Chap 5: Bạn
“ Anh ta là ai nhỉ? Nhìn trông quen quá… Anh ta vừa mới giết người, còn mang theo vũ khí và đe dọa mình… Nên giết hay tha nhỉ? Anh ta có súng nên chắc không phải dạng tầm thường nhỉ? Đây là khẩu HS200 nên chắc mình nên khóa chốt an toàn lại trước đã, để xem tình hình rồi tính tiếp. Cùng lắm là cho hắn ít thuốc mê rồi mang về đồn thôi nhỉ? Được rồi…quyết định làm vậy đi!” .Đó là những suy nghĩ đang chảy trong đầu em.
‘ Này nhóc con! Có nghe không hả?’_ Gã vỗ nhẹ vào vai khiến em giật mình.
‘ Anh đang gọi tôi hả?’_ Em vẫn giữ nguyên ánh mắt sắc lạnh của mình, ngẩng mặt lên nhìn gã.
‘ Chịu trả lời rồi sao?’_ Gã nhìn em._ ‘ Ta tưởng nhóc sợ quá nên đứng hình luôn rồi chứ? Thì ra là vẫn còn nghe thấy ta nói sao?’_ Gã nhoẻn miệng cười._ ‘ Nghe thấy mà không trả lời là bất lịch sự lắm đó! Nhóc vẫn bất lịch sự như lần đầu tiên tôi gặp nhóc nhỉ!’
‘ Tại sao tôi phải lịch sự với người đang dí súng vào đầu tôi chứ? Mà chúng ta đã từng gặp nhau sao?’_ Em nhìn thẳng vào mắt gã, tay thì khéo léo khóa chốt an toàn và tháo đạn ra.
‘ Trí nhớ của nhóc kém quá nhỉ, nhóc lùn tịt!’_ Gã trêu chọc em.
Từ nãy tới giờ em không quan tâm gã lắm nhưng dám đụng chạm vào nỗi đau của em thì… Em im lặng không nói nửa lời sau khi nghe câu đó của gã mà chỉ nhẹ nhàng đá vào đầu gối khiến gã khụy xuống rồi em nhảy lên tặng kèm thêm cho gã một cước vào đầu. Em nhẹ nhàng đáp xuống như một thiên thần và quẳng cho hắn một ánh mắt mà không một thiên thần nào có- một ánh mắt khinh bỉ, kèm nhiều chút tức giận.
‘ Nhóc không sợ tôi sẽ bắn nhóc sao?’_ Gã từ từ ngồi dậy, chĩa cây súng về phía em. ‘ Nhóc thực sự không sợ sao?’
‘ Còn tỉnh sao?...’_ Em có chút bất ngờ vì trước giờ, trừ “ba người đó” và người thân của em ra thì chưa ai còn tỉnh sau khi hưởng một cú đá của em cả._ ‘ Xin lỗi nhưng cây súng đó hết đạn rồi.’_ Em vừa nói vừa lấy ra bao đạn trong túi.
‘…’_ Gã bất ngờ nhưng vẫn cười. “Con nhóc này nhanh vậy sao? Lấy đạn ra từ khi nào nhỉ?”. ‘ Ồ ~~~~ Nhóc con có vẻ khá nhỉ? Thử đấu một trận với tôi không?’_ Máu chiến của gã nổi lên.
‘ Được thôi! Nếu anh thua thì phải ngoan ngoãn theo tôi về đồn vì tội giết người… được chứ?’_ Em cẩn trọng hơn với gã vì biết gã không tầm thường._ ‘ Còn nếu tôi thua thì tôi sẽ coi như chuyện này chưa xảy ra…’
‘ Được thôi, thì làm bạn với tôi…được không nhóc con?’_ Gã cười một nụ cười nham hiểm khiến em lạnh sống lưng.
Em nhẹ nhàng gật đầu rồi chạy đến trước mặt gã, nhảy lên và nhắm vào mặt gã mà đá một cước nhưng hắn may mắn né được. Gã vòng ra sau lưng em, rút từ trong túi áo ra một cây súng định bắn thì em kịp xoay người lại, đánh văng cây súng.
‘ Chơi xấu ghê ha~~ Chơi xấu như vậy thì không phải “bé ngoan” đâu a~~~’_ Em nhìn gã một cách khinh bỉ và tặng cho gã một cú đấm vào mặt.
Gã tránh sang một bên rồi cấm lấy cánh tay nhỏ nhắn của em quật mạnh xuống đất rồi khóa chặt ra sau lưng.
‘ Nhóc thua rồi!... Chấp nhận đi.’_ Gã vẫn giữ chặt hai cánh tay của em.
‘ Tôi thua rồi! Anh thắng rồi đó… Haitani Ran!’_ Em thả lỏng tay, xoay người lại tặng cho gã một nụ cười ‘tỏa nắng’. “ Đúng là tôi đã thua anh trong trận đấu này nhưng mà anh sẽ chết sớm thôi… Cả anh và Phạm Thiên sẽ bị tôi lật đổ!’’
‘ Tại sao cô biết tên tôi?’_ Gã thả hai cánh tay của em ra.
‘ Rồi một ngày nào đó anh sẽ biết câu trả lời thôi…’_ Em nhón chân lên, vỗ vai gã._ ‘ Anh cao quá, cúi người xuống đi…Đứng cạnh anh cảm giác như đang bị xúc phạm chiều cao…’
‘ Theo như thỏa thuận thì…’_ Gã cúi người xuống, đưa tay ra._ ‘ Làm bạn với tôi được chứ nhóc con!’
‘ Ừ thì làm bạn!’_ Em cười tươi nhìn gã, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên tay hắn. “ Thôi thì nhẫn nhịn một chút để tốt cho nhiệm vụ vậy…haizzz…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro