Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Nhà Weasley

Lạch cạch.

Lạch cạch.

Hermione ngẩng đầu khỏi quyển sách. Một con cú nhỏ màu đen với những đốm trắng trên đầu đang mổ vào cửa sổ phía sau ghế sô pha. Cô đặt quyển sách nằm phẳng lên bàn rồi đứng dậy. Khi mở cửa sổ ra, con cú giơ chân lên. Thấy vậy, Hermione liền gỡ bức thư buộc ở chân nó và nhận ra đó là thư của Lucretia.

"Chắc hẳn em là Orion" Hermione nói rồi vuốt ve đầu nó. Orion kêu lên một tiếng cảm ơn rồi tiếp tục đậu trên bậu cửa sổ.

Hermione quay lại ghế sô pha và xé bức thư ra. Mới chỉ là ngày thứ ba, . . thực ra là ngày thứ năm của kỳ nghỉ hè, và cô đang khao khát được liên lạc với ai đó không phải là Dippet hay Tom.

                - - -

"Hermione thân mến,

Tớ hy vọng kỳ nghỉ của cậu đang diễn ra suôn sẻ và cậu đang tận hưởng trọn vẹn sự hiện diện của một người đàn ông quyến rũ đang ở cùng cậu.

Kỳ nghỉ hè của tớ thì tuyệt vời lắm. Có một chuyện tớ muốn hỏi cậu trực tiếp. Cậu có thể gặp tớ và Cedrella uống trà chiều nay được không? Có một tiệm trà rất dễ thương ở Hẻm Xéo sắp phải đóng cửa. Nó tên là Tiệm trà cô Abbott.

Hy vọng sẽ sớm gặp cậu,
Lucretia "

                - - -

Hermione triệu hồi một cây lông ngỗng, lọ mực và giấy da. Cô nhanh chóng viết thư trả lời rồi buộc nó vào chân Orion. Con cú nhỏ kêu lên một tiếng nữa trước khi bay đi.

"Ai gửi vậy?"
Hermione quay ngoắt lại, tay đặt lên ngực. "Tom! Cậu làm tôi giật mình đấy." Tom đang đứng trên bậc cầu thang trên cùng, với cái vẻ mặt cau có. Sau một hồi im lặng, Hermione đành nói thật. "Nếu cậu muốn biết thì đấy là của Lucretia."

Vẻ cau có trên mặt Tom lập tức chuyển thành một nụ cười, rồi lại trở về với biểu cảm trung lập như thường. "Cô ấy muốn gì vậy?"

"Cô ấy mời đi uống trà chiều nay" Hermione làu bàu. Cô đang có tâm trạng tốt, nhưng Tom thì có vẻ muốn phá hỏng nó.

Tom quay đi, như đang suy nghĩ gì đó. "Cậu cần người hộ tống không?" anh hỏi khi quay lại nhìn cô.

"Không. Tôi hoàn toàn có thể đi một mình." Hermione cảm thấy mặt mình nóng bừng khi nhớ đến câu nói của Lucretia trong thư.

"Cậu ổn chứ?" Không rõ là sự quan tâm ấy có thật hay chỉ là một chiếc mặt nạ khác của Tom.

"Tôi ổn. Chỉ là nhớ tới một câu Lucretia viết thôi."

Tom nhướng mày nhìn cô. Nhanh đến mức Hermione chưa kịp phản ứng, anh giật lá thư của Lucretia vẫn đang nằm trong tay cô.
"Trả lại đây!" Hermione hét lên, lao tới.

Tom dùng một tay giữ cô lại trong khi vẫn đọc thư. Dù cô đã từng chơi đùa với Harry, Ron, Ginny và cả cặp song sinh nhà Weasley, cô chưa bao giờ nhận ra rằng chơi Quidditch lại có thể khiến người ta nhanh nhẹn và khỏe đến thế.

Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt thoáng tối lại như thể tràn ngập dục vọng. Rồi anh thì thầm vào tai cô:
"Cậu có muốn lợi dụng tôi không?"

Hơi thở ấm áp của anh phả vào vành tai nhạy cảm khiến cô rùng mình.

"Không!" Cuối cùng Hermione cũng tìm lại được giọng nói của mình. Biểu cảm thoáng qua trên khuôn mặt Tom suýt khiến cô thay đổi câu trả lời. Cô muốn xóa tan biểu cảm ấy ngay lập tức. Một lần nữa, nỗi nghi ngờ lại hiện lên. Đó có phải là cảm xúc thật của cậu không, hay chỉ là một chiếc mặt nạ khác? Cô thực sự hy vọng cậu ta đang thay đổi, nhưng đồng thời cũng biết cậu là một bậc thầy thao túng.

Tom đứng thẳng dậy, rồi lùi lại. "Tốt" anh nói với một cái nhếch mép. Anh thả bức thư xuống đất rồi quay người đi xuống cầu thang dẫn vào tầng chính của thư viện.

Hermione khuỵu xuống sàn, đôi chân run rẩy. Cái nhếch mép đó . . .mới chính là con người thật của cậu ta. Lẽ ra cô nên biết rõ tình hình hiện tại hơn là tin rằng cậu ta có thể đang thay đổi.

Cô ngồi đó, trên sàn, cho đến khi cảm thấy mình có thể đứng lên mà không ngã. Khi đứng dậy, chân cô tê cứng vì ngồi lâu.

Từng bước một, cô đi xuống cầu thang. Điều cuối cùng cô muốn là ngã lăn quay ra sàn và Tom sẽ không bao giờ để cô quên chuyện đó. Tom, cô lắc đầu. Cô cần quên đi cậu ta. Điều đó có thể là bất khả thi, nhưng có lẽ cô sẽ làm được trong vài tiếng mà không phải nhìn thấy cậu.

Hermione mở cửa phòng mình, quyết định thay một bộ đồ phù hợp hơn với thời đại hiện tại. Cô lấy ra chiếc váy đen mà Dippet từng mua cho cô để dự đám tang Kathleen. Một tiếng nấc nghẹn dâng lên trong cổ họng cô.

Bằng một câu thần chú không cần đũa và không thành tiếng, cô biến màu chiếc váy thành xanh nhạt như màu xanh da trời của trẻ sơ sinh. Vậy là đủ dùng. Sau khi thay đồ xong, cô đi tìm Dippet để báo rằng mình sẽ ra ngoài. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi không gặp lại Tom trước khi đi ra ngoài.

Hermione xuất hiện ngay giữa Hẻm Xéo, đứng trước nơi mà sau này sẽ là tiệm Weasleys' Wizard Wheezes. Một tiếng nấc khác trào lên cổ họng cô. Fred, Một mất mát khác mà cô không muốn nghĩ đến.

Cô đứng thẳng vai như thể muốn đẩy hết mọi suy nghĩ tồi tệ xuống, nhìn quanh để kiếm tìm Tiệm trà của cô Abbott. Hóa ra tiệm trà nhỏ ấy nằm ngay bên kia đường.

Tiến vào bên trong, cô nhìn thấy Lucretia và Cedrella đang ngồi cạnh một chiếc bàn màu xanh bạc hà.

"Hermione!" Cả hai cô gái ôm chầm lấy cô trước khi ba người cùng ngồi xuống.

"Thật vui khi được gặp lại hai cậu, Mình sẽ rất nhớ hai cậu vào năm sau đấy." Hermione mở lời.

Cả Lucretia và Cedrella đều là học sinh năm bảy, đã tốt nghiệp trước kỳ nghỉ hè. Người duy nhất còn lại trong nhà Gryffindor mà Hermione còn nói chuyện là Fleamont Potter. Cô quý cậu ấy, nhưng đôi khi rất khó chịu khi ở chung phòng, bởi mái tóc đen rối bù của Fleamont khiến cô không khỏi nhớ đến Harry.

"Bọn tớ cũng sẽ rất nhớ cậu" Cedrella nói.

"Cho nên bọn tớ sẽ viết thật nhiều thư" Lucretia tiếp lời. Hermione bật cười, cảm thấy giống như đang nghe lời hứa từ cặp sinh đôi nhà Weasley.

"Mình rất thích điều đó. Và này, nhớ viết thư cho mình khi em bé chào đời nhé." Hermione nói câu cuối cùng hướng về phía Lucretia, người đang mang thai hai tháng. Cô rùng mình khi nghĩ đến việc sinh con khi còn quá trẻ như vậy.

Lucretia và Cedrella nhìn nhau cười bí ẩn.
"Thực ra thì. . . đó chính là điều bọn tớ muốn nói với cậu hôm nay."

"Mình cũng đang mang thai" Cedrella nói, bàn tay cô ấy nhẹ nhàng xoa bụng, nụ cười dịu dàng và đầy yêu thương hiện trên gương mặt.

"Chúc mừng hai cậu!" Hermione reo lên trong vui sướng. "Mình hy vọng sẽ được gặp các bé khi chúng ra đời."

"Còn một điều nữa bọn tớ muốn nói."       _(cái này t.g ko ghi rõ đây là lời của ai nên tui cũng ko biết ấy)

"Bọn tớ quyết định chọn cậu làm mẹ đỡ đầu cho cả hai đứa bé." Lucretia nói.

"Bọn tớ không muốn chọn lẫn nhau," Cedrella còn bổ sung thêm.

"Thế nên lựa chọn duy nhất là cậu." và Lucretia chốt hạ câu.

"Trời ơi, cảm ơn nhiều nhé" Hermione nói mỉa mai. Nhưng rồi sự thật ập đến, cô không thể làm mẹ đỡ đầu. Cô chỉ có thể ở lại thời gian này trong vài năm mà thôi. "Thực ra, có lẽ mình không nên-.."

"Đừng! Cậu dám từ chối." Giọng Lucretia hạ xuống đầy nghiêm nghị, ánh nhìn sắc lạnh trong đôi mắt xanh khiến cô trông giống một thành viên chân chính của nhà Black hơn bao giờ hết. "Bọn tớ muốn ai đó thông minh, có đầu óc vững vàng để nuôi dạy con bọn tớ nếu có chuyện gì xảy ra" cô ấy nói tiếp bằng giọng đầy quyết đoán.

"Bọn tớ không muốn gia đình mình chạm vào lũ nhỏ đâu, bọn tớ sẽ chết không yên nếu biết con cái mình bị đe dọa về sự an toàn và cả sự tỉnh táo." Cedrella thú nhận.

Hermione khẽ gật đầu. Sau những lời như vậy, cô không thể từ chối được nữa. Cô cố tìm điều gì đó để đổi chủ đề, làm không khí nhẹ nhàng trở lại. "Cậu định đặt tên bé là gì vậy?" Câu hỏi ấy khiến hai cô gái tươi cười trở lại.

"Mình thích những cái tên như Billius, Septimus, DreyfusArthur," Cedrella mỉm cười.

"Ơ, không có tên con gái à?" Hermione bâng đùa.

"Mình có cảm giác sẽ là con trai thôi, với lại mình thật sự không hình dung được cảnh có con gái" Cedrella đáp.

"Còn mình thì muốn có một bé gái. Hai bé trai và một bé gái thì tuyệt," Lucretia mơ màng. "FabionGideon cho hai bé trai, còn Molly cho bé gái."

Hermione sững sờ. Làm sao mà cô không nhận ra sớm hơn? Cô đang nói chuyện với ông bà ngoại của Ron, bố mẹ của MollyArthur!

"Mình hy vọng con cái bọn mình sẽ thân nhau như chúng ta bây giờ" Cedrella nói với Lucretia.

"Chắc chắn là vậy rồi." Hermione buột miệng.

"Bây giờ, bộ ba tình bạn của chúng ta sẽ hoàn hảo nếu cậu và Tom có một đứa con nữa. Sau đó tụi mình có thể lên lịch chơi cùng cho bọn trẻ." Lucretia reo lên, Cedrella cũng hưởng ứng cười theo.

"Cậu vừa phá hỏng tâm trạng của mình đấy." Hermione thở dài. Cô đã cố gắng hết sức để không nghĩ đến Tom, tự xây dựng những bức tường kiên cố trong lòng. Nhưng tất cả đã sụp đổ chỉ vì một câu nói.

Cả Lucretia và Cedrella ngừng cười khúc khích.

"Cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu ngủ với anh ta một lần cho xong."

"Elle!" Cedrella đánh nhẹ vào vai cô em họ. "Hermione là một quý cô. Hơn nữa, cô ấy cần nhiều hơn là một cuộc mây mưa để vượt qua tâm trạng u ám."

"Có thể đổi chủ đề được không?" Hermione rên rỉ, mặt đỏ như gấc.

"Được rồi, được rồi," Lucretia nói, rồi cắn một miếng bánh nướng nhỏ trước mặt. "Thực ra bọn tớ còn một chuyện nữa, thật ra là một câu hỏi."

"Cậu có muốn làm phù dâu cho bọn tớ không?" Cả hai cô gái cùng hỏi một lúc.

"Khi nào cưới vậy?" Hermione hỏi với chút dè dặt.

"Tháng sau."

Hermione gật đầu. Cô chắc mình vẫn sẽ còn ở lại vào tháng sau. "Mình nên mua váy màu gì?"

Lucretia mỉm cười "Mình đã may sẵn cho cậu rồi." Cô vung đũa, và một chiếc váy dài màu vàng nhạt với tay áo ren và dải ruy băng vàng sẫm hiện ra, "Mình hy vọng sau này có thể dạy con gái mình cách may vá."

"Chắc chắn là cậu sẽ dạy được" Hermione và Cedrella cùng nói một lúc.

Họ ngồi nói chuyện thêm vài tiếng đồng hồ, chủ yếu là bàn về kế hoạch đám cưới. Hermione ngạc nhiên khi thấy cả hai cô gái lên kế hoạch gần như toàn bộ mà không cần hỏi ý chú rể. 

Có lẽ họ chỉ đang quá hào hứng. Hermione thử tưởng tượng về đám cưới của chính mình. Cô thấy mình mặc chiếc váy ren trắng dài tay, tiệc cưới ngoài trời giống như đám cưới của Bill và Fleur. Cô thậm chí còn hình dung được cả loài hoa... nhưng cô không thấy được chú rể.

Hermione từng nghĩ mình sẽ cưới Ron. Nhưng giờ, cô không còn nhìn thấy cậu ấy trong đám cưới tưởng tượng của mình. Không, tất cả những gì cô có thể thấy là một bộ vest đen lịch lãm và... một nụ cười nhếch môi đầy quyền uy. Không! Không đời nào! Cô đang tự lừa mình rằng có cảm xúc với Tom.

Sau màn sụp đổ tinh thần nhè nhẹ của Hermione và khi những chiếc bánh đã được thưởng thức xong, ba cô gái chia tay nhau, ai về nhà nấy. Cô cũng chẳng còn tâm trí để đi dạo cho khuây khoả, nên lập tức độn thổ trở lại dinh thự.

⋆˚˖✦──────୨ৎ──────★ ˙🍓 ̟ !!

Tom cuối cùng cũng quyết định đi đến thư viện sau khi đã cạn sạch mọi việc để làm. Trời đất, hắn thậm chí còn giúp Dillie đuổi lũ yêu lùn khỏi vườn chỉ để tránh phải bước vào thư viện, căn phòng mà hắn đã bắt đầu xem là "phòng của bọn họ."

Tom bước vào căn phòng nguy nga, dù nó chẳng giúp hắn bình tĩnh lại chút nào. Hermione đã rời đi hàng tiếng đồng hồ và cô thậm chí còn bỏ lỡ cả bữa tối.

Hắn bước lên những bậc cầu thang. Khung cảnh đập vào mắt khiến tim hắn thót lên, Hermione đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa, ngủ thiếp đi, một quyển sách bị lãng quên vẫn nằm trong tay.

Tom nhẹ nhàng gỡ quyển sách khỏi tay cô và đặt nó lên bàn. Sau đó, hắn triệu hồi một chiếc chăn.

Khi hắn đang đắp chiếc chăn lên vai cô, Hermione động đậy. Đôi mắt nâu mơ màng chớp chớp nhìn hắn.

 "Tom?" cô khẽ nói.

"Em về rồi."                _(t cố tình dùng từ 'em' cho nó tình đấy-))) )

Trang viên Dippet từ bao giờ đã trở thành nhà đối với hắn? Tom lặng thầm tự hỏi. Có lẽ Abraxas nói đúng, cái vụ xóa ký ức ấy đúng là có tác dụng.

Hermione ngồi dậy và ngáp một cái. "Tôi về từ cả tiếng trước rồi. Lúc đó cậu đang đuổi yêu lùn ngoài vườn."  Cô cười dịu dàng khi nhớ về điều gì đó mà Tom không nhìn thấy được. Không hiểu sao, hắn lại rất mong suy nghĩ ấy là về mình.

Tom bật cười khẽ rồi ngồi xuống bên cạnh cô. "Không có em, buồn chết đi được."

Hermione gật đầu. "Chắc hẳn là cậu đã bỏ chơi Quidditch sau cú ngã đó rồi nhỉ."

"Em thấy à?" Tom hỏi, hình như có hút giật mình. 

Cô gật đầu.

Hắn nhăn mặt. Tất nhiên là cô ấy đã thấy rồi. Hắn đã làm hỏng mọi thứ, nên dĩ nhiên... cô phù thủy mà hắn yêu-...không, cái quái gì chứ. Không, hắn sẽ không để mình nghĩ tiếp câu đó.

"Cậu còn đau không?" Hermione đặt tay lên vai anh, giọng điệu mang chút gì đấy lo lắng.

"Không, chỉ hơi ê ẩm vì đuổi yêu lùn thôi." Thật ra việc đuổi yêu lùn lại là một dạng vận động khá tốt. Nếu duy trì đều đặn thì có thể giữ thể lực tốt cho mùa Quidditch năm sau.

"Tôi có một người bạn từng rất ghét việc đó" Hermione bật cười khi nghĩ đến.

Tom quyết định đổi chủ đề. Hắn không muốn cô nghĩ về quá khứ, đặc biệt là nếu nó liên quan đến cái tên đầu đỏ khốn kiếp mà cô từng thích.

"Em đã ăn gì chưa?" Tom hỏi, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào cô.

Hermione khẽ lắc đầu, mái tóc rũ nhẹ theo cử động.

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖𓅰 𓅬 𓅭 𓅮 𓅯

nhò nhá nhô! hân hạnh được gặp lại các con vợ nhá( • ̀ω•́ )✧

hè này có làm gì vượt mức píc cà pôn ko, có đủ wow khum, có đi đâu chơi khum các con vợ!!!. đừng có nằm ườn ra thế mà thức xuyên đêm rồi dậy muộn nhá! riết rồi sau đi chạy thận mệt er ois ấy nhá-))))) đùa vui thế thôi, chứ tôi lói các con vợ nghe lày, hè lày cứ lột xác cho tuôi, các cô hỉu hem! lội xác xong mai mốt còn bộ xương-))))))) ( ᴗ͈ˬᴗ͈)ഒ

chốt hạ câu cuối nhá:

"các con vợ nhớ donate ⭐cho tuôi nhá"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro