Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Ở lại

"Vậy là em sẽ ở đây sao?!" Shinichirou trố mắt, cũng chẳng thèm quan tâm trông mình nhếch nhác thế nào chỉ ngớ ra nhìn Makoto.

Makoto buông đũa, trong miệng vẫn còn vị mằn mặn của trứng cuộn cho quá muối. Giả như nếu có nhà hàng nào mà mang một phần cơm như lúc này cô đang ăn thì Makoto đã đánh giá kém rồi, từ khi bắt đầu trở thành hoa khôi chất lượng cuộc sống của cô nếu đong đếm bằng tiền thì số lượng cũng tuyệt nhiên không nhỏ. Cô được chăm chút cẩn thận để có kẻ chịu vung tiền phá nát vẻ đẹp đó, loài người chính là vậy càng đẹp đẽ càng mong muốn phá hủy.

Nhưng tất nhiên Makoto không kén ăn, ít nhất một người từng ăn cả xác gián trong thùng rác thì chút mặn trong trứng có là gì đâu.

"Anh không đồng ý?" Makoto ngước mắt, làm như điềm nhiên đáp trả lại Shinichirou bằng một câu hỏi.

Chỉ có Makoto biết trong lòng cô căng thẳng thế nào, giống như chỉ cần người đối diện lộ ra chút phiền chán nào cũng đủ để vẻ bình tĩnh của Makoto nứt vỡ. Trái tim cô như treo ngược trên cành cây, cheo leo và hụt hẫng đan xen, lo lắng hóa hình rịn thành giọt mồ hôi lấm tấm trong lòng bàn tay non mịn.

"Muốn chứ, anh thật sự..." Shinichirou lắp bắp đáp, xong nhận ra lời của mình không ổn bèn sửa miệng "Thực ra, em ở lại... Cũng tốt."

"Anh coi em như em gái của mình vậy, thế nên nếu em gái muốn nương tựa anh trai thì tất nhiên anh trai sẽ không từ chối." Shinichirou ngoác miệng cười, chồm người cách chiếc bàn gỗ vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Makoto.

Tóc mềm như tơ, óng lên như lụa, cô gái ngước lên hai mắt tôn lên càng thêm to tròn lấp lánh. Gò má ửng hồng như đang say, Shinichirou tưởng chừng bản thân sẽ bị cuốn thẳng vào đôi mắt ấy.

Chính anh cũng không lí giải nổi, một người anh trai sẽ có những suy nghĩ như vậy với em gái sao? Bản thân anh, thực sự chỉ coi Makoto giống như Emma, là em gái nhỏ trong nhà sao?

Shinichirou không trả lời được, tạm dẹp những băn khoăn ra khỏi đầu chỉ chuyên tâm nói chuyện với Makoto. Mà Makoto nhìn anh chăm chú, khóe môi hồng hơi mím lại tầm mắt cũng hạ xuống như lúng túng suy nghĩ gì mà lưỡng lự một hồi lâu.

Mà Makoto nhìn Shinichirou, cảm thấy sống mũi nghẹn ngào.

"Cảm ơn anh."

Hai mươi năm sống trên đời, Makoto có cầu xin có sỉ vả, cả trăm triệu lời từng nói ra lại không có một câu cảm ơn nào.

Bởi vì thế giới cay nghiệt đè nghiến cô tới tận đáy của xã hội. Cuộc sống ấy có gì đáng để cảm tạ.

Cho đến hôm nay, một lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng đầy bồi hồi. Lời xin lỗi quá dễ nói nhưng cảm ơn thì lại quá khó khăn, bởi vì đã không có ai chịu ban phát lòng tốt để Makoto có thể bồi đắp ơn nghĩa của họ.

Toshiaki sao? Sự cứu rỗi của ông ta, Makoto đã và đang dùng hơn năm năm lăn lộn trên giường để bù trả. Bọn họ không có ơn nghĩa, chỉ có lợi dụng giẫm đáp lên nhau để tồn tại.

Còn Shinichirou thì sao? Anh được lợi gì khi dính líu đến một người như cô, được ích gì khi thu lưu một người như Makoto chứ?

Chàng trai ngồi đối diện cô sáng hôm ấy vội vàng nâng bát canh miso nóng hổi, cũng không bận tâm nước canh còn bốc hơi cũng vồ vập nuốt xuống chỉ để che đi gò má sớm đã nóng rẫy.

"K-không cần khách sáo."

_

Makoto ở lại nhà Sano, rất may trong võ đường có một phòng trống vừa vặn có thể làm phòng ngủ cho cô. Việc Makoto có thể làm không nhiều, bao năm sống cũng chỉ giành thời gian chăm chút cho bản thân thật xinh đẹp vậy nên gọi cô là cái bình hoa di động thực ra cũng không sai.

Nhưng Emma, đứa em gái nhỏ trong nhà đã đưa cô cây chổi tre trong nhà, từng đốt tre sần sùi cọ lên lòng bàn tay mềm mại chưa từng đụng qua vật nặng của Makoto lại khiến cô như bừng lên sức sống. Như cây cối lâu ngày đón được ánh dương xa, cố vươn mình chạm nhánh lá lên tia nắng đầu ngày tuy mờ nhạt nhưng đầy hi vọng.

Có lẽ, cô cũng sẽ làm được gì đó. Makoto không chỉ là con búp bê trưng trong tủ kính, càng không phải bình hoa sơn màu đẹp đẽ vô dụng.

Cô là con người, có tay có chân, có thể làm được nhiều hơn là chỉ bán rẻ thân xác mình.

Makoto cầm lấy chổi tre, trong võ đường ngày càng đông bởi họ bị thu hút bởi một cô gái trẻ, ngày ngày đều chăm chỉ quét tước trước sân nhà.

Nắng chiếu xuống, dịu dàng ôm lấy cô và cả người cô cũng như đang hòa tan vào ánh dương ngọt ngào ấy, ấm áp và hiền hòa đến lạ.

Makoto yêu, cô đã biết yêu.

Yêu cái cảm giác bình yên có chốn về, yêu cái cảm giác mình được sống như một con người thực sự. Cô đắm mình trong dòng sông trong, để làn nước mát lành ấy đẩy trôi mình trong vô thức.

Một mảnh đất thơm mùi hoa cỏ, nơi bước chân cô ôm ghì lấy cỏ xanh. Makoto thoáng cười, nụ cười nhẹ như nắng mùa xuân nhưng tinh xảo như hoa đầu mùa.

Mà Shinichirou, cũng không biết vì sao mình càng lúc càng không thể dời mắt khỏi cô gái ấy.

Người mà anh còn cứng miệng gọi là:

'Em gái.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro