Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 24

Thư Hân vốn định chuẩn bị đồ để sang Nhật thì một cú điện thoại làm nàng ngừng mọi chuyện lại. Hơi suy nghĩ một chút, nhưng cũng rất nhanh bỏ đồ trong vali ra ngoài. Ít nhất thì nàng sẽ có một ngày nghỉ trọn vẹn, còn nguyên nhân là gì nàng mai nàng sẽ thắc mắc sau.

Dáng nằm lười nhác, nàng hơi vươn vai rồi vớ lấy cái điều khiển. Tiếng "tít" nhỏ cất lên.

- Tiểu Đường, thực sự cảm ơn em vì đã tham gia chương trình.

- Vâng, em cũng rất vui...

Là một chương trình giải trí nàng rất thích nhưng... gương mặt ai kia xuất hiện khiến nàng tự nhiên không thoải mái chút nào.

Mà... nàng vẫn ngồi xem.Đến cuối cùng, môi nàng cũng nở nụ cười. Nàng đã cố nhịn, nhưng có lẽ không thể cưỡng lại được cái biểu cảm ngốc nghếch của nhân vật khách mời lần này.

Liếc nhìn màn hình điện thoại, nàng khẽ thở dài. 0:00, một ngày mới đã đến.
.

Cô quá bận cho ngày hôm nay, lịch ghi hình thì dày đặc mà còn phải sáng tác ca khúc mới khiến cô thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi. Hốc mắt cô thâm quầng quá rõ ràng, lớp phấn càng lúc càng dày khiến Tiểu Hy mày nhăn càng lúc càng đậm.

- Lần nào trang điểm cho em cũng vã mồ hôi.

- Dạ?

Mắt cô nhắm nhưng vẫn chăm chú nghe động thái xung quanh. Giọng điệu hơi bực của Tiểu Hy khiến cô tò mò.

- Thì đấy, em làm gì mà hành hạ quầng mắt như này?

- À, có chút bận.

Cô cười.

Thở dài, động tác tay của Tiểu Hy cố tình mạnh hơn chút, cũng như báo hiệu đã trang điểm xong cho cô.

- Em thay đổi, đúng là chị thích Tiểu Đường như bây giờ rất nhiều. Nhưng hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng có bán mạng cho công việc như vậy. Một ngày em ngủ bao nhiêu tiếng, chị nhìn sơ qua lịch làm việc của em rồi tính cũng chỉ có khoảng 4 giờ nghỉ ngơi. Nếu không có sức khỏe thì nhiều tiền...

- Rồi rồi bà cô. Muộn giờ rồi, tý đàm đạo tiếp nha.

Cô cố né tránh mấy lời giáo huấn của Hana, cười tươi roi rói, nháy mắt với người kia rồi "rút lui" trước.

Thở dài, tự vỗ mấy cái vào trán.
"Ashhh, phải nói sao với chị Tiểu Vy đây?"
.

Nàng thảnh thơi sải bước đến công ty. Nếu mọi hôm nàng bận túi bụi với cái lịch trình dày đặc thì giờ đây, có quá nhiều khoảng trống trong thời gian hoạt động của nàng. Hôm nay ngoài việc đến công ty để nhận thu âm thì nàng sẽ gặp mấy-người-liên-quan để hỏi về chuyện này.

Tâm trạng nàng thực tế đang rất tốt. Nàng sợ với cái lịch công tác cũ, nàng sẽ không thể thư giãn nổi dù chỉ một phút. Nhưng, mọi lo âu giờ đã tan biến hết khi nàng nhìn vào cái thời gian hoạt động mới được thay đổi vào đêm hôm qua.

- Thư Hân à, đến rồi sao?
Quản lý Tống đang bận bịu ghi chép gì đó, nàng mỉm cười gật nhẹ đầu.

- Anh, sao lịch của em lần này lại thay đổi vậy?

Đặt túi xách xuống, nàng ngồi ngay ngắn vào bàn làm việc. Quản lý Tống hơi ngẩng lên nhìn nàng rồi lại cúi xuống ghi chép tiếp.

- Giám đốc có lệnh vậy, anh cũng không rõ. Mà cũng đỡ, nhờ vậy anh và em mới có thời gian rảnh, đúng không?

Cười thỏa mãn, quản lý vừa hay đóng quyển sổ lại. Ngẩng lên thì thấy vẻ đăm chiêu của Thư Hân.

- Này, có gì sao?

Vỗ nhẹ xuống bàn đánh tiếng, nàng nâng mày, một lúc sau mới lắc đầu.

- Không có... chỉ là hơi lạ.

Quản lý Tống hiểu ý, gật nhẹ đầu.

- Có thể chuyện tuột dốc của công ty đã được giải quyết. Dù sao cũng là chuyện tốt, việc của em quả thật đã đỡ đi hơn nửa.

- ... Vầng! Em qua phòng thu trước.

Ậm ừ rồi nàng cũng rời phòng. Rõ ràng nàng thấy quá lạ. Người mê tiền như giám đốc Tringj không lý gì lại vì vấn đề nhạy cảm của công ty đã được giải quyết mà hủy hoạt động của nàng. Quan điểm của Trịnh Thiệu Huy khá rõ ràng, càng thu được nhiều lợi thì càng nắm bắt, chắc chắn không để tuột khỏi tay.

Vậy là lý do gì?
Đăm chiêu là vậy, dừng chân trước phòng thu từ bao giờ rồi mà nàng cũng không hay.

Nàng đến khá sớm nên phòng thu vẫn đang có người sử dụng. Công ty tuy là có nhiều phòng thu nhưng nơi đây, theo nàng thì căn phòng này khiến nàng có cảm giác về âm nhạc hơn tất thảy. Có lẽ cũng bởi vì nó đã gắn bó với nàng 9 năm trời.

- A, chào anh!

Nghiêng mình lễ phép, người đối diện cũng đáp lại cái chào kia của nàng. Đó là quản lý mới của nhóm nhạc sắp debut - Star G, như vậy có nghĩa là năm người đang thu âm kia chính là Star G.

Nàng quan sát từ bên ngoài. Theo đánh giá của nàng, ngoại hình tốt, giọng hát được. Nhưng trưởng nhóm của nhóm nhạc này và nàng trước kia có chút xích mích, hiển nhiên là càng nhìn nàng càng thấy người kia thật chướng mắt.

- Có phải Thư Hân tỷ không?

Giọng ngọt xớt khiến nàng nổi da gà. Nếu không phải vì còn người ngoài thì nàng đã trừng mắt mà đáp rồi.

- Ừ, bọn em xong rồi sao?

Tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Vâng, chị vào đi ạ!

Khổng Tuyết Nhi cười ma mị. Nàng thừa hiểu nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái.

- Tiền bối, em tưởng chị mới comeback. Chị lại sắp ra album sao?

Tiếng một thành viên khác trong nhóm. Chỉ cần không phải Tuyết Nhi thì nghiễm nhiên nàng sẽ vô cùng thoải mái.

- À, chị được mời hát nhạc phim. "My world"!

- Thật sao chị? Em có xem phần giới thiệu, thực sự là bộ phim đáng mong chờ của tháng hai đó chị.

- Bọn em cũng nói chuyện với nhau về bộ phim vào tối qua...

- Mấy đứa, còn có lịch, đi thôi!

Quản lý cắt ngang, mấy cô gái đang tươi tỉnh mặt liền xìu xuống, ngoan ngoãn gật đầu rồi ra ngoài.

- Vậy chào chị!

Tuyết Nhi nhếch môi cười rồi xoay người đi. Nàng hơi giận, húng hắng ho một tiếng rồi vào bên trong.

- Alo, nghe rõ không Thư Hân?

Chỉ đạo âm nhạc ở bên ngoài nói nhỏ, nàng gật đầu ra dấu "Ok".

- Bản anh mới đưa cho em là bản hoàn chỉnh, sửa vài chỗ thôi nhưng nhìn chung vẫn vậy. Chú ý nhé, chỗ nào khác đã được tô đỏ lại rồi. Cố gắng làm trong một lần nhé.
"Ok"

Nàng mỉm cười nhìn vào bản nhạc mới.Soi kĩ những chỗ tô đỏ, gật gù. Vài nốt cao đã được thay nhưng không thể gây khó khăn cho nàng. Nếu nàng không thể xử lý mấy nốt cao này thì không còn là Ngu Thư Hân nữa.

"Cái người kia cẩn thận vậy sao?"

Nhướn mày liếc nhìn người ngoài phòng thu rồi lại nhìn vào bản nhạc. Việc tô đỏ chỗ sửa đã khiến nàng ngạc nhiên rồi, không thể tin được những chỗ luyến cao độ cũng được người kia nhắc khéo bằng mấy chữ nhỏ bên dưới.

Trong âm nhạc, bạn hiểu và hát được theo bản nhạc đã đành nhưng có những chỗ phải xử lý đúng ý đồ của người sáng tác.

Điển hình là đây, bản nhạc là trong tay nói một kiểu nhưng ý đồ người viết lại khác một chút.

Nàng hơi nhẩm trong đầu, rõ ràng hát theo lối được-nhắc-nhở hay hơn hẳn so với cách "phổ thông" kia.

Đã xong việc "đọc qua".
"Giải quyết trong một lần nào"
Hơi cong khóe môi. Sự sảng khoái này lâu lắm mới lặp lại. Một bản nhạc tưởng như quá dễ dàng lại đang thách thức nàng.

Hơn nữa, nàng cười vì bài hát này quá hay. Đúng theo đánh giá, quá-hay!
Hít một hơi sâu.

Nhạc nền.
"Em cố gắng say giấc một lần nữa, không thể để anh vụt mất như vậy
Thế giới kia, hãy ngừng chuyển động
Em thực sự muốn được thấy anh
Vậy mà khi đã ở trong mơ, em cũng chỉ như một cơn gió
Gió thoảng qua và anh chẳng thể nhìn thấy em
Nhưng dù là vậy... anh vẫn mãi mãi là duy nhất trong tâm trí em
Yêu anh thật quá đau đớn

Dù cố gắng trốn tránh nhưng lại yếu lòng, sải bước chân nặng trĩu tìm kiếm anh
Vì yêu anh như vậy nên xin anh đừng lãng quên em
Tình yêu này, sẽ là mãi mãi, không bao giờ vơi cạn
..."

- Thư Hân!

Đến lần thứ ba nàng mới ngẩng mặt lên được. Quản lý Tống vỗ gáy, còn một câu thôi mà không rõ vì lý do gì khiến nàng dừng lại lửng lơ như vậy.
Đã quá hay, quá xuất sắc vậy mà phải làm lại từ đầu.

- Thư Hân, không khỏe sao?

Quản lý Tống đưa nàng chai nước, đón lấy, hơi lắc đầu, hướng ánh mắt sang người đàn ông đang chỉnh lại bộ âm thanh.

- Anh Ken, bài hát này không phải anh viết sao?

Người đàn ông được gọi là Ken kia tròn mắt nhìn nàng, khó hiểu.

- Anh từng nói với em là do anh viết sao?

Nàng ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì người kia đã cười xuề.

- Không phải anh viết đâu. Triệu vương tử nhờ anh phụ trách... ừm, giúp em ghi âm.

Là Tiểu Đường.
Khi chỉ còn một câu kết thúc bài hát kia thì dòng chữ "Sáng tác:  Triệu Tiểu Đường" đập vào mắt nàng.

Đã tự hứa với bản thân là quên cô đi, nhưng đến đâu cũng gặp hình ảnh của cô.

Tránh né cô đã là thói quen của nàng, vậy mà nàng như bị cô ám vậy. Bất kể có làm gì, tán gẫu với người quen liền nghe thấy tên cô, lướt qua mấy trang mạng xã hội lại gặp nụ cười rạng rỡ của cô ngay trên màn hình.

Hôm nay, ông trời cũng không buông tha cho nàng. Bài hát nàng mong mỏi được trình bày lại chính là một sáng tác của cô.

Không thể thiếu chuyên nghiệp lúc này, dĩ nhiên nàng cố gượng gạo nụ cười rồi gật đầu. Coi như đáp lại câu nói kia.

- Hôm đưa bản nhạc cho anh, Tiểu Đường có đề xuất ba ca sĩ hát bài hát này, dĩ nhiên là có tên em. Anh không đắn đo liền liên lạc mời em ngay. Vốn biết Tiểu Đường sáng tác rất giỏi nhưng không nghĩ lại còn giỏi trong việc chọn ca sĩ trình bày bài hát của mình. Giọng em rất hợp với giai điệu bài hát này. A, thật là... không khéo giải nhạc phim của năm sẽ thuộc về bài hát "Don't forget me" này thôi!

Nàng hơi mím môi.Cô không hề né tránh nàng.

"Đúng là Triệu Tiểu Đường, rất chuyên nghiệp"

Nàng hơi cười, thầm nghĩ mình quá trẻ con. Công, tư lẫn lộn tự nhiên khiến bản thân rối loạn rồi tự làm khó mình.

- Được rồi, làm lại thôi!

Nhìn bản nhạc một lần nữa, nàng hít sâu một hơi rồi bước vào phòng thu.
"Vẫn có thể có mối quan hệ xã giao"
Nàng cười.

Giờ mấy thấy cái khốn khổ trong ngành giải trí. Bản thân mang tiếng cười đến cho mọi người nhưng thâm tâm lại nặng ưu phiền không biết sẻ chia cho ai.

Miệng cô vẫn nhoẻn cười, vẫn đối đáp với giọng điệu dí dỏm nhưng đầu óc nặng trịch. Cô mệt mỏi và quan trọng hơn, cô đang buồn.

- Tiểu Đường, còn một lịch trình nữa là xong rồi.

Quản lý Lôi hôm nay khá vui, gương mặt anh ta lộ rõ vẻ háo hức. Cô dễ dàng nhìn ra, hơi cười cười.

- Mua trang sức đó, chuẩn bị "ngân sách" chưa anh?

Nhắc đến vấn đề này Lôi Gia Âm đỏ bừng mặt, phủi tay.

- Anh không háo hức đến vậy đâu, đừng có chọc anh!

- Không háo hức? (Cô tròn mắt) Vậy cái dáng vẻ bây giờ của anh là sao? (Cười)

- Anh...

Cạch cạch....

- Ơ, Tiểu Đường? Phải Tiểu Đường không?

Sau cái tiếng giày cao gót càng lúc càng gần thì là một tiếng gọi cắt ngang câu từ dở dang của Lôi Gia Âm.
Hơi nghiêng mặt sang nhìn phía trước vì cái thân hình cao lớn của anh quản lý đã chắn hết tầm mắt. Cô có kinh ngạc nhưng lại rất nhanh thu liễm lại.

- Đúng rồi kìa, em mới ghi hình sao?

Vẻ niềm nở của quản lý Tống thật đáng yêu. Tiểu Đường cũng nhanh chóng bước đến chỗ anh ta.
Một cái bắt tay.
Nếu như quản lý Tống ở đây, thì hiển nhiên nàng cũng sẽ ở đây.Tiếng giày cao gót "cọc cạch" kia chắc chắn là của nàng.

- Tiểu Đường, bài hát kia của em ban chiều Thư Bân đã thu xong. Đúng là Tiểu Đường sáng tác, anh nghe mà nổi da gà.

Quản lý Tống cười tươi lắm. Cô tất nhiên sẽ cười, nhưng sự việc nàng xuất hiện trước mặt khiến đầu óc cô hơi choáng váng.

- Có gặp khó khăn gì không anh?

- Không có, sau hai lần là hoàn tất.

Cô hơi mở căng mắt, rõ ràng là ngạc nhiên. Trước đây khi giúp nàng hát ca khúc của mình, không biết cô đã phải sửa chữa bao lần vậy mà giờ đây, "hai lần" – khiến cô không thể tin nổi.

Hơi liếc sang nhìn nàng, nàng vốn đang nhìn sang cô và quản lý Tống. Đụng mắt cô khiến nàng bối rối. Cô không để nàng khó xử quá ba giây, vội vã thu tầm mắt.

- Anh, có dịp sẽ hàn huyên tiếp. Giờ em có chút bận. Có lẽ đi trước!

- À ừ, tất nhiên, em về nhé!

Quản lý Tống thậm chí còn tươi tỉnh vẫy vẫy tay. Cô mỉm cười, hai quản lý bắt tay tạm biệt rồi cũng gấp rút sải bước.

Cô không quên nghiêng nhẹ đầu sang phía nàng, gật nhẹ chào tạm biệt. Nhưng cô một mực không nhìn vào mắt nàng. Tuy có mất lịch sự nhưng cô không muốn nàng bối rối. Cô không muốn sự xuất hiện của mình làm nàng không thể tự nhiên, cô sợ nàng sẽ ghét cô thêm nữa

- Thư Hân, anh nói luôn miệng khiến em không có cơ hội nói chuyện với Tiểu Đường rồi!

Giọng khá dí dỏm.

- Vâng, còn gặp lại mà. Với cả... em ấy... khá bận nhỉ?

Không rõ vì sao lại quan tâm nữa. Buột miệng ra như vậy khiến nàng hối hận tức thì.

- Tiểu Đường sao? Ừ, em ấy rất bận chứ không phải "khá bận" đâu. Tiểu Hy nói là... A!

Minho đỏ bừng mặt. "Tiểu Hy", "Tiểu Hy". Cái tên nghe khá quen. Nàng nâng mày, lập tức tóm lấy cổ áo anh quản lý. Cả hai đồng loạt dừng bước.

- Này! Tiểu Hy là ai?

- Không... không ai cả! Không nhé!

Lắp bắp một cách quá đáng.

- Sớm muộn gì em cũng biết thôi. Đến lúc đó, mấy hình ảnh đáng xấu hổ của anh ở công ty...

- Thôi, anh nói mà!

Dọa như vậy là đủ rồi. Nàng hài lòng nhưng vẫn cố ra vẻ chảnh chọe, nâng mày thách thức.

- Rồi, vừa đi vừa nói nào!

Quản lý Tống một tiếng thở dài rõ lớn. Nàng tủm tỉm, vừa khoát tay vừa bước đi.

- Bộ phim "My world" đó, vì anh Ken chọn em hát chính cho bài "Don't forget me" nên anh có ghé qua xưởng sản xuất mấy lần. Hôm đó đến thì mọi người nói Tiểu Đường cũng đang ở đây nên anh vào hỏi thăm em ấy luôn. Đúng lúc em ấy đang trang điểm lại để chuẩn bị cho Show kế. Hana... à (đỏ mặt)... là người trang điểm của em ấy... nên anh quen được... đó đó!

Múa may chân tay.Nàng được thể, giọng chọc ghẹo.

- Hai người hẹn hò?

- Chưa... Nhưng anh cũng đang cố gắng. Tiểu Đường nói Tiểu Hy rất thích ăn đồ ngọt nên anh chuẩn bị chút quà cho em ấy rồi... Thực sự may mắn có Tiểu Đường giúp đỡ. Em ấy bận vậy mà vẫn dành thời gian trả lời mấy tin nhắn vớ vẩn của anh.

Quản lý Tống gãi đầu gãi tai. Nàng hơi trầm ngâm, mím môi, nàng cố ngăn cản lời muốn hỏi.

- Chuyện ban nãy nói dở... Tiểu Hy  đó, nói gì?

Nàng có cảm giác nếu không hỏi rõ ràng sẽ hối hận mất.Nhưng hỏi ra lại càng hối hận hơn. Cứng rắn bao ngày cuối cùng lại trở nên yếu mềm khi chỉ nghe chút tin tức có vẻ bất ổn về cô.
"Chỉ là... tò mò"
Tự động viên mình như vậy. Nhưng thâm tâm nàng biết, nàng đang quan tâm.

- À, cô ấy nói Tiểu Đường từ khi thay đổi phong cách, trở thành người dí dỏm thì càng bận hơn trước. Hôm qua nghe cô ấy kể thực sự anh còn sợ. Lịch trình trước kia của em so với em ấy không là gì hết á! Tiểu Hy có xem trộm sổ ghi chép sinh hoạt của Lisa, có rất nhiều tối em ấy không ngủ, cứ viết nhạc đến sáng rồi sớm hôm sau đi ghi hình.

- ...

- Lịch ghi hình của Tiểu Đường trải dài, rất nhiều chương trình ở Hàn Quốc và Nhật Bản mời em ấy và theo Tiểu Hy nói thì em ấy không từ chối một chương trình nào dù đã ôm quá nhiều việc. Lớp phấn trang điểm ở hốc mắt Lisa ngày sau so với ngày trước, mỗi lúc lại dày thêm một chút. Giờ mà tẩy trang thì sợ không nhận ra nổi Triệu vương tử của ngày xưa.

Quản lý Tống thở dài. Người sải bước song song anh thì đã như người mất hồn từ bao giờ.

- Mà, cũng không hiểu nổi. Em ấy chỉ ngồi sáng tác thôi cũng dư chi phí sinh hoạt rồi. Cùng lắm thỉnh thoảng tham gia vài chương trình phỏng vấn. Tại sao lại tự hành hạ mình như vậy nhỉ? Hay Tiểu Đường... kẹt kinh tế sao?

Liếc sang phía Thư Hân. Quản lý Tống ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt tái mét của nàng.

Nàng nãy giờ nghe, chỉ nghe mà thôi.
Không muốn quan tâm nhưng lồng ngực tự nhiên nhức nhối khủng khiếp.
.

- Tiểu Đường, muộn như này còn phiền em.

Quản lý Lôi gãi vành tai, cô cười xuề, ra cái bộ dạng "đuổi" anh quản lý.

- Về đi anh, sắp sang ngày mới rồi đấy. Quà phải tặng đúng ngày chứ!

Quản lý Lôi gật gù, dặn qua mấy lịch trình ngày mai rồi rời đi.Trời lạnh vậy nhưng cô vẫn đứng ngoài. Tay nắm chặt miệng túi xách, mắt lưu luyến nhìn về cánh cửa đóng kín phía bên đường.

Phụt
Đoàng đoàng đoàng
Một loạt tiếng giòn tan vang lên thu hút sự chú ý của cô. Cô ngước lên nhìn bầu trời, ánh sáng khiến mắt cô phải nheo lại.

"Ngày này mà cũng có pháo hoa?"

Cô khó hiểu nhưng vẫn ngắm nhìn thứ phát sáng đẹp đẽ trên bầu trời. Chỉ khoảng nửa phút, mọi thứ lại trở về vẻ yên tĩnh của nó.

"Có lẽ là kiểu tán tỉnh của mấy thiếu gia"

Cô hơi cười, đợi đến khi đốm sáng cuối cùng trên bầu trời tắt hẳn, đến khi trên kia chỉ còn trăng mờ và sao xa cô mới thu lại tầm nhìn.

Xoay người định trở vào trong liền thấy chút kì lạ. Cô xoay người, cánh cửa phía bên đường đã mở từ lúc nào. Hơn tất thảy sự chú ý lại chính là bóng dáng thân quen đã rõ ngay trước mắt cô.

Lặng thinh nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc. Cô không nghĩ giờ này nàng còn thức, còn nàng càng không nghĩ cô lại xuất hiện ngay trước mắt mình.

Cả khu phố có lẽ chỉ còn cô và nàng đứng im như hai pho tượng ngoài đường.

Việc nàng đột ngột xuất hiện khiến cô căng thẳng. Vốn đã hơi choáng vàng giờ thì như bị tra tấn vậy. Biết mình nên trở vào nhà nhưng lại lưu luyến không nỡ rời cặp mắt khỏi ai kia. Cô rất nhớ nàng cứ ước muốn được gặp nàng, nhưng rồi sợ nàng nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, cô sẽ không chịu được.

- Chị nên vào trong nghỉ ngơi đi, khuya rồi!

Cô nhất định phải nói gì đó. Sau ngần nấy thời gian chẳng lẽ cứ im lặng?
Lời của cô khiến nàng bừng tỉnh.
Cô không hề hỏi "tại sao giờ này vẫn còn thức?", cô không tò mò chuyện riêng của nàng, chỉ nhắc nhở nàng nghỉ sớm.

Vẫn là Triệu Tiểu Đường "người lớn" của trước kia, nàng tự nhiên có chút... vui mừng. Nàng vui không lý do gì khác ngoài việc được thấy cô và nghe thấy giọng nói của cô.

Thứ giọng trầm ấm khiến con tim nàng rung động lần nữa mở lời quan tâm đến nàng.

- Vậy còn em? Vào trong em sẽ nghỉ ngơi chứ?

Không nghĩ sẽ được nàng đáp lại. Cô chỉ mong nàng "ừ" một tiếng cũng được rồi, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng không nghĩ nàng lại hỏi lại cô.
Nếu đây là cơ hội, cô sẽ nắm bắt. Dù phải gặp khó khăn trong việc theo đuổi lại nàng, cô cũng chấp nhận, vì cô sợ nàng thuộc về ai đó không phải là mình.

- Không! Tôi không ngủ được!

Hai người đứng đối diện nhau. Mọi thứ đã đi vào tĩnh lặng nên chỉ một tiếng nói khẽ cũng có thể nghe rõ ràng.

- Tại sao?

Nàng có chút bực. Nghe về chuyện của cô gần đây làm nàng lo lắng, giờ thấy cô dửng dưng như vậy quả là khiến mọi quan tâm của nàng như vô nghĩa. Vẫn làm bộ mặt thản nhiên, nàng hỏi bằng tông giọng vừa phải nhưng lòng thì đang bồn chồn muốn chết.

- Thư Hân, tôi có thứ cần đưa cho chị. Chị sẽ nhận chứ?

Nàng nghe vậy tầm mắt liền hướng xuống cái túi cô đeo chéo. Tay cô siết chặt miệng túi, dù mơ hồ nhưng nàng cũng nhận ra.
Cô lo lắng, nàng biết.
Nhưng lo lắng về chuyện gì mới được?

Cô... sợ nàng không nhận?
Tim nàng nhói lên một tiếng đau đớn. Nàng nên làm gì đây? Có nên nói "sẽ nhận" không? Như vậy khác nào phản lại lời hứa "sẽ quên cô"?

Nàng giận cô, giận quá nhiều. Hôn người phụ nữ khác trước mặt nàng, nàng quyết sẽ không thể tha thứ.
Nhưng giờ đây, ánh mắt mang một khối chân tình truyền thẳng đến tim nàng, nàng biết phải làm sao?

- Thư Hân, chị thật sự không còn lưu luyến gì tôi sao?

.............................................................

Sau chương này hành trình cẩu lương không nha, chúng ta sẽ thấy sự yêu chiều sủng ái của Triệu vương tử giành cho Ngu quý phi thế nào. Buổi trưa vui vẻ nha. Hẹn tuần sau gặp lại nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro