Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

[Phòng Blaise và Draco - kí túc xá Slytherin]

Ron bước vào cùng một va li đồ lỉnh kỉnh. Hôm nay cụ Dumbledore đã quán triệt rõ với chúng nó rằng Ron sẽ qua Slytherin ở cùng Blaise, còn Draco sẽ qua Gryffindor ở cùng Harry. Nên cư nhiên phòng "Blaise và Draco" chuyển thành phòng "Blaise và Ronald".

Tất nhiên hai cô nàng kia cũng đều đặn qua phòng nhau.

Pansy và Hermione dường như rất hòa thuận, chỉ có một chút áp lực khi tụi nhỏ luôn miệng hỏi hai người sẽ không đuổi chúng nó ra ngoài vào mỗi tối chứ? Mọi người hiểu rõ mà... Điều này có vẻ đã xảy ra quá nhiều nên hai cô bé dường như trở nên quá quen thuộc.

Nhớ đến khuôn mặt đỏ ửng của cô bạn, cậu bật cười thành tiếng, thực không tin nổi Hermione lại có một mặt như vậy.

Thoát khỏi chuỗi hồi tưởng, Ron đưa mắt nhìn quanh khắp căn phòng. Tông màu xanh bạc đã được đổi thành đen trắng, lí do chắc có lẽ để cậu thoải mái hơn. Đồ đạc cũng được phân chia rõ ràng, ngay cả trong phòng cũng có hai chiếc giường lớn. Mọi thứ đồ nội thất trong kí túc xá này đều chỉ cần Ron phàn nàn một câu liền thay đổi ngay tức khắc. Điều đó khiến cậu cực kì thỏa mãn.

Blaise Zabini luôn biết cách quan tâm bảo bối nhỏ "của mình". Mọi hành động của anh đều khiến Ron chùn bước trong việc hỏi những điều anh đã trải qua. Cậu e sợ sự quan tâm của anh dành cho cậu, nó tốt đến mức, chỉ trong hai ngày cậu dường như đã quen thuộc với sự hiện hữu của anh bên cạnh. Anh ôn nhu là thế, trầm ầm là thế, nhưng cậu tựa như nhìn ra một sợi dây vô hình xen giữa cả hai.

Mà trên tay cậu, lại chính là cây kéo để cắt sợi dây đó...

Người ta nói, tương lai là một thứ chẳng thể thay đổi. Dù bạn biết trước hay không, muốn chối bỏ nó hay không, thì chính nó vẫn sẽ tìm đến bạn.

Đúng như Ron lúc này, trong lòng cậu dường như đã hình thành một thứ tình cảm vô hình chẳng ai biết. Một thứ tình cảm sinh sôi trên một bông hoa hồng kiều diễm. Dù đẹp, nhưng đầy gai góc...

"Papa nhỏ...?" Một giọng nói non nớt ngây ngô cất lên.

Ron thắc mắc quay qua, nhận lại là đôi mắt màu vàng hổ mang đầy vẻ lạc lõng. Nó trống rỗng, như thể một cái xác không hồn.

Một giọt...rồi hai giọt...

Nước mắt cứ vậy chảy ra, thấm ướt đôi gò má hồng hào của Hugo. Ấy vậy đôi con ngươi vẫn chẳng hề mang lấy một tia cảm xúc. Hoàn toàn lạnh lẽo đến thấu lòng.

Nhưng điều khiến Ron chú ý lại chẳng phải những dòng lệ nóng hổi kia. Thân hình cậu bé gần như trở nên trong suốt, nhìn qua liền như không tồn tại. Anh có thể thấy, cảnh vật đằng sau thông qua thân ảnh Hugo, cậu bé đang dần biến mất!!

Giống như chưa từng tồn tại...

Ron nhăn mày, ôm lấy tấm thân nhỏ con của Hugo, khuôn mặt anh toát lên vẻ lo lắng đầy sợ hãi. Đôi con ngươi màu xanh đậm ánh lên một hàng nước dày, tựa như những cơn sóng đang tấp vào bờ cát trắng.

"Hugo, con bị sao vậy?"

"..."

"Hugo??!!"

Cậu bé hôn lên má Ron một cái thật kêu, đôi mắt nhu hóa hiền lành nhìn lấy hàng mi ướt nước đối diện kia. Papa nhỏ lại khóc rồi... Lần này chính là khóc vì Hugo...

"Con không sao!" Dứt câu, cậu bé liền trở lại bình thường. Đôi con ngươi màu hổ phách ánh lên một tia sáng trong nhỏ bé.

Dù chỉ ở với nhóc con chưa nổi hai ngày, anh liền có cảm giác thân thuộc đến mềm lòng. Chính là tình phụ tử đầy thiêng liêng kia, anh nào có thể chối bỏ?

"Con làm ta lo chết được!!" Ron lau nước mắt, quay mặt tránh ánh nhìn của Hugo. Cậu bé kéo tay áo anh, giọng điệu du dương đầy trưởng thành vang lên, khiến anh có chút khựng lại động tác lau mặt.

"Người muốn nghe một câu chuyện không?"

Ron gật đầu, chính là anh không thể chối bỏ ánh mắt đầy mong chờ của cậu bé. Cũng chỉ là một câu chuyện, ngồi nghe cho nhóc con vui... - dòng suy nghĩ thoáng qua đầu Ron rồi chợt biến mất.

Anh nào hay, câu chuyện này đa phần đều liên qua đến anh...và thứ tình cảm đầy ngang trái kia...

"Ngày xưa, có một cô nàng phù thủy rất xinh đẹp. Cô có mái tóc đen và vẻ quyến rũ của độ tuổi đôi mươi. Tính tình cô hiền lành, đầy nhu hóa và dịu dàng. Đó là những gì người ngoài nhậm xét về cô. Cô sống ở vùng ngoại ô nước Mỹ, đầy yêu bình và phong lưu tình ái.

Cô có yêu một chàng trai, một anh chàng da đen người gốc Anh. Người đàn ông đó mang khí chất của một lãnh vương, phong độ ngút trời, khi nhìn vào liền có cảm giác vô cùng cuốn hút.

Anh và cô cùng quen nhau trong một lần anh công tác xa quê. Hai người trải qua một đêm nồng ái, hôm sau anh liền biến mất chẳng tung tích.

Cô mang thai, hạ sinh được một quý tử đẹp đến xiêu lòng. Nhưng người đời nào nói vậy...? Họ chỉ tay bốn phía, miệng không quên bịa đặt dăm ba bảy điều. Chung quy đều nói cô là chửa hoang, là mang con ngoài dã thú, là một ả lẳng lơ chẳng biết con của ai...

Cô nhục nhã, cô đơn rời khỏi nơi mình sống với một đứa con chưa đầy một tháng tuổi.

Cô đến Anh, đến nơi mà hắn từng kể. Cô dò hỏi người dân xung quanh thì được biết anh ta là một quý tộc, thuần huyết và cao quý. Dù vậy cô vẫn một mực đến tìm anh. Đây là sai lầm không thể tha thứ đầu tiên của nàng...

Cho đến khi gặp lại, chính là lúc cô phát hiện mình cơ hồ lại trở thành kẻ thứ ba.

Hắn đã có vợ, một cô vợ xinh đẹp đến từ nước Pháp xa xôi đầy thơ mộng. Cô đưa ra đứa trẻ mang nước da bánh mật, thành công làm kinh động hai con người kia.

Vì không muốn mình bị oan ức, cô bày đủ lại chiêu trò. Cuối cùng, cô vợ xinh đẹp kia đã rời đi, để lại nàng một bước lên thay thế vị trí phu nhân, đường đường chính chính đi bên cạnh hắn.

Sau khi nhận được vị trí mình mong muốn, ngày ngày cô sống trong nhung lụa tiền bạc đến điên loạn, tiêu sài đến người người đố kị. Dù vậy hắn vẫn dung túng cho cô làm những điều sai trái, bởi tình yêu trong gã, đã mất khi người vợ cả của mình rời đi.

Cho đến một ngày, hắn bị hạ độc, bởi chính cô vợ hai của mình. Hắn ra đi khi chẳng biết sự thật, hắn ra đi khi chẳng biết dã tâm của cô ả..."

Hugo dừng một lúc, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Chính xác là để nhìn gương mắt đang dần biến đổi của papa nhỏ thông qua mặt kính trong.

Một lúc sau, cậu liền cất giọng nói tiếp.

"...Nhưng tiền nhiều đến mấy tiêu liền hết. Do không được học hành, nên cư nhiên cô chẳng thể kiếm việc làm. Cô bắt đầu sống dựa vào đàn ông, dựa vào của cải của họ.

Cho đến khi cô nhận được lời mời gọi béo bở từ một tên quý tộc tóc bạch. Đó là đưa con mình, đặt dưới thân hắn..."

Hugo vừa đi lại vừa phẩy tay, đôi mắt nhắm nghiền, nhìn qua khó đoán được cảm xúc hiện tại. Cậu mở mắt nhìn lấy gương mặt đang họa hơn 7749 biểu cảm của Ron mà khẽ mím môi.
Papa lớn, con thực muốn cướp papa nhỏ nha.

"Sao có thể?" Ron há hốc mồm đầy kinh ngạc, thật điên rồ, câu chuyện này sao có thể xảy ra? Không một người mẹ nào lại làm vậy với con mình, không ai cả...?

"Lúc đầu đương nhiên cô rất day dứt, liền một mực muốn từ chối. Nhưng rồi,...tiền bạc làm mù con mắt, cô lại một lần nữa mắc phải sai lầm chẳng thể tha thứ. Một sai lầm đến cuối đời cũng không thể sửa chữa.

Cô hạ thuốc con trai mình, đưa anh nằm trên giường quặn quại với tên quý tộc giàu có...

Có lần một chắc chắn sẽ có lần hai, rồi lần ba, lần bốn,...

Dù vậy anh vẫn chẳng lấy một chút hận mẹ mình. Tuy tình mẫu tử trong anh đã cạn kiệt..." Hugo nâng tông rồi hạ tông, chất giọng ngọt ngào nhưng mang đầy vẻ nuối tiếc hiện rõ trên gương mặt cậu bé.

Một đứa nhóc tám tuổi, vì cái gì mà nghe được một câu chuyện buồn bã đế vậy? Vì cái gì mà dường như trong cậu như hiện lên hàng ngàn thứ cảm xúc khác nhau...

"Papa nhỏ... Người nghĩ cậu con trai trong câu chuyện vừa rồi thực đáng thương không?"

Cậu vô tư nói ra một câu hỏi, ánh nhìn xa xăm hướng ra ngoài khung trời đêm lạnh lẽo. Đôi con ngươi màu hổ phách bao lấy cảnh vật một màu buồn thương mà ngây ngô đến kì lạ ...

"Đừng nghe mấy câu chuyện vớ vẩn đấy, sẽ ảnh hưởng quá trình trưởng thành của con! Zabini, cậu sắp đồ vào tủ hộ tôi." Ron buông một câu rồi lấy đồ bỏ vào phòng tắm. Khi đi liền chẳng ngoảnh đầu lại, vì thế anh nào biết, ánh mắt Blaise nhìn xoáy vào nơi đang hiện hữu bóng anh lại lạc lõng đến mức nào.

Đúng vậy, ngay từ khi bắt đầu câu chuyện, Blaise đã ở đây, anh đã ngồi nghe với tâm tình hỗn loạn đầy cự tuyệt quá khứ đen tối đó...

Dù rằng "quá khứ chỉ là quá khứ", có những chuyện đều phải nhìn vào tương lai. Anh vẫn không nỡ vấy bẩn bông hồng nhung xinh đẹp ấy, mặc cho bản thân trong tương lai đã tự mình nhuốm nó vài vết mực đen...

_________||________

Mẹ ghẻ giá lâm:>
Fic [Mama Papa! Mau ngừng chiến] chỉ được đăng tải độc quyền trên "quát bát", trên "cái app có chứ W màu trắng nền cam":)))
Nếu bạn thấy fic ở những nơi khác thì 100% là lậu bản quyền:)). Thỉnh các thí chủ đọc tại @ernesta_malfoy

_______[]_______

[Phòng sinh hoạt chung Gryffindor]

Trên chiếc ghế đỏ da sờn cũ kĩ, ánh lửa mấp mờ từ lò sưởi chiếu thẳng lên gương mặt của những đứa trẻ đáng yêu.

Chúng ngồi đây đều vì một mục đích, một mục đích cao cả góp phần vào sự tăng trưởng của thế giới. Đó chính là...ghép đôi papa và mama chúng với nhau!!!

"Sau hai ngày ngóng trông và tìm hiểu, ta đã nhận ra rằng papa và mama thật sự không hề ghét nhau...
Mà họ thù nhau như hận không thể đem nhau xé ra thành ngàn mảnh!!" cô nhóc Lily lên tiếng, khuôn mặt thập phần trở nên thực đáng sợ.

"Em có nói quá không vậy Lilie?" Jame nhăn mày, đôi con ngươi màu lam bạc ánh lên tia khó hiểu.

"Ai biết...!" Lily nhún vai, mắt chuyển hướng sang nhìn ngoài cửa sổ.

Khung cảnh ấm áp cùng tiếng nói rôm rả xì xầm khiến căn phòng trở nên thật gần gũi.

Nhưng mấy ai biết, đề tài nói chuyện của bọn nhóc con kia lại thập phần khiến người khác kinh sợ!!...

________[]_______

Fic [Mama Papa! Mau ngừng chiến] chỉ được đăng tải độc quyền trên "quát bát", trên "cái app có chứ W màu trắng nền cam":)))
Nếu bạn thấy fic ở những nơi khác thì 100% là lậu bản quyền:)). Thỉnh các thí chủ đọc tại @ernesta_malfoy 

Xin lỗi vì độ lười biếng của bản thân huhu;-;

Mẹ ghẻ rất thích đọc cmt nha, các thí chú mau cmt đi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro