Chapter 3: Night Raven College
。・:*:・゚★,。・:*:・゚☆
Akano vẫn ngồi trên sàn, ánh mắt dõi theo bóng dáng cao lớn vừa xuất hiện trước mặt mình. Người đàn ông mang vẻ ngoài uy nghiêm, trang phục đen huyền bí với những đường chỉ vàng tinh tế nổi bật trên nền vải. Chiếc mặt nạ che một phần khuôn mặt, để lộ đôi mắt sắc sảo, đầy bí ẩn. Ông trông như một nhân vật quyền quý từ thế giới khác.
"Nhưng mà... nhìn bộ đồ quý tộc dữ." Akano thì thầm, sự tò mò không thể giấu nổi trong đôi mắt cô. Vị này trông hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ ai cô từng gặp trước đây.
Nhưng ngay lúc cô đang đăm chiêu, người đàn ông bất ngờ quay đầu nhìn thẳng về phía cô.
Akano giật mình, cảm giác như bị bắt quả tang đang suy nghĩ lung tung. Đôi mắt sắc lạnh của ông như xuyên thấu qua cô, khiến cô lập tức căng thẳng.
"Ồ, em đây rồi, học sinh mới phải không?"Người đàn ông cất giọng, âm thanh trầm ấm nhưng không thiếu phần kiêu hãnh.
Ông nhìn xuống Akano, đôi mắt sắc sảo lóe lên vẻ nghiêm nghị. "Em đang nghĩ gì vậy? Em không được tự ý ra khỏi cổng."
Akano ngồi im lặng, cảm giác như mọi chuyện trở nên ngày càng kỳ quặc hơn. Trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên những câu hỏi khó hiểu "Học sinh mới? Không lẽ đây là trường học?"
Người đàn ông đeo mặt nạ quạ đứng trước mặt cô khoanh tay lại, tiếp tục nói với vẻ trách móc. "Vả lại, mang theo con vật này là hoàn toàn trái với quy định!" Ông chỉ thẳng tay về phía sinh vật bên cạnh Akano.
Cô bối rối quay sang, thấy Grim, lúc này đang bị trói và tỏ vẻ dỗi giận. Cảm giác khó chịu bỗng dâng lên trong cô, và khuôn mặt cô hiện rõ sự khinh bỉ. Không thể chịu nổi nữa, cô chỉ thẳng vào Grim và nói to "Đây không phải là—"
"Thả ta ra! Ta không phải là người học việc của tên này!" Grim nhanh chóng cắt ngang lời Akano, gầm gừ đầy tức giận. Sự phản kháng dữ dội của Grim khiến cô không biết nói gì, chỉ đành im lặng trong thoáng chốc.
Người đàn ông cao lớn phía trước thở dài, rồi nhẹ nhàng nhấc Grim lên như thể sinh vật nhỏ bé này không là gì so với ông. "Vâng, vâng, người học việc nào cũng nói vậy hết." ông nói, giọng điệu thản nhiên pha chút hài hước.
"Giờ thì im lặng một chút được không?" Grim cố gắng giãy giụa nhưng cuối cùng phải từ bỏ việc chống cự trước cái roi của người đàn ông.
Người đàn ông quay sang Akano, đôi mắt sắc lạnh quan sát cô từ trên xuống dưới "Thật là bất ngờ." ông nói, giọng điệu trở nên sắc bén hơn. "Một học sinh mới có thể tự thoát ra khỏi cổng... Việc này chưa từng xảy ra trước đây."
Sau đó, ông nở một nụ cười sang trọng, nét mặt đầy tự mãn. "Em đúng là thiếu kiên nhẫn nhỉ?"
Akano ngước nhìn người đàn ông, đầu óc rối bời với những câu hỏi chồng chất "Cánh cổng? Ý ông ta là cái quan tài đó sao?" Cô tự hỏi, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Ban đầu cô nghĩ cái quan tài này là dành cho người chết, nhưng bây giờ... nó lại là một cánh cổng?
"Làm sao một cái quan tài có thể là cổng chứ?" Cô vẫn còn chưa hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Tất cả đều quá kỳ lạ và phi lý.
Người đàn ông dường như nhận thấy sự bối rối của cô, đôi mắt sắc sảo lóe lên tia thích thú "Có vẻ như em đang nghĩ đến điều gì đó." ông nói, nụ cười trên môi không hề biến mất.
"Phải, cái 'quan tài' mà em thấy chỉ là một trong những cách chúng ta chào đón học sinh mới tới nơi này. Nó không phải là dành cho người chết, mà là cổng vào ngôi trường này."
Akano cứng người. Cô đã bước vào một thế giới mà thậm chí ngay cả những thứ đáng sợ như quan tài cũng chỉ là... cánh cổng.
Người đàn ông cất giọng trầm đầy kiêu hãnh, "Chà, lễ chào mừng bắt đầu rồi. Chúng ta đi đến chỗ phòng gương thôi, nhỉ?"
Akano vội giơ tay lên, vẫn còn quá nhiều thắc mắc trong đầu. "Em muốn hỏi thêm về cánh cổng... Tại sao thầy lại nói em 'có thể' tự mở cổng được?"
Người đàn ông ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào cô như thể đang cân nhắc câu trả lời. "Muốn mở được cổng, cần có chìa khóa đặc biệt để mở nó cho các học sinh bước vào lễ chào mừng. Thường thì học sinh sẽ không tỉnh dậy cho đến khi cánh cổng được mở."
Ông giang tay ra, như muốn nhấn mạnh điều ông sắp nói. "Để tạm biệt thế giới cũ và tái sinh thành một thứ gì đó mới! Đó là thông điệp được khắc lên cánh cổng."
Nghe được câu trả lời này, Akano như bị chấn động "Tạm biệt thế giới cũ? Tái sinh?" Cô bỗng nhận ra một sự thật đáng sợ: có lẽ, ở thế giới cũ, cô đã chết. Và nơi này... là một thế giới hoàn toàn mới, nơi cô phải tự mình hành động.
Ký ức từ thế giới cũ bất chợt hiện về. Cô nhớ mình vẫn còn đeo cặp, vẫn cầm điện thoại trước khi đến đây. Nhưng giờ đây, khi nhìn xuống, cô chẳng mang theo bất kỳ thứ gì từ cuộc sống trước. Ngay cả điện thoại của cô cũng không còn.
Akano cảm thấy choáng váng, cô kéo mũ của mình xuống, che đi khuôn mặt và mái tóc, cố gắng giấu đi cảm xúc rối bời trong lòng. Mọi thứ quá bất ngờ, quá lạ lẫm. Nhưng điều này cũng khiến cô muốn tò mò thêm.
"Vậy thì... thầy có thể cho em biết em đang ở đâu không?" Akano ngại ngùng giơ tay lần nữa, cố gắng nắm bắt chút thông tin về thế giới mà cô vừa bước vào. Nếu muốn hiểu thế giới này, trước hết cô cần biết nơi mình đang đứng là đâu.
Người đàn ông khẽ nhướn mày, có chút ngạc nhiên trước câu hỏi của cô. Thông thường, các học sinh khác đều đã biết nơi này là gì. Ông bước tới gần, dí sát mặt vào Akano, ánh mắt dò xét "Ể? Em vẫn chưa tỉnh hoàn toàn sao? Có vẻ như ký ức của em bị xáo trộn do ảnh hưởng của phép dịch chuyển rồi nhỉ?"
Akano giật mình, cơ thể cứng đờ lại. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, gượng cười và lặng lẽ gật đầu, giả vờ như mọi thứ đều ổn.
Người đàn ông lùi lại, ánh mắt dịu lại đôi chút khi thấy Akano tỏ ra đồng tình. "Mà thôi, đừng quá lo lắng. Việc này đôi khi cũng xảy ra với những học sinh mới."
Akano thở phào nhẹ nhõm khi ông không hỏi thêm gì về ký ức của cô. Cô vẫn còn quá nhiều điều chưa hiểu về nơi này, và ít nhất, cô cần thêm thời gian để tìm hiểu mọi chuyện mà không gây nghi ngờ.
Người đàn ông cất giọng đầy vẻ tự tin, bước tới và quay đầu ra hiệu cho cô theo sau. "Thầy sẽ giải thích cho em trong chuyến đi. Thầy rất tốt bụng, đúng không nào?" Giọng điệu có chút trêu chọc, nhưng lại khiến Akano cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Cô nở nụ cười gượng gạo, lặng lẽ bước theo người đàn ông bí ẩn, trong lòng vẫn còn vô số câu hỏi chưa có lời giải.
Cô tự nhủ sẽ cố gắng tận dụng cơ hội này để hiểu thêm về thế giới kỳ lạ mà mình đã vô tình bước vào.
┊┊┊✧ ⁺ ⁺ °
Trên hành lang tối u ám, ánh sáng chỉ còn le lói từ những ngọn đèn xa xăm, Akano và người đàn ông kỳ lạ đang cầm theo Grim, đang tiến tới nơi tổ chức lễ chào mừng.
"Đây là Night Raven College." ông ấy chậm rãi cất lời, giọng đầy tự hào và vẻ kiêu hãnh "Những ma pháp sư tài năng từ khắp nơi trên thế giới này sẽ tụ họp về đây." Akano khẽ nhíu mày, cảm giác mọi thứ xung quanh càng lúc càng kỳ lạ.
Ông tiếp tục, "Đây là một học viện danh giá bậc nhất của Twisted Wonderland."
Người đàn ông giơ tay chỉ vào mình một cách đầy tự mãn. "Ta không chỉ là cố vấn, mà còn là hiệu trưởng của trường. Tên ta là Dire Crowley!"
Akano vừa đi vừa ngơ ngác, cố gắng tiêu hóa hết những thông tin đột ngột này "Ma pháp sư? Twisted Wonderland?" Không chỉ vậy, người đàn ông đứng trước mặt cô không phải giáo viên bình thường, mà là hiệu trưởng. Những điều này quá xa lạ và khó tin.
Cô tự hỏi, liệu điều đó có nghĩa là cô cũng có khả năng điều khiển ma thuật như trong những bộ truyện tranh và phim huyền ảo mà cô từng đọc hay xem? Một ý nghĩ thoáng qua làm cô cảm thấy vừa hứng thú vừa sợ hãi.
Crowley nói tiếp, giọng đầy kiêu hãnh. "Những người được chọn vào học viện danh giá này đều là những kẻ được gương bóng tối lựa chọn, bởi tài năng thiên bẩm về ma thuật."
"Những người được chọn sẽ được gọi đến từ thế giới khác qua cánh cổng."
Akano lặng im nghe, trong lòng trào dâng một cảm giác mâu thuẫn.
Cô không biết liệu mình có nằm trong số những người được lựa chọn vì "tài năng ma thuật" không, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng cuộc đời cô vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác—một thế giới mà ma thuật tồn tại.
"Thầy đoán một cái xe ngựa đen mang cánh cổng là thứ đã chở em đến đây." Akano trầm ngâm khi nghe thầy ấy thốt lên, cô ấy liền đổ mồ hôi "Công nhận con ngựa đen thật đáng sợ."
"Fufu, những cỗ xe đó được dùng mang những học sinh được gương bóng tối chọn. Một xe ngựa đặc biệt mang những cánh cổng đến học viện." Crowley tươi cười giỡn thêm một câu "Hiển nhiên từ xưa vào những dịp đặc biệt, sẽ có thứ được mang tới bởi xe ngựa hoặc giá trị của mình."
Đoạn còn lại là Crowley toàn nói những thông tin mà Akano không cần nhất thiết phải nghe, dù vậy cô ấy miễn cưỡng mỉm cười và gật đầu suốt đoạn đường còn lại "Ông hiệu trưởng này nói nhiều thiệt."
┊┊┊✧ ⁺ ⁺ °
Cả ba đứng trước cánh cửa lớn sừng sững, Akano có thể cảm nhận rõ ràng sự náo nhiệt và tiếng ồn ào vọng ra từ bên trong căn phòng mà cô sắp bước vào.
Tim cô đập nhanh hơn, hồi hộp và lo lắng bắt đầu trỗi dậy trong lòng.
Cô liếc nhìn bộ đồng phục lạ lẫm trên người, cảm thấy hơi lúng túng và toan định chỉnh lại áo cho ngay ngắn. Nhưng trước khi cô kịp làm điều đó, Crowley đã đẩy cửa ra với một tiếng rầm vang dội.
Cánh cửa mở toang, để lộ khung cảnh bên trong đầy huyên náo và rực rỡ. Ánh sáng tràn ra, cùng với tiếng nói cười rộn ràng của vô số học sinh đang đứng tập trung trong một không gian rộng lớn.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa khi Crowley bước vào, khiến Akano cảm thấy mọi thứ như chững lại trong một khoảnh khắc.
"Thầy không hề đau bụng nhé!" Crowley giận dỗi, người tóc đỏ thốt lên "À thầy ấy đây rồi." Hiệu trưởng nói tiếp "Có một học sinh biến mất nên thầy đi tìm!"
Crowley nhìn Akano với ánh mắt sắc bén nhưng cũng mang chút gì đó hóm hỉnh "Em là người duy nhất chưa chọn được ký túc xá." ông nói, rồi chỉ vào một sinh vật lông lá nhỏ màu đen trên tay mình "Ta đã giữ gấu mèo rồi, nên mau đến trước gương bóng tối đi."
Akano khẽ cười thầm trong lòng, bước từng bước lên phía trước chiếc gương khổng lồ.
Cái tên "gương bóng tối" khiến cô có chút liên tưởng đến những câu chuyện cổ tích huyền bí mà mình từng đọc. Cô cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới kỳ lạ mà ở đó mọi thứ đều hoang đường và siêu thực.
Nhưng rồi một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu cô. Tại sao ở đây toàn là nam giới?
Từ lúc cô bước vào, tất cả những người cô gặp đều là nam. Ánh mắt của Akano nhanh chóng đảo qua đám đông xung quanh, nhưng không tìm thấy một bóng dáng nữ nào khác.
Cô thầm nhíu mày, không dám nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến trước gương như Crowley đã chỉ dẫn.
"Liệu có điều gì đó mình chưa hiểu hết?" Akano tự hỏi, trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn vào gương bóng tối đang đứng sừng sững trước mặt.
Chiếc gương đột ngột hiện lên một mặt nạ... hay là khuôn mặt... nhưng cái mặt nạ này cô đã thấy ở đâu đó.
"Nói tên mình đi..." Chiếc gương hỏi cô, cô mím chặt và thốt lên "Tên tôi là Akano." Giọng cô nhẹ nhàng đưa ra câu trả lời.
"Linh hồn của ngươi...."
"Ta không biết."
Ể?
。・:*:・゚★,。・:*:・゚☆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro