Chương 81: Khóa trường mệnh (3)
Lan phụ cùng phu nhân của mình nhìn nhau, trong mắt đều thoáng qua vẻ hài lòng.
Quân Ngô thả tay ra khỏi vai Quế, trước một bước tiến lên siết tay phải thành đấm, đặt tựa vào lòng bàn tay trái, oai nghi bái lễ. Theo sát hắn, đã là một thói quen ngàn năm khó đổi, mấy vị thần quan đứng sau nề nếp theo sau, đồng thời chắp tay, ống tay áo tiên phủ xuống trước ngực.
Đội hình này thật là đẹp không sao diễn tả, tiên khí ngập trời.
Lan gia phụ mẫu nháy mắt ngây ngẩn cả người.
... Con dâu có vẻ chức vị cao nhỉ? Chẳng lẽ cũng là thần tiên?
"... Chiết sát chúng ta rồi! Đừng chào đừng chào!" Lan phụ hãi hùng khiếp vía khoa tay múa chân nói.
Hạ Huyền ở trong xe hừ lạnh một tiếng rõ to, trực tiếp hất lên rèm xe bước xuống.
Đế giày đen tuyền dẫm tuyết, vẫn một thân hắc y, đế phục áo gấm, vạt áo điểm xuyết kim quang, ấn đường có huyết nổi bật làm da trắng như tuyết, bên tai có khuyên đeo vàng lay động, một bộ mặt âm trầm lãnh khốc, bất cận nhân tình.
"..."
Cả đám đều trầm mặc.
Sư Vô Độ mặt vô biểu tình lay quạt, nhấc cái chân đi vào phủ trước, mặc kệ tất cả.
"..."
Có lẽ là không khí đột nhiên quỷ dị, Quế lại bình tĩnh vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý nói: "Đừng chú trọng tiểu tiết, vào trong đi thôi."
Mọi người lục đục đi vào trong, Lan phu nhân tiến tới bên cạnh con trai hỏi nhỏ, "Lan Anh, vị kia, cái vị mặc áo đen kia... là ai vậy?"
Cái vị công tử áo trắng phẩy quạt có chữ Thủy kia thì không nói rồi, hắn quá rõ ràng chính là Thủy Hoành Thiên mà nhà bọn họ thường hay bái để làm ăn phát đạt. Nhưng...
"Không phải Lan Anh! Là Quế! Ngài đang lo lắng sao? Không sao đâu, Huyền đại tướng mặc dù thói hư tật xấu nhiều, nhưng kỳ thực rất có phép tắc. Ngài cho hắn ăn bao nhiêu thì hắn ăn bao nhiêu, không ăn sập nhà chúng ta đâu mà sợ!" Quế vỗ vai nàng an ủi.
"... Ngươi không thấy hắn rất giống những lời miêu tả Huyền Thủy Đại Đế sao?" Lan phu nhân cẩn trọng nói nhỏ nhẹ.
Huyền Thủy Đại Đế chính là Hắc Thủy Trầm Chu đó!
Là Quỷ đó!
Quế Tiểu Thái Lang cau mày, sau đó nghiêm túc nói: "Ngài đang sợ hắn sao? Vì hắn là quỷ à? Vậy không được, không có gì phải sợ cả, hắn chỉ là một đứa bé hiếu học, tính cách trầm mặc ít lời nhưng nội tâm phong phú rất dễ mềm lòng, đáng yêu lắm! Như một chú mèo đen hung dữ vì đói meo vậy! Cho hắn ăn là hắn sẽ miêu ô miêu ô!" Quế Tiểu Thái Lang khoanh tay lại nghiêm trang miêu ô miêu ô vài tiếng minh họa.
Đột nhiên bị vẻ mặt nghiêm túc chỉnh đốn của thằng con mình dọa sợ, hai vợ chồng căng thẳng đáp: "Ừ, đáng yêu! Đâu có sợ! Miêu ô miêu ô!"
"..." Đế Quân chắp tay sau lưng đứng gần đó chờ đợi.
"..." Thích Dung vẫn còn nằm bên kia trừng mắt.
Chấn chỉnh tư tưởng hay lắm, không lời nào để nói nữa, còn miêu ô miêu ô thì ai mà sợ Hạ Huyền, hắn sẽ xuống khỏi ghế cao ngay thôi.
Hai vợ chồng đã xác định Huyền Quỷ, nên sau đó nhớ tới... một vị áo đỏ với một vị áo xanh đang nằm bên kia, hơi run run nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Bọn họ sợ thằng con mình hơn cả quỷ thần.
Nó nói gì thì nghe đó đi.
Cũng may là! Con dâu nhất định là thần tiên!
Một thân áo trắng chính khí, vẻ mặt nhu hòa, dung mạo tú lệ, khí độ lại uy nghiêm bất phàm, đứng chung với thằng con mình như trời đất tạo nên một đôi... kim nữ ngọc đồng.
Mặc dù cảm thấy con dâu có chút... soái hơn cả con mình, con mình thì đẹp và hiền lành hơn cả con dâu, nhưng vẫn đẹp đôi! Đẹp đôi! Miêu miêu!
Tiểu Huỳnh phụ giúp Cốc Tử, mỗi đứa một bên lôi chân Thích Dung vào nhà.
Lan phụ Lan mẫu cảm thấy... ờ, đúng là miêu miêu miêu.
Hoa Thành thì vốn là thanh niên tài tuấn, nhìn bề ngoài chẳng có gì để sợ, còn phải khen hắn không dứt miệng á chứ.
Đế Quân đã đứng kế bên Quế từ lúc nào, hơi cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Sao bọn họ... sợ ngươi thế?"
"Không thay đổi được gia đình mình, sao có thể thay đổi được đất nước?! Ta luôn chú trọng kỷ cương với bọn họ. Kỳ thật, ngươi có thể trở thành Bạch Bạch cũng được, ta đều có cách tẩy trắng cho ngươi trước mặt bọn họ. Hứa đấy!" Quế trịnh trọng vỗ vai Quân Ngô.
"..."
Mấy con quỷ khác thì không sao, nhưng Bạch Vô Tướng có miêu ô miêu ô miêu ô đi nữa... đại loại cũng sẽ không ai thích nổi. Thật đó A Quế.
Ngươi đừng tưởng cái gì cũng đơn giản như vậy được chứ?
Quế Tiểu Thái Lang liếc nhìn bộ ngực... vẻ mặt quân tử nhắm mắt lại nói: "Huyền Nhất Lang này, ngươi... sao lần này lại còn lớn hơn lần trước vậy?"
Có biết ta thích lắm không?
Đế Quân mỉm cười, ái muội ở bên tai y trầm thấp nói: "Chẳng phải A Quế thích ngực lớn một chút sao? Ta vẫn nhớ kỹ."
"... Nói bậy! Ta nói lời vô liêm sỉ như vậy hồi nào?!" Quế nghiêm túc phản bác, hắn không muốn bị độc giả hiểu lầm đâu nhá!
"800 năm trước, Tiên Lạc mất nước, ta nhìn ngươi tắm." Đế Quân cho hắn nhớ lại.
"..."
Có vụ này nữa sao?
Khi A Quế xuân xanh mới chớm, dáng vẻ như giai nhân, khí khái nam tử không bộc lộ rõ ràng, trầm ổn hoà thuận, nhìn như cô nương.
Y cột tóc mặc giáp ra trận, y mới có dáng vẻ của Phi Tiên Bất Độ Thế, kẻ bức hắn chết.
Lúc đó hắn liền biết, mặc kệ là công tử thanh liên hay lãnh lệ mỹ nhân, hắn cũng không thể nào quên.
Vốn hắn chỉ hận chúng sinh vô tình bội bạc, hắn thưởng thức kẻ đã dồn mình vào con đường chết. Gặp lại, hắn căm giận vì nghĩ y lừa gạt.
Là hắn ngu ngơ khờ dại mới để con dân mình vì thế mà chết, phải chăng hắn nên nhẫn tâm một chút, bỏ ít lấy nhiều?
"Ngươi chưa có làm sai."
Là y, khiến hắn muốn trở về bộ dáng ban đầu, dù thân đọa luyện ngục.
Kiêu ngạo của hắn, vô tật mà chết.
Cái chết của hắn, đẹp tuyệt trần.
...
Ánh mắt nhu hoà, Đế Quân một tay vòng qua eo Quế, ở lúc y đang ngờ nghệch khó hiểu kéo y sát lại gần, đôi môi lạnh bạc nhẹ nhàng hôn lên trán——
"..." Vợ chồng Lan gia: Con dâu, ngươi quá hung mãnh can trường.
"..." Quế Tiểu Thái Lang muốn đấm hắn, lại phát hiện ra... là nữ, hắn không cách nào đánh được.
Lan phụ đã nhịn không được ho nhẹ một tiếng nói: "Cái kia... các ngươi, đã tới đâu rồi?"
Thân mật như vậy thì nhất định là ăn sạch sẽ rồi! Thằng con mình quả nhiên có nội tâm rất đáng sợ! Chưa gì đã 'rào trước đón sau'!
Nhìn kỹ, còn đeo nhẫn luôn rồi! Không hổ là con ta!
Lan phu nhân vui mừng nói buột miệng, "Thế, chừng nào ta có cháu bồng?"
"..." Đế Quân tươi cười cứng đờ.
"..." Quế Tiểu Thái Lang mở to mắt, máu mũi lại chảy xuống ròng ròng.
Hình ảnh thoáng qua quá mức khiếp sợ, bọn họ không khỏi đưa mắt nhìn nhau một cái, một cái quay mặt đi, một cái nhắm mắt lại.
Quân Ngô bắt đầu hối hận vì biến thành thân nữ, hắn... không tưởng tượng ra được mình thành một nữ nhân rên rỉ dưới thân A Quế sẽ là cảnh tượng tà ác gì.
Ngược lại... thì có thể.
Nữ thể... của A Quế.
Hương. Diễm.
Quân Ngô cả người đều nóng, lỗ tai đỏ rực, ho vài cái chấn chỉnh.
Quế Tiểu Thái Lang bình ổn lại nội tâm sóng to gió lớn, lau sạch máu mũi, thân sĩ nâng tay Đế Quân, một tay chắp ra sau người, hòa nhã nói: "Vào nhà thôi, Thái tử điện hạ."
Quân Ngô lễ độ từ chối, nắm ngược lại tay hắn, ôn hòa nói: "Để ta dẫn ngươi vào."
"Không, để ta dẫn ngươi vào mới đúng." Quế nhíu mày.
"A Quế, đừng có bướng nữa." Quân Ngô không đồng tình.
"Không phải ta! Là ngươi bướng mới đúng! Đừng cố chấp nữa Huyền Nhất Lang. Ta ghét ngươi bây giờ!"
"A Quế! Đưa tay đây cho ta!"
"Không đấy!"
"Vậy ta cũng không!"
...
"..." Lan gia phụ mẫu.
—— Bước qua cái ngạch cửa thôi mà.
Thích Dung đã được giải thoát, đi ra mắng cho giải hận, "Các ngươi khùng hả? Chít chít như mấy ả đàn bà thiếu thốn! Đói khát lắm thì vào khách điếm mà ch*ch nhau đi, ********, ***********! Ở đây bố chướng mắt! Bố đóng cửa!"
"..."
Quế Tiểu Thái Lang thọc kiếm vào đít Thích Dung, phẫn nộ nói: "Câm ngay! Bỉ ổi! Ta không có thèm *****, cũng không có *********, *********** bao giờ cả!"
"..." Quân Ngô.
"..." Thích Dung.
"..." Lan gia phu phụ.
"..." Hoa Thành tới xem kịch vui.
—— Cái mẹ! Ngươi làm rồi!!! Ngươi vừa làm chuyện gì ghê lắm!!!
Hoa Thành ôm ngực đứng tựa lên cửa, hòa nhã cười nói với ai đó đang trắng bệch: "Thanh kiếm đó... chắc sẽ mạnh hơn."
Nhuốm máu của Quỷ vương cận Tuyệt cơ đấy, chúc mừng.
"Huyết Vũ Thám Hoa, ngươi, im mồm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro