Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Quán bar

Người trước mặt anh không phải là Dream, đó chỉ là một chàng trai mặc áo khoác màu xanh lá cây với chiều cao tương đương. George xin lỗi vì sự nhầm lẫn và tiếp tục đi xuống hành lang lần này với tốc độ rất nhanh, cố gắng thoát khỏi cậu bé mà anh đã gọi nhầm là Dream.

Trên hành lang mà anh đang chạy vô cùng ướt và điều này làm anh mất thăng bằng. George cố gắng để đứng vững nhưng giấy tờ mà anh mang theo lại bất ngờ rơi khỏi tay, lập tức trở nên ướt nhẹp khi vừa chạm đến mặt sàn.

"Nó ướt kìa." Một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Tôi biết." George càu nhàu, cúi xuống bắt đầu nhặt giấy tờ của mình.

Giọng nói phát ra từ phía sau anh giờ đã chuyển sang bên cạnh, chủ nhân của giọng nói đó cúi người xuống giúp anh nhặt những tờ giấy ướt nhẹp bên dưới.

"Cảm ơn," George nói, anh đứng thẳng dậy, đưa tay ra muốn nhận lấy hai tờ giấy còn lại từ tay người kia.

"Đáng lẽ tôi nên có một dấu hiệu."

George chợt cảm thấy giọng nói này có phần quen thuộc, nó trầm và vẫn còn hơi khàn.

"Dream?" George nói, lấy tờ giấy ra khỏi tay Dream.

Dream mỉm cười khi biết anh vẫn nhận ra cậu. "Chàng trai ở nhà tắm công cộng."

"Là George," George sửa lại cho cậu.

"George," Dream cười toe toét lặp lại.

"Cậu nói dối tôi, tại sao cậu lại nói là cậu không ở đây?"

"Tôi không có," Dream trả lời. "Tôi chỉ đang dọn dẹp." Cậu chỉ về phía cây lau nhà và một cái xô đang ở bức tường gần đó. "Tôi định cắm biển báo cho mọi người biết là sàn nhà đang ướt mà anh chạy xuống đây nhanh quá."

George lại không để ý đến phần cuối cùng của câu nói. "Cậu dọn dẹp chỗ này?"

"Ừm." Dream xác nhận.

George đột nhiên bối rối, anh liếc qua Dream, chợt nhận ra cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi có cổ màu đỏ cùng một chiếc quần tây đen giống đêm qua.

"Sao cậu lại dọn dẹp ở đây?"

Dream cười. "Do sở thích á."

George tiếp tục nhìn chằm chằm vào Dream, trong lòng vô cùng rối bời.

"Tôi nói đùa thôi. Anh nghĩ gì vậy đồ ngốc này, tôi cần tiền."

"Ra vậy," George nói rồi lại lắc đầu, tại sao anh lại nghĩ công việc mà cậu làm lại là mấy công việc không bình thường vậy? "Mấy giờ thì cậu xong?"

Hiện tại Dream lại là người trở nên bối rối. "Tôi không chắc, trong vài giờ nữa, có lẽ vậy."

George bắt đầu suy nghĩ, anh nhíu mày.

"Tại sao anh lại hỏi vậy?" Dream hỏi. Lúc này cậu đã bước đến chỗ cây lau nhà và cầm lấy nó trên tay.

"Chúng ta có thể đi đâu đó." George trả lời.

"Đi đâu đó?"

"Ừm."

"Ở đâu?"

"Tôi không biết, cậu muốn đi đâu?"

Dream im lặng, cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang thực sự xảy ra. Tất cả những gì cậu muốn là hoàn thành việc dọn dẹp và sau đó trở về nhà.

"Cậu có thể đi với tôi bây giờ nếu cậu muốn, tôi đang cố gắng tìm bạn của tôi, Wilbur, tôi có thể giới thiệu cậu với cậu ấy."

Dream hồi hộp, hết cọ sát chân này lại chuyển sang chân kia. "Tôi không chắc."

George đột nhiên cảm thấy má mình nóng lên. Rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Dream không phải là bạn của anh, họ chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên mấy giờ trước. Anh chợt nhận ra rằng tất cả những điều này nghe thật ngu ngốc làm sao.

"Tôi xin lỗi." George nói nhỏ.

Một khoảng im lặng diễn ra, George đột nhiên muốn nhanh chóng bỏ chạy, giống như đã từng làm trước đó nhưng giọng nói của Dream đã ngăn anh làm vậy.

"Sau đó thì sao? Tối nay nhé. Chúng ta có thể gặp nhau ở phòng tắm." Dream mỉm cười sau khi cậu nói điều đó.

"Được rồi, ở phòng tắm." George lặp lại để đảm bảo rằng anh đã nghe chính xác. Anh rất vui vì ít nhất Dream cũng muốn gặp anh, ngay cả khi nếu nó có ở ngoài trời vừa lạnh vừa tối.

"Hẹn gặp cậu vào tối nay nhé." George nói, vẫn còn khá háo hức về chuyến đi.

Dream gật đầu và họ chia tay nhau tại hành lang.

George nhanh chóng trở về phòng mình, sau khi đóng cửa, anh liền thả mình xuống giường rồi đặt tay lên ngực. Anh có thể cảm nhận được lồng ngực anh đang đập liên tục, nó nhanh đến mức gần như đáng sợ. Anh nhắm mắt lại và bắt đầu đếm, anh thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

Anh nghĩ đến Dream. Lần này mắt cậu không đỏ ngầu, nhưng có quầng thâm bên dưới. George tự hỏi cậu ấy rốt cuộc đã ngủ được bao nhiêu tiếng.

"Cậu đang làm gì đấy?" Wilbur đột nhiên hỏi. Hắn đang xoay tròn trên ghế của George.

George mở mắt trước giọng nói bất ngờ, Wilbur đã làm anh sợ hãi, anh thậm chí còn không nhận ra Wilbur đang ở trong phòng của mình cho đến khi hắn cất tiếng.

"Đệt, Wilbur, cậu bị sao vậy?"

Wilbur cười. "Tớ còn tưởng rằng cậu đang cố tình phớt lờ tớ cơ."

"Tớ thậm chí còn không biết cậu đã ở đây." George trả lời.

"Chà, tớ đến đây và mang theo một lời mời." Wilbur tiếp tục, George nhướng mày một cách bối rối. "Tối nay tớ sẽ biểu diễn và tớ muốn cậu đến đó." Hắn vẫn quay cuồng trên ghế của George.

"Ở đâu vậy?" George hỏi.

"Không phải nơi nào đặc biệt đâu," Wilbur trả lời. "Đó chỉ là một quán bar, tớ đang bắt đầu với những thứ nhỏ nhất George, cậu chắc chắn không thể tưởng tượng nổi khoảnh khắc tớ sẽ đứng trên một sân khấu lớn là như thế nào đâu."

"Tớ không mong cậu sẽ được biểu diễn ở trên sân khấu lớn đâu." George bật cười.

"Cậu sẽ gọi tớ là đồ dở hơi có đúng vậy không?"

"Nào có," George nói, vẫn cười. "Mà, có lẽ là vậy."

Wilbur đảo mắt.

"Tớ không thể đến được đâu."

"Tại sao vậy?"

"Tớ có việc bận rồi," George đứng dậy. Anh muốn đi tắm và sau đó đánh một giấc thật ngắn.

"Việc gì vậy?" Wilbur tiếp tục. "Tớ là người bạn duy nhất của cậu đó."

"Chà, nhưng mà bây giờ tớ lại có thêm một người nữa rồi." George phớt lờ lời oán trách của hắn rồi đi về phía cửa, anh mở nó ra và ra hiệu cho Wilbur rời đi.

"Tên của cậu bạn đó là gì vậy?" Wilbur hỏi, đứng dậy và quàng túi qua vai. Hắn không tin George, trong hai năm họ quen nhau, hắn chưa từng thấy George đi chơi với ai khác ngoài mình và Niki.

"Tớ không biết," George trả lời.

Wilbur bây giờ rất bối rối.

"Vì vậy, cậu không thể đến buổi biểu diễn của tớ vì cậu phải đi chơi với một người bạn mà cậu thậm chí không biết tên?"

"Chuẩn luôn."

"George, rốt cuộc cậu có biết cậu đang nói gì không vậy, nghe nó nhảm nhí thật đấy."

"Không phải nói nhảm đâu, ngày hôm qua tớ đã gặp cậu ấy."

"Vậy thì mang theo cậu ta cùng đến."

"Tớ không chắc cậu ấy muốn đến đó đâu."

"Hãy nói với cậu ta rằng tớ tốt như thế nào và sau đó cậu ta sẽ muốn tới thôi."

"Có lẽ bọn tớ sẽ đến đó sau vậy." George nói. Wilbur lúc này đang ở bên ngoài và George từ từ đóng cửa chào tạm biệt hắn. Anh yêu quý Wilbur, nhưng anh muốn ở một mình.

Sau đó George ngồi xuống mép giường.

Nghe có vẻ nhảm nhí, anh sẽ không phủ nhận điều đó, Wilbur có lẽ nghĩ rằng anh đang cố tạo một cái cớ thay cho lời từ chối phũ phàng rằng anh không muốn đến. Nhưng anh thực sự muốn gặp lại Dream.

Có một điều gì đó rất lạ ở Dream và nó gần như hấp dẫn anh tiến đến gần. Anh chưa bao giờ có ai đi chơi cùng ngoài Wilbur và Niki nên việc tìm hiểu về Dream sẽ giúp anh có cơ hội gặp gỡ những người mới, làm những điều mới mẻ hơn.

Anh thậm chí không thể nghĩ đến việc làm bất kỳ công việc nào vào lúc này, mặc dù thực tế là deadline đang chồng chất. Thay vào đó, anh tắm rửa, ăn trưa và sau đó ngủ một mạch 5 tiếng.

Khi anh tỉnh dậy, trời đã bắt đầu tối.

Anh ra khỏi giường, mặc một bộ quần áo mới rồi đi về phía cửa, anh chưa và Dream chưa nói đến việc sẽ gặp nhau vào thời gian cụ thê nào, nhưng anh nghĩ Dream có ý rằng họ nên gặp nhau khi trời bắt đầu tối.

Trời bắt đầu mưa khi George vừa rời khỏi tòa nhà. Anh không mang theo ô, mà áo khoác của anh lại không có mũ trùm đầu vậy nên anh đành kéo cao áo khoác lên tạo thành một cái trùm đầu giả để lánh tạm.

Khi George đến bên ngoài phòng tắm công cộng, Dream đã ở đó. Cậu đang dựa lưng vào một trong những bức tường bê tông. Cậu không nghe điện thoại hay làm bất cứ thứ gì, có vẻ như cậu đang nhìn chằm chằm xuống đất.

Dream không để ý đến George cho đến khi anh bước đến ngay bên cạnh.

"Cậu đã ở đây rồi," George nói, cố gắng hết sức để che giấu sự nhẹ nhõm trong giọng điệu của mình. Trên đường anh chạy đến đây, anh đột nhiên cảm thấy rằng Dream có thể sẽ không xuất hiện.

"Tôi ở đây." Dream lặp lại. "Anh muốn làm gì?"

"Chúng ta có thể mua thứ gì đó để ăn nếu cậu muốn," George đề nghị và Dream gật đầu đồng ý.

Họ đi dạo quanh các con phố ở London một chút, không có nhiều người ra ngoài vì trời mưa và nó yên bình đến lạ.

Dream đã nói rằng cậu không muốn vào trong bất kỳ cửa hàng nào nên họ đã mua một hộp pizza và ngồi bên ngoài bậc cửa của một ngôi nhà lớn, nơi đèn không thể chiếu tới.

"Cậu có nghĩ rằng sẽ có người sống ở đây không?" George hỏi, bắt đầu mở hộp bánh. Đó là một chiếc Pepperoni* Pizza và nó trông thật ngon lành khi ăn ở ngoài trời.

(*) Pepperonis được xem là loại xúc xích hun khói dùng trong làm bánh pizza

"Tôi chưa từng thấy ai vào trong," Dream trả lời.

Họ nói chuyện một lúc, không có một chủ đề cụ thể nào dẫn dắt cuộc trò chuyện của họ, thay vào đó họ chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác. George nhận thấy rằng bất cứ khi nào anh cố gắng hỏi Dream về những gì cậu đã làm, nơi cậu đang sống, hay cậu đến từ đâu, (anh có thể nói bằng giọng Mỹ của Dream rằng anh không phải là người Anh) nhưng Dream sẽ luôn cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện và biến nó thành câu hỏi về George.

"Vậy anh đang học gì?" Dream hỏi. Trong hộp chỉ còn hai lát bánh pizza nữa, cậu lấy một miếng.

"Tiếng Anh," George nói, cầm lấy phần còn lại.

Dream cười. "Vậy là anh biết đọc."

"Anh biết." George mỉm cười đáp lại.

Họ hoàn thành phần ăn của mình trong im lặng thoải mái. George kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình. Nó muộn hơn anh nghĩ.

"Anh có cần phải đến nơi nào nữa không?" Dream hỏi.

George nhìn cậu. "Không, anh chỉ đang kiểm tra thời gian thôi." Cậu gật đầu lia lịa.

George đột nhiên cảm thấy tồi tệ, anh không nhận ra rằng việc anh lấy điện thoại ra có thể là một hành động thô lỗ. Giờ nghĩ lại, anh chưa một lần thấy Dream dùng điện thoại của chính mình.

"Em có muốn cùng anh đến quán bar không?" George đột nhiên hỏi, nhớ lại lời đề nghị của Wilbur.

George đã nhận thấy rằng ngoài trời bắt đầu trở lạnh và chúng có thể làm anh và cậu đóng băng, anh muốn cả hai đến một nơi nào đó ấm áp.

"Một quán bar," Dream lặp lại. Cậu bắt đầu rùng mình, trời trở nên lạnh hơn và gió bắt đầu nổi. "Em không muốn."

"Thôi nào," George nói, đứng dậy. "Anh không thể cảm nhận tay mình nữa rồi và nó đang dần đóng băng. Một người bạn của anh đang biểu diễn, chúng ta chỉ cần quanh quẩn ở phía dưới một lúc và lấy thứ gì đó để uống cho ấm người thôi, không ai để ý đâu."

Dream không thể làm gì khác hơn là gật đầu. George đã đúng, trời đang bắt đầu trở lạnh và cậu thậm chí còn không mang theo áo khoác. Hơi ấm mà chiếc bánh pizza mang lại trong miệng bắt đầu vơi dần và việc đi vào bên trong chỗ nào đấy nghe thật dễ chịu.

Họ đi dọc một vài con phố cho đến khi dừng lại tại một quán bar nhỏ. Hai người đi xuống một đoạn cầu thang và Dream phải cúi người xuống trong suốt đoạn đường. Khi bước vào trong quán, cả hai liền nhận ra ra nó chật chội như thế nào. Mọi người ở khắp mọi nơi, đứng trên sân khấu là Wilbur và ban nhạc nhỏ mà hắn đang biểu diễn cùng.

George đi về phía quầy bar và gọi hai ly vodka, biết rằng nó sẽ làm giúp làm ấm cơ thể từ bên trong. Cả hai nhanh chóng uống xong ly vodka của mình rồi tiến về phía sau phòng, cố gắng không bị mọi người chú ý.

"Đó là Wilbur," George nói rồi chỉ vào hắn trên sân khấu.

"Anh ấy làm rất tốt." Dream đáp.

"Ừm." George mỉm cười, anh cảm thấy hạnh phúc khi Dream nghĩ vậy.

Tuy nhiên, họ đến quán bar khi Wilbur đang biểu diễn bài hát cuối cùng của hắn và bây giờ nó đã kết thúc, một ban nhạc khác tiếp tục lên sân khấu , bắt đầu chơi một bài hát khá chói tai, thể loại gây nhức đầu.

Dream cúi xuống thì thầm vào tai George. "Anh có muốn đến một nơi nào đó yên tĩnh hơn không?"

George gật đầu và Dream dẫn anh ra ngoài quán bar, không phải qua cánh cửa mà họ đã đi qua mà là qua một cánh cửa sau. Bây giờ cả hai đã bước vào một sân nhỏ được trang trí bằng những ngọn đèn thần tiên.

George nói: "Anh chưa biết đến chỗ này đâu nha."

Có hai cô gái bên ngoài với họ và cả hai người đó đều đang hút thuốc.

"Em không thích âm nhạc của họ cho lắm." Dream cho biết bây giờ họ không còn nghe thấy tiếng trống lớn phát ra từ bên trong. Cậu rất thích Wilbur và ban nhạc của hắn.

"Anh cũng vậy." George trả lời.

Lúc này Dream đang nhìn chằm chằm vào hai cô gái, cậu không đặc biệt nhìn chằm chằm vào chính các cô gái mà là nhìn vào điếu thuốc họ đang cầm trên tay. George nhìn theo ánh mắt của Dream.

"Chúng ta có thể lấy một chút nếu em thích," George đột nhiên nói. Anh không phản đối việc rời khỏi đây và đến một cửa hàng nhỏ để mua một ít, điều đó có nghĩa là anh có thể có nhiều thời gian hơn với cậu.

"Không cần đâu," Dream trả lời.

"Em chắc chứ?"

"Ừm."

Họ đứng trong im lặng và phải mất một lúc, George mới có đủ dũng khí để phá vỡ nó.

"Wilbur có lẽ đã thu dọn xong, em có muốn đi tìm anh ấy không." George hỏi, anh bắt đầu cảm thấy lạnh trở lại và anh muốn quay vào trong quán bar. Dream không đáp lại.

"Dream?"

"À...em xin lỗi." Lần này George dẫn họ trở lại bên trong. Anh phải đi qua các nhóm người một cách khó khăn cho đến khi anh đứng đằng sau màn, nơi anh có thể nghe thấy tiếng Wilbur chúc mừng các thành viên trong ban nhạc của hắn.

George quay lại, sẵn sàng kéo Dream ra đằng trước, nhưng Dream lại không ở đó. George bắt đầu tìm kiếm xung quanh nhưng sau mười phút thì anh bỏ cuộc. Anh không thể nhìn thấy cậu ở bất cứ đâu. Dream đã rời bỏ anh, không thèm nói lời từ biệt.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro