Phiên ngoại: Ta và hắn đều là quân phản loạn (9)
Thanh niên nằm ngửa trên cây, miệng ngậm cỏ đuôi chó nhìn bầu trời, trong tay tung hứng một tấm huyền thiết lệnh mà tiên môn bách gia nghe tên sợ vỡ mật, Âm Hổ Phù.
Bỗng nhiên, thanh niên có gương mặt nửa chính nửa tà, nửa thanh tuấn nửa hài đồng chợt nở nụ cười thiên chân, "Thay thế hắn..."
Miệng cười, ánh mắt lại mát lạnh sát ý.
...
Nguỵ Vô Tiện cùng Tiết Dương gặp nhau.
"Gin bị đoạt xá rồi."
Tiết Dương chống tay ra sau đầu, lơ là nói: "À, có nghe nói. Nghe đồn còn rất tài năng, mới vài ngày đã nắm Vân Mộng Giang thị trong tay, ngay cả tên chó điên kia cũng ngoan ngoãn nghe lời."
"Ngươi đừng gọi Giang Trừng kiểu đó." Nguỵ Vô Tiện nhíu mày mắng.
"Không phải sao? Dễ dàng bị một hồn ma từ nơi nào không biết khống chế, đúng là..."
Nguỵ Vô Tiện quát lạnh, "Tiết Dương!"
Tiết Dương cười, "Rồi, ta xin lỗi, ta chỉ tức giận chút thôi mà. Chẳng lẽ ngươi không tức giận sao? Để yên được à?"
Nguỵ Vô Tiện ôm ngực, "Tất nhiên là không rồi! Ta sẽ mang Gin về!"
Tiết Dương nhướng mày, "Sư phụ ngươi đã có biện pháp rồi à?"
"Đoạt xá, vậy thì đuổi nó đi, khiến nó tự nguyện rời bỏ thân thể của Gin." Nguỵ Vô Tiện thản nhiên tự đắc, hai mắt lướt qua ánh sáng.
"Lại đây Tiết Dương, ta có chủ ý này..." Nguỵ Vô Tiện ngoắc tay bảo Tiết Dương tiến tới, kề tai nói nhỏ.
...
Nguỵ Vô Tiện rải cứt chó chờ 'Gintoki' đạp! Hắn chờ ngày này quá lâu rồi! Cơ hội phục thù cuối cùng cũng tới!
"..." Tiết Dương.
Mặc dù không biết tại sao lại khổ cực đi rải cứt chó, nhưng cách này đúng là tởm lợn độc ác vô cùng!
Vì vậy, Tiết Dương và Nguỵ Vô Tiện ôm cây đợi thỏ, chờ 'Gintoki' đi ngang qua dính bẫy.
Cuối con đường, ánh mặt trời sau lưng, 'Sakata Gintoki' khoan thai tới chậm. Tiết Dương và Nguỵ Vô Tiện nín thở chờ đợi.
Quế khoanh tay, đột nhiên dừng lại trước nguy hiểm.
"..." Nguỵ Vô Tiện/ Tiết Dương thất vọng: Thất bại rồi sao? Cũng đúng, đâu phải ai cũng để mắt dưới mông như Gin/ca ca.
Quế sờ cằm đánh giá bãi cứt dưới chân, vẻ mặt ngộ ra, "Nhiều cứt rải rác như vậy, không giống tự nhiên mà có, là có ai đã dàn dựng sao?"
"..." Nguỵ Vô Tiện/ Tiết Dương: Thông minh!
Quế Tiểu Thái Lang ánh mắt sắc bén, "Là trời cao muốn thử thách à? Vậy thì không còn cách nào khác..."
Quế Tiểu Thái Lang từ vị trí này, kéo chân ra sau, làm ra tư thế lấy đà...
"..." Nguỵ Vô Tiện/ Tiết Dương: Hắn muốn làm gì?! Vậy mà cũng muốn vượt qua sao?! Quay đầu lại đi đường khác được mà!
Lòng bàn chân bật lên gió lớn, thân thể hắn như sao băng, chạy theo hình chữ Z! Lộn mèo! Ở trên không trung xoay người! Nhón chân múa! Tung người bay như chim! Không gì làm khó được hắn! Không gì có thể cản trở được con người này!
Nguỵ Vô Tiện/ Tiết Dương: "..."
Quế Tiểu Thái Lang chạm đích, cũng không thèm quay đầu lại nhìn chiến tích, ngửa đầu nhìn thanh thiên cười nhếch mép, khoanh tay áo hừ ca rời đi.
"..." Nguỵ Vô Tiện/ Tiết Dương.
Hảo khí khái!
...
Tới lượt Tiết Dương, lần này hắn nhất định phải khiến hồn phách quái ác đó sợ tới mức biến khỏi người ca ca!
Tiết Dương lại đi đào xác lên, không sợ thất đức mà dùng Âm Hổ Phù sai sử chúng nó, "Hù doạ cái người trong phòng cho ta, chết cũng được, càng tốt."
Mấy con hung thi hai mặt nhìn nhau, xơ cứng gật gầu đầu.
Một đám hung thi bò trước cửa phòng Quế Tiểu Thái Lang, Tiết Dương và Nguỵ Vô Tiện thì leo nóc nhà lật ngói ra nhìn.
"Khoan đã, hắn chưa ngủ à? Chờ thêm một chút nữa đi, đợi hắn mơ màng rồi hành động." Tiết Dương cười tà ác.
Nguỵ Vô Tiện ra hiệu cho đám hung thi đừng manh động, chờ thời cơ tốt nhất.
...
Một nén nhang trôi qua.
Ba nén nhang trôi qua.
Một canh giờ trôi qua.
...
Một đêm trôi qua, bình minh hửng nắng.
"..." Tiết Dương hai mắt thâm quầng.
"..." Nguỵ Vô Tiện đã ngủ từ lâu.
Lúc này, người ở dưới lại hé miệng ngáp một cái, ngồi dậy xoa xoa mắt, "Sáng rồi sao? Một đêm ngon giấc."
"..." Tiết Dương: Có thể cho ta biết, ngươi ngủ lúc nào?
...
Mấy ngày sau, ngày nào bọn họ cũng thay phiên nhau nỗ lực đánh sập linh hồn thép của Quế Tiểu Thái Lang, kết cục...
Nguỵ Vô Tiện và Tiết Dương thân tàn ma dại, tinh thần hoảng hốt đến trước mặt Kim Quang Dao, cả hai lảo đảo nằm lăn ra đất ngủ luôn.
Quá hại não.
"..." Kim Quang Dao nhìn bọn họ, lòng chợt lạnh.
Hắn cảm thấy, có thể làm Di Lăng Lão Tổ và Thập Ác Bất Xá ra nông nỗi này, Quế Tiểu Thái Lang chỉ sợ không phải ma quỷ đơn giản bình thường.
...
Có Kim Quang Dao gia nhập, lập tức quy mô lớn hơn nhiều, lần này, vì đã biết được linh hồn đang chiếm giữ trong người Gintoki đáng sợ đến mức nào, Kim Quang Dao thật sự nổi lên sát tâm.
Cờ Ôn thị rợp trời phất phới, trước toàn thể tiên môn yêu cầu Giang thị giao ra 'Ôn Ngân', đồng thời tuyên bố với toàn thể huyền môn bách gia, Ôn thị tông chủ hiện giờ là giả mạo!
Cả tu tiên giới ồ lên.
Lại là Ôn Ngân!
Một năm phải nghe tên hắn ít nhất ba lần!
Giang Trừng đau đầu nhức óc nhận được thư của Giang Yếm Ly, nàng nói nàng muốn gặp Gintoki.
Đã thế, hắn bây giờ bảo vệ Quế chính là cùng tu chân giới là địch.
"Mẹ nó."
Giang Trừng hung hăng đập mạnh chén trà trong tay xuống bàn, nước trà sóng sánh tràn ra, bắn tung toé.
"Sao vậy?" Quế Tiểu Thái Lang tiến vào.
"Ngươi làm gì chọc bọn họ? Ta hiện tại không bảo vệ được ngươi!" Giang Trừng nhìn thấy hắn liền tức, nhịn không được cáu gắt quát lạnh.
"Gì?! Ngươi... muốn bảo vệ ta à?" Quế kinh ngạc.
"..." Giang Trừng phát giác chính mình nói sai, nghẹn một bụng hoả đột nhiên xẹp lép, hừ từ trong cuống họng, nói: "Không có, ngươi nghe lầm rồi, ta nói ngươi nhanh cút ra khỏi đây, trả hắn lại cho ta."
Quế ngồi xuống đối diện hắn, "Bình tĩnh đi, có gì đâu phải sợ bọn họ."
"Ngươi nói nghe nhẹ nhàng nhỉ? Vân Mộng Giang thị bảo toàn ngươi sẽ có kết cục gì?" Giang Trừng liếc xéo hắn.
"Đó là lý do ta phải khiến Vân Mộng Giang thị cầm đầu tiên môn, dựa vào quan hệ, đôi lúc bất khả kháng ngươi vẫn không có quyền quyết định bảo vệ được ai."
"Đã nói là lão tử không có muốn bảo vệ ngươi! Ngươi điếc sao?" Giang Trừng nghiến răng.
Quế Tiểu Thái Lang giả điếc, mặc kệ hắn sủa bậy, nhìn hắn nói: "Giang Trừng."
"Ha?"
Nghe hắn gọi một tiếng, Giang Vãn Ngâm có chút cứng đờ, theo thói quen nhíu nhíu mày.
"Đừng lo, hắn sẽ trở về."
"..." Giang Trừng.
Một lúc sau, hắn nói.
"Ta biết."
Quế nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
"Hắn đã hứa, bất luận có chuyện gì đều sẽ trở về gặp ta. Ta biết hắn giữ lời."
Giang Trừng nhìn y, nhìn khuôn mặt này, lại buồn cười, "Ta biết, ngươi chẳng liên quan cái mẹ gì, ngươi là đồ ngu."
"Không phải đồ ngu, là Quế!"
"Cho nên, ta sẽ bảo vệ ngươi. Vân Mộng Song Kiệt, ta—— dù thế nào cũng không bỏ rơi ngươi." Giang Trừng siết chặt nắm tay.
Nếu hắn thật sự bị bức giao ra y, hắn...
Quế nhìn chén trà đã nguội trong tay, nói với hắn, "Không còn kịp rồi, bọn họ còn bỏ thuốc độc để cho ta chết."
Giang Trừng cả kinh, Tử Điện loé sáng hất văng chén trà trong tay Quế, mặt mày hắn chợt tối, sấm rền gió dữ, "Là ai làm?!"
Quế trấn an vỗ vai hắn, "Không sao đâu, bọn chúng là một lũ ngu, ta không uống rượu, bỏ độc sai chỗ rồi, ta vừa ăn miếng trả miếng, mua chuộc lại người bên đó, nhờ hắn mang tạ lễ đến cho bọn họ rồi."
"..." Giang Trừng.
Trong lòng có linh cảm không lành, Giang Vãn Ngâm mặt lạnh tanh hỏi: "Ngươi đưa cho bọn họ cái gì?"
"Pháo a, ta sửa lại một chút, phạm vi phát tán của nó hơi..."
'Ầm vang'
Long trời lở đất, hoa sen chín cánh bao quát rầm rộ một góc trời đằng xa, xuyên thủng thanh thiên, thậm chí ảnh hưởng tới nơi bọn họ đang đứng, mặt đất rung rung không ngừng, chén trà trên bàn 'cạch cạch cạch' di chuyển.
"... Ừm, hơi lớn. Đủ để cho bọn họ một bài học, tạm thời sẽ án binh bất động không dám đụng vào Giang thị chúng ta." Quế ôm ngực phân tích.
"..." Giang Trừng.
Chúng ta gì? Làm ơn tự chơi một mình đi.
...
Nguỵ Vô Tiện không ngờ tới, Giang Trừng sẽ kiên quyết giữ lại Quế Tiểu Thái Lang, chẳng lẽ sư đệ của hắn thay lòng đổi dạ thật rồi sao? Với tính khí của Giang Trừng, đụng tới lợi ích của Giang gia hắn không giao y ra mới là lạ, bây giờ lại không nói lời nào, âm thầm tuyên chiến với gia tộc đứng đầu huyền môn bách gia, Kỳ Sơn Ôn thị?!
Mấy ngày sau, Giang Trừng đang ngủ thì bị Quế hất chăn đánh thức.
"Giang Trừng, dậy đi." Quế kéo hắn dậy, nắm vai hắn nói: "Chạy thôi, thời cơ tới rồi."
"......??? Ngươi nói cái gì? Chạy đi đâu?" Giang Trừng tỉnh cả ngủ.
"Nếu bọn họ muốn giết chúng ta, ngồi chờ chết còn không bằng chủ động tấn công." Quế ngồi xếp bằng trên giường, rất kiên nhẫn giải thích cho hắn hiểu.
"... Không phải chúng ta, là ngươi thôi." Giang Trừng mặt vô biểu tình.
"Ta chết, đại biểu ngươi thua, ngươi chấp nhận thua sao?" Quế đưa mắt nhìn hắn, cặp mắt vắng lặng bất biến, đôi con ngươi màu đỏ sậm ngày xưa nay thêm sắc thái kiên định không ngờ, khiến Giang Trừng có chốc lát nhìn mê mẩn.
"Theo ta đi, bọn họ muốn ép ngươi lựa chọn kia mà. Nếu không có con đường nào ngươi mong muốn, vậy chọn cái nào cũng không đúng. Cùng ta, ta cùng ngươi xây dựng Giang gia huy hoàng."
"..."
Giang Trừng trời xui đất khiến gật đầu đồng ý.
Sogo khá giống Tiết Dương đấy.
Mafia thì mafia, mốt cũng phụ trách bảo vệ Tổng thống, chạy đâu cho thoát :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro