
[Lâm Tần] Hotbox 2
Thứ hai, Lâm Đào gần như thức trắng đêm, cứ trằn trọc mãi không ngủ được .
Khi trời đã sáng, Tần Minh vừa tỉnh dậy thì thấy người đàn ông nằm bên cạnh y đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng trìu mến và tập trung.
"Chào buổi sáng, em yêu."
Lâm Đào vẻ mặt vui vẻ, nhưng khóe mắt lại có một vệt máu đỏ.
"Cả đêm không ngủ?" Tần Minh giơ tay che ánh sáng, lại bị Lâm Đào hôn lên khóe miệng.
"Anh căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh kết hôn."
Lâm Đào cọ sát vào người y, chiếc cằm không cạo râu của hắn cào vào Tần Minh đến mức đẩy hắn sang một bên vì ngứa, Tần Minh trợn mắt nói:
“Anh nói như thể đây không phải lần đầu tiên tôi kết hôn vậy.”
Giọng nói của Tần Minh nghe rất nhẹ nhàng khi y vừa tỉnh dậy. Y phàn nàn như thể đang hành động một cách khoa trương, sau đó y bị Lin Tao kéo vào vòng tay.
"Thời gian hẹn là một giờ chiều, chuẩn bị sẵn sàng đi."
"Còn một tuần nữa. Cuối tuần chúng ta đi mua một đôi nhẫn nhé. Vừa rồi ta bận quá không có thời gian để lựa chọn."
"Em có nghĩ anh rất may mắn không? Được rồi. Anh đã đưa em về trước cả khi anh cầu hôn."
"Có vẻ hơi vô trách nhiệm khi nói điều đó."
"Chúng ta chỉ biết nhau chưa đầy thời gian một năm…”
“ Anh rất vui được gặp em.”
Lúc một giờ chiều, đã có hai người đợi ở cục dân chính.
Nhân viên đang thông báo cho họ về các thủ tục tiếp theo.
Đầu tiên là sự kết hợp pheromone. Chất pheromone của Alpha sẽ có tác dụng xoa dịu rất tốt trong quá trình mang thai và sinh nở của Omega . Nếu mức độ phù hợp quá thấp, đôi khi sẽ có tác dụng ngược và gây hại cho cơ thể omega.
Để ngăn chặn tình trạng động dục do pheromone gây ra, sau khi kiểm tra sự phù hợp của pheromone, hai người thường sẽ tạm thời tách ra và uống một lượng nhỏ thuốc ức chế đồng thời tiến hành các bài kiểm tra tâm lý để tránh làm tổn hại đến những người yếu ớt trong bài kiểm tra khả năng tương thích sinh lý cuối cùng.
Hầu hết các cặp đôi AO sẽ tiết ra một lượng nhỏ mùi hương pheromone của đối tác trong suốt mối quan hệ và các vấn đề về tính cách cũng sẽ thích ứng với nhau trong thời gian dài. Tuy nhiên, gần đây có một số omega nam không thể chấp nhận hành vi tình dục, cả về mặt tâm lý lẫn thể chất. Đôi khi, bản thân omega nam cũng không nhận thức được điều đó, đây có thể là cơ chế bảo vệ chính mình của họ.
Vì vậy, việc kiểm tra khả năng tương thích sinh lý đã trở nên cần thiết. Kiểm tra trước hôn nhân có thể phát hiện trước các vấn đề, sau đó tiến hành điều trị và xử lý tiếp theo.
Dù sao hiện tại hai người đã được đưa tới một căn phòng nhỏ khác. Các nhân viên vui lòng nói với họ rằng họ có thể tháo vòng cổ cách ly để giải phóng pheromone sau một thời gian.
Hai người im lặng ngồi cạnh nhau, nhưng Lâm Đào lại càng căng thẳng hơn, bàn tay đan vào tay Tần Minh gần như đổ mồ hôi.
Tần Minh vuốt ve mu bàn tay của hắn, nghiêng người về phía trước nhẹ nhàng hôn hắn.
"Ta hái trước. Đáng lẽ anh nên ngửi ta."
"Có phải mùi nho không?" Lâm Đào cũng xoa xoa chóp mũi.
"Chắc chắn rồi." Y đưa tay ra sau cổ và ấn vào ổ khóa vân tay trên vòng đeo cổ.
Không gian nhỏ ngay lập tức tràn ngập mùi hương ngọt ngào của omega. Hương nho rất đậm đà, có độ say quyến rũ.
Lâm Thao mỉm cười, ghé vào tai Tần Minh hít một hơi thật sâu: “Mùi rượu trắng, ta rất thích.”
Tần Minh nghiêng đầu nhìn hắn. Đến phiên Lâm Thao vẻ mặt có chút xấu hổ . Trong chốc lát, hắn nhìn qua Tần Minh mím môi: "Mùi hương của ta có chút mạnh, ngươi đừng ghét ta."
Tần Minh nhìn thấy hắn dáng vẻ chần chờ , liền vỗ đầu hắn như một con chó lớn: "Mau lên. ."
Y thực sự khá tò mò về mùi hương của Lin Tao như thế nào. Chiếc vòng cổ cách ly được thiết kế đặc biệt cho alpha ở đồn cảnh sát thực sự không có mùi gì cả, Tần Minh chưa bao giờ ngửi thấy mùi đặc biệt nào từ Lin Tao sau khi ở bên nhau gần một năm.
Trong khoảnh khắc Lâm Đào giơ tay tháo chiếc vòng trên cổ ra, một mùi hương nồng nặc lan ra, che đi mùi của Tần Minh rồi hòa vào nhau.
Mùi thuốc lá rất nồng.
Tần Minh nheo mắt, khụt khịt mũi: “Lúc thẩm vấn tù nhân, có phải ngươi bôi chút pheromone lên người tù nhân, hù chết hắn không?” Lâm Đào bực bội nói: “ Tần Minh, đây nhất định không phải chuyện cười".
Ngực hắn run lên, y nghiêng đầu xoa tai hắn vài cái.
“Ta cũng nói, sao thỉnh thoảng không thấy ngươi hút thuốc nhưng lại luôn thoang thoảng mùi khói thuốc.”
Sau khi pheromone của hai người hòa quyện vào nhau, mùi trong căn phòng nhỏ này giống như mùi của một quán rượu quyến rũ vậy có chút ý mụ mị.
Một lúc sau, một nhân viên beta bước vào và rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bản báo cáo trên tay.
"Mức độ phù hợp pheromone của hai người thực tế là gần 97%. Mức độ phù hợp cao như vậy thực sự là hiếm. Nói chung, 85% được coi là rất cao."
Lin Tao cũng không khỏi cúi đầu hôn lên chóp mũi của Tần Minh.
“Chúng ta sinh ra là dành cho nhau.”
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng liếm nốt ruồi trên chóp mũi Tần Minh.
Tần Minh tâm tình cũng rất tốt, vẻ mặt rất ôn hòa. Y nhướng mày nhìn Lin Tao và ra hiệu cho hắn nhanh chóng đi theo nhân viên.
Nhân viên đưa hai người đến các phòng khác nhau, cuối cùng Lâm Đào ngồi trên ghế sô pha, đối mặt với hàng chục mẫu đơn và thuốc ức chế được chuẩn bị sau này, hắn vẫn không thể tin được sau một thời gian ngắn, Tần Minh sẽ trở thành bạn lữ hợp pháp của hắn.
Cảm giác này thật kỳ diệu khi Lin Tao nghĩ đến người yêu và mùi hương nho say đắm của y, ngay cả những bình ức chế cũng khó có thể giữ hắn bình tĩnh tuyệt đối.
Hắn đã được huấn luyện quá nhiều về pheromone đến nỗi hắn nghĩ mình không còn có thể bị bản năng này điều khiển nữa.
Nhưng hắn phát hiện ra mình đã sai. Từ lần đầu tiên sống trong nhà Tần Minh cho đến lúc hắn thực sự bị mùi hương của Tần Minh vây quanh, ngay cả hơi thở nhỏ nhất của người này cũng có thể trong nháy mắt đánh bại hắn.
Lâm Thao không thể chờ đợi được. Anh ta nhanh chóng điền phần còn lại của bài kiểm tra, háo hức hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng trước khi bắt cóc người tình mới cưới về nhà của họ.
Hắnđi theo nhân viên đến căn phòng nơi diễn ra bài kiểm tra cuối cùng và gặp một cặp đôi vừa hoàn thành bài kiểm tra được nửa chừng. Chàng alpha cao lớn đang ôm omega của mình, người đã ngủ quên vì kiệt sức sau cuộc tình đầu tiên , Alpha mỉm cười dịu dàng khi nhìn xuống người nọ.
Ánh mắt Lâm Đào dừng lại trên người bọn họ, hắn không khỏi nghĩ thầm: sau này bảo bối của ta cũng sẽ mềm mại như vậy.
Sau khi đóng cửa lại, căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm. Lâm Đào ngồi trên giường, cởi từng cúc áo sơ mi ra.
Ta không thể đợi được nữa, Lão Tần.
Lâm Thao dựa vào giường một lát, chung quanh không có mùi rượu của Tần Minh, nhưng mùi hương ấy dường như đã khắc sâu vào tận xương tủy, không ngừng trêu chọc thần kinh của hắn.
Không biết qua bao lâu, có người đẩy cửa bước vào.
Cơ thể anh được bao bọc trong một mùi hương nồng nặc, giống như mùi hương mà hắn vừa ngửi thấy. Nhưng nó dày hơn và quyến rũ hơn.
Sự kiên nhẫn của Lin Tao gần như cạn kiệt bởi mùi thơm. Anh ngước mắt lên và chỉ có thể nhìn thấy một đường nét quen thuộc do ánh sáng ngược.
"Lão Tần, lại đây."
Giọng Alpha có chút khàn khàn.
Người đàn ông không nói gì mà từng bước một lại gần. Trong khung cảnh mờ mịt và yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân cũng bị tấm thảm trải sàn hấp thụ, chỉ còn lại hơi thở dần dần nặng nề của Lâm Đào.
Lâm Đào háo hức ôm anh vào lòng, đôi môi ấm áp gần như sắp rơi xuống chóp mũi anh nhưng lại đột ngột dừng lại.
Cái nốt ruồi ám ảnh anh rõ ràng nằm ở khóe mắt chứ không phải ở chóp mũi.
Khí tức xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn đột nhiên đẩy người ra: "Tần Minh đâu?"
Tần Lãng ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu lạnh lùng.
"Hắn có cái gì tốt như vậy?"
Lâm Đào nhặt chiếc áo sơ mi dưới đất lên, nhìn thẳng vào Tần Lãng.
"Ít nhất hắn sẽ không hủy diệt gia đình của người khác."
Tần Lãng tựa hồ bị lời nói này kích động, đột nhiên đứng dậy, gần như gầm lên: "Tần Minh chính là kẻ hủy diệt gia đình của chúng ta! Nếu không có hắn, Cha mẹ ta hẳn là đã không chết! Nếu không..."
"Tần Lãng."
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị một giọng nói từ ngoài cửa cắt ngang.
Là Tần Minh.
Hai má y rõ ràng đỏ bừng, nhưng lại tạo cảm giác như bị bao phủ bởi băng, giống như lần đầu tiên nhìn thấy y vào mùa hè năm ngoái, trông y lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nhưng lần này Lin Tao bước tới không chút do dự.
Hắn ôm Tần Minh vào lòng, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y hơi tăng lên, có lẽ là do vừa rồi dung hợp pheromone. Tần minh biết hiện tại có lẽ mình không được khỏe.
Tần Minh ngước mắt nhìn Lâm Đào, như đang xin lỗi. Cơ thể y hơi yếu đi do ngửi thấy mùi alpha pheromone nên y đã gần như kiệt sức và mệt mỏi dựa vào vòng tay Lâm Đào.
"Hãy mang hắn theo và quay trở lại ngôi nhà chính ngay bây giờ."
Đã một giờ sau khi bọn họ đến nhà chính.
Bà Diệp rất ngạc nhiên khi thấy ba người họ xuất hiện cùng nhau, chưa kịp hỏi thì bà đã nhận ra Tần Minh có gì đó không ổn, vội vàng dẫn họ ngồi xuống ghế sô pha.
" Nãi nãi , Tần Lãng đã lớn rồi, nên nói cho hắn biết nguyên bản sự tình."
Tần Minh vừa mới ngồi xuống nói lời này.
Dù đã uống thuốc ức chế nhưng y cũng vừa bị làn sóng tình yêu cuồng nộ cuốn trôi nên lúc này cũng không còn nhiều sức để nói.
Sắc mặt Diệp bà dừng lại, liếc nhìn Tần Lãng, người này vừa tức giận vừa bối rối, cuối cùng gật đầu.
"Tiểu Lãng, ngươi phải biết, trên đời này, ngươi có thể oán hận bất cứ ai, nhưng ngươi không nên trách cứ ca ca."
"Cha mẹ ngươi... Không phải bị Tần Minh giết chết."
Tần Lãng lo lắng nói, hắn thiếu kiên nhẫn ngắt lời: " Bà nội, bây giờ bà có giúp anh ấy nói dối tôi không?"
Bà nội bình tĩnh nhìn anh, nhưng trong mắt bà hiện lên vẻ cô đơn mà anh chưa từng thấy trước đây.
"Đúng vậy, ta đã giúp thằng bé lừa dối ngươi hơn mười năm, bây giờ nghĩ lại, không biết đây có phải là lựa chọn đúng đắn hay không."
"Ta từng nói với ngươi, cha mẹ ngươi đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi."
“Đúng vậy,” Tần Lãng trợn mắt, hai mắt mở to đỏ hoe, “Đêm mưa, phải đưa Tần Minh đến bệnh viện.”
“Vậy ngươi có bao giờ nghĩ tới lý do tại sao người trong nhà không gọi bác sĩ tới đưa anh trai cậu đến bệnh viện?"
Tần Lãng nhất thời không nói nên lời.
Anh em Tần gia đã là học sinh nội trú từ khi còn học tiểu học. Một là vì bố mẹ Tần thường bận rộn, hai là huấn luyện con cái tính tự lập.
Tuy nhiên, Tần Minh khi còn nhỏ sức khỏe không tốt, thường xuyên ốm đau, dị ứng nặng nên thỉnh thoảng phải về nhà.
Một ngày nọ, cha mẹ Tần gặp tai nạn, Tần Minh do chuyển mùa bị cảm, sốt lên tới 39 độ, ban đêm được đưa về nhà chăm sóc.
Đêm khuya, Tần Minh tám tuổi bị sấm sét đánh thức. Bình thường cậu bé rất nhạy cảm, nhưng bây giờ cậu cảm thấy chóng mặt và khó chịu, và cậu muốn được bố mẹ đi cùng.
Tiểu Tần Minh cẩn thận mở cửa, trong tay ôm chiếc gối nhỏ đi đến phòng bố mẹ.
Điều ngạc nhiên là hôm nay cửa phòng bố mẹ lại mở. Tiểu Tần Minh cẩn thận nhìn xung quanh và thấy một bóng người xa lạ trước cửa sổ.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ bị sét đánh, gió mang theo mưa to thổi tung rèm gạc, chiếu sáng cả căn phòng một thứ ánh sáng trắng xuyên thấu. Tần Minh chỉ nhìn thấy vết máu loang lổ trên ga trải giường và mũi dao đang chảy máu trên tay người đàn ông.
Tần Minh rùng mình một cái, vùi nửa mặt vào gối, nhưng vẫn phát ra một tiếng kêu không khống chế được.
"Bùm" tiếng sấm vang lên.
Người đàn ông không quay đầu lại, vội vàng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Khi Tần Minh tỉnh lại lần nữa, hắn đã được bà ngoại ôm vào lòng. Bà nội kể rằng chú quản gia đến gặp hắn lúc nửa đêm đã phát hiện y ngất xỉu trước phòng ngủ chính nhưng bố mẹ Tần gia đã không còn thở nữa.
“Ta không sợ nữa, Minh Minh, hiện tại không sao rồi.” Bà nội rất buồn khóc, không biết Tần Minh nhìn thấy cái gì, chỉ có thể an ủi cậu bé.
Tần Minh sửng sốt, đôi mắt gần như mất đi ánh sáng lấp lánh, chỉ bất giác bật khóc.
"Lão phu nhân, ngươi có muốn mang thiếu gia trở về không?" Quản gia đi vào, mang thuốc và nước nóng cho Tần Minh.
"Bà nội, đừng nói cho đệ đệ của ta biết." Tiểu Tần Minh ngẩng đầu thở dốc, "Đệ Đệ sẽ sợ hãi."
Diệp bà nội nhất thời không nói nên lời, ôm chặt hài tử trong người, khẽ run cánh tay, và lau đi những giọt nước mắt không ngừng trào ra của y.
“Được rồi,” giọng nàng khàn khàn, không thể đáp lại lòng tốt của đứa trẻ bằng những từ khác, “Sẽ không nói với đệ đệ.”
Tần Lãng từ đầu đến cuối đều không nói gì. Hiếm khi hắn im lặng như vậy, tầm nhìn không tập trung, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, làm ướt nốt ruồi.
Tần Lãng sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng: "Sao ngươi không nói cho ta biết? Ta không có quyền được biết sao?"
"Có quyền được biết? Ngươi có biết ta sống ở thế giới này như thế nào không? "
Tần Minh gần như nói rằng ta đã cố gắng hết sức để hỏi câu hỏi buồn nhất trong cuộc đời mình.
“Mỗi đêm mưa sấm sét, nhắm mắt lại ta thấy chiếc giường nhuộm đỏ máu, ta cũng không dám phát ra một âm thanh nào. Ngày hôm đó, nếu sấm sét không chặn được âm thanh ta tạo ra, có thể anh trai ngươi cũng không còn nữa."
Lâm Đào cảm giác người trong ngực không khỏi run rẩy, chỉ có thể siết chặt đôi tay đẫm mồ hôi của y, ôm y chặt hơn.
Hắn nghĩ đến Tần Minh, người bị ác mộng đánh thức trong đêm giông bão đó, đồng thời nhớ đến nụ cười của chính mình khi nói về cha mẹ đã khuất của mình.
Tần Minh phải buồn đến mức nào?
Lâm Thao suy nghĩ một lát, vẫn không nghĩ ra được.
Sự thờ ơ và tinh vi của y trở nên chính đáng, và sự từ chối của y trở nên nồng nhiệt
Tần Minh cuối cùng cũng ngủ say trong lòng Lâm Đào, tâm trạng rất không tốt, vừa là vì thân thể, vừa là vì tâm tình.
Lin Tao từ chối lòng tốt của bà ngoại để yêu cầu họ ở lại. Lúc mang Tần Minh đi, Tần Lãng nhìn bóng lưng bọn họ, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi”.
Lâm Thao không có đáp lại hắn, chỉ nói: "Lần sau đích thân nói cho ca ca ngươi biết." Hắn ôm lấy vết sẹo đầy mình người yêu, chạng vạng lao về nhà.
Tần Minh từng nói: "Hy vọng người cuối cùng nghe được câu chuyện này chính là ngươi."
Lin Tao đã rất may mắn khi có thể cùng Tần Minh trút bỏ những ký ức và cảm xúc bị chôn sâu trong dòng thời gian.
Điều may mắn hơn nữa là sau này mỗi đêm mưa, Tần Minh sẽ không còn là cậu bé cô đơn ngày xưa nữa, cho dù đêm đó y cũng không thể nào quên được.
Lâm Đào đêm đó vẫn không ngủ, hắn chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn đường nét khuôn mặt của người trong ngực, theo dõi nhiều lần.
Hắn sợ Tần Minh nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, nhưng ít ra hắn vẫn có thể hôn và an ủi y.
Nhưng Tần Minh quả thực mệt mỏi. Tất cả những gì xảy ra hôm nay có lẽ chỉ là sự ôn lại niềm vui và nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời y, sự kiệt quệ về thể chất và tinh thần cuối cùng đã khiến y choáng ngợp, đến mức y có thể ngủ không mộng mị cho đến tận bình minh.
Tần Minh mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng trìu mến và tập trung.
“Chào buổi sáng, em yêu,”
Hắn nói.
Chào buổi sáng.
Thế giới của Tần Minh cuối cùng cũng đã bước sang một ngày mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro