Phiên Ngoại 1
Chuyện xảy ra ở một tương lai xa nào đó.
=======================
Takemichi đang đứng nấu ăn trong bếp, cũng đã là một khoảng thời gian lâu kể từ khi chuyện đó xảy ra, hiện giờ em đang sống với Koko và Inui. Hai người họ đã góp sức mở một công ty và cũng làm ăn phát đạt lắm. Em chuyển sang sống với họ khi cả ba lên đại học, thật bất ngờ là họ đã tỏ tình với em vào ngày tốt nghiệp. Tất nhiên là em đã đồng ý, họ là người đã cứu lấy cuộc đời em mà. Họ chăm sọc em rất tốt, Koko còn cố gắng tìm một bác sĩ tâm lý có chuyên môn cao để chữa trị cho em.
"Takemichi, tao về rồi này!"
Inui bỏ đôi giày da hàng hiệu lên tủ, thật may mắn khi người phải tăng ca hôm nay là Koko chứ không phải anh. Một ngày trời không gặp người yêu, anh nhớ đến nỗi cả người đều ngứa ngáy.
"Mày về rồi à? Koko đâu?" Em nói vọng ra từ trong bếp.
Inui nhanh chóng đi vào bếp giúp đỡ em, đứng một khoảng cách xa nhìn vào bóng lưng nhỏ bé đang lụi cụi nấu ăn. Anh không dám đi vào ôm em một cách bất ngờ, một tháng địa ngục đó đã để lại một vết thương khó có thể chữa lành trong tâm trí em. Anh còn nhớ về những ngày đầu tiên họ chuyền về cũng một nhà, khi Koko và anh bất ngờ ôm em từ phía sau, cả cơ thể em căng cứng rồi bắt đầu run lẩy bẩy, những cơ thịt bắt đầu co quắp lại và em dần xụi lợ trong vòng tay họ. Anh vẫn nhớ sự sợ hãi của em và sự hoảng hốt của họ, tất cả mọi chuyện rối tung lên, Koko nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa em đến bệnh viện và các bác sĩ nói rằng em đang bị ám ảnh tâm lý. Từ đó, họ chỉ dám ôm lấy em khi có sự cho phép từ chính chủ.
"Koko nó đang ở công ty làm chút việc, chắc tí nữa nó về à." Anh mỉm cười, hình ảnh tên bạn thân gõ bùm bùm vào bàn phím máy tính với khuôn mặt nhăn nhó vẫn làm anh cảm thấy buồn cười.
*Rầm*
"Koko, đừng phá cửa!" Em hét to.
Ngoài cửa, Koko với bộ vét thẳng thơm và khuôn mặt nhăn nhó nhìn vào thằng bạn đang đứng cười trên nỗi đau của người khác. Thằng chết tiệt này, nó dám phóng xe về trước bỏ mặc hắn ở lại làm xong tài liệu còn phải bắt taxi đi về.
"Takemichi à~" Koko vứt cái cặp sang một bên, hắn muốn tới ôm em yêu của hắn lắm, nhưng hắn không dám.
Nhìn hai con người đang cố căng mắt biến mình đang yêu kia làm Takemichi thở dài, nếu bảo đây là hai ông sếp tổng của một công ty đang phát triên có tiếng thì có ai tin không chứ, như mấy con thú cưng lớn xác vậy.
"Hai người!" Takemichi nghiêm mặt. "Mau dọn đồ chuẩn bị ra ăn cơm!"
"Okeeeeeeeeeeeeee...." Chữ "e" kéo dài đủ thấy sự ngán ngẩm của họ.
=======================
Bữa ăn kết thúc, Inui ở lại rửa bát, hôm nay đến lượt anh, hai người còn lại lên phong tắm rửa. Koko thì đi tắm ở thư phòng, còn em thì tắm ở phòng ngủ. Ngồi trong bồn tắm, Takemichi lại lâm vào những suy nghĩ miên man. Từ khi họ biết tới căn bệnh của em, cả hai đều không dám có những tiếp xúc quá mức với em, cả ba chỉ ôm nhau khi đi ngủ một cách rất bình thường. Hai người họ đều đang chờ em có thể mở lòng vào một ngày nào đó, những đụng chạm nhỏ như nắm tay, những nụ hôn chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon em cũng đã dẫn quen thuộc. Em biết hai người họ đều lo lắng cho em nên phải kiềm chế bản thân rất nhiều. Em cũng thương họ lắm chứ, nhưng cơ thể em không cho phép điều đó, nó sẽ run rẩy nếu như có người chạm vào một cách thân mật. Em muốn hôm nay thử một lần. Bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người, em mặc lên bộ quần áo mà em cho là gợi tình nhất. Mong hôm nay em có thể thành công.
======================
Đã 11 giờ đên, Koko và Inui mệt mỏi bước vào phòng, họ nhìn cái cục tròn tròn nằm trên giường mà mỉm cười, em bé của họ quá đáng yêu đi. Bật chiếc đèn ngủ vàng ấm áp, họ nhấc chăn lên định khẽ khàng nằm xuống thì đập vào mắt họ là một khung cảnh đẹp hơn bao giờ hết. Em nằm co lại, trên người là một chiếc áo sơ mi trắng to lớn. Koko xin thề là hắn có thể nhìn thấy cảnh mông tròn tròn đang lấp ló dưới vạt trắng. Cánh tay áo quá dài, che đi một nửa đôi bàn tay trắng nõn, những ngón tay thon dài nắm chắc lấy phần tay áo. Đôi chân thon dài co cụm lại, dáng ngủ của những người không cảm thấy sự an toàn. Em như một thiên thần đáng yêu đang chìm trong giấc ngủ ngon lành. Có lẽ do ánh sáng của đèn ngủ làm em thấy khó chịu, mí mắt run run rồi từ từ mở ra. Đôi mắt màu biển trong trẻo xuất hiện trong tầm mắt họ.
Takemichi im lặng nhìn hai bức tượng đá đứng bên giường mà cười nhẹ.
"Hôm nay...." Em ngập ngừng. "Chúng mày có muốn làm tình không?"
*Phựt*
Tiếng gì đấy? Tiếng dây thần kinh lý trí của hai tên kia đứt đó.
Hai người ngập ngừng ngồi lên giường, nhìn em, họ sợ em sẽ không chấp nhận và đây chỉ là giấc mơ. Nhận thấy sự ngần ngại của họ, em vươn tay lên ôm lấy Inui đang ngồi gần nhất. Đôi môi hồng hào ghé sát tai anh mà thì thầm.
"Inui, tao muốn...."
"Mày chắc chứ?"
"Tao chắc."
Cả hai người ôm lấy em, chiếc lưỡi mềm mại của Inui cậy mở hàm răng trắng muốt mà tìm vật nhỏ đang lẩn trốn, kéo nó vào điệu nhảy ướt át. Koko thì tìm xuống nơi nhỏ bé hồng hào, ngón tay thon dài bắt đầu tìm cách mở rộng.
"Takemichi, mau thả lỏng nào."
Koko thở ra một cách nặng nề, chiếc quần ngủ bằng lụa của hai người đàn ông đã bay đi đâu mất, hàng cúc áo đã được phanh ra hai bên để lộ ra cơ thể săn chắc với những múi cơ xếp dọc. Inui bắt đầu tha cho đôi môi nhỏ của em mà tấn công xuống hai hạt thù du hồng hào. Chiếc lười điêu luyện hết chọc lại mút, hai núm nhỏ đã dựng thẳng lên, thay màu áo hồng non nớt thành bộ cánh đỏ đậm quyến rũ. Phía dưới, Koko đang cố gắng giúp em thả lỏng, đôi bàn tay chai sần vuốt ve lên thứ nho nhỏ của em làm cơ thể em không ngừng cựa quậy.
"Mau tiến vào đi Koko!" Takemichi thở dốc, bên trong em ngứa quá, em muốn có một thứ gì đó gãi ngứa cho mình.
"Mày chắc chứ?"
"Chắc chắn mà."
Koko đưa thứ to lớn của mình vào bên trong, sự chặt chẽ, ẩm ướt làm hắn rùng mình, chiếc eo của hắn vận động đưa đẩy một cách nhanh chóng.
"Ư!!!"Tiếng rên rỉ ngọt nị làm hằn ngày càng hăng hơn.
"Nào, đừng quên tao chứ."
Inui ghen tị, anh đưa thứ to lớn của mình vào bên trong khoang miệng nóng bỏng của em, nơi đây đâu kém đâu. Takemichi cảm thấy buồn nôn vì thứ thô to kia đang chạm đến cuống họng em, nhưng em vẫn cố nhịn lại vì em không muốn họ mất hứng. Nhìn đôi mày đang nhíu lại của em Inui hơi lo.
"Nếu mày không muốn thì có thể bảo bọn tao dừng lại."
"Không.... cần... âu" Em cố gắng trả lời.
Câu trả lời tiếp thêm sức mạnh cho họ, những chuyển động dần nhanh hơn, cả ba đều lên đỉnh cũng một lúc, tâm trí và thể xác họ hòa lại cùng với nhau. Những nụ hôn rải rác tràn đầy tình yêu của hai người làm em thấy an tâm. Tình yêu mà, nó có thể giúp ta vượt qua tất cả, vực con người đứng lên và chữa lành những vết thương.
Những âm thanh dâm mĩ vang lên trong căn phong lớn làm người khác đỏ mặt tim đập. Đêm nay, có hai người hạnh phúc, một người có thể vui vẻ với tình yêu.
_mac_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro