ lại những kế hoạch tiếp theo. Cuộc chiến chưa kết thúc, và những kẻ thù của Harriet và nhóm Holmes vẫn đang chờ đợi trong bóng tối.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro