
[Lâm Tần ] Hotbox 3
Sau bảy ngày nghỉ lễ, Tần Minh trở lại văn phòng đã trống một nửa.
Tần Lãng xin nghỉ việc và ra nước ngoài theo lời bà ngoại. Hắn không nói cho ai biết mình sẽ đi đâu và làm gì.
Tần Minh khó tránh khỏi có chút lo lắng, mặc kệ Tần Lãng có làm gì, hắn đối với y oán hận sâu bao nhiêu, trong ký ức của Tần Minh, hắn vẫn là đệ đệ cần được y bảo vệ.
"Đừng lo lắng cho thằng bé , nó chỉ nhỏ hơn con vài giờ thôi, không cần ai để mắt tới thằng bé đâu." Bà nội rất bình tĩnh.
Thứ năm bà nội tới đây một lần, mang rất nhiều canh và nước bổ sung cho Tần Minh. Nếu như Tần Minh không nhiều lần nhấn mạnh Lâm Đào đã chăm sóc y rất tốt, chứng rối loạn pheromone của y đã khỏi, thì những đầu bếp giỏi nấu thuốc trong tổ trạch có lẽ đã bị bà ngoại y gọi tới.
Tần Minh cùng bà ngoại ngồi ở trên sô pha, tay bị bà nắm, nhẹ nhàng vỗ về bà: "Đã quyết định khi nào hôn lễ sẽ hoãn lại? Bà nội đã tìm được chủ váy cưới rồi, hay là các ngươi thích veston? Phải đo trước, khi nào có thời gian?”
Tần Minh mỉm cười, mặc một bộ váy ngủ do chính tay y cắt từ lụa, màu xanh đậm khiến y trắng hơn, nhìn rất trẻ trung.
"Ngày vẫn chưa được quyết định. Con phải đợi đến khi có thể đi nghỉ. Bọn con phải lấy chứng chỉ trước đã."
"Không cần thợ may, con có thể tự làm được." Y nghiêng người, như thể một đứa trẻ khoe quần áo với bà nội, “Ở nhà cắt một nửa bộ vest, lần sau sẽ may một bộ cho bà ngoại.” Trong ký ức của nàng, Tần Minh luôn nghiêm túc trong lời nói, có trách nhiệm làm anh trai, nàng dù yên tâm nhưng vẫn mong y có thể hạnh phúc hơn.
Lần cuối cùng nàng thấy Tần Minh hành động như thế này là khi nào? Bà nội không nhớ nổi nên đành phải nhẹ nhàng vỗ vai Tần Minh.
"Bà nội vừa mới tới gặp ngươi, thấy ngươi được Tiểu Lâm chăm sóc chu đáo, ta ở nhà cũng có thể yên tâm hơn."
Lâm Đào lúc này mang trái cây đi tới, cười răng trắng: " Bà yên tâm, con dù cho có đối xử tệ với ai , cũng sẽ không đói xử không tốt với em ấy, Tần Minh là người quan trọng nhất trong mắt con, con hận không thể ngậm em ấy vào miệng mà đi ra ngoài."
Tần Minh cầm lấy trái cây lấy cái đĩa khỏi tay hắn và trợn mắt giận dữ nhìn hắn.
Những ngày nghỉ lễ kết thúc và cuộc sống lại quay trở lại quỹ đạo. Tần Lãng mất tích ở đồn cảnh sát, nhưng còn có một số trường hợp nữa.
Mọi người trong đội đều nghĩ rằng họ đã nhận được chứng chỉ của mình và Omega, người đã nhận được dấu hiệu, không cần phải đeo vòng cổ cách ly. Họ trông giống như một cặp vợ chồng mới cưới và không khí tràn ngập khói khi họ bước vào đồn cảnh sát cùng nhau.
Tần Minh không quan tâm đến chuyện này, y cho rằng kết hôn là tất yếu, bất kể là sớm mấy tháng hay mấy tháng sau. Y đã có một chiếc nhẫn tượng trưng cho lời hứa trên ngón đeo nhẫn, và các tuyến sau gáy đã hòa lẫn với mùi hương của người khác. Lời hứa này đối với y là đủ.
Chiếc nhẫn được Lâm Thao đeo cho Tần Minh đêm qua không biết từ lúc nào đã bí mật chuẩn bị. Chiếc nhẫn bạch kim sạch sẽ quấn quanh gốc ngón tay của y, bao bọc chặt chẽ cả hai người, liên kết lấy cuộc sống của họ.
"Anh mua nó khi nào? Ta thậm chí còn không biết." Tần Minh không thể rời mắt khỏi chiếc nhẫn đơn giản. Y giơ tay của Lin Tao và nhìn hai chiếc nhẫn giống hệt nhau.
"Đây là một điều bất ngờ, làm sao anh có thể nói trước cho em biết?" Lâm Thao cười, xoay cổ tay, nắm lấy tay Tần Minh trong lòng bàn tay, "Để bổ sung cho lời cầu hôn của anh, lần trước anh cầu hôn là ở trên xe còn chưa xong".
Tần Minh không khỏi bật cười, ngón tay khẽ cử động, những chiếc nhẫn chạm vào nhau, phát ra một âm thanh nhỏ nhưng sắc bén.
Ngay khi y đeo chiếc nhẫn vào, tâm trạng của y hoàn toàn thay đổi, thậm chí thói quen của y cũng thay đổi rất nhiều. Lúc Tần Minh rảnh rỗi, không khỏi cúi đầu nhìn xem chiếc nhẫn, không khỏi rung động cả trái tim.
Vào mùa hè, có ít vụ án hơn, và có lẽ chỉ có trưởng đồn cảnh sát biết rằng họ chưa lấy được giấy đăng ký kết hôn. Cuối tháng 7, họ lại được phép nghỉ phép dài hạn, cuối cùng Lâm Đào cũng nhận ra rằng cảm giác hoàn thành đánh dấu khi ôm được Omega đang buồn ngủ của mình.
Tuy đây không phải lần đầu tiên pheromone cả hai hòa quyện vào nhau nhưng sự hưng phấn trong lòng họ vẫn không hề giảm bớt. Sau cơn sốt đầu tiên, Tần Minh được Lâm Đào bế về nhà trong trạng thái sững sờ, đuôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng, rúc vào trong ngực Lâm Đào như một con thú nhỏ.
Tần Minh bắt đầu lo lắng sau khi trở về nhà sẽ xảy ra chuyện gì, dù nghĩ thế nào cũng sẽ là sự kết hợp của bốn bàn tay vô số lần, y sẽ bị người yêu đánh dấu vĩnh viễn.
Làm thế nào để diễn tả cảm giác đó? Dù biết sẽ đau nhưng vẫn hăng hái và sẵn lòng ấn vào.
Vì vậy, lúc Tần Minh bị Lâm Đào ấn xuống chiếc giường mềm mại, y vẫn đang cau mày tính toán xem mình sẽ trải qua bảy ngày tiếp theo như thế nào.
Lâm Thao tiến tới hôn lên môi y, khẽ cau mày: "Em sợ à? Nếu em không muốn, hai ngày nữa chúng ta có thể kết hôn."
Alpha đè lên người y nghe có vẻ thận trọng, Tần Minh ngước mắt nhìn lên. Mồ hôi trên đầu đổ xuống, cuối cùng y cũng mỉm cười đưa tay lau mồ hôi trên đầu hắn.
“Ta không sợ.” Y vòng tay qua cổ Lâm Đào, trìu mến hôn hắn: “Nhưng ngươi phải dịu dàng".
Động tác của Lin Tao quả thực rất nhẹ nhàng, tuy mới đến vùng đất chưa từng khám phá một lần nhưng hắn vẫn thực hiện màn dạo đầu rất cẩn thận.
Tần Minh từ đầu ngón tay cắm sâu trong cơ thể cảm nhận được, alpha của mình thật sự đang lo lắng.
“Ừm, ta không sao, Lâm Đào,” Tần Minh sốt ruột nâng eo lên, đưa tay chạm vào bờ vai ướt đẫm mồ hôi của Lâm Đào, “Không sao…”
Lâm Đào không trả lời, động tác trên tay cũng đã dừng lại.
“Một lát nữa anh sẽ không thấy nhẹ hơn đâu, em yêu.” Lâm Đào khàn giọng nói, đứng dậy, cởi cúc áo rồi quăng đi.
Không đợi Tần Minh trả lời, hắn cầm bộ phận sinh dục lao vào.
Tần Minh không có chuẩn bị trước, y kinh hãi đến mức co rút lại, vội vàng rên rỉ. Nơi vừa mới tiến vào hơn một giờ trước, dưới tác dụng của động dục, đã có rất nhiều chất lỏng tràn ra ngoài. Cái lỗ vừa khít vừa ấm áp, quấn lấy bộ phận sinh dục của Lâm Đào vào trong, khiến cả hai thở gấp.
Tuy rằng Lâm Đào chỉ có kinh nghiệm từ một giờ trước, nhưng hắn đã là người ăn thịt lợn, không cần tốn nhiều sức mà ấn vào tuyến tiền liệt của Tần Minh, khiến tiếng rên rỉ của người đàn ông bên dưới thay đổi.
Lực của hắn quá mạnh và lực đẩy quá sâu đến nỗi góc dương vật của hắn thay đổi do tình yêu dâng trào, sượt qua lỗ nhỏ trên bức tường bên trong vốn dĩ đã bị đóng lại.
“Ừ.” Tần Minh hưng phấn ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay nắm chặt ga trải giường, được Lâm Đào dẫn lên vai hắn.
“Cho ta vào.” Hắn cong người, xoa xoa một bên mặt Tần Minh như một con chó lớn. Ham muốn chiếm hữu theo bản năng của Alpha gần như đã bào mòn toàn bộ sự tỉnh táo của hắn, nhưng hắn vẫn dùng hết sức lực để ngăn cản, cho y một cơ hội cuối cùng để hối hận trước khi chiếm hữu hoàn toàn omega ngọt ngào này.
Nhưng liệu có cơ hội không?
Trên thực tế không có.
Từ giây phút chúng ta quyết định chung sống, từ nụ hôn đầu nơi công sở, từ lần gặp gỡ đầu tiên dưới nắng hè, hai người họ đã không bao giờ có thể nhìn lại.
Tần Minh mở mắt ra, cơ thể dường như đã thích ứng với cơ quan sinh dục khổng lồ của alpha. Dịch tuyến dày đặc cũng bị hút vào trong khoang sinh sản, có cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.
“Tại sao lại không?” Hắn nháy mắt tinh nghịch, trêu chọc người yêu của mình bằng cách làm kẻ thù bị thương tám trăm và làm tổn thương chính mình một ngàn.
Lâm Thao nhịn không được, cho đến trên trán gân xanh giật giật, hắn đã nhéo vào vòng eo gầy gò của Tần Minh, không nói ra lời chửi rủa trong miệng, ngược lại dùng thân dưới giáng một đòn mạnh.
Tần Minh lúc này hoàn toàn tự mãn, y thậm chí không thể phát ra âm thanh, môi y vô thức mở ra, nhưng tiếng kêu của y lại bị đè nén trong cổ họng.
Khoang sinh sản vốn chưa từng được đưa vào còn nhạy cảm gấp mấy lần chỉ cần bị bộ phận sinh dục cọ xát đã mang lại khoái cảm mãnh liệt, khi thực sự đi vào cảm giác ngứa ran và đau nhức như có ánh đèn điện xuyên qua khoang mạch máu và dây thần kinh.
Nhưng lối vào Đào Hoa Tuyền quá nhỏ, Lâm Thao vừa đưa đầu vào, Tần Minh đã nhéo hắn, khiến hắn ngạt thở.
Tần Minh cũng cảm thấy khó chịu khi vừa bước vào, sự kích thích xuyên thấu vào xương cốt của y đều mất đi, thứ còn lại là cảm giác đau nhức vô tận sâu trong cơ thể. Đó là cơ quan mà y chưa từng cảm nhận được trước đây, nó bị dương vật của Lin Tao kéo căng đến cực điểm, khiến y có chút sợ hãi.
Ham muốn đầu hàng của Omega xâm chiếm, ý thức của Tần Minh gần như mơ hồ. Trong khi thở, cơ quan sinh dục mắc kẹt trong cơ thể y sưng lên thêm một chút, khoang sinh sản bên trong bị kéo căng đến mức vỡ tung.
"Đừng sợ, đừng sợ." Lâm Đào cúi đầu hôn y liên tục, dùng môi và lưỡi chạm vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể Tần Minh, nhẹ nhàng liếm đi những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt của anh ấy.
Tần Minh không kịp phản ứng, chỉ là thở hổn hển, khóe miệng co giật không biết là đang chống cự hay mời gọi.
Hai người bị nhốt vào thế bế tắc như kẻ săn mồi và con mồi, cho đến khi mồ hôi trên trán Lâm Thao rơi xuống cổ Tần Minh. Cái chạm lạnh lẽo khiến đầu óc choáng váng của Tần Minh tỉnh lại một chút. Ánh mắt dịu dàng của Lin Tao.
Đầu ngón tay rời khỏi bả vai Lâm Đào, vòng qua cổ anh, ấn vào người anh. Hai chân run rẩy yếu ớt nhưng vẫn cố gắng hết sức ôm lấy eo Lâm Đào.
"Anh đã hứa sẽ dịu dàng hơn, đội trưởng Lâm ." Y nói ngắt quãng, chỉ có thể nói dăm ba từ ở giữa.
Lâm Thao cười hai tiếng, có lẽ là cố ý, khiến bộ phận sinh dục của hắn khẽ trượt, khiến Tần Minh rên rỉ không nhịn được.
Hắn bị Tần Minh kéo lại gần, hai người hôn nhau say đắm, khi môi lưỡi khuấy động, thân dưới của hắn không còn khách khí nữa, bắt đầu dùng sức đâm vào khoang sinh sản mềm mại.
Tần Minh rên rỉ lớn tiếng, thậm chí bị hôn cũng không ngăn được tiếng rên rỉ không chịu nổi.
Khoang sinh sản mỏng manh của Omega đau đớn khủng khiếp, ma sát nhanh chóng gần như đốt cháy nó, cảm giác bỏng rát càng lúc càng mãnh liệt. Tuy nhiên, đâu đó lại có cảm giác ngứa ran, y khó chịu vặn vẹo eo.
“Đừng làm phiền, em yêu,” Lin Tao thở hổn hển, “Em thực sự nghĩ anh sẽ tha em à?”
Hắn nhìn bộ dạng ngơ ngác của Tần Minh bên dưới, sự chiếm hữu hung ác trong xương cốt của alpha xâm chiếm , kéo hắn xuống. Hắn ôm chặt háng Tần Minh vào người mình, như thể sẽ không bao giờ phải buông ra.
Tiếng kêu của Tần Minh không còn có thể kìm nén được nữa, một tay vẫn đặt trên cổ Lâm Đào, tay kia túm lấy chiếc gối sau đầu y, xé nát lớp vải mềm mại thành một mớ hỗn độn, giống như làn da sưng tấy đỏ bừng của y sau khi bị ức hiếp.
Không biết từ lúc nào y đã xuất tinh một lần, toàn bộ rơi vào giữa cơ thể hai người, sau đó trượt xuống ga trải giường, để lại những vết nước bẩn thỉu.
"Hừ, Lâm Đào... đủ rồi," Tần Minh ngẩng đầu, hầu kết mỏng manh của y lộ ra trước mắt Lâm Đào, bị hắn cắn liếm, "Ta... ta không thể làm được nữa."
Khoang sinh sản căng lên mãnh liệt, omega đạt cực khoái chỉ bằng khoang sinh sản. Chất lỏng nóng ẩm phun ra đột nhiên tràn khắp phía trước bộ phận sinh dục của Lâm Đào. Lâm Đào thở dốc mấy lần, dương vật đã đạt đến điểm sâu nhất, gốc rễ bắt đầu hình thành các nút thắt.
Tử cung lại bị kéo căng ra, gần như sắp nổ tung. Tần Minh ngơ ngác nhìn Lâm Đào, nội tâm bởi vì sợ hãi mà siết chặt.
“Sắp xong rồi, bảo bối.” Lâm Đào ôm y trong lòng, nút thắt của hắn bị lỗ nhỏ của omega quấn chặt, đây là lòng trung thành lớn nhất hắn có thể dành cho Tần Minh.
Khi khoang sinh sản chứa đầy tinh dịch, Tần Minh trong ý thức chỉ còn lại một câu.
---Bọn họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
Một tuần này giống như một cuốn tiểu thuyết, Tần Minh căn bản không muốn nhớ lại. Sau lần thắt nút đầu tiên, Lâm Đào đã dỗ dành y vài lần, lần này y không còn phải lo lắng về việc mình có thai hay không.
"Omega có tỷ lệ mang thai là trên 90%, lão Tần ngươi đừng tức giận, lần đầu tiên ngươi có thể có thai." Lâm Đào cẩn thận cười một tiếng, tránh đi cái gối mà Tần Minh ném tới.
Trong nhà hỗn loạn, lần động dục đầu tiên của họ kéo dài gần một tuần, khắp mọi ngóc ngách trong nhà đều có dấu vết chuyện làm tình của họ. Khắp người Tần Minh đều có vết bầm tím và vết đỏ.
“Vậy ngươi còn đi vào nhiều lần như vậy.” Tần Minh thanh âm khàn khàn, la hét nhiều ngày như vậy, thanh âm y không chịu nổi, chỉ có thể thở ra một hơi yếu ớt.
Lâm Thao đi tới ôm y vào lòng, hắn là người đầu tiên dọn dẹp giường để cho Tần Minh có chỗ nghỉ ngơi thoải mái. Người mệt mỏi nhất trong tuần này có lẽ là Tần Minh, mặc dù làm việc hắn hái người lại là chính hắn.
"Có con là tốt rồi. Dù sao thì anh cũng phải có con." Lâm Đào không biết xấu hổ làm nũng với y, nhét lại chiếc gối lại vào trong ngực y.
“Anh vừa thấy tôi chỉ uống thuốc tránh thai một lần thôi.” Tần Minh dùng gối mềm trút giận, “Năm nay anh còn được nghỉ không?
Lâm Đào sao có thể không biết y có ý gì , trên mặt tràn đầy vui mừng: "Chế độ thai sản chỉ có một tháng. Chỉ cần omega của anh có thai, anh muốn làm gì thì làm. Cho dù em có thai, anh vẫn có thể dành thời gian cho em." Tần Minh nhìn khuôn mặt của hắn, chỉ muốn đánh hắn ngay trên giường .
Hơn hai tháng sau, Tần Minh quả thực có triệu chứng mang thai, cơn khát vọng pheromone khiến y ngày ngày dính lấy Lâm Đào. Lễ cưới bị hoãn lại vì Tần Minh đang mang thai, dự kiến sẽ tổ chức sau khi đứa trẻ được sinh ra, theo lời của bà nội, một số người bạn cũ sẽ được mời đến tổ chức một buổi lễ đặc biệt.
"Đây là đại sự vui mừng của gia đình. Sau lễ cưới, chúng ta phải tổ chức tiệc trăng tròn. Ồ, con biết đứa bé là trai hay gái không?" Bà nội vừa nhận được tin liền chạy tới, nhìn nhìn Tần Minh với vẻ mặt hiền hậu. Bụng y vốn chưa thay đổi, vẫn chưa chướng bụng như bao người khác.
“Mới có hai tháng, bà nội.” Tần Minh mấy ngày nay có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay Lâm Đào cứ ôm bụng y nói rằng ở nhà có một đứa như vậy cũng chưa đủ, ngay cả bà cũng đến gây rắc rối.
Bà nội cười nói: “Ồ, ta rất mong chờ.”
Bản thân Tần Minh cũng rất mong chờ, luôn vuốt ve bụng mình một cách dịu dàng như nước. Bởi vì pheromone rất hòa hợp, chỉ cần ở bên cạnh Lâm Đào, y hiếm khi có phản ứng mang thai mạnh mẽ, mãi đến chín tháng tuổi mới về nhà mới sinh.
Khi đó, toàn thân Tần Minh đều đầy đặn, bởi vì bà ngoại luôn mang canh cho y để bồi bổ cơ thể nên đường nét trên khuôn mặt y cũng ngày càng tròn trịa. Khi ngày dự sinh đến gần, y trở nên hơi lo lắng, không phải vì sự ra đời của đứa trẻ mà là vì đám cưới sau này.
Đặc biệt khi nhìn vào những bộ đồ nguyên bản, y khá lo lắng không biết liệu đến lúc đó mình có thể mặc được chúng hay không.
"Đều là lỗi của ngươi." Tần Minh trừng mắt nhìn Lâm Đào, gần đây tính tình y có chút cáu kỉnh.
"Ồ, trách anh." Lâm Thao cũng làm theo, đưa tay ôm lấy eo Tần Minh,
"Thắt lưng của em có đau không? Chúng ta nghỉ ngơi cho sinh con đi."
Sự thật đã chứng minh Tần Minh lo lắng thực ra là không cần thiết.
Omega có năng lực phục hồi mạnh mẽ sau khi sinh ra đứa bé chỉ nửa ngày, bụng của y cơ bản đã xẹp xuống. Trong suốt thời gian mang thai, hắn chăm sóc y rất chu đáo, không để lại nhiều dấu vết trên chiếc bụng trắng trẻo của y.
Đám cưới dự kiến diễn ra nửa tháng sau khi y sinh con. Cuối cùng, quần áo cưới của họ cũng được người chủ do bà nội y thuê may ra. Những hoa văn sẫm màu trên bộ vest trắng khá lộng lẫy, Tần Minh trông giống như một hoàng tử trong một bức tranh sơn dầu thời trung cổ.
Trước buổi lễ, Tần Minh giơ tay giúp Lâm Đào vuốt thẳng cổ áo: “Không phải dịp trọng đại, sao lại khẩn trương như vậy?”
“Việc lớn trong đời chỉ xảy ra một lần, sao có thể không căng thẳng ?” Lâm Đào ngẩng đầu lên nửa chừng để thuận tiện Tần Minh buộc nơ cho hắn.
Ngoài cửa có một người chủ lễ đang tìm Lâm Thao, hai người có những con đường khác nhau phải đi, hiện tại đang chuẩn bị bắt đầu .
Lâm Đào đưa tay ôm lấy Tần Minh, ở y trên môi lưu lại một nụ hôn nhẹ.
“Chuyện còn lại chúng ta sẽ nói sau.” Hắn mỉm cười, quay người đi ra ngoài.
Tần Minh không khỏi cong lên khóe miệng đang chỉnh lại tóc trước gương, sau lưng có tiếng gõ cửa.
"Sao ngươi lại quay lại? Anh không lấy gì cả? Cửa không khóa, chỉ cần đẩy vào..." Người đẩy cửa đi vào không phải Lâm Đào mà là Tần Lãng, người đã biến mất một năm.
Sắc mặt Tần Minh cứng đờ, quay người lại đối mặt với hắn: “Ngươi từ nước ngoài về à?”
“Ừm,” Tần Lãng do dự một chút, lấy từ trong túi ra hai chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ: “Đây là quà cưới cho anh.”
Tần Minh lấy nó ra khỏi tay hắn, khi đầu ngón tay chạm vào lớp bao bì giống như lụa, y cảm thấy có gì đó rất thật. Cuối cùng y cũng nở một nụ cười, trông có chút hoài niệm.
“Lần trước ta nhận được quà của ngươi hình như đã hơn mười năm rồi.”
Tần Lãng trầm mặc một lát, ánh mắt đảo quanh một chút, đột nhiên đổi chủ đề: “Ta vừa mới gặp được bà ngoại , bảo bối của ngươi rất đáng yêu."
Tần Minh đã đoán được hắn muốn nói gì, khó nhịn cười, tiếp tục làm theo lời hắn nói: "Ừ."
Bầu không khí lần nữa trở nên im lặng, Tần Lãng nắm chặt tay áo, hắn còn chưa kịp nói ra. Sau đó có người tới gọi Tần Minh chuẩn bị.
Lễ cưới sắp bắt đầu.
Tần Minh nghiêng đầu, nhấc chân đi về phía cửa.
“Ca.” Tần Lãng có chút lo lắng, “Thật xin lỗi mấy năm nay.”
Tần Minh quay đầu nhìn hắn, chiều cao cũng xấp xỉ y, liền đưa tay sờ sờ đầu hắn.
"Ngươi là đệ đệ của ta, sao có thể trách ngươi?" Y thở dài, "Ta năm nay đi nơi nào, đều chưa từng thấy ngươi về nhà."
Tần Lãng rụt cổ, nhưng cũng không tránh khỏi tay Tần Minh. Đôi mắt hắn đỏ hoe, anh bướng bỉnh giơ tay lau nước mắt.
“Trong lúc du học, ta đã bàn bạc với bà nội, nếu ta lấy được bằng cấp, bà sẽ cân nhắc để ta tiếp quản công ty.”
“Ồ,” Tần Minh mỉm cười, “Em trai ta đã lớn rồi,"
Tần Lãng rên rỉ, Vừa rồi có chút xấu hổ: "Chúc mừng đám cưới. Đội trưởng Lâm, hắn là một alpha rất tốt."
"Cảm ơn anh." Tần Minh ôm anh ấy, "hắn là alpha tốt nhất mà ta từng gặp."
Tần Minh đi dọc thảm đỏ tới khán phòng, Lâm Thao đang đứng ở cuối đường.
Trong nhà chật kín khách, bao gồm cả đồng nghiệp ở đồn cảnh sát và các chú bác đã chứng kiến Tần Minh lớn lên, trong mắt Tần Minh chỉ có Lâm Đào.
Anh sẽ trân trọng và yêu em bây giờ, trong tương lai và mãi mãi.
Ta sẽ tin tưởng ngươi , tôn trọng ngươi, cười cùng ngươi khóc cùng ngươi
Anh sẽ yêu em một cách chung thủy, dù nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui hay buồn.
Ngay khi ta đưa tay ra để ngươi nắm lấy, ta sẽ giao phó cuộc đời mình cho ngươi.
Vì vậy, chúng ta hãy ở bên nhau mãi mãi -
ta cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro