Phiên ngoại: Khi Thiên Cơ xuyên qua nguyên tác (36)
Từ trong các góc tối của Hoàng thành bỗng vang lên vô số tiếng kêu chít chít... một đàn thi chuột đông nghìn nghịt kéo tới, trong đó còn có cả võ rỗng giả người!
Bọn chúng được Quân Ngô truyền tống tới đây hại nước hại dân!
Những cái vỏ rỗng xiêu xiêu vẹo vẹo, chân tay cứng đờ bước về phía bên này. Thấy thịt người, đám thi chuột càng giống như thủy triều đen thi nhau vọt tới. Xem ra, Quân Ngô đã gạt phăng tất cả mọi thứ, không tiếc bất cứ cái gì, chỉ muốn cả nhân gian này gánh chịu đại họa mới vừa lòng!
Các vị võ thần ở đây đều không để ý lắm. Mặc dù ngoại trừ bộ ba bên kia, cả đám đứng ở đây đều không được phép sử dụng pháp lực, tập trung pháp lực để truyền lại cho Thiên Cơ. Nhưng chỉ cần Thuỷ sư, Phong sư và Huyền Quỷ là đủ.
Kế hoạch hoàn hảo!
Hoa Thành ở thế giới này cũng chẳng hề lo ngại, vì hắn đã chuẩn bị...
Quế đột nhiên nói: "Có chuột kìa."
Mọi người: Ừa thì có chuột! Phu quân ngươi thả đó.
Quế trầm tư nhíu nhíu mày, đã thế còn nhắm mắt lại suy nghĩ...
"..." Mọi người.
"..." Gintoki mắt cá chết, sau đó 'phốc' một cái, cả thế giới bỗng chốc trở nên cao hơn lạ lùng...
Gintoki thấy Quế ngồi xổm trước người mình hỏi: "Gintoki, đây là chiến trường của loài mèo. Lên đi! Ta sẽ hỗ trợ ngươi từ phía sau như đã từng."
"..." Gintoki phóng người tát lên mặt Quế Tiểu Thái Lang, "Gin là người! Ngươi biến Gin lại thành người mau!! Ngươi có nghe hiểu tiếng người không hả?! Ngươi nghĩ một mình Gin giải quyết được lũ chuột đó sao hả?!!"
Quế vậy mà lập tức đứng lên nói: "Mọi người, nghe rõ sao? Chúng ta sẽ yểm hộ cho hắn! Một con mèo xác thật không thể vồ nhiều chuột như vậy."
"..."
... Khoan! Khoan đã! Đừng——! Đừng mà!!!
Nhưng không còn kịp rồi, hắn vừa dứt lời, một đám thần quan quỷ tướng trước mắt đều biến thành một đám mèo lóc nhóc cắn đuôi nhau.
"... Miêu miêu miêu?!" Mọi người không thể tin được nhìn hai cái móng vuốt lông xù xù của mình ngắm nghía qua lại.
"Miêu miêu?!"
"Miêu!!!"
... Thảm hoạ cuối cùng cũng xảy ra.
'Hoa Thành' nhìn cái móng mèo của mình, đột nhiên cảm thấy muốn giết Quế Tiểu Thái Lang.
Hắn không ngờ có ngày này, nếu biết trước đã không chỉ cho y cách hại người.
Tạ Liên thật sự mới thấy pháp sư lợi hại như thế lần đầu. Chỉ cần y nghĩ tới, không có gì không thể xảy ra.
Đầu óc phải đạt được tới cảnh giới nào mới có thể khiến thiên hạ đại loạn chỉ trong một chốc suy nghĩ? Ngay cả y và Tam Lang đều dính chưởng! Lực lượng này quá cường đại!
Chúng tiên ôm đầu lăn lộn: Có thể không mạnh sao? Hắn lấy hết pháp lực của chúng ta để làm trò mèo này đây.
Con mèo đen cầm đầu bình thản vươn hai tay bắt được một con chuột, vờn nó trong hai cánh tay, nói: "Đây là làm mẫu, dễ thôi đúng chứ? Các ngươi đừng có lười biếng! Hoàn thành sứ mệnh của loài mèo đi! Đêm nay chúng ta sẽ nướng lũ chuột này!"
Gintoki hai mắt đã đen ngòm.
Mấy con mèo xung quanh hai mắt cũng đen ngòm.
Bùi Minh phun tào miêu miêu miêu.
"(Lũ chuột tới rồi!)"
Thật sự phải đi bắt chuột sao!!!
Bọn người này rốt cuộc tới đây làm gì!!!
Hoa Thành nói: "(An tâm. Chờ một lát.)"
Hạ Huyền u uất, đang muốn chạy về ngủ thì bị mèo Quế nắm đuôi kéo lại: "Huyền đại tướng, đây không phải là lúc làm biếng đâu, làm việc đi rồi về ngủ cả ngày cũng được."
"..." Hạ Huyền: Ta quen gì ngươi đâu! Nhận lầm người rồi! Thả ta ra giùm cái! Đứt đuôi! Đứt đuôi!!!
Mắt thấy đàn thi chuột đông như kiến trước mắt, chúng thần quan da đầu đều tê dại, vũ khí thì rơi hết xuống đất không cầm lên được, khôi hài là hai con mèo Bùi Minh bị một đống mèo cái từ đâu đến bao vây gạ chịch, thế mà được con mèo trắng đội nón Vũ Sư kéo nón úp lại, trốn bên trong.
"..." Hài thiệt đó.
Bạch Vô Tướng rầu rĩ ngồi xuống nhìn mấy con mèo đang chạy tán loạn tập thích nghi với cơ thể mới này, "A Quế, ngươi thật sự đã quên ta rồi..."
Hắn không bị biến thành mèo! Quế Tiểu Thái Lang trong lòng không có nghĩ về hắn!
"..." Mấy con mèo: Trêu ngươi à? Sống trong phúc mà không biết phúc! Cút đi chỗ khác dùm cái!
Vào đúng lúc này, bốn phương tám hướng vang lên rất nhiều âm thanh hỗn loạn: "Quạc quạc quạc, nơi này chính là Hoàng thành sao quạc quạc, quả là một căn nhà lớn quạc quạc!"
"Ngạc nhiên cái gì, còn không to bằng nhà của thành chủ!"
"Cũng không đẹp bằng nhà của thành chủ!"
Đầu đường, trong hẻm, trên mái hiên thoắt hiện rất nhiều hình dáng kỳ quái, không ngừng náo nhiệt. Đột nhiên, yêu ma quỷ quái ở Chợ Quỷ từ đâu đồng loạt tràn tới!
Thiên Nhãn Khai trông thấy cảnh này không chịu nổi mà hô lớn: "Quỷ ở đâu thế này! Cút đi! Cút ra chỗ khác! Hoàng thành ở ngay dưới chân thần tiên, các ngươi còn dám tới đây dương oai!"
"Con heo tinh này, còn dám hiện hình trước mặt ta!"
"Ta không nhìn lầm chứ... Đó là con vịt... Con vịt đang đập con chuột?"
Đột nhiên, một đống hoa quả lốp bốp ném về phía bọn họ: "Câm miệng đi đạo sĩ thúi! Mặt dày không biết xấu hổ!"
"Nếu không phải thành chủ ra lệnh thì ai thèm quan tâm tới các ngươi!"
"Còn không mau quỳ xuống cảm tạ chúng ta!"
Đám thi chuột tỏa ra hắc khí, mắt lóe đỏ. Thế nhưng, tình hình lại không giống như bọn chúng tưởng tượng. Một con chuột vừa bị giết đã lại thấy một đám quỷ đông hơn nữa xông tới.
Lũ yêu ma quỷ quái, kẻ thì nhe vuốt, kẻ thì cầm dao nĩa giống như vừa trải qua nạn đói tàn khốc, ánh mắt càng lóe lên tia đỏ rực ác liệt hơn: "Thật nhiều chuột!"
"Tới đi, tới đi, hi hi hi, chờ các ngươi lâu rồi! Ta vẫn chưa được thử qua đồ nhậu hai nghìn năm tuổi bao giờ, chắc chắn là rất bổ!"
"Nhiều như vậy có ăn hết không?"
"Thành chủ nói, không ăn hết có thể vác đi bán!"
Đám thi chuột thấy tình thế không ổn, bị dọa lui trở về. Những vỏ rỗng giả người bị lũ chuột chạy loạn làm trượt chân.
Đang lúc xoay chuyển tình huống, Tạ Liên thở dài một hơi, quay đầu nói: "Nhờ có Tam Lang đó."
Hắn vừa nói xong, mấy con quỷ đột nhiên im phăng phắc, đàn chuột cùng vỏ rỗng thấy tình huống thay đổi, quay đầu nhìn lại.
Thì ra, bọn quỷ thấy được một gã bạch y mang mặt nạ khóc cười đằng kia, đang chơi với lũ mèo lóc chóc.
Vừa nhìn một cái là nhận ra đó là ai.
"..." Lũ quỷ: Thành chủ ơi! Thành chủ——! Khẩn thiết gọi Thành chủ cứu mạng!
Hoa Thành nhìn cả đám sợ hãi Bạch Vô Tướng xanh cả mặt mà lùi lại, cạn lời hết sức, giơ móng mèo che trán.
Hắn ước gì hắn nói được tiếng người, bảo cút.
Viện trợ tới, nhưng viện trợ lại đang sợ hãi phe mình. Rồi mấy con chuột sợ lũ quỷ, lũ quỷ sợ Bạch Vô Tướng, cả hai phe đều án binh bất động, không dám hó hé.
Mèo Quế nói: "Đúng là lũ vô dụng, vẫn phải nhờ tới chúng ta ở thế giới khác ra tay rồi."
"..." Mọi người hai mắt đen thui.
Gintoki xông qua đạp hắn ngã xuống đất đấm túi bụi, kết quả lại bị Bạch Vô Tướng nắm lấy sau ót vứt qua chỗ đàn chuột đang chít chít đỏ mắt kêu rợn người.
"..."
—— Trắng trợn trả thù!
Sư Thanh Huyền lo lắng nói: "Vị tiền bối đó không sao chứ?!"
'Bùi Minh' cũng nói: "Chúng ta mau tiến đến cứu hắn!"
Một con mèo sao chịu được cả đàn chuột ăn xác người?
Quế tựa vào thân cây, ôm ngực, "Các ngươi quá coi thường hắn, dù trong thân xác một con mèo, hắn cũng không dễ gì bị đánh bại. Cầm kiếm lên và chiến đấu đi, đừng để thân xác rỗng tuếch này ràng buộc. Lúc này, chỉ có chúng ta mới hiểu được nhau."
Trong tay hắn, là một đống giấy vàng... không thể quen thuộc hơn, nổ phù——
Mấy con mèo vây quanh hắn trợn mắt lên, đồng loạt cạp cổ mấy con mèo còn chưa hiểu gì, hất đầu vung bọn họ ra ngoài——
"Ầm vang——!!!"
Cả đám đồng loạt nhảy ra khỏi vòng khói lửa. Mùi cháy khét tràn lan nức mũi.
Từ trong đám khói bụi đen đặc đi ra hai... con mèo.
"Nha!!! Zura!!! Biến Gin thành người mau!!!"
"Không phải Zura! Là Quế! Ta đã nói rồi, đêm nay sẽ có một bữa thịt chuột."
"Khét mẹ rồi, tự ăn một mình đi!"
...
Tạ Liên bỗng nhiên hiểu ra một cái gì đó, Nhược Da quấn trên chân bay ra ngoài, như một tia sét, nhanh như cắt giải quyết gọn đẹp những vỏ rỗng tay chân chia lìa.
Ngay cả Ách Mệnh của Hoa Thành cũng ngạo kiều, nó nghe lời Tạ Liên chứ không nghe lời hắn mấy.
Tạ Liên thì dễ rồi, nhưng đao kiếm của các vị Võ Thần khác thì không dễ, mấy con mèo cũng không cam lòng bị bỏ lại, lòng tự trọng không cho phép bọn họ thua một con mèo tầm thường lông xù, nên tất cả chia nhau ra kêu gọi vũ khí.
'Sư Thanh Huyền' cố sức cầm lên quạt Phong Sư, nhưng cầm lên được mà quạt thì không ra gió được, lại chẳng ngờ nghe thấy một giọng cười vui, "Cho ta hợp sức với ngươi đi, một mình ta không được, vậy hai ta, quét bay tất cả bọn chuột đáng ghét."
Sư Thanh Huyền cười meo meo tiến đến bên cạnh hắn từ lúc nào.
'Sư Thanh Huyền' hơi kinh ngạc, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cười nói: "Mới mẻ đây, ta và ngươi hợp lại, nhất định bỏ xa khối người đấy. Nhìn đây!!! Gấp đôi Phong Sư! Gấp đôi vui sướng!"
Quạt Phong Sư vung lên vẫy gió, rồi nó bất ngờ quét ngang một cái thật mạnh!!!
...
...
... Cả đám mèo bị thổi bay mất hút theo mấy con chuột.
"..." Sư Thanh Huyền/'Sư Thanh Huyền' đánh rơi cây quạt xuống đất.
"..." Bạch Vô Tướng từ lúc bị bom dội lại càng thêm u sầu thất sắc, nhìn thấy vậy cũng không nói gì, còn vẫy tay kêu gọi đám quỷ của Hoa Thành lại đây, thấy bọn chúng hai mặt nhìn nhau, đùn đẩy nhau nhưng nhất quyết không chịu lại đây nộp mạng, vì thế càng thêm buồn rầu ủ rũ.
Hắn muốn thông linh với Quân Ngô đòi lại đồ vật quan trọng thuộc về mình, mà hiện tại bị Quế hạ nguyền rủa, so với người bình thường chẳng khác gì.
Trời biết, hắn hiện tại rất nhu nhược.
...
Quân Ngô sờ sờ cái nhẫn trên ngón tay, ánh bạc lướt qua, giản dị mà nồng đậm chân tình.
"Ta yêu ngươi."
"..." Quân Ngô.
Từ lúc đeo cái nhẫn này, hắn cảm thấy... bản thân vô cùng mạnh.
...
Mạnh theo nghĩa đen luôn.
Tình yêu và niềm tin bất diệt của Quế Tiểu Thái Lang hoàn toàn chuyển cho "Quân Ngô". Y nhận hắn là hàng thật thì hắn là hàng thật. Pháp lực cuồn cuộn không ngừng chảy vào cơ thể, Thần Võ Đại Đế lần đầu cảm nhận được loại lực lượng mênh mông mà vững vàng, ổn định đến thế, gần như không gì có thể phá vỡ... trừ khi nhẫn đổi chủ.
"..." Chứng kiến kết cục của Bạch Vô Tướng, Quân Ngô cảm thấy nó không đáng tin chút nào.
Không ngờ ở thế giới khác, hắn... dựa dẫm vào một người nam nhân đến như vậy, mất đi y, pháp lực của hắn chẳng còn có mấy.
...
(Chắc anh Đế bên này tưởng anh Đế bên kia hãi hùng lắm, thật ra sống nhờ vợ, mới vượt ngục :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro