7
5 giờ sáng
Tiếng phanh xe gấp gáp được phát từ chiếc mô tô làm không ít người đang đi tập thể dục khó chịu. Draken dựng chân chống, nhanh chóng mang xe vào sân nhà Mikey, gã nên cảm ơn ông của Mikey không muốn thằng cháu nhà mình bị muộn mà giao cho gã chìa khóa cổng. Gã chạy nhanh đến chỗ phòng đứa bạn thân, thầm nhủ chắc giờ này tên chibi kia vẫn đang nằm ngủ chỏng chơ, Draken tính giơ tay đập cửa thật mạnh nhưng tay chưa kịp chạm thì cánh cửa đã kẽo kẹt mà mở ra, lộ ra bên trong khuôn mặt điểm trai của vị tổng trưởng được xưng là Mikey Bất Bại.
"Mày đứng đó làm gì, vào đê." Mikey càu nhàu, bàn tay vò vò mái tóc vàng làm nó thêm bù xu hơn, bên dưới đôi mắt sâu hút như vực sâu là hai cái quầng thâm rõ đến nỗi chỉ cần có người nhìn vào là sẽ biết chủ nhân của nó đêm qua không ngủ được.
Gã bước vào căn phòng lộn xộn, tất cả mọi thứ đều bị đảo tung lên như có một cơn bão vừa đi qua nơi đây vậy. Tìm một chỗ trông có vẻ sạch sẽ ngồi xuống, Draken thở dài, gã chẳng biết mình phải làm gì nữa. Những kí ức chết tiệt kia vẫn cứ lòng vòng trong đầu gã từ đêm qua đến giờ. Một khoản lặng xuất hiện giữa hai người họ, gã nhìn Mikey, Mikey cũng nhìn lại gã, không ai biết cách mở lời phá vỡ bầu không khí đang dẫn trầm xuống.
*Tinh*
"Mikey, mày có ở bên trong không?" Giong Baji vang lên ngoài cửa. Draken liền đứng dậy mở cửa, gã biết tên chibi giờ không có cảm hứng để đứng lên. Bên ngoài là Baji, Chifuyu, Mitsuya, và thật bất ngờ, Hinata và Ema cũng có mặt. Khuôn mặt của tất cả mọi người mang một màu tâm trạng buồn bã, âm u. Tất cả đi vào phòng, bước chân nặng nề như những người tử tù chờ ngày phán quyết. Chẳng ai phát ra một âm thanh nào, họ chỉ im lặng ngồi đó nghĩ tời người con trai đang nằm trong bệnh viện.
"Mọi người......" Hinata mở lời, đôi mắt cô ngấn lệ, cô cũng chẳng biết phải nói gì nữa. Cô đã miệt thị, không tin tưởng em, người bạn thân, người mà cô dành rất nhiều tình yêu , người đã cứu lấy cô khỏi bàn tay tử thần. Cô quay sang ôm lấy cô bạn thân đang ngồi úp mặt vào đầu gối mà khóc, như an ủi Ema cũng như an ủi cô.
"Hinata và Ema, đừng khóc." Chifuyu gượng cười," Hai người giúp chúng tôi chuẩn bị chút đồ ăn sáng nhé."
"Vậy bọn em đi trước, mọi người nhớ ra ăn sớm." Ema cố gắng lau nước mắt, nhưng nó vẫn cứ rơi ra.
Chờ đến khi cánh cửa khép lại, nụ cười trên môi của cậu vụt tắt, thực sự cậu không thể giữ nổi nụ cười nữa rồi. Cậu ngã vật ra đằng sau, tiếng động phát ra làm mấy người kia giật nảy mình, thức tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
"Chết tiệt!!!" Baji đấm vào ghế sopha. "Tao đã làm gì với Takemichi vậy trời!!! Chúng ta là những thằng đáng chết!!!"
Y ôm lấy mặt, nước mắt từ từ chảy ra, y là một thằng khốn nạn mà. Y có lỗi với em, có lỗi với những gì em đã làm cho y, em cứu lấy mạng sống của y, đổi lại là gì? là những cú đánh, là những trận làm tình đau đớn chẳng có chút tình cảm, là những lời miệt thị về những việc em chẳng có làm.
Những người còn lại giữ im lặng, họ chẳng có lời nào phản bác lại, đó là điều đúng sự thật, họ là những thằng khốn khiếp chết tiệt. Không khí lại đông đặc lại, chả ai muốn mở miêng nói bất cứ cái gì vào lúc này cả.
"Chúng mày......" Draken lên tiếng, gã không muốn giữ bầu không khí này mãi.
"Cho tao xem lại đoạn video ngày hôm qua." Mikey trầm ngâm, hắn đang nghi ngờ bản thân mình.
Mitsuya im lặng lôi ra chiếc điện thoại mà ngày hôm qua Kokonoi để lại, năm người đều chú ý vào đoạn video đang chiếu trên màn hình nhỏ. Chất lượng tuy không có được tốt nhưng âm thanh có thể nghe rõ ràng, những lời chửi rủa điên rồ, khó nghe phát ra từ cô gái mà họ từng cho là hiền dịu, nết na.
".....mày mới là đứa ăn trộm!!!! Mày phải nhớ mày là một đứa ăn trộm!!!!" Saki gắt lên, cô ả muốn thôi miên em tạo hiện trường giả, chỉ cần tên này hành động như một kẻ trộm bị bắt gian thì ai cũng sẽ tin ả. Saki biết tên này là một trong những người đang nắm giữ được sự tin tưởng cao nhất của cả băng Touman, chỉ cần hất được nó ra thì ả có thể làm thân nhanh hơn với mọi người trong Touman. Càng nghĩ càng thấy kế hoạch của ả càng hoàn hảo, ả sẽ có những người đàn ông đẹp trai vây quanh, có những tên đàn em tôn thờ ả, có được sự yêu mến của mọi người, sau đó không chỉ là Touman, Ba Lưu Bá La, Hắc Long sẽ là của ả, những người đàn ông hoàn hảo đấy sẽ nằm trong hậu cung của ả. Càng nghĩ ả càng hưng phấn, nhưng hình như em không bị ảnh hưởng chút gì cả.
"Cô bị điên à? Tôi không làm thì tôi nhận làm gì? Làm trò điên ít thôi." Takemichi khó chịu. "Cô mau giải thích cho tôi là cô động vào ví của Chifuyu làm gì!!!!"
"Ai cho mày, nói tao là con điên hả thằng kia!!!" Cô ta nổi điên, ả là một thiên sứ hiền lành, xinh đẹp.
Ả nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người trong lớp đang trở về sau giờ nghỉ trưa vang lên ở đầu hành lang, một tia sáng lóe lên trong đầu ả. Ả lao vào người em, bộ móng dài cào vài cái lên khuôn mặt trắng nõn. Như một phản xạ, em đẩy ả ra, lực đẩy không nhẹ làm lưng ả va vào cạnh bàn giao viên, ngã xuống sàn nằm rên rỉ. Nghe tiếng hét chói tai của ả, mọi người nhanh chóng chạy về lớp, các lớp bên cạnh cũng bị thu hút mà ngó sang, chẳng mấy chốc ở bên ngoài đã chất ních người xem chuyện gì xảy ra. Cái tui nilon trên tay Chifuyu rơi xuống, cậu nhanh chóng chạy tới kéo Saki dậy rồi đưa cho cô bạn lớp trưởng.
"Có chuyện gì vậy Takemichi???"
"Tao...."
Khi em đang định giải thích thì tiếng khóc ầm ĩ của ả vang lên cắt đứt tất cả, cả cô bạn đang đỡ cũng sợ ả bị thương nặng nên mới khóc to như thế.
"Saki-chan, cậu không sao chứ???"
"Tớ...Tớ... đi vào tính lấy ví thì thấy Hanagaki-san lục cặp của Chifuyu-kun...Tớ can ngăn thì cậu ấy đẩy tớ.....huhu..." Ả vừa khóc vừa nói.
Tất cả ánh mắt căm ghét nhìn vào em, kể cả Chifuyu nó cũng là sự không thể tin nổi.
"Cậu nói dối!!!"
"Cậu không cần gào lên như thế đâu, bạn học Hanagaki, kiểm tra xem ví của Chifuyu-kun có ở chỗ cậu không là biết." Lớp trưởng nhíu mày nói.
Một số người giữ lấy em, một số còn lại đi lục soát, chỉ chốc sau chiếc ví màu nâu được tìm thấy trong túi quần. Ánh mắt mọi người càng căm ghét em hơn, những tiếng xì xào vang lên ngày một nhiều.
"Tớ không có lấy!!!" Em hoảng loạn, cô ta đã nhét ví vào túi em vào lúc nào không hay. "Chifuyu mày phải tin tao!"
"..."
Chifuyu gạt tay em xuống, đôi mắt cậu trở nên lạnh lùng. Takemichi bất lực để hai người lôi em lên phòng giáo vụ, lúc đi qua Saki, em nhìn thấy đôi môi ả nhếch lên nụ cười xảo quyệt rồi nhanh chóng hạ xuống, Hollywood nợ ả một giải Oscar.
Tất cả im lặng, nhìn kĩ một chút, họ sẽ thấy điểm bất thường ngày trong tình hình lúc đó, Takemichi không bao giờ lấy trộm tiền, cậu ấy sẽ được bao hoặc đi bao người khác, còn cả việc cô ả kia không để cho cậu nói hết lời luôn ngắt lời đúng lúc và cả lời nói điên khùng như muốn thôi miên người khác của ả. Quan trong hơn, họ thấy đôi mắt cô ả chuyển sang màu khác lúc nhìn Chifuyu và thái độ kì lạ của cậu ngay sau đó.
"Chifuyu, mày là người đối diện trực tiếp, nói thử xem." Mikey nói
Chifuyu ngập ngừng, cậu chỉ nhớ lúc đấy, mình đã nhìn vào mắt của Saki, chỉ trong chốc lát cậu cảm thấy chỉ cần Saki nói thì cái gì cũng đúng.
"Tao...không chắc lắm."
"Không chắc là cái trò gì?" Baji cáu. "Máy đã ở đấy đó!"
"Bình tĩnh nào Baji." Mitsuya lên tiếng ngăn cậu bạn đan cáu lại....
"Tao chỉ nhớ là trong đầu tao lúc đó như bị điều khiển, Saki nói gì cũng đúng......"
"Thực ra trong đầu tao cũng thế, hình ảnh của Takemichi bị thay hết bằng hình ảnh của Saki...." Mitsuya giơ tay.
"Vậy không chỉ có mình tao à?" Draken bất ngờ. "Tao chỉ cảm thấy Saki lúc đấy như một nữ thần không dính bui trần vậy."
"Tao nữa..."
"Cả tao..."
"......."
=============================
Takimichi mở mắt, đập vào tầm nhìn của em là một không gian trắng muốt, một số tiếng máy móc kêu tít tít ở bên cạnh. Em cảm thấy có ai đang nắm lấy tay em thật chặt, Kokonoi và Inui đang mỗi người nắm lấy một bên tay của em mà ngủ gục, chắc bọn họ mệt mỏi lắm.
"Koko, Inui,..." Em gọi nhỏ, không phải em không muốn để cho họ ngủ đâu, mà tay em tê lắm rồi, nắm nữa là tay em rụng ra mất.
"Tổng trưởng, mày tỉnh rồi à." Inui ngáp ngủ, khuôn mặt đẹp trai trở nên dễ thương hơn bao giờ hết.
"Mày có thấy đau ở đâu nữa không?" Koko hỏi.
"Tao ổn rồi, nhưng tay tao tê quá." Em cười cười, tay em đang tê thật.
"Để bọn tao xoa bóp cho mày."
Nhìn hai con người đang loay hoay chăm sóc em, Takemichi mỉm cười, ít ra ở đây có người vẫn còn tin em.
"Cảm ơn chúng mày."
"Cảm ơn cái gì, mày là Tổng trưởng của bọn tao cơ mà, không chăm mày thì chăm ai." Inui nói.
"Đúng đấy, mày cứ ngồi yên đó dưỡng sức đi, mấy thằng chó kia bọn tao sẽ xử lý." Koko hưởng ứng.
"Ừ......"
Em nhìn ra ngoài cửa sổ, một chú chim sẻ nhỏ bay vút lên từ những tán lá, chú chim ấy tự do.
===============================
Saki cảm thấy kì lạ, hôm nay Mikey không đến đón ả như thường ngày, Hinata cũng chẳng đến bắt chuyện.
"Hệ thống! Mày đâu rồi?"
"Ngài cần gì?"
"Mau cho tao xem thử hình ảnh của Mikey hay Draken đi."
"Điểm hoạt động không đủ, không thể cho xem."
"Điểm hoạt động cái gì? Mày bị lỗi à hệ thống!"
"Điểm hoạt động ngài được tặng ban đầu đã hết, mong ngài kiếm thêm."
"Chết tiệt, đồ hệ thống tư bản!!!"
"Hệ thống đang vào giai đoạn nâng cấp, xin không làm phiền."
Saki cố gọi hệ thống trong não, nhưng không có ai đáp lại. Ả cảm thấy sự bất an khác lạ, tất cả mọi việc đang dần tuột khỏi tay ả. Khả năng điều khiển là ả cướp được từ một tay người cũ, không biết có còn sử dụng được không.
"Chắc chắn là sử dụng được, đây là hệ thống được chính phủ nghiên cứu cơ mà, không thể phế vật vậy được!"
===============================
Ngày hôm sau.
Saki đến trường với đôi mắt thâm quầng, ả có thể cảm nhận được nhưng ánh mắt chán ghét từ bạn học xung quanh, những tiếng xì xào khó chịu của đám đông. Đã có chuyện gì vậy hả?
"Bạn học Saki Komichi, cô giáo chủ nhiệm gọi bạn lên phòng giáo vụ." Lớp trưởng mặt lạnh nói.
"À, được." Ả hoang mang.
"Saki-chan, cô thật thất vọng về em." Cô giáo chủ nhiệm đẩy mắt kính, trên tay cô là đoạn video vụ ăn trộm.
"Em....." Saki hoảng sợ, ả nhớ lúc đó ngoài tên kia ra thì làm gì có ai, đoạn video này là từ đâu ra.
"Cô nghĩ em nên về nhà tự kiểm điểm một tuần đi." Cô giáo đưa ra phán quyết cuối cùng.
"Vâng ạ." Ả lả người đi, những tiếng xì xào lại vang lên trên con đường trở về lớp học.
"Đúng là nữ thần, diễn cũng xuất thần như vậy."
"Lòng dạ rắn rết, sau ai dám quen cậu ta..."
"Thật đáng sợ, thương cho cậu bạn kia quá..."
Saki cắn lấy môi, nắm tay ả run lên vì giận. Nhanh chóng lấy cắp sách, ả chạy ra khỏi cổng trường. Khi bước chân qua con ngõ nhỏ, một cái bao tải được trùm lên đầu ả, dù cố dãy như thế nào cũng không thể thoát ra được. Chúng đưa ả đến một nơi nào đó, ném ả xuống nền đất làm bụi xung quanh bắn lên.
"Chúng mày là ai vậy? Tao có quen tổng trưởng Touman, tao sẽ bảo cậu ấy đánh chúng mày đó! Liệu đường mà thả tao ra!!!"
"Thả con điên này ra." Mikey ra lệnh, nhìn ả giờ trong tàn tạ không chịu nổi.
Vừa nhìn thấy Mikey mắt ả sáng bừng lên, ả cố gắng nhích lại gần nhưng đã bị trói chặt.
"Mikey-kun mau cứu tớ, sáng nay có người vu oan cho tớ." Ả cố ra vẻ đáng thương.
Chifuyu với Baji cảm thấy buồn nôn, Mitsuya và Draken thì quay đầu đi, sao họ có thể yêu một người giả tạo như vậy chứ.
"Người đó là bọn tao đấy." Mikey nhếch mép.
"Cậu...cậu sao vậy Mikey-kun?" Saki sợ hãi.
"Mikey-kun là cái tên mà một đứa điên như mày có thể gọi à?" Ema sầm mặt, cô đang rất cáu vì mình đã hiểu lầm Takemichi, video cảnh em bị một cây gậy sắt đập vào đầu vẫn ám ảnh cô.
"Ema-chan, em..."
"Em cái gì? Mày xứng gọi tên tao sao? Sao tao có thể quen một con người giả dối như mày cơ chứ!" Ema lao tới giật tóc ả, từng cái tát hạ lên xuống gò má trắng hồng. "Chỉ vì mày mà tao đổ oan cho ân nhân cứu mạng, chỉ vì mày mà người đấy phải chịu những thứ ghê tởm."
Mikey nhìn cô em gái đang phát điên, hắn biết, nếu để là hắn, Saki sẽ không còn mạng đền tội, hắn muốn cô ta trả đủ cho nỗi đau của em, bọn họ cũng phải đền bù cho những lỗi lầm đối với em.
===============================
Tất cả mọi người đã bỏ đi, Saki nằm im trên đất với những vết bầm tìm ghê rợn. Đôi môi chúm chím đã bị ả cắn tới bật máu, quần áo ả trở nên bẩn thỉu rách rưới, đôi mắt trong veo giờ đục ngầu sự thù hận. Ả đấm thật mạnh xuống nền đất, ả sẽ trả thù cho những nhục nhã ngày hôm nay ả phải chịu.
"Takemichi Hanagaki, mày chờ đó cho tao!"
_mac_
Góc tác giả:
Smoke 7 hoàn thành gòi :33
Toi viết vội nên không nhìn kĩ chính tả, mọi người thấy sai thì báo cho tui nha :33
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro