Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Khi Thiên Cơ xuyên qua nguyên tác (25)

Lang Thiên Thu thấy Thích Dung lén la lén lút trốn ở ven đường liền muốn bắt lại, ai ngờ, hắn vừa đi qua, điện Thái Hoa liền nổ tung, sập ầm xuống. Các thần quan đều kinh hồn ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy lửa cháy rừng rực cùng một đống đổ nát, bước ra từ bên trong là một bóng người cúi đầu, lặng im không nói gì.

Là Quân Ngô!

Thích Dung chạy nhanh đến sau lưng Quân Ngô, chỉ tay về phía đám thần quan: "Lũ hèn nhát! Toàn là một lũ hèn nhát! Có bản lĩnh thì qua đây!"

Đúng là chỉ có hắn không biết điều dám dựa dẫm Quân Ngô, còn các thần quan không ai dám hó hé một lời!

Bạch y Võ thần vừa tỏa ra hắc khí ngút trời, vừa phát ra hào quang chói mắt, hai loại sắc thái này cứ thay phiên nhau thay đổi thất thường. Trước một Quân Ngô xa lạ thế này, các thần quan ai nấy đều không dám lại gần, chỉ nhìn chằm chằm hắn.

Bọn họ đều không chú ý tới, trên vai hắn xuất hiện một con mèo. Ngay cả chính hắn cũng không hề để ý.

Hắn không rời mắt khỏi Tạ Liên, từng bước từng bước đi tới phía tượng thần, mỗi dấu chân đều cháy lên ngọn lửa chiến trận, lan tràn điên cuồng ra bốn phía, đốt cháy bầu trời thành một tấm màn lửa hung tàn!

Thích Dung bị lửa thiêu đến nơi, luống cuống ôm Cốc Tử chạy thoát. Ở đầu đường, Quyền Nhất Chân cõng trên lưng Dẫn Ngọc đang tái nhợt mặt mày, mặt thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt trông thấy Quân Ngô liền bốc lên lửa giận. Hắn đã định lao tới, nhưng bị Dẫn Ngọc quát bảo chạy nhanh!

Đến chính là chịu chết!

Một đàn ngân điệp bay tới như vũ bão, giữ chặt Quân Ngô. Nhân cơ hội này, Tạ Liên hô to: "Mau lên! Đừng thẫn thờ ra đấy nữa!"

Các thần quan chần chờ một lát, cuối cùng cũng đành phải làm theo.

Mấy trăm vị thần quan chen nhau nhảy lên bức tượng thần khổng lồ, trông như một đàn kiến đen bò lên, người thì ngồi trên vai, trên ngực, người thì hết chỗ, phải bám vào vạt áo.

Tạ Liên xoay người, hướng về phía tượng thần quát lớn: "Bay đi!"

Tượng thần nghe thấy mệnh lệnh của y như thể được kích hoạt, đột nhiên mở to hai mắt, nụ cười lại càng rạng rỡ hơn.

Đàn ngân điệp cùng đèn hoa đăng tản qua hai bên, bức tượng thần vững vàng nổi giữa không trung, mái tóc dài cùng vạt áo tung bay trước gió.

Bay lên được rồi!

Tạ Liên cùng Hoa Thành nhảy lên trên đỉnh đầu tượng thần, nói: "Các vị thần quan đứng vững, giữ chặt vào!"

Vừa dứt lời, thân thể tượng thần hơi trầm xuống, lập tức bay về phía trước.

Tạ Liên đứng chung với Hoa Thành ở vị trí cao nhất, điều khiển tượng thần chở toàn bộ thần quan rời khỏi Tiên Kinh. Thế nhưng, có không ít thần quan đã tích tụ thành quả cả đời ở Tiên Kinh, không khỏi quay đầu lại luyến tiếc, đau khổ dậm chân.

Đột nhiên, có người hét lớn: "Đuổi theo! Hắn đuổi theo!"

Quả nhiên! Ngay sau lưng tượng thần chợt xuất hiện thứ gì đó bốc cháy đỏ rực, phóng theo rất nhanh.

Là Tiên Kinh!

Tiên Kinh trước đây lúc nào cũng tràn đầy linh khí, mây lượn lờ thanh tịnh, vậy mà giờ phút này, nó lại tràn ngập lửa chiến, biến thành một tòa thành quỷ dị chìm trong lửa!

Có người hoảng hốt: "Là Đế quân... Là Đế quân điều khiển Tiên Kinh đuổi theo... Hắn muốn chém chết sạch chúng ta!!!"

"Hắn sắp đuổi kịp rồi!!!"

Tạ Liên quyết đoán: "Không dễ như vậy đâu!"

Y thay đổi dấu tay, hai mắt tượng thần tựa như tỏa sáng, tiếng gió xé bên tai càng lớn khiến chúng thần quan điên cuồng gào thét. Tuy nhiên, y đã kéo dài được khoảng cách lớn với vệt sáng sau lưng. Tượng thần càng bay càng nhanh hơn!

Thế nhưng, bên này tăng tốc bao nhiêu, vệt sáng kia cũng không chịu yếu thế, tốc độ đột biến bấy nhiêu, dần tiến lại gần. Các thần quan kinh sợ không kêu ra tiếng. Gần đến thế này, thậm trí có thể thấy rõ một bóng người đứng trước Tiên Kinh!

Vậy mà, dưới nhân gian lại không hay biết gì. Đám trẻ con vui cười đùa giỡn, nhìn lên bầu trời lấp lóe hai vệt sáng đuổi nhau, há hốc miệng, vỗ tay: "Đẹp quá, đẹp quá đi!"

Tạ Liên biết rõ không thể cứ thế này lao xuống, buộc phải tăng tốc mà bay, đầu bỗng nhiên lại hơi choáng váng. Y đã dồn hết pháp lực bay liên tục một lúc lâu như vậy. Dù cho tháo gông, y vẫn không có tín đồ.

Hoa Thành đỡ lấy y, hai người còn chưa nói gì, chỉ nghe thấy tiếng Mai Niệm Khanh quát: "Các ngươi đứng đực ra đấy làm gì? Một đám thần quan sống sờ sờ còn muốn ở không? Có thấy mất mặt không!"

Có thần quan tỏ vẻ không phục: "Ngươi là ai chứ? Có tư cách gì giáo huấn chúng ta?"

Mai Niệm Khanh lớn giọng đáp trả: "Ta là ai không quan trọng, chỉ biết là ta đã ở trên Thiên đình từ lúc các ngươi còn đang ngồi nghịch bùn ở chỗ khỉ nào đó, chắc chắn có tư cách giáo huấn các ngươi. Quan trọng là, các ngươi mau đem hết vàng bạc châu báu ra đây tế cho thần tượng, có bao nhiêu pháp lực cung cấp hết ra đây! Có vậy thần tượng mới bay nhanh hơn được, không thì chẳng lẽ ngồi im nhìn hắn tóm đuôi sao? Chẳng lẽ khoanh tay làm như không phải chuyện của mình, chết đến nơi còn lờ đi sao? Đến cái việc này cũng đợi ta nhắc sao?"

Nhờ có hắn nói, chúng thần quan mới hồi phục tinh thần, tự thấy hổ thẹn, hoàn toàn quên mất có thể dùng cách này giúp sức. Họ sôi nổi đem pháp lực truyền tới cho tượng thần, hô to: "Thái tử điện hạ, tại hạ... Ấy nhầm... Ta giúp ngươi một tay!"

"Ta cũng giúp nữa..."

"Ta không còn nhiều lắm... Ngươi cố dùng tạm!"

Mỗi người giúp một tay một chân, chẳng mấy chốc tượng thần lại được rót đầy pháp lực. Thân thể Tạ Liên rung lên, thần tượng lại tăng tốc thêm lần nữa, ầm vang một tiếng liền phóng xa vệt sáng kia gấp bội!

Chúng thần quan thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đem thêm cống phẩm.

Bỗng nhiên, Hoa Thành lên tiếng: "Ca ca, xuống dưới."

Một khi hắn đã mở miệng, Tạ Liên cũng không cần hỏi lý do, trực tiếp lao xuống dưới. Thần tượng phá vỡ từng tầng mây cuồn cuộn, đâm xuống khoảng trời đen như mực, đến một ngọn đèn phía dân cư cũng không thấy.

Chúng thần quan kinh hãi: "Này... Nơi này là đâu? Tại sao lại tối om vậy? Quái quỷ chết mất!"

"Thái tử điện hạ, ngươi xuống dưới làm gì?"

"Nơi này không nên ở lâu đâu!"

Hoa Thành nói: "Ở yên chỗ này, đừng nhúc nhích, chờ một chút."

Tượng thần khổng lồ lơ lửng giữa không trung.

Tạ Liên đáp: "Được. Chờ cái gì?"

Hoa Thành nhẹ giọng: "Chờ hắn đuổi đến nơi, đánh một trận."

Vừa dứt lời, tầng mây phía trên bị một vệt sáng đỏ rực xé tan, lao thẳng xuống dưới. Một tượng cùng một thành giằng co giữa trời đêm.

Chúng thần quan trơ mắt nhìn vệt đỏ bay tới càng gần, sởn tóc gáy: "Điện hạ, sao ngươi còn chưa đi!"

"Ngươi không phải muốn đánh với hắn chứ? Không thắng nổi đâu!"

"Hắn lại ngớ ngẩn rồi! Đáng ra ta phải sớm nhận ra hắn là tên ngông cuồng!!! Mấy trăm năm vẫn luôn như vậy... Ai đá ta!"

Mai Niệm Khanh tức giận: "Ta! Ngươi nói thêm một chữ, ta lập tức đẩy ngươi xuống!"

"Nhưng mà ngươi rốt cuộc là ai chứ!"

Tuy tượng thần sánh ngang với một con quái vật khổng lồ, nhưng thế nào thì đằng kia cũng là Tiên Kinh, cực kì to lớn. Nếu thật sự đối đầu nhau, dựa vào thể trạng của bức tượng thần, nó chắc chắn sẽ bị nghiền nát. Dù vậy, Tạ Liên vẫn tin tưởng phán đoán của Hoa Thành, yên lặng không nói gì.

Vừa lúc vệt sáng tới gần chưa đầy nửa dặm, Tạ Liên bỗng cảm thấy dưới chân có thứ gì đang xao động.

Y cúi đầu nhìn, phát hiện phía dưới tối mù mịt có thứ gì đó đang xao động, phập phồng mãnh liệt, giống như là... sóng biển.

Tạ Liên chợt nhận ra đây là nơi nào.

Cũng có thần quan đã phát hiện ra, run rẩy: "Trời ơi, nơi này hình như là... Hắc thủy quỷ vực! Chúng ta bị mang tới biển quỷ rồi!!"

Vừa dứt lời, phía dưới vọt lên vài sinh vật trắng muốt, tỏa ra đầy hắc khí, bay cao tận trời!

Bốn đôi mắt chúng lập lòe ánh lửa xanh như ma trơi, nhìn chằm chằm tòa thành rực đỏ, gầm lên hung dữ. Có vẻ như nó thật sự khó chịu với vị khách không mời mà đến này, quất chiếc đuôi khuấy tung mặt biển, tạt thành từng đợt sóng cao ngàn thước.

Là bốn con cốt long!

Chúng ngẩng đầu nhìn tòa thành ma quái, phun ra dòng nước cuồn cuộn, lực công kích cực lớn tưởng như có thể bắn xuyên một bức tường đồng vách sắt.

Tạ Liên nhìn không chớp mắt: "Lúc trước ta thấy bọn chúng có hơi... Ha ha, không nghĩ rằng bọn chúng còn rất hung dữ."

Vô số thủy quái khổng lồ thi nhau vọt lên khỏi mặt biển đen kịt, phi vèo vèo như vũ bão. Chúng thần quan chứng kiến cảnh tượng này liền cảm thấy thật hoang mang. Quân Ngô thì đuổi giết họ không tha, Hoa Thành và Hắc Thủy thì lại giúp đỡ họ. Tình cảnh phải nói là hết sức vi diệu.

Bốn con cốt long vây quanh tòa thành không ngừng phun nước điên cuồng, vậy mà cũng không có tác dụng. Ngọn lửa chiến kia quả nhiên không thể dùng nước dập tắt, càng bị dội nước càng cháy to hơn, thậm chí đốt cả trong nước.

Trên mặt biển quỷ, lửa cháy thành từng đám. Ánh lửa cùng sóng nước lẫn lộn, dưới biển nổi lên tiếng gầm thét như quỷ khóc sói gào.

Tạ Liên tự nhiên thấy hơi xấu hổ: "Chúng ta... đem bao nhiêu thứ rối loạn ném hết vào địa bàn của Hắc Thủy, không sợ ảnh hưởng đến hắn sao...?"

Hoa Thành nói: "Không cần để ý. Hắn còn nợ tiền ta, muốn phá thế nào cũng được."

Tạ Liên: "???"

Đột nhiên, có người chỉ về phía trước kêu lên: "Nó... Nó đang làm gì vậy?"

Tạ Liên vội chuyển ánh mắt, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, y liền cảm thấy kinh hãi.

Tòa Tiên Kinh bay lên giữa không trung, rung động điên cuồng. Vô số hòn đá vẫn còn cháy rực rơi xuống nước.

Ban đầu, rõ ràng nó là một hòn đảo nổi, vậy mà bây giờ đã dựng ngược lên, hơn nữa còn nứt ra thành bảy, tám tảng đá lớn!

Có thần quan nói: "Có phải nó đã bị đánh sập rồi? Nên mới vỡ nát thành từng mảnh?"

Tạ Liên nói: "Sao có thể dễ dàng như vậy! Chỉ sợ là..."

Y còn chưa dứt lời, bảy tám tảng đá bị 'vỡ nát' kia liền dung hợp lại với nhau. Bức tượng thần vội đưa tay ra đỡ. Các thần quan mở to mắt tập trung quan sát, có người còn há hốc miệng.

Không phải tòa thành bị đập vỡ nát mà là nó đang tạo lại hình dạng! Sau khi tạo lại hình dạng... Liền biến thành một người khổng lồ cháy rực trong lửa!

Người khổng lồ bị đánh thức khỏi giấc ngủ, đứng thẳng giữa không trung. Những tòa kim điện bao trùm khắp thân thể nó trông như bộ áo giáp khảm vàng, khảm ngọc, không gì phá nổi. Nó thay thế Tiên Kinh, quay sang giằng co với bức tượng thần của Tạ Liên.

Phải nói là hai bên vô cùng đối lập. Tạ Liên so với người khổng lồ kia càng nhỏ bé đến mức đáng thương, chẳng khác nào một đứa trẻ đứng trước một người trưởng thành. Nếu bức tượng thần được ví như con quái vật lớn thì người khổng lồ kia chỉ cần hô một tiếng 'Phá trời đạp đất' chắc chắn sẽ chấn động hơn gấp năm, sáu lần, khiến người ta sợ dựng cả lông tóc, tưởng như một cái dẫm chân cũng hủy diệt được cả một thành trì!

Sau khi đã biến đổi hoàn toàn, người khổng lồ hơi nghiêng đầu, mở miệng phun lửa về phía bốn con cốt long, mạnh mẽ xuyên phá toàn bộ cột nước chúng tạo ra. Bốn con cốt long thấy tình thế không ổn liền lao xuống biển, chân phi trên mặt nước như đang chạy trên đất, lao thẳng về phía tượng thần.

Trên đỉnh đầu người khổng lồ là điện Thần Võ. Quân Ngô ngồi ngay ngắn trong điện, tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ. Còn mèo ngồi ở bên cạnh quan chiến, tựa hồ rất bất ngờ Quân Ngô biết lái cả robot chiến hạm!

Chúng thần quan thật sự hít thở không thông: "Thái tử điện hạ đừng đứng đó nữa! Chạy mau không chết bây giờ!"

"Đánh không lại, thật sự đánh không lại đâu! Tỉnh lại đi Thái tử điện hạ, nó to hơn ngươi gấp vài lần đó!"

Tạ Liên đáp: "Không thể cứ trốn mãi được. Đánh không lại cũng không thể trốn đi nơi nào khác."

Chúng thần quan mới đầu còn ngẩn ra không hiểu gì, một lúc sau mới kịp phản ứng.

Quả thật, ngay từ đầu bọn họ đã luôn chạy trốn. Nếu không phải Hoa Thành cung cấp pháp lực, chỉ bằng pháp lực của bọn họ thậm chí còn không thể làm tượng thần cử động. Rốt cuộc vẫn phải đánh một trận.

Thay vì dẫn người khổng lồ kia tới chỗ nhiều dân cư, thà giải quyết mọi chuyện ngay tại đây đi. Ít nhất ở Hắc Thủy quỷ vực cũng không có một bóng người, sẽ không ảnh hưởng tính mạng dân thường.

Tuy rằng thân phận là thần quan nhất định phải suy xét hợp tình hợp lý, thế nhưng đối mặt với một người khổng lồ cháy rừng rực, phải đánh nhau sống chết với nó, đã thế còn đánh trên địa bàn của Hắc Thủy, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Dù sao thì, việc mở miệng kêu Tạ Liên mau dẫn họ đến nơi nào đó nhiều người đi, đối với họ còn đáng xấu hổ hơn.

Tạ Liên nói: "Các vị bình tĩnh, đừng để ngã xuống dưới! Rơi vào biển quỷ lập tức sẽ bị chìm xuống!"

Người khổng lồ giơ bàn tay định bắt lấy tượng thần, Tạ Liên liền nhanh nhẹn tránh qua một bên, nhảy qua. Thần quan bám trên tượng thần lúc thì bị quay đến chóng mặt, lúc thì bay lên lúc thì ném xuống, giống như đang chơi trò chơi mạo hiểm, kêu thét chói tai. Những thần quan ở đây phần lớn đều không phải Võ thần, cả ngày chỉ ngồi trong điện, kể cả là Võ thần cũng ít ai từng chiến đấu trong tình trạng như vậy.

Tạ Liên chợt nghe thấy Quyền Nhất Chân hô to: "Ngươi không có vũ khí! Ngươi nhất định cần một thứ vũ khí!"

Các thần quan cũng nhịn không nổi: "Đúng vậy Thái tử điện hạ! Không có vũ khí, ngươi rất khó đánh thắng!"

Tạ Liên nói: "Ta đang suy nghĩ, có thể lấy cái gì làm vũ khí chứ!"

Nhược Da hưng phấn xoay vòng quanh Tạ Liên, bay lên trước mặt y.

Tạ Liên đẩy nhẹ nó ra: "Cảm ơn, nhưng ta không thể dùng ngươi được. Ngươi quá nhỏ!"

Hoa Thành lên tiếng: "Muốn vũ khí cũng không phải không có. Trước hết cứ dùng tạm cái này đi."

Hắn vừa nói xong, Tạ Liên liền nghe thấy vài tiếng rít gào. Bốn con cốt long vừa bị người khổng lồ phun lửa đốt, từ bao giờ đã vọt lên từ dưới đáy biển, vây quanh tượng thần.

Chúng thần quan kinh hãi: "Chúng nó muốn làm gì?!"

Tuy chúng vây quanh tứ phía nhưng lại không có ý định công kích. Trước mắt Tạ Liên, chúng lần lượt cắn lấy đuôi nhau, bốn con cốt long vốn đã dài liền hợp lại thành một con cốt long cực lớn!

Chúng nhảy dựng lên, bay thẳng về phía Tạ Liên. Y không cần nghĩ ngợi, điều khiển tượng thần giơ tay bắt lấy.

Tạ Liên thoáng ngạc nhiên: "Đây là..."

Cốt long tiên!

Giống như trước kia y vẫn điều khiển Nhược Da, việc thao túng thứ này cũng không khác, thật không thành vấn đề!

Tạ Liên giơ tay, cầm Cốt long tiên vụt thẳng về phía đầu người khổng lồ. Nó vội trở mình bắt lấy. Thế nhưng, chỗ nó bắt được đột nhiên đứt gãy khỏi Cốt long tiên. Tượng thần nhân cơ hội này lao lên, quật mạnh vào đầu nó. Người khổng lồ bị ăn một phát đau điếng, lập tức buông tay, mà con cốt long ban nãy bị nó bắt vội vã bơi về, một lần nữa nối lại trên tay Tạ Liên.

Cốt long tiên vừa thủ vừa đánh, cực kỳ linh hoạt, khi thì hai con tách ra, khi thì cả bốn con hợp lại. Hơn nữa, bản thân tượng thần cũng linh hoạt không kém, trở nên rất khó đối phó.

Chúng thần quan bị quăng đi quật lại trong cơn cuồng phong, đầu tóc rối xù, quần áo lệch lạc: "Thật đúng là quên mất, Thái tử điện hạ vẫn còn hai tay cơ mà!"

"Ta mới chỉ thấy bộ dạng rách nát của hắn, chưa nghĩ tới hắn vốn xuất thân là Võ thần!"

Mai Niệm Khanh nói: "Chưa nghĩ tới thì thả tay nhảy xuống luôn đi. Không cần nịnh hót tâng bốc thứ rách nát."

Tạ Liên: "Ấy, ha ha ha..."

Những con cốt long cắn đuôi nhau như một sợi xích sắt trắng toát, mạnh mẽ cuốn lấy đối thủ, khiến người khổng lồ thoáng chốc cúi mình.

Chúng thần quan thi nhau hô: "Mau mau mau, mau kéo nó xuống dưới biển!"

Chiến trường mà họ đang tranh đấu, ngay phía dưới chính là Hắc Thủy quỷ vực... Rơi xuống nước lập tức chìm!

Tượng thần nắm chặt lấy Cốt long tiên. Tạ Liên nghiến răng, dồn toàn lực: "Kéo xuống dưới!"

Người khổng lồ quả nhiên dần dần chìm xuống.

Chúng thần quan vội vàng chạy tới, bảy trăm tay tắm trăm chân cùng nhau truyền pháp lực cho tượng thần, hò reo: "Chìm! Chìm đi! Mau chìm xuống cho ta!"

Nghe thấy bọn họ trăm miệng một lời đều muốn dìm Quân Ngô xuống đáy biển, trong lòng Tạ Liên bỗng cảm thấy hơi lạnh lẽo. Y ngẩng đầu nhìn lên điện Thần Võ. Chẳng hiểu tại sao, dù hoàn toàn không thấy rõ biểu cảm của người trên đó, y vẫn cảm thấy dường như Quân Ngô đang cười lạnh một tiếng.

Đích thật, Quân Ngô đang cười lạnh một tiếng.

Nước trên biển Hắc Thủy không thể dập được lửa của hắn, mà thậm chí còn khiến nó sôi lên sùng sục!

Quế hiển nhiên cũng biết Quân Ngô không thể đối phó như vậy, đặc biệt là lúc hắn đang tràn ngập lửa giận như lúc này....

Nghĩ tới đây, y nhảy lên vai Quân Ngô, dưới ánh mắt đầy thâm ý của hắn, nâng lên móng vuốt, ở trên gương mặt tuấn mỹ ấn một cái tát.

"Miêu!"

Mềm mụp.

"..."

Quân Ngô hai mắt như hầm băng, sâu thẳm nhìn về phía nó, đối diện hai mắt mèo thanh minh, Quân Ngô ngoài ý muốn một chút.

Dù là mèo, nhưng đích thật có một lực lượng trấn an vô cùng mạnh mẽ toát ra.

Quế nhìn một lát, suy nghĩ, thật ra hắn không trách Quân Ngô, giờ khắc này cũng vậy, hắn chỉ thấy buồn rầu. Người đang ở trong Thần điện nguy nga, sở hữu sức mạnh áp đảo người khác... lại chỉ có một mình.

Quế cảm thấy chính mình phải làm gì đó cho hắn, ngăn cản hắn không phải mục đích cuối cùng, kế hoạch có phát sinh!

Quế nhìn xuống cái măng cụt nhỏ của mình, xoè xoè lộ ra mấy cái móng vuốt sắc nhọn, lại thu hồi, lại xoè xoè, lại thu hồi...

Đuôi mèo quét một cái, Quế đã có chủ ý.

Đành chịu! Cho ngươi này!

Sờ sờ thịt cầu đi! Trên thế giới đáng yêu nhất thịt cầu!

"..." Quân Ngô trầm mặc nhìn con mèo đột nhiên tìm mọi cách nhét móng vuốt của nó vào tay hắn, không biết ý đồ của nó là gì.

Hắn bình tĩnh cầm lấy, đầu ngón tay chen vào bóp một chút thịt lót, con mèo ngửa đầu, thăm dò "miêu" một tiếng.

—— Thế nào? Bị thịt cầu chinh phục sao?! Ta đã nói mà, rất đáng yêu đúng không?!

"..." Quân Ngô.

Ý gì? Bán manh?

Xác thật rất thú vị, xúc cảm trên tay không tệ. Quân Ngô thuận thế lại bóp nhẹ cục thịt ở giữa, thấy mấy cái tiểu trảo xoè ra, tâm tình có nháy mắt tốt lên.

"Được rồi, ngồi xuống đi."

Con mèo nhảy lại vào lòng hắn, tìm kiếm một vị trí thoải mái, dọn đúng tư thế nằm cuộn lại thành một cục bông đen óng, hô hô áp cái bụng ấm áp lại gần bụng hắn, cách một lớp y phục cũng có thể cảm nhận được nó tồn tại.

"..."

Đột nhiên cảm thấy mặc Bạch Giáp đôi lúc cũng không cần thiết.

... Có lẽ hắn nên nuôi mèo sớm hơn, trước đây không biết con vật này còn có thể có công dụng này. Làm cho người ta đầu óc thư thái.

Mấy người trên tượng thần đứng đối diện dường như nhận ra được lửa trên người thành trì kia đang yếu bớt! Tất cả đồng thanh cổ vũ Tạ Liên mau kéo hắn xuống nước! Hắn sợ nước!

Con mèo mới vừa an phận lại bắt đầu đứng lên, sốt ruột, thấy Quân Ngô lơ là, kia rõ ràng là có ý định mặc kệ cho con robot này rớt xuống biển quỷ! Hư thì tiếc lắm!

Quân Ngô lúc này thì chỉ lo chống đầu nhìn con mèo, rất có hứng thú nhìn nó, không bận tâm lũ người ngoài kia đang ra sức đối phó mình.

Y lập tức nóng nảy nhảy lên đầu hắn, dùng móng vuốt chụp chụp trán hắn, nói:

"Ngồi nhìn đây."

"..." Quân Ngô ngây ra một lúc.

—— Nó nói chuyện?

Quế Tiểu Thái Lang nhắm mắt mường tượng một chút cảm giác, "Tiên Kinh" tự nhiên hình thành một lớp màng mỏng bao quanh toàn bộ cơ thể!

Quân Ngô: "..."

Vừa rồi, hắn mất quyền khống chế Tiên Kinh.

Hoang đường!

Tiên Kinh này chính là của hắn kia mà!

Quế biết hắn nghĩ gì, đạm bạc giải thích: "Đích thật nó là của ngươi, nhưng ngươi là của ta, điều này hiển nhiên là đúng. Bọc trong bọc, của trong của! Hiểu không?"

"..."

Ngoài kia, mọi người còn đang hăng hái hét to, kéo Tiên Kinh xuống biến! Kéo nó xuống biển!

Hoa Thành và Tạ Liên lại nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng lắm!

Cơ thể người khổng lồ đối diện đang tự động rã! Không, không phải, nó... nó đang biến đổi!

Chỉ trong mấy chốc, "người khổng lồ" trước mặt bọn họ tay chân tách rời, cành cạch cành cạch mà xoay lắp đủ kiểu, cuối cùng chúng lại tự động ráp với nhau một cách hoàn mỹ, thiên biến vạn hoá thành một thứ giống như là... cần câu cá.

"..." Quân Ngô trong điện.

"..." Tạ Liên và đám người ngoài biển khơi.

—— Chọc điên mấy con "cá" của Huyền Quỷ à?!

Mắt thấy "người khổng lồ" bây giờ đã nhỏ hơn một chút, chỉ lo tập trung câu cá, mọi người lại sợ sệt cho rằng đây là một âm mưu! Quân Ngô đang muốn làm gì?!

Tạ Liên nhịn không được hỏi: "Quân Ngô... bị làm sao vậy? Chẳng lẽ... thật sự câu được cá sao?" Mấy con cá của Huyền Quỷ sẽ không mắc câu chứ?!

"..." Hoa Thành học thức uyên bác cũng không dám khẳng định.

Các thần quan nhìn nhau, "Đế... Quân Ngô điên rồi sao?"

Mai Niệm Khanh nhíu mày: "Ngươi nói ai điên? Ngươi mới điên ấy!"

"..." Vị thần quan đó nghẹn họng, tức trong ngực: Bênh Thái tử Tiên Lạc thì không nói, bênh luôn cả Quân Ngô là thế nào?! Phản chắc?!

Tạ Liên lại không buông lỏng cảnh giác chút nào, không chú ý lắm tới bọn họ, y thoáng cảm thấy nghi ngờ, chần chừ, không biết Quân Ngô đang tính làm gì, y thấy hắn bất động nên cũng bất động, cả hai "người khổng lồ" cứ đứng nhìn nhau trên Hắc Thủy Quỷ Vực, như đang chờ cá cắn câu.

Trong kia, Quân Ngô nói: "Xuống đây, ngồi trong lòng ta."

Quế suy nghĩ một chút, thật sự nhảy xuống ngồi chễm chệ trong lòng hắn, tròng mắt không mấy dao động, chăm chú như đang chờ đợi điều gì xảy ra.

Quân Ngô thấy nó rốt cuộc chịu nghe lời, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại, hắn bình tĩnh nhìn một con mèo trầm tư.

Sau một lát, hắn mới thở dài dùng ngón trỏ gấp lên gõ gõ lên đầu nhỏ của nó, cười hiền nói: "Ngươi thật đúng là lạ kỳ. Giỏi lắm, ta càng chờ mong ngươi là ai."

Mặc dù vô cớ gây rối, như nó thành công dập tắt lửa hận trên người hắn, chẳng biết vô tình hay cố ý, nhưng đã đủ hắn cố kỵ tột cùng.

Hắn cũng không sợ bất luận kẻ nào.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của hắn, con mèo tựa hồ hơi rầu rĩ, cúi thấp đầu buồn thiu. Sau đó nó lại có chủ ý, lại ý đồ nhét móng vuốt nhỏ vào tay hắn.

Quân Ngô vuốt vuốt đầu nhỏ tròn trịa trong lòng bàn tay, xúc cảm mềm trượt, thấy nó củng củng đầu như đồng ý cho hắn chơi, hơi lúc lắc quét đuôi mèo, hiểu ý cười.

Những lúc thế này, thế nhưng bên cạnh hắn lại có một con mèo không sợ chết. Chết cũng đáng tiếc. Giữ lại đi.

Đột nhiên, Quân Ngô cau mày.

Con mèo cũng nhận ra thứ gì, ngẩng đầu, thông qua Thần Võ Điện, nhìn được toàn cảnh bên ngoài.

Các thần quan trên tượng thần của Tạ Liên cũng ngơ ngác nhìn cảnh trước mắt.

Ngập trời sóng lớn! Khí thế kia quả thật có thể dùng nước để dâng lên lấp trời!!!

Mà thân ảnh áo trắng phần phật đứng lặng giữa không trung đằng xa mới khiến bọn họ cứng họng!

Tạ Liên bật thốt lên, "Thủy Sư?!"

Hoa Thành hiển nhiên cũng khó được hơi bất ngờ một tẹo, à một tiếng, lại nói, "Không chỉ hắn đâu, bất ngờ thật."

Ngay cả "chủ nhà" của Hắc Thủy Quỷ Vực, ở đây cũng có một cái.

Cái gọi là bất ngờ, chính là... Huyền Quỷ để cho Sư Vô Độ dùng nước của mình để bá trời.

Quạt Thủy sư kéo theo cơn sóng thần nghiêng trời lệch đất đánh úp về phía "thành trì người", nước dội mạnh mẽ tới mức khiến thành trì rã mất một cánh tay chỉ trong nháy mắt! Vậy là khỏi câu gì nữa cả!

"Không... không hổ là Thủy Hoành Thiên!" Một vị thần quan lắp bắp kinh hãi.

"Chẳng phải hắn chết dưới tay Huyền Quỷ rồi sao?!"

"Hắn mạnh đến vậy à?"

Đích thật, hắn là pháp thần duy nhất có lượng tín đồ đông đảo, gần với Quân Ngô nhất.

Tạ Liên nói: "Không chỉ thế đâu, ta nghĩ... là chủ nhân vùng biển này cho hắn mượn sân nhà."

Nếu không, đứng ở nơi này, hắn sẽ không mạnh được tới vậy, đây là... Thủy Sư cùng Huyền Quỷ hợp tác?!

Không lửa nào không thể dập!

Huống chi...

"Ha ha ha ha ha! Sao có thể quên Phong sư nương nương đâu! Các ngươi hãy nhìn đây! Ca! Hạ huynh!" 'Sư Thanh Huyền' lướt qua như gió trước mặt bọn họ, màu xanh nhạt hoa y thêu thùa đẹp đẽ cùng nụ cười tươi tắn tỏa nắng của y vẫn như ngày nào, chẳng hề khác gì quá khứ, quạt trong tay múa may vài đường đẹp, đáy biển cuồn cuộn bị cuốn lên thành dòng lớn, siết mạnh như bão, hợp lại cùng với trụ nước kình thiên của Sư Vô Độ như cơn lốc xoáy cực lớn, đánh về phía "mặt" của thành trì!

Bên trong Thần Võ điện, Quân Ngô nhìn con mèo nhảy từ trên người hắn xuống, bốn chân đáp đất, nó quay đầu lại nhìn hắn, mở miệng nói chuyện, "Chẳng sợ phải làm ngươi đau, ta cũng sẽ ngăn cản ngươi, chôn vùi tội ác của ngươi xuống biển sâu."

"Sư phụ, chúng ta tới."

...

"Không phải sư phụ, là Quế!"





...

FACT:

Anh Katsura mặc dù bình thường hơi OUT thời đại, nhưng anh có thể thông thạo lái robot GUNDAM ngay trong lần sử dụng đầu tiên, chỉ qua sách hướng dẫn, anh tiếp thu công nghệ rất nhanh, cũng như chuyện anh có cả một cái laptop riêng chỉ để chơi game và tán dóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro