Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82: Khóa trường mệnh (4)




Thích Dung sốc một thì Quân Ngô sốc mười.

Đột nhiên hắn làm một chuyện mà không ai ngờ tới.

Hắn hạ thấp người chặn ngang bế Quế Tiểu Thái Lang lên, lạnh mặt bồng y trực tiếp tiến vào phủ lớn, không nhìn mọi người ngồi bên trong đại sảnh đang nhìn mình chăm chú, ôm y ngồi xuống ghế, bắt y nằm sấp lên đùi——đét mông!

Bạch! Bạch! Bạch!

Thần Võ Đại Đế nhịn đủ rồi! Hôm nay không nhịn y nữa!

"......?......" Quế Tiểu Thái Lang vẻ mặt mông lung sờ sờ mông, đỉnh đầu dấu chấm hỏi.

"...?!" Mọi người cùng ngờ nghệch không hiểu đầu đuôi.

Lúc này, Thích Dung đít còn cắm Tẫn Hận tiến vào chửi bậy, theo sau là Hoa Thành đang cười không khép được miệng.

"..."

Biết Thanh Quỷ sống dai, nhưng sống như vậy thì quá dai rồi!

Cốc Tử từ trên ghế nhảy xuống hét lên: "Cha!!!"

Thằng nhỏ chạy tới, trực tiếp cứu cha!

Nó rút kiếm ra cái một!!!

——!!!

Thích Dung mặt mày tái nhợt, khó có thể tin quay đầu nhìn lại phía sau, xem cái đít của mình ra sao rồi.

Kiếm đã ra khỏi vỏ! Thân kiếm sáng như tuyết ánh vào mắt chó!

"..." Thích Dung.

"..." Mọi người nhìn cái vỏ kiếm vẫn còn nguyên trong đít Thích Dung, đột nhiên cảm thấy Thanh Quỷ... đít khít thật.

Sư Thanh Huyền ôm bụng cười lăn cười bò, chảy nước mắt vỗ vai Hạ Huyền bốp bốp, ha ha ha không ngừng bên tai hắn.

Sư Vô Độ ghét bỏ xòe quạt giấy che miệng, giơ tay ra vẻ từ chối nói: "Huyết Vũ Thám Hoa không giúp được hắn à? Rút ra hộ hắn ta đi."

Hoa Thành nhún vai, nhướng mày cười nói: "Ai làm ai chịu, ta đâu có phần."

Hắn nói vậy, mọi người đều nhìn Quế Tiểu Thái Lang đang bị đánh không thương tiếc, mông mẩy lên cho tiền nhiệm Đế Quân chụp đít bụp bụp.

Vẻ mặt y vẫn còn mơ mộng, giống như đang tự hỏi tại sao mình bị đánh.

Sư Vô Độ cũng nhìn không được nốt, phất tay khép quạt lại đập vào lòng bàn tay, nói: "Quế! Sao ngươi lại... cắm kiếm vào mông hắn?"

Quế Tiểu Thái Lang bị hỏi như vậy, hít hít mũi tủi thân nói: "Hắn nói ta *****, ******** còn *************! Ta đâu có như thế!"

Không biết hắn ngại lắm sao! Sao có thể nói ra miệng chuyện bỉ ổi như vậy!

"..." Mọi người.

Đế Quân cũng dừng tay, vẫn giận không thể át hỏi: "Sao lại dùng Tẫn Hận?!"

... Câu này nghe quen quen.

Quế Tiểu Thái Lang cảm thấy đây không phải lần đầu tiên Huyền Nhất Lang hỏi câu này, hình như lần nào hắn cũng giận. Hắn lúc nào cũng để ý chuyện tiểu tiết.

"..." Mọi người: Ý ngươi là dùng cái khác thì được sao?

Quế cũng hỏi y như vậy, "Ý ngươi là dùng cái khác thì được sao?"

Đế Quân hít sâu mới đỡ tức, "Ít nhất thì không thể là Tẫn Hận! Ngươi có biết——"

Hắn không nói nên lời, đột nhiên chống tay che trán, hết nói nổi nữa. Quế Tiểu Thái Lang vẫn còn nằm trên đùi nhìn hắn, thấy hắn bất lực giận hờn thì cảm thấy có lỗi, lo lắng hắn giận thật, vậy thì y buồn lắm.

Y rất cần Huyền Nhất Lang.

Quế Tiểu Thái Lang hai tròng mắt nâu nhạt bình tĩnh không gợn sóng có chớp mắt rung động, suy nghĩ tường tận rồi mới thấy mình sai thật, món quà tình yêu của Huyền Nhất Lang dành cho mình mà mình lại đi cắm đít thằng khác, Huyền Nhất Lang cáu cũng phải đạo.

Quế nói nhỏ cho một mình hắn nghe, "Huyền Nhất Lang tha lỗi cho ta có được không? Ta... hứa sẽ trân trọng, yêu thương nó như ngươi vậy. Sau này dùng đều sẽ hỏi ý kiến ngươi trước."

"..." Đế Quân.

—— Xong, lại không giận được nữa. Đáng yêu chết khiếp mất.

Đế Quân kỳ thật cũng rất bao dung, rộng lượng (?), hắn ho nhẹ một tiếng, ôm Quế ngồi dậy, ôm y vào trong lòng ở bên tai y nói nhỏ nhẹ: "Ta đã hết giận, nhưng nói được thì làm được, sau này không được dùng bậy bạ."

Quế Tiểu Thái Lang nghiêm trọng gật đầu.

Một nữ ôm một nam trên đùi, hình ảnh không những không cay đôi mắt, ngược lại còn rất hài hòa.

Tình nồng thắm thiết, hoa trắng nở khắp nơi xua tan đi giá rét.

...

Thích Dung nổi da gà khắp người nói: "Lão tử muốn về! Ta chịu hết nổi hai kẻ điên này rồi! Một kẻ điên một kẻ khùng! Không ăn giáng sinh chó má gì nữa! Ở đây ta thấy ớn lạnh quá! Con đâu! Về con!"

"..."

"..."

"..."

—— Đít còn cắm vỏ kiếm thì ngươi tính đi đâu về đâu?!

Sức chịu đựng của Thanh Quỷ Thích Dung quả nhiên phi phàm, bị cắm nãy giờ vẫn có thể thờ ơ quát quát rống rống. Có lẽ hắn không vô dụng như những gì thế gian nói, hắn rất kiên cường bất khuất, rất căng, rất chặt.

Cốc Tử ngơ ngác vứt thanh kiếm xuống đất, vươn tay muốn tiếp tục rút vỏ kiếm ra cứu cha...

Thích Dung lạnh mặt tự tay rút, trong nháy mắt đó—— máu bắn ra khiến tất cả mọi người đồng loạt đứng lên lùi lại vài bước, như sợ bị nhiễm ôn dịch.

"..." Thích Dung nhìn thấy Hoa Thành kéo Tạ Liên lùi lại vài bước, mặt đen, lại ngứa mồm.

Hoa Thành khẽ búng tay, chỗ Thích Dung đang đứng bùng lên khói xanh, hắn ta thoáng chốc biến mất, mặt đất chỉ lẳng lặng nằm một con lật đật xanh lá vô hồn lắc lư lắc lư qua lại.

"..."

Thanh Quỷ bị mấy Tuyệt ăn hiếp thảm quá.

Quế đi lên ngồi xổm xuống nhìn con lật đật giống Thích Dung tám chín phần này, sờ cằm trầm tư hỏi: "Đồ chơi này thú vị thật, mua ở đâu? Ta có thể mua làm quà kỷ niệm tặng các ngươi."

"..." Mọi người: Thích Dung đâu?! Ngươi quên Thích Dung rồi à?!

Hoa Thành chợt cười, "Ngươi muốn học thì ta có thể dạy ngươi cách tạo, chỉ là, ta và ca ca không cần món này, ngươi tặng mấy vị thần quan trên trời xem."

"..." Mọi người: Đừng! Huyết Vũ Thám Hoa người đừng có đào hố!

Quế siết nắm đấm đập nhẹ vào lòng bàn tay nói: "Ồ, vậy ra đây là pháp thuật à? Nếu vậy thì không cần tốn kém mà lại là một món quà rất có ý nghĩa nữa! Dạy ta đi Hoa Thành bằng hữu!"

Khụ khụ khụ...

Mọi người thi nhau ho khan.

Mặc kệ là cái gì, Hoa Thành không thể tiết lộ cho Quế biết dù chỉ một chút! Vì Quế Tiểu Thái Lang có khả năng suy diễn vô địch, biến thuật pháp bá đạo này thành một thuật pháp khác còn bá đạo hơn! Không ai có thể chữa lại được ngoại trừ y!

Trí tưởng tượng của y phong phú, biết đâu có một ngày các vị thần quan trên thiên giới đều biến thành chó mèo chạy khắp nơi...

Thảm họa thật.

...

Sư Vô Độ đập quạt lên lòng bàn tay, cắt đứt chuyện giảng dạy "đầy ý tốt" của Hoa Thành, nhẹ nhàng nói: "Nếp, tới đây, Thần tài phát lộc."

"..." Đế Quân mạc danh muốn vặt đầu Sư Vô Độ xuống, cảm thấy trên cổ y dư ra một cái đầu.

Tạ Liên cũng dịu dàng nói: "Đúng rồi, sư phụ, chúng ta cũng có lễ vật giáng sinh muốn tặng cho ngươi đây!"

Sư Thanh Huyền vỗ vỗ tay, "Quà lần này là cả ta và ca chung phần! A Quế tiểu ca nhất định phải giữ cho kỹ! Đừng để làm mất nha!"

Hạ Huyền thấy tất cả đều phô ra rồi... hắn không nói lời nào thì đúng là tự kỷ, nên cũng lấy trong tay áo ra một hộp bằng gỗ gì đen tuyền không chút ánh sáng, mặt trên có khắc cổ văn, nhìn như rất lâu đời mà đầy ý nguyền rủa hắc ám.

...

Quế Tiểu Thái Lang hai mắt lóng lánh, cảm động rối tinh rối mù, đi tới trước mặt mỗi người hai tay nhận quà, ôm khư khư trong ngực.

Đế Quân muốn cầm hộ đều bị hắn từ chối không cho xem.

"..."

Quân Ngô quyết định sau này mỗi ngày tặng y một món quà để y không ham hố thứ này nữa.

Được mọi người cho phép mở ra, Quế Tiểu Thái Lang cẩn trọng mở cái của Sư Vô Độ và Sư Thanh Huyền ra đầu tiên, bên trong—— Là khóa trường mệnh bằng vàng.

Lập lòe ánh sáng, đã thế...

Sư Vô Độ và Sư Thanh Huyền kéo từ trong cổ áo ra một chiếc khóa trường mệnh y như vậy, Sư Vô Độ mỉm cười nói: "Dạo này ngươi rất hay gặp đại họa, ta là Thủy thần, chưởng quản cả tài vận nhưng không độ được ngươi, ta thấy không cam lòng. Vì vậy, ngươi nếu có chuyện gì, cả hai huynh đệ chúng ta đều sẽ ngay lập tức biết được, không độ được ngươi, nhưng cùng ngươi vượt kiếp."

Món quà rất quý giá, cặp khóa trường mệnh dành cho ba người, thân thiết ràng buộc lẫn nhau.

Quế Tiểu Thái Lang đã nước mắt rưng rưng, lập tức tròng lên cổ mình vòng vàng này.

Mà Tạ Liên và Hạ Huyền nhìn thấy được món quà của Sư Vô Độ, hai người sắc mặt đều trở nên quái dị.

Không sai, bọn họ cũng tặng khóa trường mệnh cho Quế.

Tạ Liên không có gì quý giá, nên nhờ Hoa Thành dẫn mình đi tìm lễ vật nào tặng y, tuy không phải chính tay hắn tạo ra, nhưng khóa trường mệnh bằng bạc mà Hoa Thành đưa cho hắn... giá trị cùng công dụng nhất định không nhỏ chút nào.

Đồ Hoa Thành đưa, có cái nào là vô dụng chứ? Chỉ có vô giá.

Hạ Huyền cũng không ngờ bị đụng hàng.

Nhưng hắn cảm thấy, khóa trường mệnh của hắn nhất định đặc biệt nhất... mặc dù là trông đơn giản thô sơ nhất, làm bằng gỗ.

Trên cổ Quế Tiểu Thái Lang lập tức tròng luôn ba cái, nhìn qua... có chút ngốc nghếch.

Sư Vô Độ sờ đầu hắn, "Giáng sinh mấy năm về trước thiếu ngươi, anh em chúng ta đều thấy không trọn vẹn, năm nay bù đắp, ông già tuyết, ta ở điện Thủy sư chờ ngươi lén tới."

Sư Thanh Huyền ôm lấy hắn, "Ta sẽ nhắm mắt, không mở đâu, không vạch trần ông già tuyết vừa đẹp trai vừa xinh đẹp nhất trần đời đã tới thăm ta. Ta và ca ca đều rất nhớ ông ấy."

Gặp lại Quế ca, thật sự là món quà tuyệt vời nhất.

Tạ Liên hâm mộ nói: "Hoá ra còn có ông già tuyết sao? Ta chưa thấy qua."

Gặp sư phụ sớm nhất, vậy mà không được chăm sóc như vậy, cảm thấy có chút ghen ghét hờn dỗi a. Đế Quân cũng có cảm giác này, phải không?

"..." Quế: Lộ mẹ rồi ha! May mà năm nay có một vũ khí bí mật! Tuần lộc Huyền Nhất Lang!

Hạ Huyền lãnh đạm nói: "Ta trước nay xui rủi đầy người đều là bởi vì ngươi ám, nay ta nguyền rủa ngươi—— đời đời kiếp kiếp phải ám ta, đừng để, cuộc đời ta chỉ có một màu đen bất hạnh này nữa."

Ta tự nguyền rủa mình, tự cảm thấy sợ hãi, lại cực kỳ an tâm.

Ta trước nay, vẫn chưa từng trách ngươi thay đổi số mệnh của ta, vì ta biết rõ ngươi không cố ý, ngươi... vẫn đang nỗ lực trả lại, vinh quang vô hạn thuộc về ta.

Cảm ơn ngươi, Quế Tiểu Thái Lang.

Ta đã nhìn thấy được món quà ngươi đang gói ghém, ta vẫn luôn chờ mong được nhận nó từ ngươi.

"Huyền đại tướng... A Độ, cún con và cả tiểu hữu nữa... yên tâm nhá, từ năm nay, ông già tuyết sẽ bao thầu những năm giáng sinh còn lại, nhận trách nhiệm của mình! Nhất định sẽ không bỏ sót đứa nào!" Quế Tiểu Thái Lang nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, tóm lấy tay áo của Đế Quân hỉ mũi.

"..."

Mọi người nhìn thoáng qua con lật đật đang điên cuồng lắc lư qua lại dưới chân Quế Tiểu Thái Lang.

Đế Quân nhìn thoáng qua tay áo nhơ nhuốc của mình, vỗ cái đầu tròn của ai đó, ý bảo hắn một vừa hai phải, đừng để bị đánh mông nữa.

Tiểu Huỳnh tiến vào nói: "Các vị đại nhân! Bàn tiệc đã chuẩn bị xong rồi, mời các vị đi theo ta."

...

Tuyết rơi bên ngoài, than hồng lửa ấm bên trong, ăn xong chính là thời khắc... quây quần chơi quay chai, nói thật lòng hay đại mạo hiểm.

Đến lúc này, Thích Dung mới được góp mặt, như một lẽ đương nhiên, Quế cho rằng nãy giờ hắn đi tiểu.

"..." Thích Dung tức lắm, nhưng mà phát hiện... hắn bị Bạch Vô Tướng lôi cổ đi, không có chuẩn bị lễ vật cho y, nên hắn không nói nữa, chừng nào tặng cho y xong, hắn chửi cho đã mồm luôn một thể cũng không muộn.

Quế ca... thích được tặng lễ vật, thì ra là vậy, không nói sớm một tý. Đàn em của hắn trải rộng khắp nơi, một tý quà cáp có đáng gì? Muốn gì có nấy! Ông này gia tài không thua ai! Đừng có mà xem nhẹ!

Y... nhớ tặng quà giáng sinh cho hắn là được, không thì hắn tới tận nơi đòi!

Người đầu tiên quay là Tạ Liên, bị quay trúng là... kẻ xui xẻo nhất, Hạ Huyền các hạ.

"... Nói thật." Hạ Huyền cảm thấy nguyền rủa có tác dụng thật rồi. Hắn lười vận động, nên quyết định chọn nói thật.

Tạ Liên trầm tư, không thân quen với Hạ Huyền lắm, không biết nên hỏi hắn cái gì cho phải phép, theo bản năng đưa mắt dò hỏi Hoa Thành.

Hoa Thành cà lơ phất phơ nói: "Ca ca tùy tiện đi, cuộc đời Huyền quỷ chán ngắt, ta cũng chịu."

"..." Hạ Huyền.

Thích Dung đáng tiếc nói: "Mau tới ta đi!"

Mọi người âm thầm quyết định, lúc tới Thích Dung thì sẽ giải tán không chơi nữa.

Tạ Liên gãi gãi đầu, nhìn thoáng qua Sư Thanh Huyền đang nháy mắt ra hiệu cho hắn, hai mắt đột nhiên sáng lên, cười nói: "Vậy... mời Huyền Thủy Đế Quân, cho thấy nỗi lòng với Phong sư đại nhân đi!"

"Ha ha ha ha ha ha!" Sư Thanh Huyền cười ha ha ha ha ha.

"..." Hạ Huyền mặt đen như mực.

Quế nghiêm chỉnh chủ trì nói: "Phải nói thật nha Huyền đại tướng. Ngươi cảm thấy cún con thế nào? Thích hay không đây?"

Thực ra Quế Tiểu Thái Lang chỉ đứng trên góc độ tình bạn mà suy nghĩ, nói những lời này đều là tình đồng chí, tình cách mạng!

Sư Thanh Huyền trầm mặc, Hạ Huyền trầm mặc, mọi người cũng trầm mặc.

Sư Vô Độ siết chặt cây quạt Thủy sư, cười hỏi: "Khó nói lắm hay sao mà im lặng thế?"

—— Mẹ nó đừng có nói là thích nha? Ông mày chặt đầu!

Hạ Huyền cuối cùng cũng bình đạm trả lời: "Không thích."

"..." Sư Thanh Huyền bị đả kích, mất toàn bộ lượng máu.

"... cũng không ghét, tạm."

"Tạm cmn ngươi! Đệ ta mà ngươi dám nói tạm?! Ngươi——!" Sư Vô Độ ấn đường nổi gió bão, quạt Thuỷ Sư phất ra, hơn chục mũi tên nước như rồng bắn về phía Hạ Huyền ngồi đối diện.

"..." Mọi người: Mới chơi thôi mà.

Hạ Huyền giơ tay phất sạch mấy mũi tên này, khiến tất cả rơi rụng xuống đất thành một vũng nước.

"Thì ta chỉ nói thật thôi, nguyên nhân ta không thích hắn nổi chính là vì ngươi đó!" Hạ Huyền chỉ vào mặt Sư Vô Độ.

"... Ồ, chắc ta thích ngươi!" Sư Vô Độ cười khẩy.

"Cái kia, Hạ huynh, ca, các ngươi bình tĩnh đừng nóng! Chơi tiếp chơi tiếp! Trò này vui đó!!! Mau chóng tới lượt ta đi!!!" Sư Thanh Huyền kéo Sư Vô Độ ngồi xuống, hai mắt sáng rỡ, cười rất chi là xấu xa.

Mọi người cảm thấy ngoài Thích Dung, có lẽ Phong Sư cũng nên đề phòng.

Tới phiên Hạ Huyền quay, hắn bình tĩnh đụng nhẹ một cái, cái chai quay chóng mặt, cuối cùng rơi trúng... Sư Vô Độ.

Nghiệt duyên!

Vòng tuần hoàn chết chóc đã mở ra!!!

"..." Sư Vô Độ phẩy quạt hơi dừng, cười nhạt, hắn sợ chắc?! Tới! Lão tử phụng bồi!

"Nói thật."

Hạ Huyền lập tức cười... lạnh ngắt.

"Thế, kể chúng ta nghe, ngươi từng thích Quế Tiểu Thái Lang thế nào?"

...

Mọi người đồng bộ nhìn về phía vẻ mặt hiền hoà của Quân Ngô, thề là lúc nãy vừa cảm nhận được sát khí ngập trời!

Quá nhanh! Một khắc kia bọn họ đáy lòng mát lạnh.

Hạ Huyền từ lúc nào đã có tâm cơ như vậy?! Dồn Thuỷ sư vào đường chết mới hả dạ à?!

Sư Thanh Huyền lo lắng cho cái đầu của anh trai, luôn cảm thấy nó tràn ngập nguy cơ!

Quế hô: "Hở——?!"

Sư Vô Độ điềm tĩnh gõ quạt lên đầu Quế, ý bảo hắn đừng suy nghĩ bậy bạ, cực kỳ thong dong nói: "Ngươi biết cũng nhiều đấy."

... Mọi người đích thật hiểu tại sao Sư Vô Độ nên mất đầu. Vì đầu của hắn vốn không nên ở trên cổ! Đó là vô lý!

Quân Ngô lúc này lại phá lệ thản nhiên, ai nhìn còn tưởng hắn lòng dạ rộng lớn, căn bản không biết nghi kỵ, ganh ghét ai trên đời.

...

Đại thiếu gia nhà họ Sư xác thật có một mối tình... với một phụ nhân goá chồng nào đó.

Loại tình cảm này như gió thổi, không khắc cốt minh tâm, ngẫm lại chỉ thấy nhẹ nhàng, như thiếu niên tình đậu sơ khai, nâng hoa đến tặng một người.

Tuổi còn nhỏ hắn xem Nếp là ân nhân, lớn lên một chút... rung động tất nhiên là có. Không tránh khỏi. Lúc đó Quế Tiểu Thái Lang còn mang danh A Nếp giả nữ, mặc dù là phụ nhân lớn tuổi đã goá chồng, nhưng dung nhan qua năm tháng không có quá nhiều thay đổi, chỉ thêm hương vị thành thục, càng nhìn càng thấy khuynh thành, ở bên cạnh tim sẽ đập rộn ràng, nhàn nhạt vui thích xoay quanh lồng ngực.

Đại thiếu gia nhà họ Sư xưa nay không gần nữ sắc, chỉ yêu thương một mình em trai, nay trong mắt... dần dần in bóng một người, nhớ mãi vị quý nhân dáng vẻ cô đơn ngồi trước cửa nhà, dưới cơn mưa chưa dứt nghiêng mình xoay ô nhìn hắn, trong mắt có thanh thiên.

Khoảng cách tuổi tác không nói đến, Sư Vô Độ có thể không quan tâm người khác nói gì, hắn thích nhất định sẽ có được, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn... nhưng hắn có mệnh phi thăng, hắn có thiên tư hơn người, còn nàng và cả Thanh Huyền đều không có...

Kỳ thật có thể điểm tướng, nhưng Thanh Huyền còn được, nàng... không chịu, nàng ghét trời.

Sư Vô Độ không nghe ai, làm theo ý mình, nhưng hắn chiều chuộng Sư Thanh Huyền và sẽ không tranh cãi với Nếp, cũng sẽ tôn trọng ý kiến của nàng.

Nàng là ân nhân, là sư phụ của hắn. Giữa bọn họ còn có một tầng thân phận này, hắn ép ai cũng không ép người đã cứu Sư Thanh Huyền một mạng.

Trong mắt nàng không có ái muội.

Hắn từ bỏ, hắn còn rất trẻ đã lên trời, nàng dẫn theo Thanh Huyền phiêu bạt đó đây, sau đó từ trần.

...

"Ta thích một nữ nhân, không thích nam nhân. Nếu gặp lại, dù nam dù nữ, ta hy vọng người đó không chết nữa."

Ta, không phải mất đi người ta thích, ta mất đi còn nhiều hơn thế, nên không muốn mất nữa.

Gặp lại y, thật vui mừng khôn xiết, công đức rải xuống trăm dặm chỉ để thiên hạ biết hắn tìm lại được gia tài.

...

Thích Dung nói: "Quế ca, ngươi giả nữ hại người quá nặng, sau này đừng làm như vậy."

Mọi người kinh hãi!

Thích Dung nói tiếng người!

Quân Ngô không nói gì, mạc danh... còn đồng cảm.

Bởi vì năm đó là một thanh niên hoà nhã chính trực, hắn cũng gặp được một nữ nhân bẻ đời.

Sư Vô Độ cứng cỏi tự bẻ thẳng lại được, còn hắn thì không.

...

Sư Vô Độ thoải mái quay một vòng, người tiếp theo là... Hạ Huyền.

"Thôi dẹp mịa mày đi, ông chán rồi!" Thích Dung phủi tay áo bỏ đi.

"..." Mọi người.

Thật sự thì xác suất trúng Hoa Thành và Quân Ngô, một cái là gần như bằng không, một cái chính là bằng không. Vận rủi của Tạ Liên cũng tan đi, nên giờ hắn khá là bình thường, tất cả xui rủi vẫn tập trung trên người Hạ Huyền thôi, chuyện tâm linh không đùa được.

"... Nói thật." Hạ Huyền cảm thấy hết ván này hắn nghỉ.

Sư Vô Độ trực tiếp nói: "Làm sao mà ngươi biết được chuyện đó?"

Câu hỏi này ngoài ý muốn đơn giản, bởi vì... ai ở đây cũng biết, trừ Thích Dung.

Hạ Huyền chỉ vào Sư Thanh Huyền nói: "Hắn nói. Ngươi không phải vì thấy Quế và em trai cạo lông chân lên ảm đạm phi thăng sao?"

Lý do phi thăng còn nhảm hơn hắn nữa.

"..." Sư Vô Độ sắc mặt hơi đen lại, quay đầu nhìn thằng em đang cười trừ gãi đầu.

"Đệ cái gì cũng nói được!"

Sư Vô Độ quát mắng hắn, nhưng chỉ cho vui, sau đó cũng cười, "Đích thật là vậy, lúc đó ta phát hiện ra chân tướng. Ta cần thời gian suy nghĩ kỹ lại, nên rời nhà tu hành."

Quế Tiểu Thái Lang sờ cằm, "Nhắc mới nhớ, đắp mặt nạ không?!"

Sư Thanh Huyền lập tức nói: "Mặt nạ vàng! Ta có chuẩn bị đây! Chút nữa đi cạo lông chân đắp mặt nạ! Lão Tạ, Hạ huynh cũng phải tham gia đấy! Mặt mày các ngươi hốc hác quá!"

Da mặt Phong sư láng mịn, đích thật là do tiền đắp lên một lớp dày.

Hạ Huyền từ chối.

Tạ Liên... cười gượng, cuối cùng cũng đồng ý.

Quế sờ sờ lên khuôn mặt tuấn tú của Đế Quân, xúc cảm mịn màng, chẳng qua là vẫn chưa búng ra sữa, nên y nghiêm túc nói: "Lát nữa ngươi cũng phải đi đắp mặt nạ!"

"..." Quân Ngô.

Bọn họ chơi đến quên mình, cho đến khi...

... Quế Tiểu Thái Lang gục đầu lên ngực Đế Quân khoanh tay ngủ chảy nước miếng.

Đế Quân nhìn đỉnh đầu ngoan ngoãn mềm mại của y trước ngực, nội tâm vừa rung động vừa trìu mến, nhẹ nhàng nâng mặt y lên, đầu ngón tay khẽ miết qua má phải phì mềm, nhìn khóe môi y chảy ra nước miếng trong suốt, hắn hơi xây xẩm đỏ mặt, cúi xuống... liếm cho sạch.

Vừa hơi khép mắt chạm vào khóe miệng của Quế, y thình lình mở mắt ra, trầm lặng nhìn hắn rồi phán: "Ngươi, ở dơ quá mức rồi."

"....."

Quế Tiểu Thái Lang hút nước miếng trở lại.

"....."

"....." Mọi người chứng kiến.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro