
Chương 35. Trở lại
Neville sau lần làm mất tờ giấy mật khẩu thì sa vào tình cảnh nhục nhã vô cùng. Giáo sư McGonagall tức giận cậu đến nỗi cấm cậu từ nay trở đi không được đi thăm làng Hogsmeade nữa. Bà còn phạt cấm túc Neville và cấm luôn bất kỳ ai nói cho cậu biết mật khẩu vô tháp Gryffindor. Neville khốn khổ đành phải kẹt bên ngoài phòng sinh hoạt chung mỗi tối, để chờ ai đó cho cậu ấy vô ké, trong khi mấy con quỷ lùn bảo vệ cứ đi lên đi xuống liếc ngó cậu hết sức khó chịu. Tuy nhiên không có hình phạt nào trong số đó có thể so sánh được với cái mà bà của Neville dành sẵn cho cậu. Hai ngày sau vụ Black đột nhập, bà của Neville gởi cho cậu cái thư khủng khiếp nhất mà học sinh Hogwarts có thể nhận được vào bữa điểm tâm - một bức Thư Sấm
Những con cú của trường Hogwarts túa vào Đại Sảnh Đường, mang theo thư từ như thông thường, và Neville nín thở khi thấy một con cú vườn bự tổ chảng đáp xuống trước mặt cậu với một phong bì đỏ tía ngậm trong mỏ. Harry và Ron đang ngồi đối diện với Neville nhận ra ngay tức thì lá thư đó là một lá Thư Sấm - Ron đã từng nhận được một lá thư như vậy do mẹ cậu gởi hồi năm ngoái. Ron liền khuyên Neville
"Cầm nó chạy đi Neville"
Neville không đợi nhắc đến lần thứ hai. Cậu cầm lá thư và giơ lá thư ra phía trước như đang cầm một trái bom, cậu chạy thục mạng ra khỏi Đại Sảnh Đường, trong khi cả đám nhà Slytherin nổ ra một trận cười như sấm trước vẻ mặt của Neville. Mọi người nghe tiếng bức thư Sấm vang lên trong Tiền sảnh - giọng bà của Neville được tăng âm bằng pháp thuật, vang lớn gấp trăm lần bình thường, đang rít lên the thé là làm sao mà Neville có thể đem lại cho cả gia đình một nỗi nhục nhã như thế!
Ngay sau đó, Neville trở vào Đại Sảnh Đường với khuôn mặt thất thần như thể vừa mới thoát được khỏi cơn ác mộng, cậu cũng không quên kể cho cả Harry và Ron nghe về việc bà cậu đã phải lặn lội xa xôi thế nào để đến trang viên Charites gởi lời xin lỗi đến gia đình Jolisa
Cho đến một ngày cuối tuần khác, trên đường đến Bệnh Thất, Ron vẫn không ngừng tự trách chính mình vì đã ngoan cố lôi kéo Harry đến làng Hogsmeade để rồi cuối cùng lại để cho thằng Crabbe phát hiện ra. Và sẽ chẳng còn gì tồi tệ hơn nữa nếu như Harry không để lại tấm áo tàng hình bên dưới mật đạo dẫn đến tiệm Công tước Mật và Tấm bản đồ của Đạo tặc thì bị giáo sư Lupin tịch thu mất. Trong khi Ron vẫn còn luyên thuyên xin lỗi Harry thì cả hai đứa trẻ lại đứng khựng lại, bọn họ đã đi tới hành lang nơi đám quỷ lùn an ninh đang tuần tra canh gác, và Hermione thì đang đi về phía cả hai. Chỉ nhìn mặt cô bạn một cái là Harry đủ biết Hermione đã nghe được chuyện gì xảy ra rồi. Trong đầu Harry liền vô thức nhớ lại lời đe doạ của Hermione ngày hôm trước khi Ron đang cố kéo cậu lén lút đến làng Hogsmeade lần nữa, rằng cô bé sẽ đem chuyện tấm bản đồ đạo tặc đi méc với giáo sư McGonagall nếu cậu nghe theo lời Ron. Trái tim Harry liền nặng trịch như thể nó đã hoá thành chì, không biết rằng Hermione đã đem chuyện đi méc với giáo sư hay chưa. Khi Hermione dừng bước trước mặt cả hai, Ron lại nói một cách tàn nhẫn
"Tới coi cho đã mắt hả? Hay là trò vừa mới đi méc tụi này xong?"
"Không!" Hermione rít lên, đôi môi cô bé run run, bàn tay thì siết chặt một lá thư
"Tôi chỉ nghĩ là các bạn cũng nên biết... Bác Hagrid thua kiện rồi. Con Bằng Mã Buckbeak sắp bị xử tử!"
Khuôn mặt của Harry và Ron ngày càng trở nên méo mó, cả hai đứa gần như quên mất chuyện con Bằng Mã tội nghiệp của lão Hagrid chỉ vì mấy sự kiện đã xảy ra gần đây. Trong lòng hai người liền dâng lên một cảm giác tội lỗi, sợ hãi nhìn bức thư trong tay Hermione. Làm sao mà bọn họ lại có thể quên béng mất chuyện này được chứ, trong khi rõ ràng vừa mấy hôm trước lão đã gặp riêng cả hai và cho hai đứa biết là đống tài liệu của Hermione tìm ra cùng với thông tin Jolisa gởi tới đã giúp đỡ lão và Hermione trong việc viết ra một tờ thư bác bỏ vụ kiện hoàn hảo như thế nào
Harry run rẩy cầm lấy lá thư từ tay Hermione. Tấm giấy da ẩm ướt và những giọt nước mắt tổ chảng làm lem dấu mực nhoè nhoẹt nhiều chỗ đến nỗi thiệt là khó để mà đọc được lá thư
'Cháu Harry yêu quý,
Chúng ta thua kiện rồi. Bác được phép đem nó về Hogwarts. Ngày xử tử đã được ấn định
Beaky khoái Luân Đôn lắn
Bác sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ mà các cháu đã dành cho bác
Hagrid'
"Họ không thể làm điều đó. Không thể nào! Buckbeak đâu có nguy hiểm chút nào đâu?" Harry đọc xong lá thư liền kêu lên. Hermione thì đưa tay quẹt nước mắt, cô bé nói
"Cha của Malfoy đã doạ ép Uỷ ban trong chuyện này. Các bạn biết ổng là người như thế nào mà. Cái Uỷ ban đó toàn một đám ngốc già nhát cát, và bọn họ sợ cha của Malfoy chết khiếp. Nhưng dù sao thì vẫn có thể xin kháng án, toà luôn luôn có vụ đó mà. Chỉ có điều là mình chẳng thấy có chút hy vọng gì hết... sẽ chẳng có thay đổi gì đâu"
"Có chứ, sẽ thay đổi chứ. Bồ sẽ không còn phải đơn độc đấu tranh nữa, Hermione à. Tụi mình sẽ giúp bồ" Ron liền hùng hổ đáp lời
"Ôi, Ron!"
Hermione oà khóc nức nở, cô bé vòng hai tay qua ôm chầm lấy cổ của Ron. Còn Ron lại ngưng hoạt động tận mấy giây vì cái hành động bất ngờ này, với vẻ kinh hoàng khó tin, cậu vỗ nhè nhẹ lên đầu Hermione để an ủi cô bé một cách hết sức vụn về. Cuối cùng thì Hermione vẫn không buông Ron ra, cô bé thổn thức nói
"Ron ơi, mình thiệt tình, thiệt tình xin lỗi về vụ con Scabbers... "
"Ôi... thì... nó cũng già rồi"
Sau đó Hermione lại buông Ron ra, rồi cậu tiếp tục nói
"Với lại nó cũng hơi vô tích sự. Mà biết chừng đâu cha mẹ mình sẽ mua cho mình một con cú!"
"Hai bồ làm hoà là tốt rồi, mình còn sợ là sẽ cạch mặt nhau mãi mãi luôn chứ" Harry nói
Cả ba đứa trẻ cùng nhau đi đến Bệnh Thất, vừa bước tới trước cổng bọn họ đã nhìn thấy mấy giáo sư vây quanh cái giường bệnh của Jolisa. Rồi ánh mắt ba đứa lại chuyển hướng sang chỗ của Draco, hắn đã tỉnh dậy rồi, vậy có nghĩa là Jolisa cũng đã tỉnh lại!
Ngay lập tức tụi nhỏ chạy ùa tới chỗ của cô, Harry vừa nhìn thấy gương mặt tươi tắn của Jolisa liền không kiềm được nỗi nhớ nhung trong lòng mình, cậu lao đến, ôm chặt lấy cả cơ thể cô. Mà Jolisa cũng chẳng hề từ chối cái ôm này của cậu, hai cánh tay cô vươn ra, nhè nhẹ xoa đều trên tấm lưng của Harry, như thể để trấn an cậu bạn
"Bồ... bồ tỉnh lại rồi... mình đã nhớ bồ lắm"
"Cảm ơn bồ, vì đã luôn tới đây thăm mình" Jolisa vẫn như thế, vẫn dịu dàng đáp lại lời Harry
Khi Harry buông cô ra thì cũng là lúc đôi mắt của Hermione đã bắt đầu ngấn nước. Jolisa dang hai tay ra, nhìn Hermione đang khóc vì lo lắng cho mình, ngay lập tức cô bé nhào đến ôm cô, nghẹn ngào nói
"May... may quá... Bồ đã tỉnh lại rồi... hôm đó mình đã sợ lắm... mình... mình lo rằng bồ sẽ không chịu nổi nữa... "
"Ngoan, đừng khóc nữa mà, mình đã khoẻ mạnh tỉnh lại rồi thì bồ khóc lóc làm gì chứ... " Jolisa nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, khi nhìn thấy Ron vẫn đang đứng ở sau lưng, cô liền vui vẻ hỏi
"Mấy bồ làm hoà rồi hả?"
Hermione buông Jolisa ra, tay cô bé vội quẹt đi mấy giọt nước mắt, gật gật đầu
"Tốt quá rồi! Vậy là tụi mình lại có thể đến làng Hogsmeade với nhau rồi!" Jolisa phấn khởi ré lên, nhưng sau đó cô mới nhận ra rằng cha mẹ vẫn chưa rời khỏi đây
"Đến Hogsmeade?" Ông Aros hỏi, với ánh mắt nghi ngờ
"Ý con là... sau khi vết thương đã lành lại"
"Con nên nhớ là nếu Sirius Black chưa bị bắt thì con sẽ không được phép rời khỏi trường... " Ông ngưng một lát, đôi mắt màu lục khẽ đảo sang chỗ của giáo sư Snape đang cầm trong tay lọ Độc dược trị thương của Jolisa
"Nhưng với cái tình hình an ninh lỏng lẻo đến mức để một tên tù nhân đột nhập ra vào hai lần như này thì có lẽ ta nên suy nghĩ lại việc chuyển con trở về Ilvermorny"
Nghe cha nói đến đây, sắc mặt của Jolisa càng trở nên tồi tệ. Chuyển về Ilvermorny, đùa sao?
"Thôi được rồi, con bé đã tỉnh lại rồi thì để nó nói chuyện thoải mái với bạn bè đi, bà Pomfrey và cụ Dumbledore vẫn còn chuyện cần phải nói với chúng ta" Mẹ của cô liền xen vào nói, rồi bà vội vã kéo ông Aros rời đi
Sau khi Draco và Jolisa tỉnh lại, cả hai vẫn phải ở trong Bệnh Thất thêm vài ngày nữa với lí do quan sát tình hình sức khỏe. Vết thương của Jolisa sau hai tuần được kiểm tra kĩ càng thì cuối cùng cũng đã dần lành lại, nhưng mọi lo âu trong tâm trí của cô vẫn không thể hoàn toàn được rũ bỏ bởi thứ Độc dược trị sẹo đắng nghét của bà Pomfrey. Vì vậy nên Jolisa gần như là vui sướng đến phát điên khi nghe tin mình đã được phép quay trở về tháp và tham gia các hoạt động học tập bình thường
Ngày đầu tiên trở lại với sự nhộn nhịp rộn ràng của ngôi trường, môn học chào đón Jolisa chính là môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Cô đã nghe mấy người bạn kể về việc Buckbeak sẽ bị xử tử, vậy nên cả bốn đứa trẻ đã dùng cả buổi học ngày hôm đó để an ủi lão Hagrid. Và người ta thì có thể dễ dàng nhận ra rằng lão đã bị sốc đến chết điếng luôn vì cái phán quyết của cái Uỷ ban chết tiệt đó
"Lỗi tại bác hết. Miệng lưỡi cứ líu lại. Tất cả họ đều ngồi đầy ra đấy, trong những bộ áo chùng đen, mà bác thì cứ làm rớt tờ giấy rồi lại quên béng hết những ngày tháng mà các cháu đã tra cứu cho bác. Và rồi ông Lucius Malfoy đứng dậy nói lời buột tội của ổng, rồi cái Ủy ban làm đúng y chang những gì ổng biểu họ làm... "
Ron liền hung hăng đáp lại
"Còn xin kháng án được mà! Bác đừng vội bỏ cuộc, tụi cháu cũng đang tìm cách đây!"
Rồi bốn đứa lại cùng trở về tòa lâu đài với những đứa học trò khác. Chúng có thể nhìn thấy Draco đi đằng trước, vừa nói chuyện với Crabbe và Goyle, vừa ngoái đầu nhìn bốn đứa tụi nó đi đằng sau mà cười nhạo báng
Khi đã đến tòa lâu đài, lão Hagrid buồn bã nói
"Chẳng được tích sự gì đâu, Ron à. Cái Ủy ban đó có khác gì món đồ trong túi của Lucius Malfoy đâu. Bác chỉ còn nước cố gắng làm cho những ngày cuối cùng của Buckbeak trở thành những ngày hạnh phúc nhất trong đời nó. Bác nợ nó điều đó... "
Rồi lão Hagrid quay đi, vội vã bước trở lại căn chòi, giấu mặt trong chiếc khăn tay của lão. Cả bốn đứa lại chẳng thể làm gì hơn, chỉ đứng chôn chân ở đó lo lắng nhìn theo lão Hagrid càng ngày càng rời xa. Jolisa khẽ thở dài, trong đầu lại thầm nhớ đến mấy bài báo đã đọc được ngày hôm trước
"Phải chi thật sự đã có ai đó sử dụng Lời nguyền tác động... "
Mấy đứa trẻ ủ rũ đi lên cầu thang cẩm thạch hướng về phòng học môn Bùa chú. Harry vừa mở cửa phòng ra thì cả đám đã nghe thấy tiếng thầy Flitwick khiển trách
"Các trò trễ rồi đó! Mau về chỗ ngồi, lấy đũa phép ra. Hôm nay chúng ta sẽ thí nghiệm Bùa Hưng phấn. Các trò khác đã chia thành từng đôi... "
Bọn họ liền vội vã trở về chỗ ngồi ở cuối lớp và mở cặp lấy sách vở ra. Ron ngoái đầu nhìn ra sau lưng hỏi
"Hermione đâu rồi?"
Harry và Jolisa cũng nhìn quanh. Cô bé không hề bước vào lớp học, mặc dù Jolisa chắc chắn là khi nãy cậu ấy vẫn còn ở ngay bên cạnh cô khi Harry vừa mở cửa phòng học ra
"Sao kì lạ vậy? Có lẽ... có lẽ bạn ấy ghé vô nhà vệ sinh hay đâu đó?" Harry trợn mắt trả lời
Nhưng suốt buổi học ngày hôm đó bọn trẻ vẫn không nhìn thấy Hermione đâu. Khi cả lớp tan học để đi ăn trưa, ai nấy cũng cười toe toét. Ron nói
"Lẽ ra Hermione cũng có thể làm một cái bùa Hưng phấn cho chính mình"
Cái bùa vừa được thực hành đã khiến cho bọn phù thuỷ sinh có cảm giác rất ư cao hứng phấn khởi, ngoại trừ Jolisa. Lần trước khi Sirius Black đột nhập, hắn đã cướp luôn cây đũa phép của cô, vì vậy nên từ giờ cô chỉ có thể tham gia vào mấy lớp học để học lí thuyết chứ chẳng thể thực hành cái gì, điều đó càng làm cho tâm trạng của cô trở nên buồn chán hơn thảy. Harry ngồi kế bên dường như cũng đã nhận ra điều đó, cậu đẩy cái bánh táo tráng miệng tới trước mặt Jolisa, cố gắng an ủi cô
"Bồ đừng lo, nếu bắt được Black thì mọi người sẽ sớm tìm lại được đũa cho bồ thôi mà"
Khi đã kết thúc giờ ăn trưa, ba đứa trẻ vội vàng trèo lên mấy cái cầu thang xoắn để trở về tháp Gryffindor vì mãi vẫn chưa tìm được Hermione. Tụi nó đi ngang qua đám quỷ lùn an ninh, lo âu đọc mật khẩu cho Bà Béo rồi chen nhau chui qua cái lỗ chân dung để vào trong phòng sinh hoạt chung. Và cả ba đứa đều thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng tìm thấy Hermione đang ngồi ngủ say sưa cạnh một cái bàn, đầu đặt trên cuốn sách Số học vẫn còn mở. Ba người ngồi xuống mấy chỗ xung quanh Hermione, chọc cho cô bé thức dậy
"Ca... cái... cái... gì? Tới giờ học rồi hả? Bây giờ tụi mình học tới môn gì rồi?" Hermione giật mình bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn đăm đăm mấy đứa bạn
"Môn Tiên tri, nhưng còn hai mươi phút nữa mới lên lớp" Harry trả lời, sau đó là Jolisa lại hỏi
"Hermione à, sao bồ không vào học lớp Bùa chú?"
"Cái... gì? Ôi, thôi rồi! Mình quên béng đi lớp Bùa chú!"
"Làm sao mà bồ có thể quên béng đi được? Bồ đi cùng với tụi này tới tận cửa phòng học mà!" Ron nói, không giấu được vẻ nghi hoặc với cái phản ứng kì quặc của Hermione
"Không thể nào tin được! Giáo sư Flitwick có giận lắm không? Ôi, nhiều thứ cần phải nhớ quá nên mình quên mất!"
Ron ngó xuống cuốn Số học to đùng mà Hermione đã dùng để kê đầu như một cái gối, cậu nói
"Bồ biết không, Hermione? Mình thấy bồ kiệt sức tới nơi rồi. Bồ cố gắng làm nhiều quá sức mình đó!"
"Đâu có! Mình hổng có kiệt sức đâu!"
Hermione kêu lên, cô bé đứng phắt dậy, vừa vuốt mớ tóc khỏi xoà xuống mắt vừa nhìn quanh một cách vô vọng để tìm cái cặp của mình
"Chẳng qua là mình chỉ nhầm lẫn chút xíu, vậy thôi. Mình nên đi gặp giáo sư Flitwick để xin lỗi thì tốt hơn. Hẹn gặp lại mấy bồ trong lớp Tiên tri nha!"
Ba đứa trẻ ngồi nhìn Hermione vội vã chạy qua khỏi cái lỗ chân dung, rồi lại không kiềm được sự khó hiểu mà quay sang nhìn nhau, như thể đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời cho sự xuất hiện thất thường của cô bạn dạo này
Khoảng hai mươi phút sau đó, Hermione lại nhập bọn với Jolisa, Harry và Ron ở chân cầu thang dẫn lên lớp học của giáo sư Trelawney với vẻ mặt cực kì u buồn, cô bé rầu rĩ nói
"Mình không thể nào tin được là mình đã bỏ lỡ mất bài Bùa Hưng phấn! Mình dám cá là khi thi thế nào cũng sẽ ra bài đó. Giáo sư Flitwick đã nói xa nói gần là sẽ có thể thi bài đó!"
Rồi bốn đứa cùng nhau leo lên cầu thang dẫn tới căn phòng âm u cheo leo tuốt trên đỉnh tháp. Trên mỗi cái bàn nhỏ là một trái cầu pha lê lóng lánh đầy sương nắng màu ngọc trai. Harry, Jolisa, Ron và Hermione lại cùng nhau ngồi quanh một cái bàn con ọp ẹp. Jolisa đảo ánh mắt nhìn chung quanh để canh giáo sư Trelawney, khi đã xác định là bà giáo không hề lảng vảng gần tụi nó rồi mới lên tiếng hỏi
"Bộ mấy ngày mình nằm ở Bệnh Thất giáo sư cho mấy bồ chạy chương trình học hả? Mình còn tưởng học kỳ sau mới phải học môn bói cầu pha lê chứ"
"Mình không biết nữa, nhưng mà cứ kệ đi, dù gì mình cũng phát ngán cái kiểu co rúm sợ hãi của cổ mỗi lần cổ ngó vô bàn tay của mình rồi" Harry thì thầm đáp lại. Bỗng một giọng nói huyền bí quen thuộc lại vang lên
"Chúc các trò một ngày tốt lành!"
Giáo sư Trelawney từ trong bóng tối tiến ra bên ngoài một cách bất ngờ đầy kịch tính như thường lệ. Parvati và Lavender run lên vì hồi hộp, gương mặt của hai đứa này được rọi sáng bằng ánh phản chiếu đùng đục của trái cầu pha lê. Giáo sư Trelawney tự mình ngồi xuống một cái ghế quay lưng lại với lò sưởi, bà đưa mắt nhìn chung quanh, nói
"Tôi đã quyết định giới thiệu môn bói cầu pha lê hơi sớm hơn dự định một tí. Định mệnh đã chỉ dẫn cho tôi biết rằng kỳ thi vào tháng sáu của các trò sẽ có môn bói cầu, và tôi phải lo cho các trò thực hành đầy đủ"
Hermione ngồi kế bên khụt khịt mũi, cô bé nói mà không cần bận tâm phải hạ thấp giọng xuống
"Chà, thiệt tình mà nói... cái gọi là 'Định mệnh đã chỉ dẫn'... Ai ra đề thi? Cô giáo chứ ai! Sự tiên đoán của cổ sao mà hay thiệt!"
Jolisa khúc khích cười, cô cũng phải công nhận là Hermione nói rất đúng, tại sao lại cần phải có định mệnh chỉ dẫn trong khi giáo sư là người ra đề thi chứ?
Và khó mà nói được là giáo sư Trelawney có nghe lọt tai lời của Hermione không, bởi vì gương mặt của bà ẩn khuất trong bóng tối. Tuy nhiên bà vẫn tiếp tục nói như thể bà không hề nghe thấy gì hết, với cái giọng mơ màng quen thuộc
"Bói cầu pha lê là một nghệ thuật đặc biệt tinh tuý. Tôi không trông mong bất cứ ai trong số các trò Thấy khi mới lần đầu soi nhìn vào chiều sâu vô tận của trái cầu pha lê. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách thực hành thư giãn ý thức và ngoại nhãn... "
Ron bắt đầu thốt ra mấy tiếng cười hinh hích khi bị Jolisa đang buồn chán đưa tay thọc lét mấy cái, cậu phải nhét cả nắm tay vô miệng để bịt tiếng cười lại, tay kia thì liên tục đánh vào cái tay quậy phá của Jolisa
"... để làm trong sáng Nội nhãn và siêu thức. Có thể, nếu chúng ta may mắn, một số trò sẽ được Thấy trước khi kết thúc buổi học"
Và thế là mọi người đều bắt đầu. Harry thì cảm thấy cực kì ngu ngốc khi cứ trơ mắt nhìn chăm chăm vào một trái cầu pha lê, cậu cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo và trống rỗng nhất có thể nhưng cũng chẳng được tích sự gì khi Ron và Jolisa cứ ngồi đùa giỡn kế bên và Hermione thì tắc lưỡi không ngừng. Sau khoảng mười lăm phút ráng yên lặng ngó đăm đăm vào trái cầu pha lê, Harry mới ngước đầu lên hỏi ba đứa bạn
"Thấy cái gì chưa?"
Ron chỉ tay, nói
"Thấy, có một vết cháy xém trên cái bàn tay này, chắc là ai đó đã làm ngã cây đèn cầy"
Hermione thì rít lên
"Cái trò này thiệt là mất thời giờ. Lẽ ra mình có thể thực hành cái khác hữu ích hơn. Đáng ra mình đã có thể bắt kịp bài Bùa Hưng phấn... "
Giáo sư Trelawney sột soạt đi ngang qua chỗ bốn đứa. Bà nói rì rầm trong tiếng va chạm leng keng của mấy cái vòng đeo tay
"Có ai muốn tôi giải thích giúp những điềm báo lờ mờ trong trái cầu pha lê của mình không?"
"Mình khỏi cần giúp. Cái điềm này nghĩa là gì thì quá rõ ấy chứ, tối nay trời sẽ đầy sương mù" Ron lẩm bẩm
Khiến cho cả Harry, Jolisa và Hermione đều bật cười to. Và mọi cái đầu đều quay về hướng tụi nó. Parvati và Lavender tỏ ra bị xúc phạm ghê gớm. Giáo sư Trelawney thì nói
"Đó, thiệt tình! Các trò đang phạm đến làn sóng tiên tri!"
Bà đi đến gần cái bàn của tụi nó và xăm soi nhìn vào trái cầu pha lê. Khuôn mặt của Harry càng trở nên méo mó, và Jolisa thì đoán chắc là cô biết tỏng điều gì sắp sửa xảy ra...
Giáo sư Trelawney kề cái mặt sát trái cầu, để cho trái cầu phản chiếu thành hai trong đôi tròng kiếng khổng lồ của bà và thì thầm
"Có cái gì đó ở đây! Cái gì đó đang di chuyển... nhưng mà cái gì thế nhỉ?"
Jolisa biết chắc rằng 'Cái gì đó' chắc chắn không phải là một tin lành, cho dù là tin gì đi nữa. Mà đúng là như vậy... Giáo sư Trelawney thở ra, ngước lên chăm chú nhìn Harry
"Trò ơi... nó hiện ra đây nè, rõ ràng hơn bao giờ hết... Ôi, nó đang lén lút săn đuổi trò, đang đến gần trò hơn bao giờ hết... cái Hung... "
Hermione vuột miệng nói to
"Ôi, trời đất quỷ thần ơi, xin đừng lặp lại cái Hung tinh nhảm nhí đó nữa!"
Giáo sư Trelawney nhướn đôi mắt to lồ lộ của bà nhìn vào mặt Hermione. Parvati thì thào điều gì đó với Lavender, rồi cả hai đứa cùng trừng mắt ngó Hermione. Giáo sư Trelawney đứng thẳng lên, dò xét Hermione với một cơn giận không thể nhầm lẫn vào đâu được
"Ta rất tiếc phải nói rằng từ giờ phút trò bước vào lớp học này, trò yêu dấu ạ, ta đã thấy rõ là trò không hề có những phẩm chất quy định mà bộ môn nghệ thuật tiên tri cao quý đòi hỏi. Thật vậy, ta không thể nhớ được là ta có từng gặp một học sinh nào mà đầu óc trần tục một cách vô vọng như thế này chưa"
Một khoảnh khắc yên lặng nặng nề bao trùm lấy toàn bộ bầu không khí. Bỗng nhiên...
"Tốt!"
Hermione đột ngột nói, đứng dậy và nhét cuốn sách Vén Màn Tương Lai vô trong cặp của mình. Cô bé lặp lại
"Tốt thôi!"
Quăng cái cặp qua vai và đụng Ron suýt té bật ngửa ra khỏi ghế, Hermione nói
"Mình bỏ cuộc thôi! Mình đi đây!"
Và trước sự kinh ngạc của cả lớp, Hermione bước dài ngang qua lớp học tới cánh cửa như cái bẫy sập, đá nó bật mở ra, trèo xuống cầu thang, và đi khuất mất
Phải cần đến tận mấy phút sau lớp học mới ổn định trở lại. Giáo sư Trelawney có vẻ đã quên mất tiêu cái Hung tinh. Bà thình lình xoay về hướng bàn của Harry, Jolisa và Ron, vừa thở hổn hển vừa kéo mạnh cái khăn choàng thật sát vô người
Lavender thình lình thét lên khiến ai nấy đều giật mình
"ÔÔÔÔÔI! Ôi thưa giáo sư Trelawney, con vừa mới nhớ ra! Cô thấy bạn ấy đã rời bỏ lớp học, đúng không? Đúng không thưa giáo sư? Vào khoảng lễ Phục sinh, một trong số chúng ta sẽ rời bỏ chúng ta vĩnh viễn! Giáo sư đã nói điều đó từ lâu rồi, phải không giáo sư?"
Giáo sư Trelawney nở một nụ cười với Lavender, một nụ cười mát như đẫm sương
"Đúng vậy, trò thân yêu ạ, tôi quả thật biết trước rằng trò Granger sẽ rời bỏ chúng ta. Tuy nhiên người ta vẫn hy vọng là người ta có thể nhầm lẫn về các dấu hiệu... Các trò biết đấy, Nội Nhãn có thể là một gánh nặng... "
Lavender và Parvati tỏ ra xúc động sâu sắc và ngồi nhích qua một bên để giáo sư Trelawney có thể nhập vô bàn của hai đứa
Ron có vẻ kinh hoàng, rù rì với Harry và Jolisa
"Ê, một ngày thiệt tệ hại cho Hermione há!"
"Ừ" Harry đáp
"Đúng là cái môn học nhảm nhí!" Jolisa khẽ rít lên, ánh mắt tức giận như muốn đá bay cái trái cầu pha lê trước mặt đi
—
tôi khi nghe nói wattpad bảo trì thì có khả năng mất bản thảo =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro