Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 166: Mèo nhỏ xù lông=)))


Sau chuyến đi không mấy vui vẻ hôm qua, một người thì lo lắng không yên, một người lại chọn cách biến mất.

Suốt cả ngày nay, Harry không hề thấy Tom rời khỏi phòng. Kể từ khi trở về Ilvermorny, y dường như đã tự nhốt mình bên trong, không có dấu hiệu xuất hiện hay giao tiếp với bất kỳ ai.

Ban đầu, Harry chỉ nghĩ rằng Tom đang giở thói giận dỗi trẻ con. Nhưng càng lúc, anh càng cảm thấy bất an. Tom có thể ngang ngạnh, có thể bướng bỉnh, nhưng y chưa bao giờ là kiểu người chỉ vì chút xíu hiểu lầm mà đóng kín cửa không ra ngoài cả ngày. Cách y hành xử lần này quá mức bất thường.

Harry không khỏi nhớ lại ánh mắt của Tom đêm qua - một chút bối rối, một chút ngờ vực, nhưng sâu trong đó là thứ cảm xúc mà anh không muốn gọi tên: thất vọng.

Dù bản thân không cảm thấy chuyện này quá nghiêm trọng, nhưng Harry hiểu rằng với Tom Riddle, một kẻ cô độc không có lấy một ai bên cạnh, thì mọi chuyện lại không hề đơn giản như vậy.

Tom vẫn luôn khao khát tìm thấy người thân. Từ lần gặp đầu tiên của cả hai khi y mới mười tám, điều đầu tiên Tom đòi hỏi không phải quyền lực hay sức mạnh, mà là thông tin về gia đình mình. Bấy nhiêu đó đã đủ để Harry hiểu rằng dù có mạnh mẽ đến đâu, Tom vẫn là một đứa trẻ lạc lõng, bấu víu vào từng tia hy vọng nhỏ nhoi nhất về huyết thống.

Vậy mà đêm qua, chỉ vì một chi tiết quá đỗi trùng hợp - cả hai đều là Xà Khẩu - Tom có lẽ đã bất giác sinh ra một sự liên kết mong manh nào đó giữa mình và Harry. Và khi Harry lập tức phủ nhận điều đó không chút do dự, có lẽ y đã cảm thấy… tổn thương.

Nghĩ đến đây, Harry bỗng thấy tội lỗi.

Anh vẫn luôn tự nhắc mình phải giữ kín thân phận, không để lộ bất kỳ sơ hở nào có thể khiến Tom nghi ngờ. Vậy mà dần dà, khi ở bên cạnh y, anh lại càng lúc càng mất cảnh giác, vô tình để lộ ra quá nhiều chi tiết đáng ngờ.

Nhưng điều khiến Harry lo hơn cả không phải là chuyện bị nghi ngờ.

Mà là việc Tom Riddle đã hơn một ngày không ra ngoài, cũng đồng nghĩa với việc y chưa ăn gì, chưa uống thuốc, và không có ai trông chừng.

Thái độ chối bay chối biến của Harry hôm qua liệu có khiến Tom tổn thương đến mức tự cô lập mình như vậy không? Hay còn lý do nào khác?

Dù thế nào đi nữa, Harry cũng không thể cứ đứng yên mà phớt lờ được.

Sau một hồi băn khoăn, rốt cuộc, anh vẫn đứng dậy, rời khỏi Đại sảnh của Ilvermorny, đi tìm Tom.

...

Cánh cửa phòng Tom vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu bị ai ra vào suốt từ hôm qua đến giờ.

Harry đứng trước cửa, giơ tay gõ nhẹ ba tiếng.

Không có phản hồi.

Anh cau mày, thử đẩy nhẹ cửa, nhưng nó đã bị chốt bên trong.

"Tom?" Harry gọi khẽ.

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Cơn bất an trong lòng anh ngày càng lớn dần. Tom có thể bướng bỉnh, có thể lạnh lùng, nhưng y không phải kiểu người thích nhốt mình trong phòng cả ngày mà không ăn không uống. Điều này hoàn toàn không bình thường.

Không thể cứ đứng đây mãi, Harry rút đũa phép ra, niệm một câu thần chú mở khóa. Một tiếng cạch khe khẽ vang lên, cánh cửa nhích nhẹ ra một khe nhỏ.

Bên trong, căn phòng tối mờ. Không có ánh đèn nào được bật, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào, phủ lên không gian một vẻ lạnh lẽo và im ắng đến kỳ lạ.

Tom Riddle ngồi trên giường, lưng tựa vào thành giường, đôi mắt nhắm nghiền.

Y không nhìn Harry. Không cử động.

Thậm chí, y còn chẳng có phản ứng gì khi cửa bị mở ra.

Harry lập tức nhận ra điều bất thường.

"Tom?" Anh bước nhanh vào phòng, đến gần giường. "Cậu ổn chứ?"

Tom khẽ mở mắt hơn một chút, ánh nhìn đờ đẫn lướt qua Harry. Y nhận ra anh, nhưng không nói gì.

Harry cau mày, cúi xuống quan sát kỹ hơn.

Sắc mặt Tom tái nhợt hơn bình thường, môi khô nứt, hơi thở có phần yếu hơn. Rõ ràng y đã không ăn uống gì suốt hơn một ngày, lại còn dùng thuốc mà không có đủ nước và dinh dưỡng để hỗ trợ cơ thể hồi phục.

"Cậu có đang khó chịu ở đâu không?" Harry trầm giọng hỏi, vươn tay đặt lên trán Tom để kiểm tra nhiệt độ.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào da y, Tom liền khẽ nhíu mày, tránh đi theo phản xạ.

Harry hơi nheo mắt.

Cái thằng này...

"Anh..."

Giọng Tom rất khẽ, nói từng từ một, đứt quãng, như thể mỗi chữ thốt ra đều khiến y mệt mỏi hơn.

Harry dừng tay, nhưng không rút lại ngay.

"Cậu không ra ngoài ăn uống gì, cũng không uống thuốc đúng không?" Anh hỏi thẳng.

Tom không đáp. Nhưng sự im lặng của y đã đủ để chứng minh tất cả.

Harry thở dài, cố gắng kiềm chế sự lo lắng.

"Để tôi đi lấy gì đó cho cậu ăn-"

"Không cần."

Tom đột nhiên cắt ngang.

Y mở mắt, nhìn thẳng vào Harry. Đôi mắt đỏ âm u, tràn đầy vẻ mệt mỏi nhưng vẫn ương ngạnh như cũ.

Harry nhìn y chằm chằm trong giây lát, sau đó quyết định không tranh cãi ngay lúc này.

"Được rồi, không ăn cũng được. Nhưng cậu ít nhất cũng phải uống nước và uống thuốc." Anh trầm giọng. "Tôi sẽ mang nước đến. Cậu không có quyền từ chối."

Tom không đáp, nhưng lần này y cũng không phản đối nữa.

Harry hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi phòng.

Khi bước ra hành lang, anh lặng lẽ siết chặt tay.

Tom Riddle này… thật sự đang giận dỗi đến mức không quan tâm đến sức khỏe của mình nữa sao?

Hay là…

Có điều gì đó nghiêm trọng hơn đang diễn ra?

Harry không biết, khi anh rời đi, ánh mắt u tối của Tom đã khẽ sáng lên, lặng lẽ dõi theo bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa.

Không ai hay biết, trong suốt một ngày qua, Tom Riddle đã thực hiện một loại bùa chú phức tạp - một bùa chú mà y chỉ vừa mới học được từ thư viện Ilvermorny khi cùng Harry ngồi đọc sách cách đây vài hôm.

Bùa chú ấy có thể giúp y tạm thời hồi tưởng lại quá khứ của chính mình như thể đang xem một thước phim. Tương tự như khi sử dụng Chậu Tưởng Ký, nhưng vì y không có Chậu, y buộc phải áp dụng bùa chú này - một phương pháp nguy hiểm hơn, đòi hỏi sức mạnh ma thuật lớn hơn, đồng thời cũng tiêu hao thể lực đáng kể. Để duy trì nó, Tom đã không ăn không uống suốt một ngày.

Và kết quả…

Lần đầu tiên trong đời, Tom Riddle được nhìn thấy mẹ ruột của mình - Merope Gaunt.

Bà ta không hề "nhìn cũng tạm" như lời miêu tả qua loa của Harry trước đó. Không, Merope Gaunt trông còn thảm hại hơn bất cứ người nào mà y từng gặp. Ngay cả Morfin Gaunt, với vẻ ngoài bẩn thỉu và bộ dạng hoang dã của gã, cũng không đến mức khiến người ta phải chán ghét như vậy.

Nhưng điều khiến Tom bất ngờ hơn cả chính là cảm xúc của bản thân.

Y không cảm thấy ghê tởm.

Không có sự chán ghét, không có sự phẫn nộ.

Y chỉ thấy… đáng thương.

Sự thảm hại của Merope Gaunt lẽ ra đã không đến mức đó, nếu như Morfin Gaunt không đối xử với bà như một con nô tì.

Và như lời Harry từng kể, Morfin Gaunt quả thật đã suýt giết y khi y còn là một đứa trẻ nằm trong tay mẹ mình. Merope đã vùng lên bảo vệ y, rồi sau đó, bà bỏ chạy.

Rồi y thấy bà lén lút đặt mình xuống thềm cửa cô nhi viện.

Khoảnh khắc Merope xoay người rời đi, hình bóng bà dần nhòa đi như sương khói, hòa vào bóng tối xung quanh. Và ngay sau đó, một hình ảnh khác hiện lên - Harry và Ron xuất hiện trước mặt y, nhìn vào giỏ với vẻ mặt kinh ngạc.

Họ đã nói gì đó với nhau, nhưng Tom không thể nghe được, có thể vì giới hạn của bùa chú, hoặc vì khi còn bé, y không thể nhận thức được lời nói, ngôn ngữ trong ký ức.

Tom cau mày.

Bùa chú đã đứt đoạn.

Mọi thứ trước mắt y mờ dần, sau đó kéo y trở lại thực tại.

Y đã thất vọng.

Không chỉ vì không thể nhìn thấy kết cục của Merope, không biết sau khi bà rời khỏi cô nhi viện, bà đã phải trải qua những gì… Mà còn bởi vì từ đầu đến cuối, bùa chú chỉ có thể cho y xem lại những ký ức thuộc về chính mình.

Y chưa từng nhìn thấy cha ruột của mình.

Từ khi y được sinh ra và được Merope nuôi nấng trong suốt một năm đầu đời, người cha kia chưa từng xuất hiện, dù chỉ một lần.

Sau khi tỉnh lại, Tom mới nhận ra y đã nhốt mình trong phòng suốt một ngày.

Vốn dĩ, y đã định nghỉ ngơi một chút rồi ra ngoài, trở lại Đại sảnh để gặp Harry, để anh không phải lo lắng.

Nhưng bùa chú kia tiêu hao quá nhiều sức lực. Y không còn đủ sức để rời khỏi phòng nữa.

Thế là, Tom đành miễn cưỡng chợp mắt một lát, để cơ thể hồi phục lại một chút.

Khi mở mắt ra lần nữa, đã là giữa trưa.

Và rồi, Harry xông vào...

Khi Harry rời đi, Tom mới hoàn hồn lại.

Y chớp mắt, nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi từ từ thu ánh mắt lại.

Lúc này, y mới nhận ra - vừa rồi, mình đã vô thức tỏ ra cáu kỉnh với Harry.

Harry chỉ đang cố quan tâm đến y.

Sự im lặng kéo dài trong phòng. Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ hắt lên gương mặt tái nhợt của Tom, phản chiếu trong đôi mắt đỏ sẫm của y một vẻ gì đó phức tạp.

Có lẽ vì quá mệt, có lẽ vì vừa thoát khỏi bùa chú khiến tinh thần y vẫn còn hỗn loạn, mà phản ứng của y đối với Harry có phần gay gắt hơn bình thường.

Harry đã lo lắng cho y.

Y nhận ra điều đó, rõ ràng như việc y biết mình đang thở vậy.

Khi nãy, Harry đã cúi xuống, chạm vào trán y để kiểm tra nhiệt độ. Động tác ấy… rất nhẹ, rất cẩn thận.

Tom đã tránh đi theo phản xạ.

Không phải vì y ghét bỏ Harry chạm vào mình, mà vì…

Y không quen.

Không quen với sự quan tâm của người khác.

Không quen với việc có ai đó lo lắng cho mình đến mức phải chạy vội vào phòng, cau mày nhìn y đầy bất an, ép y uống nước, ép y uống thuốc.

Tom cúi đầu, ngón tay vô thức siết chặt lấy mép chăn.

Đến bây giờ... Y vẫn chưa hoàn toàn quen với cảm giác được một người quan tâm thật lòng.

Cảm giác ấy thật xa lạ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro