Phiên ngoại: Khi Thiên Cơ xuyên qua nguyên tác (46)
Dần dần, chính Quân Ngô cũng nhận ra, một trong hai, người điên nhất định là hắn mà không phải người trước mắt, y dường như... càng điên càng bình tĩnh, càng kiên nhẫn khó đoán. Tru Tâm muốn đâm tới, lại bị thánh quang cản phá, linh khí hộ thể này cường liệt dị thường, so với bạch giáp chẳng kém.
Đây là linh khí của người làm tướng có khả năng lên nắm quyền thiên hạ.
Cứ tiếp tục như vậy, vô nghĩa cực kỳ.
Chỉ thấy hắn dường như thay đổi chủ ý, đột nhiên biến mất, xuất hiện lần nữa đã đến trước mặt Tạ Liên, Tru Tâm chẳng mấy chốc liền xuyên tim, Hoa Thành vì cản một kiếm này mà bị đâm xuyên lồng ngực.
"Tam Lang!"
"Quân Ngô!"
Tạ Liên lo lắng kêu lên cùng tiếng gọi giận dữ của Quế Tiểu Thái Lang đan xen.
Tạ Liên vô tình quên mất Hoa Thành chính là quỷ, kể cả trên ngực có bị khoét một lỗ lớn cũng vẫn có thể vui vẻ cười nói. Vậy mà, y lại không khỏi lo lắng, dù vết thương không hề chảy máu nhưng vẫn lấy hai tay ấn chặt lại: "Tam Lang, đệ... Sao tự nhiên đệ lại làm thế?!"
Hoa Thành mỉm cười: "Huynh nói xem, ta làm sao có thể nhìn huynh bị đâm trúng ngay trước mặt ta được?"
Không hiểu sao, giọng điệu của hắn lại có chút phấn khích.
Tạ Liên hơi ngẩn ra, lại nghe thấy giọng nói ôn nhu của Quân Ngô vang bên tai: "Tiên Lạc, ngươi việc gì phải đau lòng đến vậy? Hắn cũng đâu có cảm thấy đau đớn, suy cho cùng cũng chỉ là một cái xác đã chết từ lâu thôi."
"..."
Hắn còn cố tình gợi lại chuyện này!
Tạ Liên nhìn chằm chằm về phía hắn, trong lòng bùng lên lửa giận: "Còn không phải là lỗi của ngươi sao?!"
Quân Ngô cười lạnh: "Toàn bộ đều là lỗi của ta sao?"
Nghe thấy câu hỏi của hắn, cổ họng Tạ Liên bỗng nghẹn lại.
Giọng điệu của Quân Ngô vẫn không hề thay đổi: "Cứ cho là vậy đi. Thế nhưng, Tiên Lạc à, có phải ngươi bị đày xuống nhân gian quá lâu, liền quên mất trong quá khứ đã làm những chuyện gì rồi? Ngươi có còn nhớ, sau khi Tiên Lạc quốc sụp đổ, chính ngươi đã gây ra tai họa gì hay không?"
"..."
Nét mặt Quân Ngô dần lộ ra ý cười, chậm rãi nói: "Ngươi có còn nhớ, cái tên tự xưng mình là Vô Danh quỷ hồn đã thành ra thế nào hay không?"
Đột nhiên, sắc mặt Tạ Liên trắng bệch, bật thốt lên: "Dừng lại!!!"
Mai Quốc sư cảm thấy không ổn, liền lên tiếng: "Điện hạ, hắn đang nói cái gì vậy? Sau khi Tiên Lạc quốc sụp đổ ngươi đã làm gì?"
Quế hạ mình xuống, trầm giọng, "Đủ rồi, Quân Ngô, ngươi thật sự muốn như vậy?"
Muốn thế nào.
Muốn y dùng Tẫn Hận đâm hắn đi, cho Bạch Vô Tướng, cho Quân Ngô của thế giới kia biết, y cũng chẳng khác gì lũ người ruồng bỏ hắn, rồi y cũng sẽ đâm hắn thương tích đầy mình, sẽ phản bội hắn.
Quân Ngô sắc mặt nhìn không rõ, tựa như đang cười, lại chẳng hề giống, âm trầm kỳ cục.
Những lúc thế này, buồn cười nhất là, trong lòng hắn liền vang lên tiếng nói dịu dàng, y bảo y yêu hắn, yêu hắn vô cùng.
Nói dối.
Nói dối cả.
Hắn sẽ không tin.
Quân Ngô quay người, chẳng hề nhìn Quế Tiểu Thái Lang, chỉ nhìn Tạ Liên, nhìn bộ dạng lo lắng bất an của hắn, vui sướng thoả mãn.
Tạ Liên đưa ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Hoa Thành rồi lại nhìn sang Quân Ngô. Mới vừa rồi y còn vô cùng giận dữ, vậy mà bây giờ lại bất lực, không biết phải làm sao.
Hoa Thành lập tức nắm lấy tay y, trầm giọng: "Không sao hết, Điện hạ, đừng sợ."
Phong Tín cũng gật đầu: "Đúng vậy, bình tĩnh trước đã!"
Mộ Tình thì lại vô cùng sốt ruột: "Hắn có ý gì? Quỷ hồn? Cái gì quỷ hồn cơ?"
Tạ Liên làm sao có thể trả lời được...?
Quế thật ra cũng không rõ tại sao Tạ Liên ở thế giới này lại có phản ứng này, còn có chuyện gì trong quá khứ sao?
Tạ Liên siết chặt nắm tay, nổi gân xanh.
Đó chính là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời y, cũng là lúc y làm những việc đáng hối hận nhất mà chính bản thân y cũng không dám nhớ lại. Chỉ cần trong đầu hiện lên hình ảnh một chiếc mặt nạ tái nhợt mỉm cười rạng rỡ, y liền lăn lộn mất ngủ, chỉ hận không thể co mình lại trốn tránh thực tại.
Hoa Thành đã trông thấy một Tạ Liên phong quang vô hạn, trông thấy một Tạ Liên bất khả chiến bại, trông thấy một Tạ Liên ngốc nghếch ngớ ngẩn, một Tạ Liên nghèo rớt mùng tơi, đều không sao cả.
Thế nhưng, hắn lại chưa từng chứng kiến Tạ Liên lăn lộn trong bùn đất, Tạ Liên mở miệng mắng chửi người, một Tạ Liên tràn đầy oán hận và ham muốn trả thù, tiêu diệt toàn bộ Vĩnh An quốc, thậm chí muốn tạo ra dịch mặt người lần thứ hai!
Tất cả những chuyện đó chỉ cần nhớ lại thôi cũng thấy kinh hoàng. Nếu là lúc trước, Bạch Vô Tướng thích kể ra ngoài thì cứ việc kể, y chẳng buồn quan tâm, thế nhưng bây giờ, Tạ Liên thật sự không muốn nghĩ đến biểu cảm của Hoa Thành sẽ thế nào sau khi nghe hết những gì y đã làm.
Bởi vì, y vốn không phải là người tốt đẹp như Hoa Thành nghĩ. Y cũng không phải là thần thánh cao thượng, không nhiễm một hạt bụi. Sau khi Hoa Thành biết hết mọi chuyện xấu hổ này, chỉ sợ sẽ tỏ ra vô cùng khó tin, và có lẽ y cũng không còn mặt mũi nhìn Hoa Thành nữa!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ Liên liền tái xanh, trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, đôi tay run lên bần bật.
Thấy y sợ hãi như vậy, Hoa Thành càng nắm chặt tay hơn, kiên định nói: "Điện hạ, đừng sợ. Huynh có nhớ không? Phong quang vô hạn là huynh, rơi xuống bụi trần cũng là huynh. Quan trọng là "huynh", chứ không phải "huynh như thế nào". Cho dù việc gì xảy ra, ta cũng sẽ không rời đi. Bất cứ chuyện gì huynh cũng có thể nói cho ta biết."
Hắn đưa ánh mắt ôn nhu nhìn Tạ Liên: "Ta muốn chính huynh nói cho ta biết."
Cuối cùng Tạ Liên cũng lấy lại chút bình tĩnh.
Quân Ngô cười một tiếng, chậm rãi nói: " "Cho dù việc gì xảy ra, cũng sẽ không rời đi". Đã từng... Những tín đồ trung thành nhất, những bằng hữu tốt nhất cũng đã từng nói với ta như vậy."
Sắc mặt Mai Niệm Khanh kịch biến.
Lại những lời này.
Phản bội, hai từ mãi không bao giờ hắn tự thân mở miệng biện giải được, không thể nói lời nào.
Quân Ngô liếc hắn một cái rồi nói tiếp: "Thế nhưng, ngươi xem. Cuối cùng, không có một ai thật sự làm được."
Quốc sư không đành lòng nhìn hắn, khẽ quay mặt đi.
Hoa Thành trầm giọng: "Điện hạ, tin ta... Không được sao?"
Không phải là Tạ Liên không tin...
Chỉ là... y không muốn thử.
Quế Tiểu Thái Lang vỗ vỗ vai Tạ Liên, ôn hoà nói: "Tiểu hữu này, mặc dù không biết nơi này ngươi đã trải qua chuyện gì khó nói, thế nhưng ở đây sẽ không ai cười nhạo ngươi, càng đừng nói là Hoa Thành, hắn ở bên ngươi lâu như vậy, từ khi ngươi mất nước..."
Tạ Liên đột nhiên ngẩng đầu, kinh hoảng thất thố, "Ngài nói gì cơ? Hắn?! Hắn ở bên ta từ lúc nào cơ?"
Quế sờ cằm, "Ngươi không biết sao? Hắn bướng bỉnh đi kè kè theo dõi ngươi từ lúc còn là một con quỷ hoả màu xanh xanh..."
"..." Mộ Tình.
"..." Phong Tín.
"..." Mai Niệm Khanh.
—— Quả nhiên!!!
"..." Tạ Liên không nói nên lời nữa.
Quân Ngô nghe thế thì hiểu ra tất cả, tỏ vẻ đáng tiếc, "Không ngờ đấy, không ngờ. Ta cứ tưởng hắn là tín đồ trung thành của ngươi."
Làm được đến thế, sao có thể gọi là tín đồ? Là hắn yêu ngươi say đắm.
Quế khó chịu nhìn qua hắn, Quân Ngô nhận thấy, chỉ thoáng liếc qua, sau đó lại không nhìn y, kiên quyết nhìn sang chỗ khác.
Gintoki đi tới bên cạnh Quế, giật lại mộc đao trên tay y, "Không muốn đánh thì không cần đánh, ta thấy tên này không phải chỉ đánh là có thể giải quyết, nghĩ kỹ lại đi Zura, nút thắt trong lòng hắn không phải cậu."
Gintoki chỉ vào Tạ Liên, "Mà là tên này."
"..." Quế Tiểu Thái Lang mặt càng đen.
"..." Tạ Liên cũng bị chỉ thẳng mặt mà hơi giật thót tim.
Gintoki xỏ mộc đao lại vào lưng quần: "Đại Boss chỉ có thể bị nhân vật chính đánh bại. Zura, giao cho Gin đi, ta thay ngươi đánh hắn tơi bời."
"... Gintoki." Lần này tới phiên Quế giật mình, đưa mắt lên nhìn hắn.
Mọi người cũng nhìn về phía nam nhân này.
Không phải, nên là Tạ Liên sao?
Gintoki nhìn về phía Tạ Liên, "Đến khi nào ngươi không còn sợ hãi hắn, không còn sợ hãi quá khứ của chính mình, hãy đứng lên trước khi ta nằm xuống."
Gintoki quăng mộc đao lại cho y, Tạ Liên nhẹ nhàng chụp được, hơi mê hoặc.
Sợ hãi... chính mình sao?
"Chặt đứt sự nhỏ yếu đang ẩn núp trong ngươi, thanh kiếm này đừng nói là giáp sắt, nó có thể hạ cả bầu trời này sụp xuống."
...
Quân Ngô chợt cười, "Nói hay lắm, nhưng đâu có đơn giản như vậy."
"Người có nội tâm yếu ớt nát bấy như ngươi, tất nhiên không đơn giản. Chẳng có gương nào vỡ có thể lành lặn như lúc ban đầu." Gintoki bình tĩnh nói.
Hắn đi về phía Quân Ngô, lúc lướt qua Quế, thoáng dừng bước, cà lơ phất phơ hỏi: "Này, không đau lòng chứ, Zura?"
Quế nhắm mắt lại, ôm ngực, "Không phải Zura, là Quế. Tuỳ ý."
Quế vứt cho hắn một thanh kiếm.
Kiếm 'quần quật' ở trên không trung xoay vài vòng, thoải mái rơi vào tay Sakata Gintoki, cho hắn rút ra nhìn.
Roẹt!
Hồng quang lẫm liệt chảy trên từng tấc kiếm, đỏ như máu.
—— Tẫn Hận.
Quân Ngô nhìn thấy, trong lòng không rõ tư vị.
Lồng ngực tê rần, giá buốt, hắn căm giận, hắn nổi ý ghét đến tận xương.
Đây là cái mà ngươi nói yêu ta?
...
Người ở thế giới kia cũng giật mình không thôi.
'Sư Thanh Huyền' còn nói lắp, "A Quế tiểu ca giao thanh kiếm quỷ đó vào tay người khác thật à? Ta không hoa mắt chứ?"
Nó nghĩa là gì, chỉ sợ 'Bạch Vô Tướng' nếu ở đây đã nổi điên mất.
Gintoki quay đầu lại nói: "Này, dùng nó thì không xảy ra chuyện gì chứ?"
Quế Tiểu Thái Lang mỉm cười, "Không có, ta đã phong ấn nó rồi. Giữ lời hứa, không phải chính tay ta đâm hắn thế là đủ, hắn cần một bài học thích đáng."
Chỉ sợ, bạch quang rực rỡ trong giấc mộng tiên tri kia, vốn không phải ta.
...
Mai Niệm Khanh kinh hãi, nhìn về phía Quân Ngô nói lớn tiếng, "Hắn... hắn nổi giận! Hắn đang mạnh hơn rồi, ít nhất, ít nhất là gấp đôi lúc nãy!"
Y vừa nói xong, chính Sakata Gintoki cũng nhạy bén cảm nhận được uy áp mạnh mẽ như trời sập đất nứt đè lên người, khiến hắn ngay lập tức chống kiếm xuống, quỵ gối hộc ra một búng máu.
"Gintoki!" Quế muốn chạy qua đỡ hắn dậy, ai ngờ nhanh như cắt, Gintoki đã bị Quân Ngô xềnh xệch kéo đi, ghì đầu hắn đập thẳng vào vách đá!
Mọi người chỉ nghe một tiếng 'ầm' dữ dội, da đầu tê dại nhìn cảnh trước mắt.
Tạ Liên đã nổi giận, run rẩy cả người cầm mộc đao đứng lên, trực tiếp xông tới bên đó!
"Thả hắn ra!"
Quân Ngô cười khẽ, nhìn mộc đao trên tay Tạ Liên, "Ngươi đúng thật là tin lời hắn nói? Ngươi nghĩ thanh kiếm gỗ mục nát này có thể chạm được ta?"
Gintoki đang bị hắn giữ chặt đầu nhấn vào trong vách đá, bỗng nhiên giơ tay giữ chặt lấy cổ tay hắn, cười, "Trả nhẫn cho Zura đi, ngươi không xứng."
"..."
Một câu này, kích phát lửa giận bùng lên mãnh liệt, ai ai cũng thấy được rõ ràng.
Tạ Liên lại biết, lúc hắn giận chính là lúc hắn sơ hở chồng chất, lập tức kiên quyết, không chút do dự dùng toàn bộ pháp lực dồn vào thanh mộc đao trên tay, chém thẳng vào sườn eo bên hông của hắn!
Mọi người chỉ nghe một tiếng gì nó nứt ra, nhìn kỹ lại, bạch giáp không gì phá nổi của Quân Ngô, thế mà rách ra một đường! Máu chảy ra nhìn thấy rõ ràng!
Quân Ngô lại mau chóng bình tĩnh lại, mặt không đổi sắc, vươn tay nắm lấy thanh đao bên hông, nhẹ nhàng kéo nó ra khỏi ngươi, thoáng dùng lực... 'Phanh'!
Mộc đao trên tay Tạ Liên đã thành vụn.
Bàn tay của hắn lại nhanh chóng tóm lấy đầu Tạ Liên, cũng làm y hệt, song song đem đầu hai người đập sâu vào vách đá nham thạch.
Hoa Thành nổi điên, muốn xông lên thì nghe Tạ Liên cản lại, "Đừng qua đây! Đệ đừng qua đây! Ta đối phó được hắn! Ta thật sự đối phó được hắn rồi!"
Mọi người lo lắng sốt ruột, đều muốn xông lên giúp đỡ, nhưng lại thấy Quế im lặng, thế nên chưa có ai xông qua đó trước.
Y nói: "Từ từ, hắn đang hấp thu."
'Bùi Minh' hỏi: "Hắn? Ai?! Hấp thu cái gì?"
Quế Tiểu Thái Lang hai mắt lẫm liệt, "Ta tín nhiệm."
Cùng lúc y dứt lời, Sakata Gintoki bỗng nhiên có động tác.
Hắn vốn vẫn đang dùng sức, hai tay cố sức mà giữ lấy một bên cổ tay của Quân Ngô, hiện giờ... thế nhưng nhẹ nhàng kéo nó ra.
Quế nói: "Mỗi thế giới đều có nguyên tắc, nếu nơi này cần pháp lực là tín ngưỡng, vậy ta tin hắn vô cùng."
"..."
Quân Ngô không thể tin được nhìn nam nhân trước mặt, mặt mũi đầy máu, hướng hắn cười toe toét.
"Nghe rõ chứ? Cần Gin lặp lại lần nữa cho lão già đãng trí như ngươi nhớ kỹ không? Zura tin Gin vô cùng, mấy thằng ất ơ từ trên trời rơi xuống, cút đi."
Huyết đồng mưa gió máu tanh, tàn sát bừa bãi, giơ lên thanh kiếm tràn ngập hồng quang!
'Ầm vang!'
Quân Ngô bị đánh vào hố hình người, Sakata Gintoki đỡ Tạ Liên đứng lên, Hoa Thành đã ở bên cạnh tiếp nhận y.
Tạ Liên nhìn về phía hắn, mấp máy môi, "..."
Gintoki nói nhỏ với y, "Kỳ thật, cũng không nhất thiết phải đánh với ngươi hắn mới tỉnh lại, nam nhân, thua cuộc, mất mặt trước mặt người mình thầm chú ý, đủ nhục nhã muốn chết lắm rồi. Bị so không bằng một thằng nam nhân khác, sẽ nhớ cả đời cả kiếp."
"..."
"Đừng nói cho Zura biết. Hứa nhé?"
Gintoki tiến lên phía trước, bàn tay thoáng đặt về phía sau, vươn ra ngón út.
Tạ Liên vô thức gật đầu, mỉm cười.
Hoa Thành: "..."
—— Ừ, nhớ cả đời cả kiếp, con mèo chết tiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro