
Phần 2: Thành viên
Màn đêm Tokyo bao trùm như một tấm màn nhung đen kịt, chỉ điểm xuyết những ánh đèn neon lập lòe. Gió lạnh cắt da lùa qua từng con hẻm nhỏ, mang theo mùi kim loại ngai ngái và khói bụi đặc trưng của thành phố không bao giờ ngủ.
Cô bước theo gã, đôi giày giẫm lên nền đất ẩm, phát ra những âm thanh nhỏ lẻ.
Gã đi phía trước, bóng lưng cao lớn, vững chãi như một pho tượng sừng sững giữa lòng hoang dã.
Họ rời khỏi khu rừng hoang vắng, tiến sâu vào lòng thành phố. Nơi mà ánh sáng và bóng tối hòa quyện trong một vũ điệu không hồi kết.
Sau một quãng đường dài đầy tĩnh lặng, gã đột ngột dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ, nằm khuất trong một con hẻm tối om.
Tường gạch loang lổ, cửa sắt rỉ sét, trông như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Không bảng hiệu, không dấu hiệu nào cho thấy đây là một nơi đặc biệt, chỉ là một ngôi nhà cũ kỹ như bao ngôi nhà khác.
Gã gõ nhẹ ba nhịp lên cửa, âm thanh vang lên đều đặn, như một tín hiệu bí mật mà chỉ có những người trong cuộc mới hiểu.
Cánh cửa rít lên một tiếng rợn người trước khi hé mở, để lộ một dáng người cao gầy đang lặng lẽ tiến ra từ bóng tối đặc quánh.
Hắn có mái tóc hồng nhạt dài ngang vai, đôi mắt xanh nhợt ánh lên vẻ điên cuồng. Một vết sẹo kéo dài từ khóe miệng lên tận thái dương, khiến khuôn mặt vốn đã dị biệt của hắn càng thêm phần quái dị.
Hắn khoác trên người chiếc áo choàng dài màu đen, nhàn nhã cầm một điếu thuốc cháy dở, khói thuốc mơ hồ quấn lấy gương mặt tái nhợt.
" Mikey, mày đã đi đâu vậy ? "
Chưa kịp để Mikey đáp, ánh mắt sắc lạnh của hắn đã trượt sang cô, như lưỡi dao mỏng lướt trên da thịt.
" Còn con nhỏ này là ai ? "
" Thành viên mới " gã đáp.
Sanzu nhếch môi thành một nụ cười méo mó, ánh nhìn vẫn ghim chặt lấy cô nhưng không hỏi thêm gì.
Hắn nghiêng người nhường lối, động tác chậm rãi mà ngấm ngầm đe dọa.
Gã khẽ gật đầu ra hiệu, cô lập tức bước theo vào trong, không chần chừ.
Bên trong hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài đổ nát.
Không gian rộng lớn, trần cao, ánh sáng lờ mờ từ những chiếc đèn treo tường đổ xuống nền bê tông lạnh buốt.
Dọc theo bức tường là những chiếc xe phân khối lớn bóng loáng xếp thành hàng, bên cạnh là những thùng gỗ cũ kỹ, vương vãi vài khẩu súng và vũ khí lộn xộn trên bàn.
Mỗi bước chân vang lên đều vọng lại trong không gian đặc quánh, tựa như tiếng vọng từ địa ngục.
Mùi thuốc lá hăng hắc trộn lẫn với dầu máy, hòa quyện cùng một thứ gì đó tanh nồng như máu. Thứ mùi quen thuộc của bạo lực, chết chóc và bóng tối luôn lẩn khuất, luôn bám riết lấy từng ngóc ngách.
Đây không phải là một trụ sở.
Đây là hang ổ.
Một nơi tồn tại ngoài ranh giới đạo đức và luật pháp.
Ở giữa căn phòng, sáu người đang tụ tập.
Mỗi người một vẻ, nhưng tất cả đều toát ra thứ khí chất lạnh lẽo, ngạo nghễ đặc trưng của Phạm Thiên.
Gã bước thẳng vào, thả mình xuống chiếc ghế bọc da cũ kỹ ở góc phòng. Cô đứng yên phía sau gã, cảm nhận rõ ràng từng ánh mắt nặng nề đang quét qua mình.
Không ai lên tiếng trong vài giây.
Chỉ có tiếng thở chậm rãi và âm thanh kim loại lách cách đâu đó vọng lại, khuấy động bầu không khí nặng trĩu.
" Ai vậy, Mikey ? "
Người mở lời là một gã cao gầy, mái tóc tím nhạt ngắn gọn, đôi mắt dài hẹp ánh lên vẻ thích thú khó đoán.
Ran Haitani - cái tên cô sẽ nhớ rất lâu sau này.
Gã chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ lười biếng đáp: " Người mới "
" Thú vị đấy.."
Ran chậm rãi bước tới, dáng đi nguy hiểm như một con báo đang tiếp cận con mồi.
Gã nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua cô như đang cân đo, mổ xẻ.
" Một con mèo hoang lạc vào hang sói à ? "
Cô cũng không lùi bước. Ánh mắt cô bình thản đáp lại hắn, không có chút sợ hãi hay dao động.
Nhưng trong sâu thẳm tâm trí, cô biết rõ hắn không phải là loại người dễ đối phó.
" Đừng làm quá, Ran "
Một giọng trầm vang lên từ phía sau, dứt khoát và điềm tĩnh.
Rindou Haitani - em trai của Ran bước ra khỏi bóng tối, ánh nhìn lạnh lùng quét qua cả căn phòng.
Hắn thấp hơn anh mình đôi chút, tóc nhuộm hai tông đen tím, cắt gọn sắc sảo như chính ánh mắt của hắn.
Ran nhếch môi, bật cười khẽ, rồi quay lại vỗ vai em trai một cái như thể đang dỗ một đứa trẻ cáu bẩn.
" Thằng này, lúc nào cũng nghiêm túc y như ông già "
Tuy nói vậy, hắn cũng không tiến thêm. Ran chỉ liếc cô lần cuối rồi quay lại chỗ ngồi, điếu thuốc trên môi vẫn cháy hờ hững.
Một giọng khác vang lên, trầm đục và nặng nề hơn.
" Đưa một con nhỏ lạ mặt về đây mà không nói gì ? bọn tao không phải nhà trẻ "
Đó là Mochi - gã to lớn với bờ vai như cột bê tông đang đứng dựa vào tường, ánh mắt đầy dè chừng.
Gã ngẩng lên, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo như băng: " Mày có ý kiến à ? "
Không khí trong phòng như đóng băng.
Mochi nghiến răng, nhưng không đáp. Hắn chỉ đấm nhẹ vào tường rồi quay lại chỗ ngồi, khuôn mặt vẫn nặng nề đầy sự bất mãn.
Cô đứng yên, sống lưng thẳng tắp như một nhánh thép giữa bầy sói. Dù biết rõ mình đang bị quan sát, bị thử thách, nhưng ánh mắt cô không hề dao động.
Đây không phải những tên côn đồ đầu đường xó chợ. Họ là những kẻ săn mồi chuyên nghiệp, những con thú sống bằng bản năng và máu.
Nếu muốn tồn tại, cô phải chứng minh giá trị của mình ngay từ phút đầu tiên.
" Cô ta là ai mà được đặc cách vậy ? "
Giọng nói trầm, lạnh như thép vừa được rèn, vang lên từ góc tối của căn phòng.
Kakuchou - người đàn ông có đôi mắt bất đối xứng ngẩng đầu, ánh nhìn sắc lạnh xuyên qua khoảng không, ghim thẳng vào cô không chút cảm xúc.
Một bên mắt trắng đục vô hồn, bên kia đen thẳm như vực sâu - cả hai hợp lại tạo nên một thứ uy lực khó diễn tả.
Gã liếc cô, giọng điềm nhiên: " Giới thiệu đi "
Cả căn phòng như bị hút vào tĩnh lặng.
Ngay cả Sanzu cũng ngừng xoay con dao găm trên tay, ngả đầu sang một bên. Ánh mắt hắn ánh lên vẻ hứng thú quái dị, như thể đang chờ xem trò vui.
Ran nghiêng đầu, nụ cười nửa miệng kéo dài như thể đang chờ đợi một màn trình diễn thú vị sắp bắt đầu.
Rindou đứng yên, ánh mắt lạnh băng dán chặt vào cô, như muốn xuyên thấu lớp vỏ bọc mong manh nhất.
Mochi khoanh tay, khuôn mặt góc cạnh cau lại, sự nghi ngờ hiện rõ trong từng cái chau mày.
Kokonoi thôi không gõ lên màn hình máy tính bảng nữa, ánh mắt sáng lên một cách lặng lẽ, như thể vừa phát hiện một biến số mới đáng để quan tâm.
Takeomi rít một hơi thuốc, rồi thở ra làn khói mỏng mảnh, đôi mắt uể oải nhưng vẫn âm thầm quan sát.
Kakuchou - người vừa đặt câu hỏi, nghiêng nhẹ đầu, ánh mắt hai màu nhìn cô chăm chú.
Cô hít một hơi ngắn, giữ vững hơi thở để giọng không run.
" Tôi là Kiyoko " giọng cô vang lên, nhẹ nhưng chắc.
Như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra những gợn sóng nhỏ trong không gian.
Cô không nói thêm gì nữa, không giải thích, không biện minh. Chỉ một cái tên, đủ để trả lời mọi ánh mắt đang dò xét cô.
Sanzu là kẻ đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Hắn bật cười khùng khục, tiếng cười vang vọng trong không gian như một âm thanh méo mó.
" Kiyoko ? chỉ thế thôi à ? "
Hắn bước đến gần, cúi thấp xuống ngang tầm mắt cô. Hơi thở tanh mùi thuốc lá phả thẳng vào mặt cô, gay gắt và khiêu khích.
" Mày nghĩ chỉ cần một cái tên là đủ để đứng giữa bọn tao sao ? "
Con dao mảnh trong tay hắn khẽ nghiêng, ánh thép lạnh lóe lên dưới ánh đèn vàng úa.
Đó cứ như một lời đe dọa mà không cần thốt ra thành lời.
Cô không chớp mắt, vẫn đứng thẳng. Ánh nhìn kiên định khóa chặt vào đôi mắt điên loạn của Sanzu.
" Tên là đủ, còn lại tôi sẽ chứng minh "
Sanzu sững lại một thoáng.
Hắn lùi bước, miệng nhếch lên thành một nụ cười nửa điên nửa tán thưởng, rồi liếc sang Mikey.
" Cô ta gan đấy, tao muốn xem cô ta trụ được bao lâu "
Ran lên tiếng, giọng lười biếng như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ bất cần.
" Kiyoko ? nghe như tên một con mèo hoang lạc lối "
Hắn xoay cây gậy kim loại trong tay, ánh mắt lấp lánh một vẻ thích thú kỳ dị. Như thể hắn đang cân nhắc xem trò tiêu khiển mới của đêm nay sẽ bắt đầu từ đâu.
Takeomi thở ra một làn khói dài, giọng nói khàn đặc vang lên từ góc phòng như tiếng cào nhẹ vào lớp tường sần sùi.
" Tên hay đấy. Nhưng ở đây, tên không có nghĩa lý gì nếu mày không sống sót qua đêm đầu tiên "
Kakuchou khép lại cuốn sổ da trong tay, ánh mắt lướt qua cô lần nữa: " Chúc may mắn "
Câu nói ấy từ miệng hắn phát ra, không hẳn là mỉa mai. Nó giống một sự thừa nhận, dè dặt và đầy thận trọng.
Hắn không từ chối sự hiện diện của cô, nhưng vẫn là kẻ đang cân nhắc cô thuộc về bên nào - con mồi hay kẻ sống sót.
Gã đứng dậy, bóng dáng cao lớn che phủ cả một góc phòng.
" Xong chưa ? "
Không ai phản đối, không lời chấp thuận rõ ràng, chỉ là sự im lặng đồng tình ngầm giữa những kẻ không cần lời nói để hiểu nhau.
Gã quay sang cô, ánh mắt vẫn lạnh lẽo và mơ hồ.
" Từ giờ, em là một phần của Phạm Thiên "
Cô đứng im, không gật đầu cũng không đáp lại. Chỉ lặng lẽ tiếp nhận sức nặng từ những lời đó, như một bản án tuyên thẳng vào linh hồn.
Sau đó giọng gã lại vang lên như một mệnh lệnh không thể chối từ.
" Đưa về nhà, nó sẽ sống cùng chúng ta "
" Kiyoko, đi thôi nào " Sanzu cất giọng trêu chọc, rồi quay lưng bước ra trước.
Cô liếc sang gã, mong tìm được điều gì đó trong ánh mắt ấy - một lời nhắc nhở, một sự đồng thuận, hay chỉ là một cái gật đầu nhỏ nhoi.
Nhưng gã không nhìn lại, chỉ lạnh lùng ra hiệu cho cô đi theo.
Cô siết nhẹ bàn tay, hít sâu một hơi rồi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng.
Màn đêm bên ngoài vẫn đặc quánh, nhưng ánh đèn đường lờ mờ hắt xuống con hẻm nhỏ khiến mọi thứ như được phủ lên một lớp bụi máu khô.
Một chiếc xe máy đen bóng chờ sẵn ở cuối con hẻm. Dưới ánh sáng vàng nhạt, lớp sơn của nó ánh lên màu đỏ thẫm như những vệt máu cũ chưa kịp phai.
Sanzu đã ngồi lên xe, hắn vỗ nhẹ vào yên sau, giọng lười nhác nhưng đầy ý cảnh cáo.
" Lên đi, đừng để tao phải chờ "
Cô không nói gì, chỉ bước tới ngồi lên yên sau, giữ khoảng cách vừa đủ để không chạm vào lưng hắn.
Động cơ rú lên như một con thú hoang vừa được thả khỏi lồng. Chiếc xe lao vút đi, xé tan màn đêm và cả sự tĩnh lặng lạnh lẽo của Tokyo.
Sanzu lái xe như một kẻ điên!
Hắn tăng tốc qua những khúc cua gắt, đôi lúc cố tình nghiêng xe sát mặt đường đến mức cô tưởng như mình sắp văng ra bất cứ lúc nào.
Có lẽ hắn muốn thử xem cô chịu được đến đâu, hoặc chỉ đơn giản đó là cách hắn chào mừng cô đến với thế giới của những kẻ không có đường lui.
Hắn không quay đầu lại, nhưng cô biết hắn đang thích thú. Tiếng cười khùng khục vang lên, tan vào trong gió, rõ ràng như một lời xác nhận.
" Thế nào ? sợ không ? "
Cô siết chặt tay vào yên xe, móng tay gần như bấm vào lớp da bọc.
" Lái nhanh hơn đi, nếu anh muốn thử "
Sanzu cười phá lên, tiếng cười hoang dại và hỗn loạn như chính con người hắn.
" Mày đúng là rất thú vị đấy, Kiyoko "
Ngay lập tức, hắn vặn ga.
Chiếc xe gầm rú rồi lao vút đi như một viên đạn vừa rời nòng, xé gió xuyên qua những con phố rực sáng ánh đèn neon.
Nhưng sau đó hắn đột ngột rẽ ngoặt vào khu ngoại ô tối om, nơi bóng tối dày đặc như sương mù đặc quánh.
Trong gương chiếu hậu, đôi mắt xanh của hắn lóe lên ánh sáng ma mị, dán chặt vào cô như thể đang chờ đợi một khoảnh khắc chệch nhịp.
Tốc độ, gió lạnh, đường phố vụt qua như dải sáng lóa mắt. Cái cảm giác nguy hiểm toát ra từ Sanzu là một thứ bản năng cuồng loạn nhưng đầy kiểm soát.
Điều đó khiến tim cô đập nhanh, mỗi nhịp như muốn phá tung lồng ngực.
Nhưng cô không cúi đầu, không bấu chặt vào hắn, không run sợ. Chỉ có đôi mắt cô, mở to trong bóng đêm, ánh lên thứ quyết tâm bướng bỉnh đến mức gần như thách thức.
" Biết không, Kiyoko.."
Sanzu đột ngột giảm tốc, tiếng động cơ hạ xuống thành tiếng gầm gừ trầm thấp.
Giọng hắn trượt qua lớp gió như lưỡi dao được mài bén, mang theo chút gì đó u ám và khó đoán.
" Mikey chưa từng đưa người lạ về..cho đến khi gặp mày "
Chỉ khẽ xoay đầu, hắn để lộ nửa khuôn mặt trong ánh trăng lạnh, nụ cười méo mó mang theo chút điên dại
" Mày có gì đặc biệt..hay chỉ là một món đồ chơi mới của Mikey ? "
Cô không hề lùi bước, ánh mắt qua gương chiếu hậu khóa chặt lấy hắn - điềm tĩnh, băng giá, như mặt hồ sâu không đáy.
" Hỏi Mikey. Hoặc tự đi mà tìm hiểu, nếu anh dám "
Sanzu khựng lại một giây, khoảng lặng ngắn ngủi ấy như vỡ ra trong tiếng cười điên dại của hắn.
" Mẹ kiếp, tao thích mày rồi đấy! "
Không chần chừ, hắn vặn ga.
Chiếc xe gầm rú rồi lao vút đi, lần này nhanh và dữ hơn cả lúc trước, như thể hắn đang đẩy cả hai vào một cuộc chơi không phanh.
Họ băng qua những con phố còn sót lại ánh sáng cuối cùng của thành phố, trước khi rẽ ngoặt vào khu ngoại ô vắng vẻ.
Sau khoảng hai mươi phút, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa nhà ba tầng cũ kỹ.
Sanzu tắt máy, quay đầu lại, nụ cười vẫn chưa tắt hẳn.
" Chào mừng về nhà, Kiyoko "
Tòa nhà im lìm nằm khuất sau những hàng cây cao, bóng tối bao trùm lên mọi thứ.
Tường sơn xám loang lổ, cửa sổ lắp kính mờ, không có gì đặc biệt ngoài một vẻ ngoài như thể đã bị bỏ quên từ lâu.
Nhưng khi bước vào trong, cô cảm nhận được ngay rằng đây không phải là một nơi tầm thường.
Tầng trệt mở rộng, không gian rộng lớn với bàn ghế gỗ cũ và vài chiếc sofa rách mang vẻ nhuốm màu thời gian. Quầy bar nhỏ ở góc phòng chất đầy chai rượu và vài dụng cụ đã mòn vẹt. Tường treo đầy bản đồ, ảnh chụp và vài khẩu súng dấu hiệu của một trụ sở hoạt động.
Tầng hai chỉ đơn giản là dãy phòng ngủ, mỗi phòng chỉ gồm giường, một bàn nhỏ và một ô cửa sổ hẹp nhìn ra ngoài. Cảm giác lạnh lẽo từ những bức tường xi măng vẫn không thể che giấu được sự gọn gàng và sạch sẽ của mỗi phòng.
Tầng ba như lời Sanzu nói qua loa là khu vực cấm mà chỉ có Mikey và vài người đặc biệt mới được phép lên. Cô không hỏi thêm gì, nhưng trong lòng không khỏi tò mò về những gì ẩn giấu ở nơi đó.
" Phòng của mày đây " Sanzu chỉ tay vào căn phòng cuối hành lang tầng hai.
Cô gật đầu nhẹ, không nói gì thêm. Sau đó cô bước vào phòng, không để lộ sự ngạc nhiên nào.
Căn phòng này không có gì nổi bật - chỉ là một không gian nhỏ, đơn giản nhưng đủ để cô cảm nhận được sự tĩnh lặng.
Cô đặt tay lên mép giường, cảm nhận lớp vải thô ráp dưới đầu ngón tay.
Mọi thứ quanh cô đều có vẻ thô sơ, nhưng lại đầy đủ. Đúng như một chiếc lồng, không quá chật chội nhưng cũng không đủ tự do để cô có thể thoải mái.
Cô liếc nhìn quanh, không gian này không có gì là ấm áp, chỉ có cảm giác lạnh lẽo và một sự tĩnh mịch khiến lòng cô nặng trĩu.
Từ ô cửa sổ nhỏ, cô lặng lẽ nhìn ra ánh đèn Tokyo phía xa. Những dải sáng rực rỡ trải dài tận chân trời, lung linh mà mờ ảo như một giấc mơ lạc lõng giữa thực tại lạnh lùng và khốc liệt.
" Thế nào ? nhà mới có hợp ý mày không ? "
Cô không quay đầu lại, chỉ bình thản đáp: " Đủ để sống "
Sanzu khẽ bật cười, lắc đầu như thể thật sự cảm thấy thích thú: " Mày đúng là giống Mikey thật, lạnh như băng "
Hắn quay đi, bước ra cửa với dáng vẻ lười nhác.
Nhưng trước khi biến mất xuống cầu thang, hắn ném lại một câu: " Đừng chết sớm nhé, tao còn muốn chơi với mày lâu dài "
Cánh cửa khép lại.
Cô ngồi xuống mép giường, rồi chậm rãi nằm ra, ánh mắt dán lên trần nhà loang lổ màu thời gian.
Tiếng bước chân Sanzu vang vọng từ tầng dưới, hòa với tiếng gió rít khe khẽ qua khe cửa sổ, mang theo cảm giác lạnh buốt xuyên vào da thịt.
Đây là nhà - không phải vì nó ấm áp, mà vì từ giờ cô phải sống ở đây.
Một nơi đầy rẫy bóng tối và nguy hiểm, nơi mà từng ánh nhìn cũng có thể là một nhát dao.
Nhưng cũng chính tại đây, cô sẽ bắt đầu lại với một vai trò mới, một con người mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro