Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương: Cuộc Chạy Đua Thời Gian


Mê cung càng trở nên phức tạp, từng ngóc ngách như những mảnh ghép của một trò chơi nguy hiểm. Harriet và "Lưỡi Dao" tiếp tục đi sâu vào lòng hầm mộ, từng bước chân vang lên trong không gian tối tăm. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu trên tay họ càng lúc càng mờ đi, nhưng lòng Harriet vẫn không nguôi.

Cô bắt đầu nhận ra rằng, mặc dù đang đi cùng nhóm của Con Mắt Đêm, mọi bước đi đều là một thử thách với sự kiên nhẫn và trí tuệ. Cô phải giữ bình tĩnh để không chỉ ngăn chặn âm mưu của họ, mà còn tìm ra manh mối về Holmes và Watson-hai người bạn đồng hành mà cô không thể bỏ mặc.

Từ phía xa, một tiếng động nhẹ vang lên, như tiếng bước chân lạo xạo. Harriet dừng lại, ra hiệu cho Lưỡi Dao im lặng. Cả hai đứng chờ đợi trong im lặng, căng thẳng. Bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện ở đầu hành lang. Cái bóng ấy quen thuộc. Đó chính là Holmes.

"Harriet!" Holmes gọi, ánh mắt lo lắng khi nhận ra cô. "Chúng ta phải đi ngay, không có thời gian."

Harriet bước tới, nhưng không thể giấu sự hoang mang. "Holmes, làm sao anh lại ở đây? Chúng ta bị tách ra... Chúng ta bị lừa!"

"Chúng ta đã biết," Holmes đáp nhanh, nét mặt vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. "Chúng ta đã bị dụ vào một cái bẫy, nhưng tôi và Watson không thể để cô một mình. Chúng ta phải thoát ra trước khi quá muộn."

Harriet nhìn quanh, không thể dừng lại sự căng thẳng trong lòng. "Đôi Mắt Đêm chính là người đứng sau tất cả. Hắn muốn chúng ta tiến sâu vào đây để hủy hoại tất cả."

Lưỡi Dao, người đi cùng Harriet, bắt đầu bước lên phía trước. "Đừng vội. Chúng ta đã bị mắc kẹt rồi. Cánh cửa sẽ không mở lại nữa nếu chúng ta không giải quyết được tình huống này."

Harriet nắm lấy tay Holmes, mắt nhìn đầy quyết tâm. "Chúng ta phải gấp rút hành động. Nếu không, Con Mắt Đêm sẽ có cơ hội hoàn thành âm mưu. Anh và Watson phải sẵn sàng. Lần này chúng ta không chỉ đơn giản là giải quyết một vụ án-chúng ta đang chiến đấu với kẻ thù lớn nhất."

Holmes gật đầu, ánh mắt anh lấp lánh như đã hiểu rõ ý đồ của Harriet. "Chúng ta có thể làm được. Nhưng trước hết, chúng ta cần phải tìm ra kho báu và làm sáng tỏ âm mưu này."

---

Giải Mã Bí Ẩn

Cả nhóm di chuyển nhanh chóng qua các hành lang chật hẹp, đôi mắt của họ luôn cảnh giác. Harriet không thể ngừng suy nghĩ về việc Con Mắt Đêm đang bày mưu tính kế gì tiếp theo. Mỗi bước đi của cô đều khiến cô cảm nhận rõ ràng cái bẫy mà hắn đã dày công chuẩn bị.

"Kho báu là gì, Holmes?" Harriet hỏi. "Nó có thể là cái cớ để hắn giăng bẫy, nhưng liệu nó có thật sự tồn tại?"

Holmes mỉm cười, một nụ cười mơ hồ mà Harriet không thể đoán được hàm ý. "Có thể. Nhưng trong những tình huống như thế này, chính cái cớ mới là chìa khóa quan trọng. Con Mắt Đêm không chỉ muốn kho báu, hắn muốn có quyền lực."

Harriet cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô đã dấn thân vào cuộc đua nguy hiểm, nhưng giờ đây lại cảm thấy có điều gì đó vô cùng phức tạp đang chờ đợi họ. "Vậy mục tiêu của hắn là gì? Quyền lực ẩn giấu trong bóng tối này?"

"Chính xác," Holmes đáp. "Nhưng có một điều không thể phủ nhận. Cả chúng ta lẫn hắn đều đang bị cuốn vào một trò chơi mà hắn đã tạo ra từ trước. Và không ai trong chúng ta biết đâu là điểm kết thúc."

Ngay khi lời của Holmes vừa kết thúc, bức tường phía trước họ bỗng nhiên cựa quậy, lộ ra một lối đi mới. Từng viên đá dưới chân Harriet chợt dội lại một cảm giác quen thuộc-một cảm giác mà cô chưa từng quên. Đây chính là cách mà Con Mắt Đêm đang dụ họ vào một cạm bẫy không thể tránh khỏi.

---

Cuộc Đối Đầu Cuối Cùng

Khi họ bước vào căn phòng rộng lớn, ánh sáng mờ ảo lướt qua những bức tường vôi, lộ ra một không gian trống rỗng. Không khí trong phòng như ngưng đọng, chỉ còn lại những bóng hình mờ nhạt đang đứng trước họ.

"Chào mừng đến với khu vực cuối cùng của trò chơi," Con Mắt Đêm nói, bước ra từ bóng tối, gương mặt lộ rõ nụ cười lạnh lẽo. "Các ngươi nghĩ mình có thể thắng được tôi sao?"

Harriet nghiến chặt răng, mắt căng thẳng nhìn hắn. "Không phải chúng tôi muốn thắng. Chúng tôi muốn ngừng âm mưu của ông."

Con Mắt Đêm bật cười. "Ngừng âm mưu?" hắn lắc đầu, ánh mắt như xuyên qua từng lời nói của cô. "Cô nghĩ cô có thể ngừng được cái mà chính cô đã đưa mình vào? Cô là một phần trong kế hoạch này."

Harriet hít một hơi dài, không cho phép mình bị lung lay. "Nếu đó là điều ông nghĩ, tôi sẽ chứng minh ông đã sai. Tôi sẽ không để ông thực hiện âm mưu này."

Holmes tiến lên phía trước, ánh mắt sắc bén. "Cả tôi và Harriet sẽ ngăn ông lại. Sự thật sẽ luôn thắng, cho dù ông có tính toán đến đâu."

Một cơn gió lạnh từ đâu thổi qua, và trong khoảnh khắc, Con Mắt Đêm biến mất trong bóng tối, để lại chỉ sự im lặng ghê rợn.

Harriet biết, cuộc đối đầu này mới chỉ bắt đầu.

Chương: Cuộc Đối Đầu Cuối Cùng

Không gian xung quanh dường như co lại, ánh sáng từ ngọn đèn dầu yếu ớt đến mức chỉ đủ để nhìn rõ những bóng mờ vây quanh. Harriet đứng giữa căn phòng lớn, trái tim cô đập mạnh nhưng không hề dao động. Đôi mắt của Con Mắt Đêm đã biến mất, nhưng không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Cô biết rằng đây chỉ là một trong những màn thử thách trong cái trò chơi chết người mà hắn đã sắp đặt.

Holmes và Watson cũng đứng im, sự tĩnh lặng bao trùm khắp căn phòng. Harriet có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng hơi thở của họ. "Không thể để hắn thoát được," cô thì thầm.

"Đúng vậy," Holmes trả lời, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. "Con Mắt Đêm đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ lưỡng, nhưng hắn đã sai khi nghĩ rằng chúng ta sẽ dễ dàng rơi vào bẫy của hắn."

Harriet quay lại nhìn Holmes, rồi ánh mắt cô dừng lại ở Watson. Cô không thể giấu nổi sự lo lắng, mặc dù cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. "Nhưng nếu chúng ta không hành động nhanh chóng, mọi thứ sẽ kết thúc trước khi chúng ta kịp ngăn chặn hắn."

Watson bước lại gần, nét mặt trầm tư. "Harriet, chúng ta không chỉ phải ngừng hắn. Chúng ta phải lật tẩy toàn bộ kế hoạch của hắn trước khi hắn kịp ra tay."

Harriet gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô không thể để mình bị rối loạn trong tình huống này. "Có lẽ hắn đang dùng chúng ta như quân cờ, nhưng tôi không tin hắn sẽ dễ dàng bỏ qua những sai sót trong kế hoạch."

Cô đưa tay ra, chỉ vào một bức tường gần đó, nơi có những biểu tượng lạ xuất hiện. Harriet cảm nhận rằng đây không phải là một dấu hiệu ngẫu nhiên. "Chúng ta cần tìm hiểu những biểu tượng này. Họ có thể là chìa khóa để giải mã cái bẫy cuối cùng của hắn."

Giải Mã và Cạm Bẫy

Cả nhóm tiến lại gần bức tường, ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu sáng những ký tự kỳ lạ trên mặt đá. Harriet lướt tay qua những biểu tượng, chúng giống như những chữ tượng hình cổ đại mà cô đã từng nghiên cứu trong quá khứ. Chúng không phải chỉ là ký hiệu thông thường-chúng có thể là những chỉ dẫn, hoặc thậm chí là một mật mã.

"Chúng ta cần phải phân tích chúng một cách cẩn thận," Holmes nói, tay chạm vào từng ký tự, ánh mắt anh sắc bén như thể muốn nhìn xuyên qua lớp đá. "Tôi đoán đây chính là chìa khóa để thoát khỏi nơi này."

Harriet gật đầu, cố gắng tập trung. Cô không thể để bất kỳ sai lầm nào xảy ra. Đôi mắt cô dừng lại một lúc lâu trước một biểu tượng đặc biệt. Đó là một dấu hiệu lạ mà cô chưa từng thấy trước đây. Nó có thể là lời nhắc nhở về một thứ gì đó mà cô đã bỏ qua.

"Đây rồi," Harriet thốt lên, nhìn về phía Holmes. "Biểu tượng này giống với ký tự tôi từng nghiên cứu trong một tài liệu cổ. Nếu tôi không nhầm, đây là chỉ dẫn để mở cánh cửa phía bên kia phòng."

Cửa Ngầm và Bản Mệnh

Holmes và Watson đứng bên cạnh, sẵn sàng hành động. Harriet cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng khi cô bắt đầu dịch các ký tự theo thứ tự mà cô tin là đúng. Một tiếng "rít" vang lên từ bức tường, rồi một cánh cửa ngầm mở ra, hé lộ một hành lang tối đen phía bên trong.

"Chúng ta phải vào đó, nhanh lên," Holmes nói, vội vã dẫn đầu.

Họ bước vào hành lang, và không lâu sau, một giọng nói vang lên từ bóng tối.

"Rất tốt, các ngươi đã đến đây," giọng nói của Con Mắt Đêm lạnh lùng vang lên, khiến không khí xung quanh thêm phần căng thẳng. "Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Cái bẫy mà các ngươi đang bước vào chỉ là một phần của âm mưu lớn hơn."

Harriet nắm chặt tay, cố gắng giữ vững tinh thần. "Chúng tôi sẽ không để ông thực hiện được âm mưu đó."

"Ồ, các ngươi vẫn còn hy vọng sao?" Con Mắt Đêm cười khẩy. "Cánh cửa này là cuối cùng. Sau khi các ngươi bước qua, sẽ không có đường lui. Các ngươi sẽ bị chôn vùi mãi mãi."

Ngay lúc đó, một ánh sáng mạnh từ phía trước bừng lên. Cánh cửa cuối cùng đã mở ra, và trước mắt họ là một căn phòng lớn, không có gì ngoài những tấm ván gỗ đen, và những bức tranh vẽ kỳ quái trên tường.

"Chúng ta không thể dừng lại," Harriet thì thầm, bước vào phòng, hoàn toàn không biết những gì đang chờ đợi họ phía trước.

---

Cuộc Chạy Đua Cuối Cùng

Căn phòng mở ra trước mắt họ, và Harriet cảm thấy như đang đứng giữa một vở kịch mà tất cả mọi thứ đều được sắp xếp từ trước. Từng bước đi càng trở nên nguy hiểm hơn, khi cô bắt đầu nhận ra rằng không có gì là ngẫu nhiên trong cái bẫy này.

"Đây là trò chơi của ông, Con Mắt Đêm," Harriet nói lớn, không thể chịu đựng thêm được nữa. "Nhưng tôi sẽ là người kết thúc nó."

Một cái bóng lớn vụt qua, và Con Mắt Đêm đã xuất hiện một lần nữa, lần này với một nụ cười đầy tự mãn. "Cô nghĩ mình có thể thắng tôi sao? Mọi thứ đã được tính toán từ lâu."

Holmes đứng sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt anh quyết tâm. "Tôi không chỉ muốn thắng anh. Tôi sẽ khiến ông phải trả giá cho mọi tội ác mà ông đã gây ra."

Cuối cùng, trận chiến của họ đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro