Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1 - Hashimoto và chuỗi bi thương không hồi kết

Ngày buồn, tháng nhớ, năm thương.

Gió trên cành trúc la đà, nắng vàng ươm phủ lên làn da trắng một mảng ánh sáng chói loà. Cây theo gió mà lung lay từng nhịp, vài chiếc lá xanh mởn không chịu được mà cuốn đi mất. Thời tiết vô cùng hợp ý người, quả là một ngày phù hợp để...

"Chúng bay, tóm lấy con bé tóc xám kia!"

Chạy trốn.

"Tiên sư cha bố nhà chúng mày, chúng mày tuổi con gì mà đòi bắt bà đây?"

Không thể tin đây là thứ ngôn ngữ được thốt ra từ giọng nói có đôi phần non choẹt của cô gái bé nhỏ. Nó cười khoái chí mặc cho mấy tên con trai to con đằng sau rống lên như bò. Đám đực rựa tức tối, lao vun vút xô đẩy cả người đi bộ trên vỉa hè.

"Úi cha, chọc phải cứt rồi."

Con bé chột dạ, mặt méo đi đôi phần nhưng rồi cũng nhanh nhanh chóng chóng vọt lẹ, ai ngu đâu mà đứng lại, có mà chết mất xác.

Cuộc đua giữa bò đực và chuột nhắt diễn ra giữa đường lớn trên con phố nọ ở Roppongi. Luồn qua con hẻm tối, lách trên ngách lắc léo dẫn đến đâu mà chẳng ai hay, sự kịch tính dồn dập trong không khí. Những tiếng gào rú, chửi bới, rít lên ghê tởm không làm cho cô gái trẻ quên mất sự thoải mái trong một ngày hè nắng ấm vàng như thế này. Hiển nhiên là nó cũng làm giảm đi không ít công suất động cơ chạy bằng cơm của nó ngày hôm nay, vậy nên tình thế hiện giờ thời thế đang nghiêng về phe bò hơn, hơn về cả số lượng và chất lượng. Một tên trong số kia đang tăng tốc độ, vươn lấy tay định chộp lấy gáy áo nó, may mắn là con bé nhanh chí thụp người lại rồi chui qua cái lỗ thủng trên tường rào khu đất trống, tiếp tục chạy.

"Chậc suýt nữa thì mày đã nằm gọn trong tay tao rồi, mày gáy tiếp đi, dậy gáy tiếp đi! Lúc nãy mạnh mồm lắm mà? Con người lúc nãy giờ biến đâu mất rồi vậy nhỉ? Sợ quá rúc vào vỏ trốn rồi hả?" Thằng cha mặt mày khó ưa kia tức tối vì chút nữa thôi là đã tóm được đuôi con nhãi chuột cống rồi. Cay cú quá mà không làm được gì đành đứng đó gào mỏ lên chọc tức nó chơi.

"Còn thở là còn gỡ, mày còn chưa chạm nổi đến một sợi tóc của tao, việc gì mà tao không gáy? Bố mày gáy đây này ờ bố mày gáy đây này??"

Nó lè lưỡi, kéo khoé mắt xuống làm mặt quỷ, trêu đùa đám con trai như thể mấy con búp bê Barbie nhựa không hơn không kém. À nhìn thì giống thế thôi chứ thực ra thì nó thừa biết, thể lực bản thân sắp hết rồi, áo đã thấm đẫm mồ hôi và đôi chân thì bắt đầu sưng đỏ lên rồi. Nuốt vội một ngụm nước bọt, nó nhìn đám đô con đang dần leo qua tường rào tiếng đến chỗ mình, chà pha này mà bị bắt được thì xuân này con về đoàn tụ với các cụ ạ. Cái suy nghĩ quái đản khiến con bé rùng mình không thôi, haiz phải chạy nhanh hơn thôi.

"Mẹ nó, đám này đuổi còn dai hơn deadline nữa." Tiên nữ mặt mày khó chịu lẩm bẩm chửi thề.

...

Hơn ba mươi phút đồng hồ trôi qua, mồ hôi vẫn không ngừng tuôn trên mái đầu cô gái nhỏ, giờ nó chẳng còn tâm trạng mà lo nghĩ đến thời tiết hôm nay nữa đâu. Bản thân hiện đang đu vắt vẻo trên cành cây ở phương trời nào còn không biết chứ đừng nói đến việc để tâm trời xấu, trời đẹp! Ngày hôm nay đuồi hơn ngày hôm qua! Chó đẻ quá đi mất! Nó bẻ răng rắc cái cành cây khô bé trong phẫn nộ. không quên ôm chặt lấy thân gỗ trong sự tức giận gập trời.

"Hashimoto Rinko."

"Ai ya Haitanies-san."

Tiếng gọi cất ra từ phía sau những tán lá cây, Rinko quay lại nhìn, không quên thốt ra câu đáp trả bằng tông giọng ngọt sớn giả trân của bản thân. Hai cậu trai, một người tóc thắt bím đang mỉm cười chống cằm nhìn cô, một người tựa hẳn đầu lên lan can mắt cá chết cũng nhìn chằm chằm cô.

Bà mẹ, hai anh em có khác, thằng em bố láo hệt thằng anh.

"Hôm nay có việc gì mà tôm lại đến nhà rồng thế này đây? À mà, cô leo lên cây trước cửa nhà tôi, cũng không tính là đến nhà tôi đâu nhỉ?" Haitani Ran cười tủm tỉm, mắt cong lên, nhìn rõ là đang có ý đồ xấu.

Rinko chề môi, tặc lưỡi, không để hai người đợi lâu mà lập tức đáp lại.

"Anh trai à, đây không rảnh rỗi đến độ như thế đâu, tôi mà biết đây là nhà anh tôi đã chẳng dám bén mảng đến rồi nhé. Chẳng qua là có một đám điên dở chứng đang lùng sục tôi không ngừng thôi, hôm nay không rảnh rỗi chơi với anh và Rin Rin đâu. Bai bai tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại."

Nó phẩy phấy tay, quay phắt cả người về hướng khác, tỏ vẻ không quan tâm.

"Là đám bất lương hôm nọ đúng không?"

Chàng buộc tóc bím vờ không biết gì hết, liếc mắt nhìn chim sa cá lặn. Em trai gã bên cạnh ngửi thấy mùi dối trá ngập tràn, bày ra vẻ mắt khinh bỉ phát điên.

"Đại ca, cứu giúp tiểu nữ."

Rinko lập tức hiểu ý của vị huynh đài, chắp tay cúi tạ Ran một lạy, không quên tạ luôn Rindou rồi bị thằng chả ném cho cái ánh mắt ghét bỏ.

"Ơn này ta ghi khắc trong lòng. Mãi mãi anh em!"

"Rin Rin đi nào." Ran kéo tay em trai xuống nhà, con nhỏ ngu ngốc kia vẫn không ngừng cúi đầu cảm ơn, thiếu điều lập luôn bàn cúng với miếu thờ cho hai thằng bạn chí cốt kia.

"Trả ơn như mọi khi nhé."

"Vâng tiểu nữ xin nghe!!"

...

Rindou thẳng chân đá một cú vào đầu của kẻ đang nằm la liệt dưới đất, nhìn anh trai gã vẫn đang mèo vờn chuột với một thằng khác, còn nắm tóc tên đó lôi lên không thương tiếc.

"Anh nói đi, đột nhiên lại giúp con bé đấy? Anh đâu phải kiểu người thích giúp đỡ, đang ủ mưu gì đây?"

Cậu ta nói, không quên lấy khăn giấy chùi máu dính trên tay. Ran ngân nga, làm như chẳng để tâm, còn cười đùa vui vui vẻ vẻ. Anh ta đạp thêm một cước vào bụng của một tên đang quằn quoại khác, làm hắn hộc cả máu mồm, ôm lấy cơ thể ho khù khụ.

"Tất nhiên là có việc nên mới cần đến nó rồi! Đám bất lương này là do anh truyền tin đồn thất thiệt đến chứ sao. Chúng nó cũng tin là thật, đuổi theo một đứa con gái mười mấy tuổi đầu ngang dọc khắp nơi ha ha đúng là cảnh tượng hiếm thấy, ngu ngốc thật đó..."

Ran lấy chân ghì lên bụng của tên đang ho sù sụ lúc nãy, lại còn có thiện ý bonus thêm mấy cái tát bằng mũi giày đầy thân thương lên mặt. Tiếp tục nói.

"Con nhóc Rinko nhát cáy nhưng rất mạnh miệng, biết thế nào cũng bật lại mấy câu mạt sát của bọn này thôi. Chỉ là nhờ cái tính cách đấy của nó mà moi thêm tí thông tin về Touman và Mikey vô địch cho Izana thôi, tiện thể thì nhờ nhóc đó kiếm thêm thông tin từ Hắc Long các thứ. Một công đôi chuyện."

"Chà không ngờ anh lại xảo quyệt đến vậy. Tính toán tới nước này, khiến em bất ngờ không ít rồi."

Rindou vuốt cằm, vẻ mặt chầm chồ. Quả là anh trai của cậu, từng đường đi nước biết đều sớm đã nhìn ra. Lợi dụng không chừa một ai, kể cả bạn thủa nhỏ.

Thật đáng học tập quá đi mất!!

...

Bóng chiều đổ sau lưng người con gái, sắc cam, sắc đỏ ẩn hiện trên bầu trời. Rinko dảo bước trên đường, quạ đen bu lên những cây cột điện rồi kêu ru rú. Nó khoái chá, cắn một miếng kem trái cây đá ngọt mát như một món quà cho bản thân vì sự cố gắng và hạ thấp cái tôi rồi cứu lấy bản thân một mạng. Thật ra thì mấy trò này của hai anh em nhà Haitani thì cô vốn quen cả rồi, chỉ là không có khả năng bật lại nên cứ an phận mà chấp thuận thôi. Cô chả mất gì, mấy thông tin thì cứ nói nửa thật nửa vờ cho hai tên kia để cô thở sau quãng thời gian làm việc không công cho chúng là được.

Tóm lại thì luật bất thành văn số 1 khi muốn tồn tại trong giới bất lương - cho đi yêu thương để nhận lại yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro