
Chương 8: Xinh không?
Ngày 01/09/1991.
Nhà ga Ngã Tư Vua dồn dập người một cách kì lạ, đúng là bao giờ cũng có nhiều người di chuyển bằng tàu hơi nước, nhưng không khí hôm nay khác biệt hẳn. Nhộn nhịp mà hồi hộp. Náo nức mà lo sợ. Như mở hội.
Mùa thu, có chút se se lạnh, nhưng ngày hôm nay lại rất ấm áp. Luicfel cầm lấy chiếc vé tàu, có chút mơ hồ: "Chín – ba – phần – tư?"
Bà Suenir tủm tỉm cười, sao cô lại có cảm giác bà ấy rất vui khi nhìn thấy điệu bộ mù tịt của cô nhỉ?
"Nhìn thấy sân ga số chín và số mười kia không Lucy?" Bà Suenir chỉ cho cô thấy hai sân ga đứng gần nhau.
"Vâng?"
"Cứ đi thẳng vào đó, đừng đi chậm quá."
"Dạ?"
"Con vẫn là nên tự tìm hiểu sẽ thú vị hơn đó!" Mặc dù đã gần bảy mươi nhưng bà Suenir vẫn còn trẻ trung lắm, bà hay thích nhìn bộ dạng mù mờ, khờ khạo của cô. Bà cho rằng nó rất dễ thương.
Luicfel nhìn chằm chằm vào cái hàng rào giữa hai sân ga, miết tay vào cái lồng nhỏ được trùm một lớp vải trắng mỏng manh. Tất cả đồ đạc đều được thu vào vòng ngọc, nên có lẽ so với các đồng học cô liền mang nhiều hơn một chút. Chủ yếu là mấy món lặt vặt bà Suenir và Ostan nhét cho cô.
"...?"
Lucifel giật mình, cô không thấy bà Suenir đâu nữa, thầm thở dài, cô chỉnh lại vành mũ. Bà ấy nhiều khi còn trẻ con hơn cả cô nữa.
Lucifel nhàn nhã bước về phía hàng rào, mắt trân trân nhìn. Mặc dù hay trêu ghẹo cô, nhưng bà sẽ không lừa một đứa con nít!
Sự chú ý của cô lại dời đi nơi khác. Tóc đỏ, lại nhiều thành viên, không cần hỏi cũng biết là ai.
"Weasley..."
Lucifel không có ý làm thân làm quen, cũng bẵng mất cảm giác ngần ngại với cái hàng rào, chớp mắt đã không vết tích. Đến khi định thần lại, cô mới nhận ra mình đã tới sân ga chín – ba – phần – tư tự hồi nào rồi.
Trước mắt cô là một đầu máy hơi nước màu đỏ gạch đang nằm đợi trên đường ray kế bên sân ga đông đúc hành khách. Một tấm bảng rõ to bên cạnh cô, mang hàng chữ 'Tốc hành Hogwarts, khởi hành lúc mười một giờ'. Lucifel ngoái nhìn lại phía sau và thấy một cái cổng sắt thô ở đúng ngay chỗ cái hàng rào trước đó, trên cổng có ghi: Sân ga số chín – ba – phần – tư.
Khói từ đầu máy xe lửa lảng trên đầu đám đông đang trò chuyện, trong khi những con mèo lông đủ màu ưỡn ẹo quẩn chân người khắp đó đây. Bon cú vọ thì hí hoé nhau theo phong cách cú vọ, giữa những tiếng loé xoé và tiếng rương hòm ken két cạ vào nhau.
Cô như sinh vật lạ đứng đó, những phù thủy nhỏ chỉ chỏ vào cô, chắc là tò mò sao mà cô mang độc mỗi một cái lồng như thế.
Lucifel cứ như vậy, dáo dác nhìn dòng người tấp nập, những hành lí cồng kềnh, những con cú, cóc, mèo...mãi cho đến khi nghe được một âm thanh quen thuộc: "Wow...nhiều người quá!"
Cô không quay đầu lại mà thẳng tiến về phía con tàu.
Những toa xe đầu đã đầy nhóc học sinh, có mấy đứa vẫn thò đầu ra cửa sổ nói chuyện với gia đình, mấy đứa nữa đang cự cãi nhau giành ghế. Nhìn thấy một số người xếp hành lí vào toa chứa riêng, cô do dự không biết có nên chất hành lí lên đó hay không. Chắc cũng không sao, dù gì thì bà Suenir cũng chẳng hề nhắc nhở cô phải bỏ hành lí vào khoang.
Lucifel lách qua loạt người chen chúc trên hành lang, cô cố nép người để không bị va phải ai đó hoặc có thể là những chiếc xe đẩy hành lí bằng sắt đang kêu cót két.
Đôi mắt lướt qua các toa đặc biệt, như là dành riêng cho huynh trưởng, toa năm hai Slytherin,...
Phỏng chừng năm nhất tương đối đông, ít nhất là đông hơn so với năm hai/
Toa nào cũng kín ghế.
Lucifel mệt mỏi mở toa tiếp theo, mặc dù vẫn mong đợi bên trong còn chỗ nhưng cô dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lí là toa này đầy rồi. Không phụ sự kì vọng của cô, bên trong chỉ có hai người.
Lại còn có người quen nữa. Sao mà họ còn tìm được chỗ nhanh hơn cả cô thế?
"Xin chào, tôi ngồi trong toa này được chứ?"
***
Trong lúc nói chuyện thì chiếc xe lửa đã đưa họ ra khỏi Luân Đôn. Bây giờ nó đang lao vun vút qua những cánh đồng nhởn nhơ những đàn cừu và bò thong thả gặm cỏ. Cả hai đứa (Harry, Ron) cùng im lặng ngắm cảnh vật lướt nhanh bên ngoài.
Xoạch. Tiếng mở cửa toa vang lên, dù nó rất nhỏ nhưng trong toa có ếm bùa cách âm nên cả hai nghe rõ mồn một. Harry và Ron đều ngoái ra phía cửa để nhìn.
Không rõ lắm, người kia mặc áo chùng, cái mũ trên áo che nửa khuôn mặt nên không rõ là nam hay nữ, cho đến khi Harry nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.
"Xin chào, tôi ngồi trong toa này được chứ?"
Harry lập tức nhận ra cô, cậu mỉm cười: "Cứ tự nhiên."
"Cảm ơn."
"Cô ấy vẫn thật lạnh nhạt." Harry nhìn cô chọn cho mình một chiếc ghế và lôi đũa phép ra, cậu nghe thấy cô ấy lẩm bẩm cái gì đó, rất nhỏ. Trong chốc lát, một ánh sáng màu vàng chui ra từ đầu đũa, chiếc ghế vốn dày bụi đã sạch sẽ như vừa mới mua. Đương nhiên là nếu không có mấy vết xước nho nhỏ trên đó.
Harry không ngạc nhiên lắm, bởi lẽ biểu hiện thành thục của cô nàng ở Hẻm Xéo đã cho thấy cô vốn là một phù thủy được dạy bảo về kiến thức thường thức trong giới. Tuy vậy, đôi mắt xanh qua lớp kính chắp đụp vụng về vẫn sáng lên, đây là lần thứ hai Harry nhìn thấy người ta làm phép bằng cây đũa thần kì ấy.
Thực ra thì danh tiếng 'người đẹp lạnh lùng'* đã không còn là xa lạ đối với Harry, cái danh này được cả trường gán cho cô.
*Thật ra thì tôi tính để là 'nữ thần cao lãnh' cơ, nhưng mà nghe mấy nhóc tiểu học gọi vậy thấy hơi quái quái nên để thế. Nó hợp với tụi trẻ hơn.
"Này, bồ quen bạn đó à?" Ron tò mò, nói nhỏ.
"À, lúc chưa gặp bác Hagrid thì tôi học ở trường tiểu học, bạn biết ở giới Muggle có trường tiểu học không? Đây là lần thứ hai tôi gặp cô...cậu ấy, cậu ấy học chung trường với tôi, nhưng không có chung lớp. Tôi hồi ấy chỉ nghe mọi người nói về cậu ấy, họ gọi cậu là 'người đẹp lạnh lùng', tôi chỉ từng vài lần thấy cậu ấy từ xa. Tôi cũng rất ngạc nhiên khi gặp cậu ấy ở Hẻm Xéo, không nghĩ tới cậu ấy lại là một phù thủy, gần tôi như vậy."
"Trường tiểu học sao? Tớ biết. Bạn ấy đẹp lắm à?" Tự nhiên giọng của Ron có vẻ hào hứng hẳn.
Hỏi thừa.
Harry bỗng thấy lạnh gáy, không hiểu vì sao mà chữ "đẹp" trong miệng chuẩn bị thốt ra lại nuốt xuống cuống họng, cậu gượng cười gật đầu nhìn cậu bạn tóc đỏ trước mặt. Cảm giác như có con mắt nào đó vừa nhìn như muốn xuyên thủng cậu, mặc dù chỉ là cảm giác lướt qua, nhưng cũng đủ để Harry bé nhỏ hiểu rõ rằng ai đang nhìn.
Cô ấy khó gần thật.
Thật ra ánh mắt sắc lẹm vừa rồi là của L'argent thân yêu, nó chỉ thấy vừa mắt mỗi cô chủ nhà mình. Còn bất cứ ai khác chỉ cần nhận được một cái liếc mắt của nó đã xem như là có phúc. Nó chỉ là vô tình liếc mắt thôi, nhưng tóc đỏ ngờ nghệch lại không nhận ra điều đó, thế nên chỉ tội Harry rụt mình lại mà im thin thít.
[19072022]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro