Phiên ngoại: Khi Thiên Cơ xuyên qua nguyên tác (22)
Tạ Liên hoảng hốt một lát, sau đó rõ ràng nhận ra Bạch Vô Tướng không muốn bị thương, mà phòng thủ của hắn trước đòn tấn công mãnh liệt hừng hực của Quân Ngô có vẻ yếu thế hơn.
Quân Ngô nhạy cảm cỡ nào, tất nhiên cũng nhận ra điểm này, hơn hết người này chính là mình, cả hai hiểu rõ lẫn nhau vô cùng, muốn che giấu cũng khó.
Vì vậy, Quân Ngô tính dồn hết vào một chiêu, đánh cho hắn không thể xoay sở được!
Thế mà Tạ Liên và Bạch Vô Tướng cũng đoán được ý nghĩ của Quân Ngô, Tạ Liên hét lên: "Thả ta xuống! Thả ta xuống!"
Bạch Vô Tướng cũng không nhiều lời, thả y xuống.
Tạ Liên lại sờ sờ cổ lần nữa, không cảm nhận được chú gông, chỉ sờ tới nhẫn kim loại mát lạnh, của Hoa Thành đưa cho y...
Tạ Liên ánh mắt kiên định, mặc kệ là thù là bạn, trước mắt cùng nhau đối phó với Quân Ngô trước rồi nói sau!
Bạch Vô Tướng cười một tiếng, nói, "Thông minh!"
Dứt lời, áo tang trên người hắn biến thành bạch giáp, cùng Quân Ngô ở bên kia hoàn toàn đã là hai người giống hệt nhau!
Tạ Liên lại hắc tuyến đầy đầu, mắng nhỏ: "Ngươi điên rồi! Làm vậy thì ta biết người nào là ngươi người nào là hắn mà đánh?!"
Thế nhưng, Tạ Liên vẫn loáng thoáng thấy được điểm khác nhau.
—— Một kẻ đeo nhẫn!
Vì vậy y đã xông qua, cùng 'Quân Ngô' song song đối đầu với Thần Võ Đại Đế.
Quân Ngô ánh mắt chợt tối, bị cả hai người kiềm kẹp không cách nào tìm được sơ hở, lại càng không thể thoát.
Ngay lúc này, đầu gối của hắn bị trúng một đòn nặng nề, cả người ngã về phía trước khuỵu chân xuống chống đỡ.
Chỉ trong tích tắc này thôi, 'Quân Ngô' đã mở ra Ngàn Dặm Rút Đất, mang Tạ Liên rời khỏi Tiên Kinh.
Bên dưới, Vũ Sư Hoàng đang chuẩn bị theo sự nhờ vả của Hoa Thành mang hắn lên Tiên Kinh gặp Tạ Liên thì trước mắt chợt hiện lên một bóng dáng cao ngất vận áo trắng, đứng sờ sờ.
"..." Vũ Sư Hoàng.
"..." Hoa Thành.
Cả hai nội tâm căng thẳng, Hoa Thành sát khí ngùn ngụt nhìn Tạ Liên nằm trong tay Bạch Vô Tướng——
Bạch Vô Tướng bỏ Tạ Liên xuống, ung dung tháo ra mặt nạ, cười nói: "Là ta đây, Huyết Vũ Thám Hoa."
"..." Hoa Thành: Thì là ngươi!
Tạ Liên khụ khụ một tiếng, thấy Hoa Thành quay qua nhìn y dò hỏi mới nói: "Tam Lang, đệ đừng vội, vị này... Bạch Vô Tướng này, hình như không phải Bạch Vô Tướng chúng ta quen biết. Chính hắn dẫn ta thoát khỏi Quân Ngô! Còn cởi luôn gông chú cho ta rồi! Hai cái! Đều cởi sạch sẽ!" Tạ Liên đi qua, thoáng ngửa cổ lên cho Hoa Thành xem.
"..." Hoa Thành.
... Cái chó!
Vũ Sư Hoàng nhìn bọn họ một lát, sau đó mở miệng hỏi: "Vậy... Bạch Vô Tướng và Đế Quân là hai người khác nhau phải không?"
Tạ Liên nói, "Không, ta đã tận mắt chứng kiến dung mạo thật sự của Quân Ngô, tất cả các thần quan trên Tiên Kinh đều đã bị hắn nhốt lại! Vả lại hắn dường như cũng ngầm thừa nhận chính mình là Bạch Vô Tướng rồi. Vị này, ài, thật ra ta cũng không biết hắn từ đâu ra nữa!"
"..." Mọi người.
Bạch Vô Tướng nói: "Các ngươi chỉ cần biết, ta không phải là hắn là đủ. Ta giúp các ngươi ngăn cản hành động của hắn."
Hoa Thành nhăn mày, vẻ mặt không tin, "Cớ gì? Ngươi nghĩ chúng ta tin ngươi sao?"
Bạch Vô Tướng cười cười, chỉ vào Tạ Liên, chắc như đinh đóng cột nói, "Dù có muốn không tin ta, nhưng các ngươi vẫn tin ta, chối cãi vô ích."
"..." Tạ Liên mới nhớ ra, lúc nãy chính mình hợp tác với hắn để đánh bại Quân Ngô, ngoài ý muốn, còn hợp tác phối hợp không tồi chút nào, thiên y vô phùng.
Bạch Vô Tướng lại ảm đạm nói: "Mà y đã nguyện ý tin tưởng ta rồi, ta nghĩ Huyết Vũ Thám Hoa cũng không có ý kiến gì đâu nhỉ?"
"..." Hoa Thành nghiến răng nghiến lợi.
Vũ Sư Hoàng nói: "Thế tiếp theo các vị muốn làm gì?"
Tạ Liên nói: "Nếu còn ở trên Tiên Kinh, điều ta nghĩ đến đầu tiên là cứu Quốc sư để tìm hiểu chân tướng, hơn nữa, ta lo ngại Đế... Quân Ngô sẽ gây hại gì cho hắn."
Dù sao Quốc sư ở trước mặt bao vị thần quan vạch trần hắn, không chừng đã bị Quân Ngô chú ý! Tìm mọi cách tra tấn!
Bạch Vô Tướng phủ quyết: "Không cần lo cho hắn. Ta chỉ nhốt hắn, sẽ không quá quan tâm."
Nói xong, Bạch Vô Tướng còn cười, "Tám chín phần là chơi bài thôi, chẳng làm được tích sự gì. Ta cho rằng chính mình đủ độ lượng với bạn cũ."
"..."
Cảm ơn, đó là ngươi tự đánh giá! Chúng ta hoàn toàn không thấy vậy!
Hoa Thành cười khẩy, Bạch Vô Tướng không để ý tới, vẫn tự nhiên mà nói, "Thay vì lo cho hắn, ta nghĩ các ngươi nên lo cho những người khác."
Hoa Thành cắt lời, "Ngươi mới đáng ngờ nhất, ngươi từ đâu xuất hiện?"
Tạ Liên cũng gật đầu, hiển nhiên cũng quan tâm tới vấn đề này, nói thêm, "Hơn nữa, ngươi vì sao né tránh cùng Quân Ngô chính diện xung đột?"
Bạch Vô Tướng trả lời câu hỏi của Tạ Liên, "Thứ nhất, thế giới này không phải thế giới của ta, ở đây pháp lực của ta không đủ cường thịnh, càng dễ dàng đứt quãng. Thứ hai, vì ta không thể bị thương ngay lúc này. Sẽ có người tới."
"Ai tới?"
Tạ Liên và mọi người tò mò, ai mà khiến Bạch Vô Tướng phải đề phòng tới mức này?
"Ý trung nhân của ta." Bạch Vô Tướng muốn nói là tiểu thê tử, nhưng nghĩ tới chuyện y đòi chia tay, đành sửa miệng.
"..." Mọi người: Nhìn lại mới thấy, hắn đích thật đeo nhẫn kìa!
Hoa Thành vẻ mặt ghét bỏ cùng khinh thường hiện rõ trên nét mặt.
Trời biết, Bạch Vô Tướng có người ái là chuyện buồn cười tới mức nào!
Hơn hết, Bạch Vô Tướng đi ái một người còn sẽ đáng sợ tới mức nào!
Vũ Sư Hoàng nói: "Thế Quân Ngô rốt cuộc đã làm những chuyện gì?"
Mọi người theo bản năng, đều nhìn về phía đương sự.
Lúc đầu tính đi gặp Mai Niệm Khanh hỏi chân tướng, nhưng nếu chính chủ đều ở đây tự thú rồi, cần gì đi đâu xa xôi? Lại rơi vào tay Quân Ngô một lần nữa chứ?
Mặc dù không biết ai xấu số dính phải Bạch Vô Tướng, nhưng xác thật... nếu là tình yêu cảm động trời xanh cảm hóa Bạch Vô Tướng, vậy cũng không khó hiểu lắm.
Vẫn rất tò mò ai xui cỡ đó, mắt mù đến vậy...
Nhất định người ấy có một trái tim rất ngoan cường!
Bạch Vô Tướng tìm cho mình một chiếc ghế đá, thảnh thơi ngồi xuống, mặt mày ôn hòa chậm rãi nói: "Các ngươi muốn hỏi gì, hỏi đi, ta sẽ giải đáp."
"Thứ nhất, mặc dù có vẻ hơi dư thừa, nhưng ngươ... Bạch Vô Tướng và Quân Ngô là một sao?" Tạ Liên hỏi.
Nói qua nói lại, đoán già đoán non, y cần một lời khẳng định mới tin nổi.
"Đúng vậy." Bạch Vô Tướng thừa nhận.
"Ngươi cùng Thái tử Ô Dung trong bức bích họa ở thần điện Ô Dung có quan hệ gì?"
"Ta chính là hắn."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
...
Nửa ngày trời trôi qua.
Hoa Thành đen mặt nói mỉa: "Nói đến cùng, rốt cuộc có chuyện gì không phải do ngươi khiến cho?"
"..." Bạch Vô Tướng.
Cũng không nói lại được.
Xác thật, mặc dù kết quả bất đồng, nhưng những chuyện Quân Ngô toan tính ở thế giới này, ban đầu cũng là những chuyện hắn làm.
Không nói tới chuyện hắn tạo ra vạn quỷ Đồng Lô, trong đó có một con còn làm hại cả nhà họ Sư ăn không ngon ngủ không yên, khiến Sư Vô Độ không có cách nào khác phải tráo mệnh cho em trai, khiến cả nhà Hạ Huyền chết oan chết uổng, mặt mày chôn vùi xuống bùn đất.
Những chuyện khác, một mặt là do hắn muốn thử thách Tạ Liên, một mặt còn lại, tất nhiên đều có dụng ý khác...
Hoa Thành nhìn hắn, nói: "Trước đây, thần quan Thiên giới đã trở thành nỗi ám ảnh của ngươi, khiến ngươi luôn đề cao cảnh giác, đối với cái gì cũng khống chế tuyệt đối, không cho bất cứ kẻ nào uy hiếp đến thế lực và địa vị của mình, càng không cho thần quan nào vượt lên trên ngươi. Chuyện của Bùi Minh, là ngươi lợi dụng ca ca để cho hắn đắc tội với Bùi Minh..."
"Hơn nữa, việc Sư Vô Độ đổi mệnh của Sư Thanh Huyền, cả việc Hắc Thủy lẻn vào thượng thiên đình làm gián điệp, ngươi đều biết."
Trong lòng Tạ Liên đúng là đang nghĩ tới cái này.
Vũ Sư Hoàng thì kinh ngạc nhìn Bạch Vô Tướng.
Nhiều chuyện xảy ra trong một thời gian ngắn, đều là kế hoạch của Quân Ngô?!
Nghĩ lại, Thủy sư phạm tội lớn như vậy, giấu trời qua biển, bình yên vô sự nhiều năm, về sau có chỗ đứng ở Thiên đình mới bị bại lộ chuyện cũ, bị Hạ Huyền chặt đầu.
Nếu Quân Ngô muốn diệt trừ Thủy sư, căn bản không cần tự mình động thủ. Hắn chỉ cần lẳng lặng nhìn Thủy sư càng ngày càng gây nhiều chuyện, không kiêng nể gì, nắm lấy điểm yếu của Sư Vô Độ nói cho Hạ Huyền.
Hạ Huyền đương nhiên sẽ báo thù cho cái chết của hắn và gia đình hắn.
Hoa Thành nói với Tạ Liên: "Hắn hội tụ vạn quỷ ở Đồng Lô, luyện ra tuyệt thế Quỷ Vương, có lẽ cũng là bởi vì..."
Tạ Liên trầm giọng: "... Khống chế quyền hành."
Hoa Thành nói: "Phải. Một mặt, hắn rất vui lòng nhìn tuyệt cảnh Quỷ Vương xuất thế, làm hại nhân gian, mặt khác, chỉ cần có thứ làm hại nhân gian, sẽ có người cầu nguyện."
Mà chỉ cần có tín đồ cầu nguyện, pháp lực của thần linh sẽ càng mạnh mẽ!
Bạch Vô Tướng không xen vào những suy đoán của bọn họ, mà chỉ nghe.
Đợi tất cả đều nói xong, chính hắn mới nói, "Đúng."
Thế giới kia, là Quế Tiểu Thái Lang vô tình hay cố ý thu dọn tàn cục, thế giới này kết cục bi thảm ngay trước mắt, phải chính tay hắn tự thu dọn, nếu không sẽ bị y ghét cay ghét đắng một quãng thời gian dài, không chừng thật sự sẽ chia tay.
Tạ Liên hít sâu một hơi, nhìn về phía Bạch Vô Tướng, nói: "Cuối cùng, câu hỏi này ta nghĩ chỉ ngươi mới biết chính xác đáp án. Ngươi vì sao phải làm như vậy?"
"Vì ngươi."
"..."
Bạch Vô Tướng cười cười, mặt mày mấy chốc hờ hững, than thở, "Thân tại vô gián, lòng có thể tìm thấy đào nguyên sao? Ta hỏi ngươi, thật sự có thể tìm thấy sao?"
Áp lực này khiến Tạ Liên vô ý thức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng có vô số thanh âm đang nói cho y biết——
Không, không thể nào tìm thấy đào nguyên!
Thật sự...
"Ca ca!"
Tạ Liên bừng tỉnh, giật thót tim, nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy hắn của Hoa Thành, trong lòng bỗng nhiên thật an tâm, nỗi lòng nôn nóng cũng từ từ bình phục.
Bạch Vô Tướng nhìn ở trong mắt, trong lòng nghĩ, Huyết Vũ Thám Hoa ở nơi nào cũng đích thật rất đáng tin cậy.
Hắn chỉ thử một chút thôi, hắn hơn ai hết biết rằng, Hoa Thành có thể vì Tạ Liên làm tới mức nào.
...
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro