Chap 7
" Ba đứa thực sự muốn đi?"_ Bách Lý Lạc Trần nhíu mày
" Vâng ạ! Bọn con cũng đâu thể ở đây mãi được, với lại Thiên Khải thành có người đợi Đông nhi. "
Ba vị trưởng bối nghe vậy liền hiểu, không thể thay đổi chuyện Bách Lý Đông Quân bái Lý Trường Sinh làm thầy.
" Vậy ba đứa lên đường cẩn thận, nhớ bảo vệ bản thân thật tốt."
" Đông nhi, con nhớ chăm sóc Vân nhi cẩn thận, nghe chưa?"_ Ôn Lạc Ngọc vẫn còn lưu luyến nói
" Vâng ạ! Mọi người yên tâm, lúc Vân ca đi như thế nào thì trở về như thế đấy!!"_ Bách Lý Đông Quân vỗ ngực nghiêm túc nói.
Mà ba vị trưởng bối nghe thế thầm lắc đầu, sợ là lúc đi ba về bốn ấy, với cái tính này của nhi tử nhà họ dễ lắm!
" Đệ chăm mình còn chưa xong còn muốn chăm Vân nhi? Xem lại chính mình đi, đừng để Vân nhi lại chăm sóc ngược lại đệ!"_ Kha Nguyệt búng trán hắn.
Bách Lý Đông Quân ôm trán quay sang Diệp Đỉnh Chi, trong mắt là sự ủy khuất " Vân ca, huynh xem tỷ ấy kìa! Đệ có phải là đệ đệ ruột của tỷ ấy không? Bắt nạt đệ quá đáng lắm luôn ấy!"
" Đệ đó!"_ giọng nói đầy ghét bỏ nhưng hành động lại nhẹ nhàng, nhìn vệt đỏ trên trán liền có chút sót thay " Nguyệt tỷ, tỷ nhẹ chút đi."
" Tên tiểu bá vương này da dày lắm, bị như thế chưa thấm đâu!"_ làm như nàng không biết tính của tiểu tử này vậy.
Ba vị kia thấy thế chỉ bất lực lắc đầu, lần nữa thở dài, Bách Lý Đông Quân ơi là Bách Lý Đông Quân, rõ ràng như vậy còn nhận sai? Nếu lần này còn như vậy nữa thì? Thì đá tên tiểu tử này đi chứ còn gì, Vân nhi đúng là quá sủng tiểu tử này rồi!
" Tổ phụ? Thế tử gia? Nương?"_ Bách Lý Đông Quân khó hiểu nhìn họ, dù trong lòng đang vui mừng khi thân cận với Diệp Đỉnh Chi.
" Gọi cái gì! Với lại gọi cha con hẳn hoi!"_ Bách Lý Lạc Trần nghiêm giọng
" Tổ phụ!?"_ không phải trước kia hắn vẫn gọi như vậy sao? Lúc trước có thấy tổ phụ như vậy đâu, với lại cái ánh mắt ghét bỏ kia của mọi người là sao???
" Haizzz"_ ba người lần nữa thở dài
Kha Nguyệt nhún vai, nàng biết tại sao mọi người như vậy, chỉ có thể nói, Bách Lý Đông Quân chính là xứng đáng!
Năm người rất nhanh xuất phát tới Thiên Khải. Ban đầu, Diệp Đỉnh Chi không muốn đi cùng nhưng dưới sự đáng thương của Bách Lý Đông Quân vẫn là đi cùng. Họ đi suốt nửa tháng mới tới nơi, hai tỷ đệ Bách Lý cùng Diệp Đỉnh Chi nhìn cổng thành liền cảm thấy hoài niệm.
" Đã lâu chưa về nơi này..."
" Đúng thế, trước kia chưa từng nhìn kỹ không ngờ nó lại khí thế đến vậy. Nhưng lại nhuốm không ít máu, nhiễm oán khí."_ Kha Nguyệt thở dài
Diệp Đỉnh Chi nghe nàng nói thế liền biết đang nói chuyện gì, liền cười lạnh.
" Lúc nào đó, đệ thực sự muốn chém bảng hiệu này giống Bạch Vũ kiếm tiên vậy!"
" Các ngươi có thể nói chỗ khác không? Ta còn ở đây đó"_ Tiêu Nhược Phong nói một cách bất lực
" Thì sao?"_ ba người nhìn nhau nhún vai
" Thôi, ta đi vào trong cung một chuyến còn về ba người để sư huynh mang đi."_ nói xong thúc ngựa đi.
Bốn người ở lại tám mắt nhìn nhau, cuối cùng là Kha Nguyệt lên tiếng " Ta cũng có việc, nhờ Chước Mặc công tử mang hai đệ đệ ta tới học đường. Ta tới sau!"
" Vậy tỷ bảo trọng, nhớ tới sớm nhé "_ hai người gật đầu, mặc kệ Lôi Mộng Sát có đồng ý hay không.
Kha Nguyệt thúc ngựa chạy vào trong thành, khi thấy tên một quán trọ liền dừng lại. Đưa ngựa cho tiểu nhị rồi bước vào, đến chỗ chưởng quầy đưa một lệnh bài rồi bước vào trong.
" Nhị thiếu!"_ chưởng quầy cung kính dẫn đi.
" Huynh ấy vẫn chưa tới à?"
" Chưa, thuộc hạ nghe nói ngài ấy đang theo đuổi một người nên tạm thời chưa tới."
" Lần này nghiêm túc hả trời!"_ nàng ghét bỏ " Lần này ta tới chỉ vì vài chuyện muốn làm."
" Thuộc hạ nguyện dốc sức."
" Thứ nhất, điều tra về vụ án của Diệp gia. Chuyện này thì ngươi cứ từ từ tra cũng được, còn chuyện thứ hai là chặn hết thông tin cùng thân phận của Diệp Đỉnh Chi! Nếu chuyện nào dò rỉ ra thì mạng ngươi chắc cũng vất luôn đi!"
" Rõ!"_ chưởng quầy cúi đầu cung kính " Chuyện này cứ để thuộc hạ an bài."
" Ta biết, dù sao ngươi không có bản lĩnh thì cũng không leo được tới vị trí này! Có chuyện gì thì cứ gửi thư cho ta."
" Vâng!"
Chưởng quầy tiễn nàng ra bên ngoài, nàng chỉ gật đầu rồi đi. Kha Nguyệt nhanh chóng trở lại chỗ của hai đệ đệ nhưng lại không thấy đứa nào cả. Nàng hoang mang tìm khắp nơi, mà không biết hai đệ đệ mình đang mờ ám tại Diệp phủ năm xưa.
" Vân ca, huynh đừng buồn!"_ Bách Lý Đông Quân an ủi " Nếu để hai vị bá phụ cùng bá mẫu biết sẽ buồn đó, còn có đệ ở đây mà!"
" Đệ đó"_ nói thế nhưng ánh mắt cũng đã dịu hơn nhiều, y lại vái lạy lần nữa mới đứng dậy " Chúng ta về thôi!"
" Vâng!"_ Bách Lý Đông Quân đi theo sau y, bỗng quay đầu lại ' Bá phụ, bá mẫu, Đông Quân nhất định sẽ bảo vệ và chăm sóc cho Vân ca thật tốt! Hai người cứ yên tâm giao huynh ấy cho con!'
Hai người nhanh chóng trở về nơi mà nàng sắp xếp cho, lúc này đã thấy bóng nàng đang đợi.
" Đông nhi! Vân nhi!! Hai đứa đi đâu thế? Tỷ lo mãi!!"
" Tỷ về sớm thế?"_ Bách Lý Đông Quân kinh ngạc nhìn nàng
" Sao? Tỷ về sớm làm đệ thất vọng à?"_ nàng trừng mắt qua
" Không có!"_ hắn lẩn sau lưng y
" Bọn đệ chỉ đi dạo chút thôi! Tỷ sao không nghỉ ngơi đi, maya ngày nữa sẽ có buổi thi mà."
" Tỷ đến tìm hai đứa là có việc"_ nàng kéo Diệp Đỉnh Chi tới bàn ngồi " Từ mai đệ với Đông nhi sẽ luyện võ ở đây! Tỷ giám sát!"
" Cái gì!? Tại sao phải luyện tiếp chứ???"_ Bách Lý Đông Quân vừa nghe liền không đồng ý
" Hử? Đệ nói gì cơ?"
" K... Không có..."_ Bách Lý Đông Quân run run ngồi yên tại chỗ.
" Nội lực của đệ lúc có lúc không, vậy mà vòn bảo sẽ bảo vệ Vân nhi? Đệ bảo vệ cái mạng nhỏ của mình đi!"_ nàng liếc sang " Lần này tỷ có dự cảm không lành, muốn vượt qua chuyện này thì hai đứa phải tự gánh lấy!"
" Vâng ạ!"
" Ừm, hai đứa đi nghỉ đi!"
Bách Lý Đông Quân cùng Diệp Đỉnh Chi song song đi cùng nhau, vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện. Kha Nguyệt cứ nhìn bóng lưng của hai người mà thẫn thờ, bởi nàng nghĩ tới chuyện trong mơ đó. Lúc đó cũng vậy, nhưng cuối cùng cũng không phải là chỉ kiếm vào nhau à. Nếu....
Kha Nguyệt nắm chặt tay, lắc đầu, không có nếu! Ai dám động tới gia đình nàng thì đừng mong yên ổn, cho dù là hoàng tộc Tiêu gia đi nữa!!
Đúng bắt đầu từ hôm sau hai người cùng nhau luyện tập, nhưng ai bảo với họ là cái kiểu huấn luyện này là sao? Ban đầu thì nhẹ nhàng lắm nhưng càng về sau càng như địa ngục như vậy??? Châm của tỷ ấy đâu phải là lá cây đâu mà nhiều thế!? Hơn nữa còn tốc độ nhanh nữa, thật không coi họ là người mà!!!
Đến lúc cách ngày diễn ra cuộc thi tại học đường một ngày thì hai người được nàng tha. Kha Nguyệt không tin mình huấn luyện như vậy mà còn để hai tên ngốc này thua thì nàng nhất định xẻo thịt tên tiểu tử Bách Lý Đông Quân!
Bách Lý Đông Quân như không xương dựa vào Diệp Đỉnh Chi tiến tới nơi diễn ra cuộc thi, Kha Nguyệt tránh xa hai đệ đệ luôn coi người bên cạnh là không khí ra.
Rốt cuộc thì vòng khảo nghiệm đầu tiên của học đường cũng bắt đầu. Tuy là kỳ thi của học đường, nhưng địa điểm tổ chức vòng đầu lại là một nơi rất đặc biệt - Thiên Kim Thai, sòng bạc đệ nhất Thiên Khải Thành.
Lúc này chủ nhân của Thiên Kim Thai là Đồ Đại Gia đang ngồi trên đài cao, thân thể mập mạp của gã ngồi xuống là che kín cả cái ghế. Lúc này đã là đầu đông, thời tiết hơi lạnh, nhưng gã lại nóng tới mức đầu đầy mồ hôi, thị thiếp hai bên không ngừng phẩy quạt, bản thân cũng phe phẩy liên tục cây quạt trong tay
" Liễu Nguyệt công tử đúng là độc đáo, ta ở Thiên Khải Thành bao năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy tổ chức kỳ thi trong sòng bạc của ta."
Bên cạnh là một chiếc kiệu, vải thưa rủ xuống, che khuất dung nhan Liễu Nguyệt công tử ở bên trong. Liễu Nguyệt công tử điềm nhiên nói " Cái gọi là thi, thực ra chẳng khác gì đánh cược."
" Ồ? Xin rửa tai lắng nghe."_ Đồ Đại Gia lấy một cái khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.
Liễu Nguyệt công tử không nói gì, nhưng hài tử ngồi bên kiệu lại mở miệng trước
" Vì con người khổ công học tập mười năm mà kỳ thi lại chỉ có một khắc. Thời khắc này là có thể lúc hắn phát huy tốt nhất trong cuộc đời mình, cũng có thể là thời khắc phát huy thất thường nhất, nhưng không cách nào cứu vãn được thời khắc này. Chuyện này giống như đánh bạc, bất luận có bao nhiêu kỹ thuật trong người, vẫn chỉ có thời khắc trên chiếu bạc, thắng bại mới được phân định. Còn thắng bại đó,không ai có thể dự đoán được."
" Trừ phi gian lận."_ Đồ Đại Gia cười ha hả.
" Có ai gian lận được trong Thiên Kim Thai không?"_ hài tử học theo giọng điệu người lớn hỏi ngược lại.
Đồ Đại Gia đắc ý phe phẩy cây quạt " Không có."
Hài tử mỉm cười, cũng đắp ý đáp lời " Cho nên hôm nay chúng ta tổ chức kỳ thi ở đây."
" Liễu Nguyệt công tử quả nhiên bất phàm."
" Nhị Gia đâu? Chẳng phải lúc trước là hắn đáp ứng cho chúng ta mượn Thiên Kim Thai à?"
" Đệ ấy đi nghe hát rồi, rõ không hứng thú gì với kỳ thi của học đường, lúc trước đáp ứng các ngươi chẳng qua là vì Liễu Nguyệt công tử có một tàn phổ trao đổi. Nhưng lần này đệ ấy làm vậy cũng không tệ, có thể cung cấp trường thi cho khảo nghiệm của học đường, cho dù Thiên Kim Thai ta tổn thất cả vạn bạc một ngày, vẫn là đáng giá."_ Đồ Đại Gia nói đầy ẩn ý.
" Tổn thất của Đồ Đại Gia, ngày mai người của học đường sẽ đưa tới."
" Sảng khoái, rộng lượng!"_ Đồ Đại Gia cao giọng cười nói.
Bên ngoài Thiên Kim Thai, có vẻ như cả nửa Thiên Khải Thành đã tới vây xem, bên ngoài chen chúc nhau chật như nêm cối. Thành Phòng Doanh đã điều động ba tiểu đội đến đây mới miễn cưỡng mở được một con đường cho người thật sự tham gia khảo nghiệm đi vào.
" Đó là thế tử của Hạ Quân hầu phủ!"
" Tam công tử của Lễ Bộ thượng thư?"
" Đại công tử của Lạc Thành tướng quân!"
" Thiếu chưởng môn của Lĩnh Nam Tiêu gia?"
" ... "
Chỉ riêng thân phận của những người tham gia khảo nghiệm đợt này đã đủ để Thành Phòng Doanh điều động thêm mười tiểu đội, nhưng Liễu Nguyệt công tử chỉ cần có ba, Thành Phòng Doanh cũng không dám điều thêm, vì bọn họ biết người bảo hộ thật sự đang náu mình trong đám người đứng xem, đó là người của học đường, người thật sự bảo vệ an toàn cho đợt khảo nghiệm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro