Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

" Lục nghị tân phôi tửu. Hồng nê tiểu hỏa lô. Vãn lai thiên dục tuyết. Năng ẩm nhất bôi vô?"_ một nam tử mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên xe ngựa, tay nâng một chén rượu, cười cười nhìn đám người trước mặt.

Tổng cộng có mười sáu người, ai ấy cũng cầm một thanh đao sáng loáng như tuyết.

" Huynh đài thật có nhã hứng."_ đao khách cầm đầu cười cười " Thế nhưng, rượu chúng ta có thể uống, tuy nhiên đồ vật trên xe, ngươi phải để lại!"

" Hử?"_ người kia nhếc môi " Trời tuyết lớn thế này mà các ngươi đi theo ta suốt dọc đường cũng thật quá vất vả, nhưng đồ các ngươi muốn lấy chắc chắn sẽ không lấy được, nên mới định mời các ngươi chén rượu này, sau đó..."

" Sau đó thì sao?"_ đao khách nhướng mày, siết chặt thanh đao trong tay.

" Sau đó đi chết đi!"_ nam tử áo đen nhảy lên, trong tay lóe lên ánh sáng bạc.

Đao khách nâng đao lên, gầm một tiếng thét lớn " Xông lên! "

" Rượu ngon mới cất một vò, đất nung màu đỏ hỏa lò sẵn kia. Tối ngày tuyết xuống bất kỳ. Uống chơi đã vậy, chén thì có đâu? "

Chỉ nghe tiếng vũ khí va chạm vang lên âm thanh trong trẻo, thứ trong tay người kia trực tiếp chém xuống lưỡi đao của đao khách.

" Chỉ Tiêm nhận."_ đao khách hít vào một ngụm khí lạnh, dường như nghe thấy thanh âm của đồ vật đang rạn nứt dần, liền vội vàng lùi lại, nhưng đã không kịp, thanh tuyết đao trong tay nháy mặt bị bẻ gãy.

Nam tử áo đen cười cười nâng tay lên, đao khách liền nhìn thấy lưỡi dao Chỉ Tiêm nhận mỏng như cánh ve bên trong tay nam tử múa ra đường dao vô cùng tuyệt đẹp như những đóa hoa, một đóa, hai đóa, ngay sau đó hóa thành ngàn đóa vạn đóa hoa, giống như sen phật nở rộ trong nháy mắt vô cùng mỹ lệ. Nhưng đao khách đã không kịp nhìn thấy, lưỡi dao Chỉ Tiêm nhận đã nhẹ nhàng cứa vào cổ hắn rỉ máu. Nam tử áo đen nhún chân, nhảy ra xa ba bước, đầu của đao khách đều đồng loạt rơi xuống, máu tươi phun ra xối xả.

" Người phái các ngươi tới có lẽ không nói cho các ngươi biết rốt cuộc ta là ai."_ nam tử áo đen trở lại trên xe ngựa, một lần nữa cầm lấy chén rượu vừa mới đặt xuống " Có lẽ giờ các người chịu uống chén rượu cuối cùng này rồi chứ?"

" Chỉ Tiêm nhận, ngươi là người của Thục Trung Đường môn?"_ đám đao khách hốt hoảng lùi lại.

" Có lẽ vậy."_ nam tử áo đen vung ống tay áo lên, trong nháy mắt một mũi tên đuôi đỏ nhỏ cắm trên trán gã đao khách nói " Ngươi nói ta là người của Đường môn, vậy một mũi tên Chu Nhan này tặng cho ngươi. "

Không gian yên tĩnh đến nỗi phảng phất chỉ còn lại thanh âm tuyết rơi khẽ khàng xuống đất. Còn mười ba tên đao khách đứng đó, nhưng không ai dám lên tiếng, ai cũng lo sợ không biết ám khí tiếp theo có thể bay về phía mình hay không, mỗi người bọn họ căng thẳng nín thở, dưới ám khí của Đường môn, cơ hội sống sót chỉ có một.

Nam tử áo đen nhếch môi cười, nhẹ cầm dây cương " Đi!"

Xe ngựa kia đạp tuyết mà đi, mang theo tiếng thở phào đầy vui mừng của mười ba đao khách đứng dưới đất, không có người nào dám bước lên ngăn cản.

Cho đến khi xe ngựa đi được hơn ba dặm, nam tử áo đen vẫn nhếch môi mỉm cười khi nãy rốt cuộc cũng đặt chén rượu xuống, nặng nề ho khan, cười khổ " Không biết lần này sư phụ lệnh cho ta áp tải món hàng gì, tại sao trên đường lại dẫn tới nhiều cao thủ đến vậy."

Nam tử dùng sức vung dây cương, nghiêng người, nhảy lên nóc xe. Mà bên trên nóc xe, không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó, người kia trùm áo ngoài màu đen. Gương mặt bị che đi bởi mặt nạ kỳ quái, mái tóc màu trắng bạc như có như không ló ra, dáng người được bao bọc bởi áo choàng kia. Đôi tay trắng ngần, thon dài xinh đẹp kia lại cầm một thanh kiếm, thuần khiết như ngọc, thân kiếm tinh xảo đẹp đẽ vô ngần. Dường như thanh kiếm không thuộc về nhân gian khi mơ hồ toát ra tiên khí phiêu diêu, lại không hiểu sao hợp vô cùng với người này!

" Đường Liên? "_ người kia nhẹ giọng trong đó còn mang theo chút ý cười " Đúng là không tệ!"

" Ngươi là ai?"_ Đường Liên cầm Chỉ Tiêm nhận đề phòng, không thanh không thức đi vào lại khiến anh không nghi ngờ đúng là không thể coi thường được!

" Ngươi bị thương? "_ người kia như trầm ngâm lại như đùa cợt nhìn vào Đường Liên, rồi gật đầu gì đó ném ra một lọ nhỏ xuống " Uống nó có thể khiến ngươi trị thương nội lực, còn thứ kia, ta sẽ tới lấy sau!"

Nói rồi biến mất, Đường Liên dò xét xung quanh không thấy mới an tâm. Lại nhặt lọ dược lên, ngửi thử thì thấy đúng là thuốc trị thương.

' Kẻ đó rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn thứ trong kia?'

.

.

.

.

.

.

.

Thủy Linh nhìn khắp nơi toàn những dáng người xinh đẹp uyển chuyển dưới làn y phục tơ lụa mỏng manh tay cầm bầu rượu chậm rãi đi qua. Cảm thấy Đường Liên đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Dòng người đi qua đi lại toàn mùi hương khiến cô khó chịu, bỗng một bóng người nhỏ nhắn đụng phải cô.

" Có sao không?"_ Thủy Linh nhẹ giọng hỏi han.

Mà lúc này tiểu cô nương kia cũng ngẩn đầu lên, là một cô nương băng cơ ngọc cốt, kiều tiểu linh lung. Trên người mang khí chất thanh thoát, lại còn có chút kiêu ngạo của một hài tử.

" Không sao! Là ta đụng cô nương trước, ngươi không sao chứ?"_ giọng nói của tiểu cô nương này y hệt người, trong trẻo đáng yêu.

" Lần sau cẩn thận chút!"_ cô lấy một lọ thuốc, kéo nhỏ tới một chỗ gần đó " Phải biết bảo vệ mình, đừng vào những nơi như này nữa! "

" Hả!?"_ nhỏ nhìn đôi mắt của người này tới ngẩn ngơ, đôi mắt như huyết ngọc vậy. Đẹp tới mức khiến người ta không dứt ra được.

" Được rồi! Rời khỏi đây đi!"_ cô thấy đã xong liền đứng dậy rờ đi.

Tiểu cô nương kia bấy giờ mới tỉnh táo lại, rõ là chưa thấy mặt chỉ thấy đôi mắt thôi đã như vậy rồi! Lại muốn gọi thì đã không thấy bóng đâu, đành hậm hực bỏ đi.

Bên kia đang bàn tán xôn xao về chuyện cược sinh tử, Thủy Linh hơi hơi cười, ngồi bàn gần đó nghe.

" Nghe không tệ!"_ cô liếc sang chỗ họ " Nhưng muốn giúp tiểu tình nhân của ngươi thì hơi khó đó!"

" Là ngươi?"

" Ta nói là sẽ tới mà! Gặp lại rồi nhỉ, Đường Liên. "

Đúng lúc này một nhóm người chạy tới bao vây lấy nhóm Đường Liên, muốn họ giao ra quan tài vàng.

" Đúng là ngu xuẩn!"_ cô nhẹ nhàng lướt qua chúng tiến tới chỗ Đường Liên.

Mà nhóm người kia nhanh chóng ngã xuống, kiến mọi người kinh ngạc.

" Sư huynh, huynh thấy đường kiếm của nàng không?"

" Không! Ta chỉ thấy đúng cái bóng nàng!!"_ người kia sắc mặt không tốt nói " Cả ta và Đường Liên đều không phải là đối thủ của nàng!!"

" Gần đây kẻ tới quấy phá càng lúc càng ít, là ngươi làm?"

" Đúng thế! Muốn lấy thứ kia phải hỏi qua kiếm của ta đã!!"_ cô cười khẩy

" Vô Ưu kiếm?"_ Tiêu Sắt kinh ngạc " Nghe nói kiếm này đứng thứ 10 trong thập đại kiếm, không ngờ lại nằm trong tay ngươi!"

" Thì sao? Với lại thứ đó các ngươi biết là gì không? "

" Là gì thì cũng là của Tuyết Nguyệt thành! "

" Ah! Hahaha!"_ cô ngước mặt nhìn họ, đôi mắt đỏ kia hơi nheo lại làm họ kinh ngạc. Đôi mắt đó như máu tươi, lại nhìn chằm chằm vào họ giống như nhìn người chết.

Lúc này một kẻ khác xông tới, kẻ đó cầm thương chỉ thẳng cô, không một chút sợ hãi nào.

" Ah? Thương? Ta từng gặp một người cầm thương, so với ngươi thì ngươi đúng là không so nổi! Tên đó lúc bằng tuổi ngươi cũng không thậm tệ như ngươi được! "_ cô khẽ nói " Tư Không Trường Phong - Thương tiên! "

" Ngươi gặp qua tam sư phụ?"

" Đúng thế! Trước kia đúng là gặp nhưng giờ không biết như thế nào."_ đáy mắt không hiểu sao lại hiện lên tia hoài niệm.

" Hừ!"_ tên mới tới kia không nói không rằng liền xông ra.

Thủy Linh thấy thế cũng không rút kiếm mà để thế đánh với kẻ đó, rất nhanh tên kia rơi vào thế hạ phong. Đường Liên lại xông ra, trong tay ám khí phóng ra nhanh như chớp nhưng lại bị cô đánh bay đi hết.

" Ta nói rồi! Thứ trong kia thuộc về ta, mau giao ra đây!! Nếu không phải nể mặt trưởng bối nhà các ngươi thì ta đã giết các ngươi rồi!!"_ cô cau mày.

Đúng lúc này lại thêm một tên nhảy ra, ngông cuồng muốn cô chỉ dạy.

" Được ah!"_ đôi mắt giờ đây đã đậm hơn nhìn xung quanh " Các ngươi ra mang thứ kia đi, nhớ là lấy nhưng không được làm tổn thương nghe chưa!"

" Rõ!!"

Đường Liên thấy thế thầm nói không ổn, liền đuổi theo. Thủy Linh chỉ cười nhạt rồi đánh với tên tiểu tử thách thức mình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro