
Chương 1 + 2 +3
Tên các nhân vật cho các bạn đỡ rối:
Kiếp trước - Kiếp này
1. Lam Vong Cơ - Lam Chiêm
2. Ngụy Vô Tiện - Lam Ân
3. Lam Tư Truy - Lam Tích Ôn
4. Lam Hi Thần - Lam Liệt
5. Kim Lăng - Kim Nhan Linh
6. Giang Trừng - Uông Vũ Trực
* * * * * *
01
Lam Vong Cơ mang theo ký ức kiếp trước chuyển sang kiếp khác.
Thời gian đã qua mấy đời, y vẫn sinh ở Lam gia, giống nhau là con cháu dòng chính bổn gia. Dung mạo của y cùng kiếp trước có chút khác biệt lại không giảm tuấn tú, vô luận linh lực cầm nghệ kiếm thuật từ nhỏ liền hơn người một bậc, từ thời kỳ vỡ lòng liền đặc biệt nhận được trưởng bối ưu ái.
Thật sự cũng không biết mình là may mắn hay bất hạnh, y nhớ rõ hết thảy một đời, lại không nhớ rõ chuyện trong mấy năm lâm chung, cũng không nhớ được sau khi chết hồn phách ở dưới chín suối nhưng có cảm ứng.
Rất nhiều chuyện, không biết không sao, một khi đã biết đó chính là vô cùng vô tận cố chấp truy tìm, ví dụ như Ngụy Vô Tiện. Bất đắc dĩ biển người mênh mang, lục đạo luân hồi nhân quả khó tính, cho dù thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, chỉ sợ là lại tìm không được người nọ.
Có khi y sẽ hoài nghi mình là bị cái gì bám lên người, những ký ức đó chẳng qua là đang xem chuyện xưa của một vị tiền bối Lam gia, hoặc có thể là một loại cộng tình rất cường đại, mạnh đến đem mình thay đi vào.
Nhưng mà vừa mới tiếp cận nơi đã từng là Tĩnh Thất, trong tàn viên ngói vỡ đó rõ ràng trước mắt cả đời, lại làm y không muốn phủ định đó là chuyện bản thân mình đã từng trải qua, đau khổ cùng ngọt lành đều không muốn quên đi.
Từ lúc có ý thức tới nay, mỗi lần nghĩ đến đây, càng cảm thấy nhớ người không thể theo đuổi, chỉ còn lại phiền muộn khó nói nên lời. Thế là Lam Vong Cơ ── cuộc đời này tên là Lam Chiêm, còn chưa có tự chưa có hào y tính tình nặng nề không thú vị giống như kiếp trước, trưởng bối trong tộc đối với thực lực của y khen ngợi có thêm, đồng thời lại là cảm thán đứa nhỏ này quá mức ông cụ non, sợ lớn lên về sau tính cách bướng bỉnh cổ quái.
Thẳng đến y mười tuổi ngày đó.
Lam gia gia chủ ── kiếp trước là Lam Nguyện Lam Tư Truy, kiếp này là Lam Duyên Lam Tích Ôn, sau giờ Ngọ một ngày trời trong nắng ấm mang theo y đi đến hậu sơn của Vân Thâm Bất Tri Xứ, gặp một vị tiền bối Lam gia nghe nói ngày thường khắp nơi du lịch săn đêm, quanh năm không ở Cô Tô lưu thủ, so với y lớn hơn chẳng qua vài tuổi.
Hậu sơn của Vân Thâm Bất Tri Xứ có lượng lớn thỏ trắng, từ thảo nguyên một đường đến trong núi tùy ý có thể thấy được, trong núi sâu rừng hoang có một căn phòng nhỏ đơn sơ lẳng lặng giấu trong sắc núi, kề sát suối nước róc rách, liền tựa như thế ngoại đào nguyên.
Vị tiền bối ở chỗ hẻo lánh này có dung mạo thượng thừa vừa nhìn liền biết xuất thân từ Lam gia, nhưng cả người toàn thân trên dưới ước chừng chỉ có dây buộc trán rộng một lóng tay kia có thể nói là chỉnh tề, quần áo không giống Lam gia giáo phục, tất cả đều là hình thức giản dị già dặn nhất, ngay cả một đầu tóc đen cũng là tùy ý buộc lên.
Khi nhìn thấy người nọ, biểu tình trên mặt Lam Vong Cơ gần như là vặn vẹo.
“Ai nha nha, nhiều năm không gặp, Tích Ôn ca ca bên người như thế nào thêm một bé con?”
“Đây là hài tử nhà tiểu thúc công, tên một chữ Chiêm, nhìn xa trông rộng chiêm.”
“Ác, lớn lên rất đáng yêu, sao lại nghiêm mặt như vậy chứ? Còn nhỏ tuổi cứ như vậy thật không tốt.”
“Tiểu Chiêm, vị này chính là đường đệ của ta, tên một chữ Ân, tự Vân Liên, mọi người đều kêu hắn Viễn Đạo Quân, ngươi cũng có thể xưng hô như thế.”
“…… Tiền bối.”
Cái xưng hô kia gợi lên ký ức xa xăm, Lam Vong Cơ trên mặt vặn vẹo, vạn phần không muốn xưng hô như vậy, chỉ phải chắp tay thi lễ hô tiếng tiền bối.
“Ài, không hổ là hài tử Lam gia chúng ta, đặc biệt có lễ phép. Có câu nói không có việc gì không đăng tam bảo điện, huynh đặc biệt dẫn hắn tới gặp ta ý muốn như thế nào nha?”
“Thật sự là Tiểu Chiêm bình thường quá trầm mặc, các tiền bối sợ nó càng ngày càng quái gở, muốn thỉnh ngươi mang theo nó một đoạn thời gian, thuận đường khai đạo cho nó.”
“…… Những lão cứng nhắc đó chẳng lẽ không sợ ta đem hạt giống tốt bảo bối của bọn họ dạy hư sao? Tích Ôn ca ca, ngươi nói thẳng bọn họ có phải muốn cho một tiểu cứng nhắc tới quản ta hay không?”
“Ai ngươi lời này nói…… Thúc công bọn họ liền tính như thế nào quản, trước nay đều quản không đến trên đầu ngươi a, Tiểu Chiêm nhỏ như thế làm sao quản ngươi chứ?”
Nghe hai cái “Trưởng bối” đối thoại, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy tầm mắt không biết nên đặt ở chỗ nào..
Y là ngóng trông có thể gặp lại Ngụy Vô Tiện. Cho dù hai người khả năng thân phận tuổi tướng mạo một trời một vực, chỉ cần biết rằng trên thế giới này cuối cùng có chỗ an thân của Ngụy Anh, y liền có thể thỏa mãn. Nhưng mà hiện tại tình hình là Ngụy Vô Tiện gần ngay trước mắt y, tựa như nhấc tay là có được lại không biết như thế nào có được.
“Hơn nữa các ngươi hỏi qua Tiểu Chiêm có nguyện ý hay không chưa? Ngươi liền cảm thấy đứa nhỏ này nguyện ý đi theo ta chạy ngược chạy xuôi mà không phải bị ta dọa chạy?”
“…… Nguyện ý.”
Lam Vong Cơ đời này tim đập còn chưa từng nhanh như thế, giọng nói hơi hơi phát run chen vào đối thoại của hai người.
“Đệ tử Lam Chiêm, tuy tuổi còn nhỏ, võ công đã đủ tự bảo vệ mình, làm phiền tiền bối chỉ điểm một hai.”
Nghe y nói như thế, Ngụy Vô Tiện nheo lại đôi mắt, giây tiếp theo chỉ thấy hắn rút ra trường kiếm bên hông, liền như thế để đến chính mình bên cổ.
“Ngồi mà nói không bằng đứng lên mà đi, ngươi, trong vòng ba chiêu không bị đánh bại, tiền bối liền mang ngươi xuống núi trông thấy việc đời.”
02
Kiếp trước Ngụy Vô Tiện kiếm thuật thiên phú thật tốt, một thanh linh kiếm 『 Tùy Tiện 』 nắm nơi tay, đi chính là lộ tuyến linh động nhanh chóng như đằng giao du long.
Lúc này trong tay hắn nắm chính là một thanh kiếm chưa khai phong, bình phàm không phải gì lạ, kiếm thế giống như đời trước linh mẫn mà đột nhiên không kịp phòng ngừa như vậy, nhưng Lam Vong Cơ vẫn là vội vàng rút ra phối kiếm đồng dạng chưa khai phong của mình, chính là bắt giữ lấy chẳng phân biệt nguyên do liền đánh úp lại một kích.
Ngụy Vô Tiện ── hoặc nói Lam Ân, hoặc nói Lam Vân Liên, vừa thấy y có thể đón đỡ một kiếm này, trên mặt liền lộ ra một chút tán thưởng, trong miệng cũng bắt đầu thao thao bất tuyệt nói.
“Ai, còn nhỏ tuổi có thể tiếp một kiếm này cũng rất không tồi, chẳng qua ngươi rõ ràng chỉ tròn mười tuổi, đâu ra loại cậy mạnh này? Cẩn thận quá cứng dễ gãy a nhóc con.”
Trong giây lát hai kiếm giao kích, Lam Vong Cơ lại chặn lại một kiếm, Lam Ân tuổi so với mình ước chừng lớn hơn mười tuổi, thể trạng thuộc về thanh niên đã trưởng thành, đúng là lui đi tất cả cảm giác ngây ngô rồi lại tràn ngập sinh cơ.
Ba kiếm này, hắn cũng là để lại lực, Lam Vong Cơ nhìn ra được. Tuy rằng mình có ký ức kiếp trước, thân thể này thật đúng là không có sức lực lớn như vậy có thể cùng nam tử trưởng thành triển khai toàn bộ thực lực chống đỡ.
Nhưng đó cũng không phải chênh lệch gì không thể vượt qua. Lam Vong Cơ ở trong lòng nghĩ, rồi mới hết sức chăm chú mà chặn lại kiếm thứ ba.
“Nhận được chỉ điểm, tạ ơn tiền bối thủ hạ lưu tình.”
Y vẫn không muốn gọi hào của Lam Ân, sau khi thu kiếm liền ngoan ngoãn mà đứng yên hành lễ, Lam Ân đánh giá y, chỉ chốc lát sau khóe miệng liền cong lên.
“U, ta nhường, ngươi nhìn ra được?”
“Tiền bối kiếm chiêu linh hoạt, nếu dùng ra toàn lực, vãn bối không qua nổi một chiêu.”
“…… Tích Ôn ca ca, đứa nhỏ ngươi mang đến này rất có ý tứ, ta thu. Tiểu Chiêm Nhi, sau này cũng không cho phép ngươi hối hận a.”
Nghe được cái xưng hô kia, Lam Vong Cơ lại có loại xúc động mi tâm rút gân.
Giây tiếp theo, Lam Ân đem y chặn ngang ôm lên, trực tiếp đặt lên trên vai.
Tầm nhìn của y lập tức trống trải rất nhiều, lại đối với loại cảnh ngộ bị xem là hài tử để đối đãi này có chút khốn quẫn.
“Hừm, xương cốt lớn lên rất được. Tiểu Chiêm Nhi ngươi biết ngự kiếm không? Ta ngày mai liền muốn khởi hành đi Bắc Hoang, ngươi nếu như không biết ngự kiếm, lộ trình kia cần phải phiền toái rất nhiều.”
“Ta sẽ ngự kiếm.”
“Nhưng linh lực của ngươi chỉ sợ chống đỡ không được đường xa như vậy. Nếu chịu đựng không nổi cứ việc nói thẳng không sao, nếu hứa hẹn muốn mang ngươi, ta cũng không sẽ làm khó người khác.”
“……”
“Ngươi theo tông chủ trở về sửa sang lại, ngày mai giờ Thìn, ta ở sơn môn chờ ngươi.”
Một đêm kia, Lam Vong Cơ bỏ ra tất cả thời gian để tìm hiểu tin tức về Lam Ân.
Y biết được Lam Ân cũng không phải là dòng chính bổn gia, mà là sinh ở chi thứ của gia tộc chi nhánh bên ngoài của Lam gia, cha mẹ đều không phải người trong tiên môn.
Hắn từ trong bụng mẹ liền không có cha, sinh ra không bao lâu liền không có nương, chỉ vì căn cốt tư chất tốt, lúc này mới bị mang về bổn gia học tập Huyền môn tài nghệ, quan hệ huyết thống với Lam Duyên cũng không phải đường huynh đệ chân chính. Lam Ân người này trời sinh tính tình không kềm chế được, không thích bị quy củ điều trần trói buộc, ỷ vào mình kiếm thuật lợi hại, chưa đủ mười lăm tuổi liền xuống núi khắp nơi du lịch, nơi nào có yêu ma quỷ quái quấy phá liền có hắn cắm một chân, phạm vi săn đêm diện tích vô cùng rộng lớn.
Lam Ân nhiều năm không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ trưởng bối trong tộc lười phiền não hắn cũng lười nhắc tới hắn, cho nên Lam Vong Cơ mới có thể sống mười năm cũng chưa có nghe qua danh hào của người này.
Có lẽ là bởi vì các trưởng bối cảm thấy bản thân quy củ quá tốt, tuyệt đối sẽ không bởi vì Lam Ân có điều dao động, lúc này mới yên tâm mà để cho mình cùng nhân vật này hành tẩu giang hồ.
“Kỳ thật Viễn Đạo Quân bản tính của hắn không xấu, chỉ là không câu nệ lễ pháp chút. Những năm gần đây hắn bình định chuyện loạn thật không ít, chỉ là đại bộ phận ngay cả người trong tiên môn cũng không rõ ràng lắm, bản thân hắn cũng không để ý tới những thanh danh này. Nếu không phải chuyện xấu, ta liền theo hắn đi. Ngươi đi theo hắn khẳng định có tiến bộ, hơn nữa hắn bình thường không quá nguyện ý cùng người Lam gia khác giao tiếp, hy vọng ngươi quý trọng thật tốt cơ hội lần này.”
…… Hắn tính tình nên như thế. Lam Vong Cơ ở trong lòng yên lặng nghĩ, trong lòng thay Ngụy Vô Tiện cao hứng, đồng thời trên mặt vẫn là biểu tình đạm mạc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết.
Hồi tưởng lại khi sớm gặp mặt, đó cũng không phải hình dáng quen thuộc trước kia lại có thần thái quen thuộc của hắn, Lam Vong Cơ không kiềm được ở trong lòng cũng có chút chờ đợi, có thể Ngụy Vô Tiện kỳ thật cũng có ký ức hay không, cho nên một đời này mới có thể hiểu được thu liễm mũi nhọn, mà không phải ở cái tuổi này làm nổi bật lại uổng phí trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích?
Nghĩ đến tầng này, Lam Vong Cơ lên tinh thần, cũng bắt đầu muốn làm sao thử đối phương có lưu lại ký ức hay không.
Ngày kế ở sơn môn cùng Lam Ân hội hợp, đối phương trên người giáo phục chỉnh tề, dáng vẻ đoan chính, cùng trưởng bối đến tiễn đưa chắp tay thi lễ khom người góc độ đều chọn không ra bất luận tật xấu gì, làm Lam Vong Cơ nhịn không được nội tâm phun tào một phen.
Cái tên đứng đắn này là ai? Rất giống bị đoạt xá a. Diễn đến cũng thật đúng chỗ, đời trước như thế nào không gặp hắn diễn như thế chứ?
Bất quá Lam Ân không hổ là nhân vật bên trong chứa linh hồn Ngụy Vô Tiện, ra khỏi núi đi vào Thải Y Trấn, Lam Vong Cơ đột nhiên bị sắp đặt ở một sạp trái cây, người nọ liền như thế chợt lóe thân mất tích một lát.
Mười lăm phút sau Lam Ân đã trở lại, chỉ thấy hắn đã thay một thân hành trang nhẹ nhàng, chỉ còn đai buộc trán còn tính cột bền chắc.
Hắn trên tay xách theo một vò Thiên Tử Tiếu, còn có thể nghe được một chút mùi rượu.
“A? Tiểu bằng hữu, Tiểu Chiêm Nhi, ngươi nhìn ta trên tay xách cái này ngươi cũng không hé răng? Hay là không biết đây là cái gì?”
Lam Vong Cơ hoảng thần một lát, y cúi đầu.
“Tiền bối yêu thích, vãn bối không có quyền can thiệp.”
“Nhìn ngươi, rõ ràng mày đều nhăn lại. Đây là Thiên Tử Tiếu, rượu ngon trên đời khó được. Ngươi a, tính tình này sinh ở Lam gia cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh, trong nhà nhiều quy củ như vậy, chỉ sợ ngươi thật đúng là có thể giữ cả đời không đáng, nhưng cuộc đời như vậy không khỏi quá không thú vị. Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, muốn trải qua càng nhiều thứ tốt đẹp, mới không uổng phí chuyến đi này.”
Lam Ân cười thực vui vẻ, quay đầu liền cùng ông chủ bán trái cây mua một túi hoa quả, nhét vào trong tay Lam Vong Cơ.
“Đây mới là đạo lý Tích Ôn ca…… Tông chủ hy vọng ngươi hiểu rõ.”
“…… Vãn bối nhớ kỹ.”
Nói đến đây, đầu Lam Vong Cơ lại rũ càng thấp.
Nhân sinh xác thật quá ngắn, nhưng y đã từng có được tốt đẹp, lại há là “Sự vật” có thể bằng?
Ngụy Anh.
Cuộc đời này có thể gặp lại ngươi, đâu chỉ là tam sinh hữu hạnh.
03
Hai người ngự kiếm chạy một ngày đường, trên đường Lam Vong Cơ chính xác linh lực thiếu hụt một lần, Lam Ân trực tiếp nắm lấy y bỏ lên trên lưng lại chạy một đoạn, sau khi trời tối, hai người ở một trấn nhỏ dừng lại bước chân.
Lam Vong Cơ đi vào khách điếm liền vội vàng đả tọa điều tức, đợi y lấy lại sức lực, Lam Ân người lại không thấy.
Lúc này đã là giờ Hợi theo Lam gia làm việc và nghỉ ngơi thì nên đi ngủ, Lam Vong Cơ cường chống lòng tràn đầy buồn ngủ, đi xuống khách điếm chỉ thấy Lam Ân ở lầu một ngồi ở một cái bàn gỗ trong một góc, trên bàn bày vò Thiên Tử Tiếu kia, còn có một chén canh.
Ở bên người hắn có một thiếu phụ dịu dàng ôm một trai một gái, hai người tựa hồ vừa nói vừa cười.
“Sư tỷ, ta muốn đi Bắc Hoang một chuyến, chỉ sợ cũng có một đoạn thời gian không thể tới gặp sư tỷ, trước đó vài ngày ta mới gặp qua Uông Vũ Trực, hắn qua một thời gian sẽ trở lại Tiền Đường, sư tỷ nếu có việc thì có thể liên lạc hắn hỗ trợ.”
“Uông công tử sao? Ta cũng đã hơn một tháng chưa gặp được hắn rồi, trong thư còn nói là có mấy chuyện bận bịu, còn nhờ người tặng lễ vật tới. Lam công tử hai người các ngươi cũng thật là, các ngươi nói những chuyện đó ta là một chút cũng không nhớ được, cũng không cảm thấy các ngươi cần thiết như thế nha.”
“May mắn hai chúng ta đều còn có chút tiền đồ, chân chính có thể giúp đỡ cũng không nhiều lắm, duy nguyện sư tỷ một đời này bình an hài lòng mà thôi.”
Lúc nghe thấy những lời này, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy từ đầu đến chân máu đều sôi trào, đôi tay cứng ngắc không biết nên đặt ở đâu.
Lam Ân lúc này đưa lưng về phía mình, dáng ngồi nhìn qua thả lỏng mà thích ý. Y nhớ tới năm đó, hai người thời niên thiếu ở chung số lượng không nhiều lắm, Ngụy Vô Tiện chính là ngồi như thế trước thư án trong Tàng Thư Các, bám riết không tha mà đưa tờ giấy cho mình.
“Huống chi lại có thể uống đến canh sư tỷ nấu, ta cuộc đời này đã không uổng.”
Một câu, đập vào trong trái tim của Lam Vong Cơ, cũng không biết có thể xem như mất mát hay không.
Lam Ân có trí nhớ của Ngụy Vô Tiện, hắn có thể nhận ra Giang Yếm Ly kiếp trước, cũng chính là vị thiếu phụ trước mặt này, thậm chí từ trong đối thoại của hai người, có thể biết được Giang Trừng cũng ở.
Lam Vong Cơ không khỏi nắm chặt nắm tay, căng thẳng mặt liền đi về phía Lam Ân.
“Tiểu Chiêm Nhi? Ngươi thời gian này không phải nên ngủ rồi sao?”
“…… Ngươi cũng nên ngủ.”
Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy trái tim sắp nổ tung, y đặc biệt muốn nắm cổ áo của Lam Ân hỏi hắn vì sao không nhận mình, hoặc là không nhận ra mình, nhưng mà đối diện với đôi mắt bình thản lại mang hài hước của Lam Ân, thiên ngôn vạn ngữ tới bên miệng, lại nghẹn thành một câu như vậy.
“Tính tình thật lớn, buổi sáng mới nói ngươi không dám quản ta. Sư tỷ, đây là tiểu sư đệ ta thu gần đây Lam Chiêm, rất đáng yêu đúng không? Cũng không biết vì cái gì luôn đơ mặt.”
“Là tiểu Lam công tử a, tuổi này vóc dáng đang lớn, cũng ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp đi.”
Thế là tiểu Lam công tử đầy ngập nghẹn khuất, không thể hiểu được mà ở giờ Hợi không có đúng giờ ngủ, còn bị bắt ăn bữa đêm.
Trở lại trong phòng của hai người, Lam Vong Cơ tuy rằng huyết quản toàn thân đều đang kêu gào muốn ngủ, lại vẫn cố chống, một đôi mắt không cam lòng mà trừng mắt Lam Ân.
“…… Ngụy Anh.”
Lam Ân nâng hàm dưới nhìn thẳng y hồi lâu, nghe được y đè nặng thành âm non nớt oán hận ra tiếng, lúc này mới gợi lên khóe môi.
“Lam Trạm, ngươi quả nhiên cũng có ký ức, khó trách còn nhỏ tuổi liền ông cụ non như thế không còn cái vui trên đời…… Lam Tích Ôn đem ngươi gửi cho ta quả thực là uổng phí khổ tâm a, ngươi đây là bên trong không đúng căn bản không thuốc cứu. Ai ai ai đừng trừng ta, đây không phải không biết ngươi nhớ rõ mới không cùng ngươi nhận nhau sao? Thật là kỳ quái ngươi rõ ràng nhớ rõ sao lại còn muốn đi theo ta ra ngoài? Đời trước ngươi không phải nhìn đến ta liền muốn đâm chết ta sao?”
Nghe đến đó Lam Vong Cơ lại cảm thấy có gì đó không đúng, ngạc nhiên nhìn về phía Lam Ân.
“Ngụy Anh, trí nhớ của ngươi, có bao nhiêu hoàn chỉnh?”
“ Ký ức cả đời đều ở nha, ta khi chết chẳng qua hai mươi mấy tuổi đi, hơn nữa chết đặc biệt thảm.”
“…… Đó cũng không phải ngươi cả đời.”
Lam Vong Cơ lại nắm thành quyền, nếu không phải khí lực không đủ, chỉ sợ đều phải bóp gãy xương ngón tay của mình.
“Sau khi ngươi chết mười ba năm, có người hiến xá cho Di Lăng lão tổ, ký ức sau đó ngươi đều không có?”
Lam Ân nhìn y biểu tình có chút kích động, có chút kinh ngạc mà lắc lắc đầu.
“Ta thật không biết việc này, Giang Trừng cũng không có nói a…… A, khó trách hắn không có vừa nhận ra ta liền muốn xử lý ta, cảm tình là ta lại sống đến giờ sau đó cùng hắn hòa hảo?”
Nói tới đây, Lam Vong Cơ hít sâu một hơi.
Làm bạn bên nhau gần trăm năm, một sớm trở lại trước khi thông báo, Lam Ân ── Ngụy Vô Tiện chỉ sợ là không có cách nào biết y lúc này có bao nhiêu khó chịu.
“Không tính hòa hảo, chẳng qua đem lời cần nói đều nói hết. Hắn đã biết chuyện ngươi mổ đan cho hắn.”
Nói đến phân thượng này, đổi lại là Lam Ân mở to hai mắt nhìn.
“Việc này khắp thiên hạ chỉ có Ôn Ninh cùng Ôn Tình biết được, bọn họ khi đó cũng đều không còn nữa, ta cũng sẽ không nói, ngươi làm sao mà biết chuyện mổ đan?”
__________
Lưu Ly: Gian nan tìm lão bà kết quả người ta quên mình mất tiêu, Trạm buồn a (T_T)
Mà truyện này niên hạ dưỡng thành, Tiện Tiện nuôi chồng từ bé a 😆😆😆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro