|Chương 7|
Chương 7
Thời gian trôi nhanh vãi lúa.
Trôi như chó chạy ngoài đồng, như đêm đông vậy.
Chớp mắt cái là mặt trời lại chói lọi hấp diêm đôi mắt loài người bằng thứ ánh sáng đéo thể thân thiện hơn.
Đjt mẹ, khốn nạn cái thân già của tôi, đã qua ngày hạ rồi mà sao trời vẫn sáng nhanh thế.
Nhưng, như một chân lí, thời gian chỉ trôi nhanh khi bạn ngồi yên một chỗ mà nhớ về quá khứ.
Ngồi yên một chỗ, một tách trà, chiếc ghế mây mỏng manh và một khung cảnh tuyệt vời để chill thì nó mới nhanh được.
Chứ lồng má đứa nào bảo trong lúc trải nghiệm sự lề mề của thời gian như tập squat hoặc nghỉ plank mà có thể cười nói rằng thời gian nó trôi nhanh thì tôi cũng đến chịu.
Khuyết não cmnr.
Và, như các bạn biết đấy. Hiện giờ, độ cuối tháng mười hai tháng một, chúng ta đang dồn cơ đít thít cơ mông để đón nhận và hứng chịu khoảng thời gian cơ cực bấc nhất cũng như những đợt cực hình còn hơn cả táo bón dài hạn đó là chép bù bài và làm đề cương để chuẩn bị thi cuối kì.
Fuyuto cũng thế.
Nó cũng bị deadline dí đách còn thời gian ăn cơm đây.
Có thể bạn đéo biết nhưng nó thì đếch thể quên cái khoảng thời gian mà chỉ dám ngồi lì một chỗ để làm bù bài mà không dám đi đâu, kể cả đi ị.
Nó bù bài ba môn, cả ba đều không độ cho cái tay khốn khổ khốn nạn của nó: văn, sử, địa.
Ừ thì nếu bạn không biết cái cảm giác bù bài nó thốn thế nào thì bạn độc giả ơi, hãy bình tĩnh ngồi xuống mà thử làm điều sau đây mà tôi nói đi. Đầu tiên là nhịn đi ị, nhịn chừng vài ngày vào. Rồi tới hôm thứ tư hoặc thứ năm thì xả một loạt ra, súc ruột non sục ruột già. Tới lúc đó bạn sẽ hiểu nó thốn đến mức nào.
Thôi, không tràn lan nữa, vào vấn đề chính.
Hôm nay cô giáo trả bài kiểm tra.
Và đó là khoảnh khắc bất bình đẳng nhất.
Thằng thì vui, thằng thì buồn.
Thằng thì co rúm ró, thằng lại giãn cơ mông.
Thằng thì gáy như gà mắc đẻ, thằng thì âm thầm ỉm đi không nói gì.
Nhưng mặc dù nó có ỉm đi đến mức nào thì cả lớp vẫn sẽ biết điểm của nó. Đặc biệt là môn văn.
"Này, 85đ..."
Nhỏ lớp trưởng nghiêm nghị đặt một bài kiểm tra ngập những câu chữ và con điểm 85 đỏ chói bên lề, không chệch đi đâu được.
Nó như ngây đi vì bất ngờ.
Bỏ mẹ, sống chừng ấy năm trên đời nó mới biết cái cảm giác được điểm trên trung bình môn văn nó sướng đến mức nào. Sướng hơn bất kì con điểm cao nào nó từng đạt được, chỉ có-
"Imaushi Wakasa"
"68đ, Arashi Keizo"
"Còn đây là bài Murasaki"
Điểm mười đỏ chói như nắng chiều dội vào con tym nhỏ bé đang sôi lên vì nhiệt huyết một gáo nước lạnh khổng lồ kèm thêm ít đá viên cho đời bớt nghiệt ngã.
Nó ngay lập tức rơi từ trên đỉnh cao vui sướng xuống tận cùng khổ ải.
Ủa mẹ, xu cà na thiệt chứ :)
Bàn tay nắm lại thành quyền đang tung bay lên trời bỗng khựng lại, xụi lơ rơi xuống mặt bàn.
"Hả, sao mày được mười hay thế?"
Thằng ml chó chết nào đấy quay sang giật bài nó, liếc đến phần điểm rồi phì cười bất chấp lời can gián của anh bạn ngồi kế.
Nhưng gã lại đen mặt ngay tức khắc.
Ủa, rồi vinh hạnh được gã kèm riêng môn văn mà sao con óc chó này vẫn tụt lùi thế nhở?
Mà ban nãy nó vừa giơ đấm lên trời làm gì thế?
Gã ngơ ngác. Rồi như chưa kịp định hình, bài kiểm tra của nó đang yên vị trên tay bỗng bị giật đi đâu mất, rồi khi ngộ ra thì nó được truyền đi tới từng bàn, nhàu nát như một mớ giẻ rách.
Đứa nào cũng xuýt xoa cười nói, nhìn nó châm chọc như sinh vật lạ.
Fuyuto hụt hẫng tận cùng, lại thêm những lời bàn tán ác ý làm nó không khỏi buồn bã. Nó chưa từng mong muốn điều này mà, tại sao nó phải chịu sự lăng mạ này chứ? Nó đã làm gì sai?
Dù không ít người bênh, nhưng át làm sao những tiếng lăng nhục như những lát dao đâm chọc vào mọi điểm huyệt chí mạng lên tinh thần ngày một suy kiệt và những trụ chống vốn vững vàng nay lại muốn rã ra, sụp đổ.
"Này Murasaki, sao mày có thể được những mười~ điểm môn văn thế?"
"Murasaki, nếu cậu ở một đất nước có hệ số điểm là 10.0 thì cậu thành thiên tài văn học rồi đấy. Đáng tiếc quá ahaha"
"Hả, câu này mà cũng sai được sao, mày có còn là con người không thế Fuyu?"
Tiếng bình phẩm xen lẫn tiếng nói tiếng cười của tụi con trai nhỏ nhen dội vào tai nó, thành công đưa giọt nước mắt long lanh lăn dài trên bờ má tái nhợt.
"Thôi mà, chúng mày đừng có trêu nó nữa, đéo thấy quá đáng hả?"
Vẫn là cậu bạn bàn bên hiền lành quay sang nó hòng dùng đôi tay lóng ngóng cố gắng chặn những dòng miệt thị tựa như thác đổ róc rách chảy vào tai kẻ khổ nạn.
Còn Wakasa gã cũng vô tâm lắm, cũng quay sang nó, bàn tay trái khum khum đập vào lưng nó như an ủi, thực chất chỉ toàn dối trá.
"Nào nào, văn học là nhân học, làm người không ai được dốt môn ấy. Nhưng tới cả mày cũng kém làm tao hơi bất ngờ nha"
"À, mày đâu phải con người, mày là chó cái cơ mà-"
Bốp!
Một cú đấm không khoan nhượng đáp thẳng tới bản mặt nhăn nhở của Waka thoáng chốc khiến đôi đồng tử tím trong tối sầm lại, khóe môi chảy dài một giọt máu đỏ thẫm. Gã giật lùi lại phía sau, mu bàn tay quệt vội một đường trên mép.
"Mày biết mày vừa làm gì không, Arashi? Sao mày phải bênh nó đến mức ấy nhỉ?"
"A, tao hiểu rồi. Lũ kém cỏi ngu dốt thì thường sống theo bầy sao?"
Keizo siết chặt nắm đấm.
Hắn không tới để bênh Fuyuto vì hắn biết thừa con nhỏ này có thể một quật nốc-ao thằng l** mang tâm hồn chó dại này. Chỉ là hắn đã quá chướng tai rồi đi, và tất nhiên, khi lí trí và sự sáng suốt bị che mờ bởi tức giận thì hành động sẽ trái với lương tâm, trái với bản tính thường nhật. Nhưng xin hãy tha cho hắn, hãy để hắn một lần được đẩy cơn tức giận đi xa. Hắn chấp nhận bất cẩn thả hai tay khỏi ghi-đông xe đạp để nó tự đi theo những gì mình muốn, dẫu hậu quả có cận kề hắn cũng sẽ không hối hận.
Nhưng Fuyuto đã nhận ra rồi. Nhỏ nắm lấy vai Keizo, rồi nhanh như cắt luồn ra sau mái đầu trắng phau như tuyết, dứt khoát thực hiện một cú đá vòng cầu nhanh tựa chớp giật đưa mặt gã đập mạnh xuống mặt bàn, bất tỉnh.
Ngón tay gầy xương luồn qua những lọn tóc trắng, giật mạnh lên quăng vào tường như một quả bóng có mọc tóc, không hơn.
"Tao chẳng trách gì lũ chúng mày chà đạp lên điểm số của tao, nhưng đjt mẹ thằng ml này chà đạp lên nhân cách tao thì phải thiến tới từng cọng lông, đả thông hòn trứng, bứng cây xúc xích. Thứ hủy hoại cộng đồng"
Nhưng nó không biết, sự việc hôm nay rồi sẽ là nền móng cho một trận chiến không cân sức, giữa cả ba con người chúng nó sau này.
Ngày 13/1/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro